Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 25: 25: Con Mồi Tự Chui Đầu Vào Lưới





Chỉ có điều, hung thủ sau khi đụng mạnh vào vai Hạ Đồng, từ đầu tới cuối đều không ngừng lại dù chỉ là một giây, ngay cả một câu xin lỗi cũng không để lại liền đã tiếp tục đi tới, thậm chí, khi đi ngang qua, còn hừ lạnh với cô một tiếng.

Nhìn xem bóng lưng của đối phương, Hạ Đồng cũng không đuổi theo chất vấn, trên mặt thậm chí còn không hiện lên một tia giận dữ nào.

Trái lại, còn chậm rãi lộ ra một nụ cười băng lãnh.

Người xưa có câu oan gia ngõ hẹp quả thật là không sai.

.

????hử‎ đọc‎ ????ruyệ????‎ khô????g‎ quả????g‎ cáo‎ ????ại‎ #‎ ????r‎ ùⅿ????ruyệ????.????N‎ #
Dù cho đã đổi sang một kiếp khác, tuyến thời gian lần đầu tiên quen biết nhau cũng không còn giống như kiếp trước nữa, nhưng không ngờ được rằng, Tôn Mạn vẫn sẽ nảy sinh địch ý với cô.

Nhưng như vậy cũng tốt, việc dồn cô ta vào chỗ chết cũng sẽ không khiến cô có gánh nặng tâm lý quá lớn.

"Trôi qua hai kiếp, cũng xem như lâu ngày gặp lại, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô một món quà lớn rồi, mong rằng cô sẽ ưa thích nó."

- -------------------------------
Rót xong một tách cà phê, vừa bước chân vào phòng nghỉ, Vương Chính liền đã nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đang chăm chú nhìn điện thoại, cười tủm tỉm một mình.

Bộ dạng ngây ngốc tựa như thiếu niên lần đầu biết yêu này của hắn, khiến bước chân của Vương Chính cũng không khỏi khựng lại một chút.

Mất tận vài giây mới có thể nén cười, ưỡn thẳng sống lưng, ra vẻ nghiêm túc đi tới.

"Gia chủ, nửa tiếng nữa sẽ tới giờ hẹn với An tổng, tôi đã cho người chuẩn bị xe, mười phút nữa chúng ta liền sẽ xuất phát đến khách sạn Nhật Tân."
Bị lời nói của Vương Chính đánh thức, ho nhẹ một tiếng che giấu sự mất tự nhiên, Cố Thiên Kỳ liền cất điện thoại đi, nghiêm nghị gật đầu.

Chỉ có điều, vừa mới tựa lưng vào trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất là nghĩ tới điều gì, Cố Thiên Kỳ đã đột ngột mở mắt ra:"Đồng Đồng hình như vẫn chưa có công ty quản lý có đúng không?"
"Đúng vậy thưa gia chủ.

Nếu ngài muốn, hiện tại tôi sẽ đi sắp xếp, để nhị phu nhân gia nhập công ty giải trí Thịnh Thế của chúng ta."
"Công ty giải trí Thịnh Thế? Đây là công ty mà Sở Sở đang ký kết, có đúng không?" Số lượng sản nghiệp quá mức khổng lồ cùng đa dạng, dẫn đến nhất thời, Cố Thiên Kỳ đều có chút không nhớ rõ được.

Song, khi nghe thấy Vương Chính gật đầu nói phải, nằm ngoài dự đoán, Cố Thiên Kỳ thế mà lại lắc đầu, phản đối.

"Đổi một công ty khác đi, tìm công ty nào chính quy một chút, tốt nhất là có quan hệ hợp tác với Cố gia chúng ta, sau đó bảo bọn họ trọng điểm chiếu cố Đồng Đồng.

Nếu được, thì giúp cô ấy tìm một trợ lý đáng tin cậy đi."
Kỳ thực, đáy lòng Cố Thiên Kỳ cũng biết rõ, trên cơ bản tới nói, sắp xếp của Vương Chính quả thật đã là hợp tình hợp lý nhất.

Dù sao, so với để Hạ Đồng ký kết với công ty giải trí khác, để cô ấy ở ngay dưới mi mắt mình, hiển nhiên sẽ càng an toàn hơn.

Thế nhưng, không biết vì cớ gì, nội tâm Cố Thiên Kỳ lại không quá muốn để Hạ Đồng và Tô Sở Sở ở chung trong một công ty với nhau.

Có lẽ là lo sợ Hạ Đồng sẽ bị ức hiếp.

- ----------------------------

Cùng lúc đó, sau khi khiêu khích Hạ Đồng, quay trở về phòng nghỉ của mình, Tôn Mạn vẫn cảm thấy vô cùng bực tức.

Nghĩ tới bộ dạng thanh thuần đó của đối phương, cô cũng chỉ có cảm giác rất không cam tâm.

Để nhận được một vai nữ phụ số ba như thế này, cô đã phải chịu đựng cảm giác ghê tởm mà lên giường với một lão già sáu mươi tuổi.

Dựa vào cái gì mà một diễn viên chỉ mới đóng phim hai lần như cô ta lại có thể nhận được vai nữ chính chứ?
Chắc chắn cô ta cũng là bò lên giường của lão già họm hẹm nào đó, mới có thể có được loại đặc quyền này.

Nhưng đều không phải là người trong sạch gì, cô ta còn cố tình giả bộ thanh cao cho ai xem?
"Chị Tôn Mạn...cái đó, nói gì thì nói, Hạ Đồng vẫn là nữ chính của bộ phim này, chúng ta gây hấn với cô ấy như vậy...có phải là không quá tốt hay không?"
Nhìn xem nét mặt bởi vì ganh ghét mà trở nên vặn vẹo của Tôn Mạn, nữ trợ lý cũng không khỏi có chút e ngại nói.

Song, còn chưa để cô kịp nói dứt câu, thì ngay tức khắc cũng đã nhận được một cái liếc mắt tràn ngập dữ tợn của Tôn Mạn, khiến cô vội vã ngậm miệng, không dám nói linh tinh nữa.

"Sáng giờ Lâm tổng có nhắn tin hay gọi điện gì cho tôi không?" Bắt đầu dặm phấn lại, mặc dù sắc mặt vẫn không quá tốt, nhưng cảm xúc của Tôn Mạn cũng đã bình ổn hơn nhiều.

Nữ trợ lý không dám chậm trễ, lo sợ sẽ làm Tôn Mạn nổi cáu một lần nữa, nên trong nháy mắt liền đã đáp lời:"Đúng, em vẫn chưa kịp nói với chị, chị Tôn Mạn, vừa rồi có người tới, nói rằng Lâm tổng đang ở ngoài phim trường chờ chị đó."
"Ông ấy nói là có quà muốn tặng cho chị."
"Quà sao?" Nghĩ tới mấy hôm trước đối phương nói sẽ mua cho mình một căn biệt thự, tâm tình của Tôn Mạn liền lập tức trở nên tươi đẹp hơn nhiều.


Trong lòng vui sướng đến sắp nở hoa.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến cảnh quay của mình, đối với món quà kia cũng tràn ngập chờ mong, Tôn Mạn liền có chút không chờ đợi được mà mỉm cười đứng dậy.

Nhìn chính mình trong gương, sau khi sửa sang quần áo lại xong, cảm thấy vừa lòng thỏa ý, Tôn Mạn mới gật đầu, kiêu ngạo nói với trợ lý của mình:"Được rồi, đi thôi, đừng để Lâm tổng đợi lâu."
Sau ngày hôm nay, cô sẽ có thêm một căn biệt thự nữa.

Mặc dù cảm thấy lão già đó rất buồn nôn, thế nhưng, tiền có thể xui ma khiến quỷ, trên đời này, có mấy ai có thể không thích tiền được chứ?
Chỉ có điều, Tôn Mạn có lẽ cũng sẽ không ngờ được rằng, bản thân đã sớm rơi vào trong một cái bẫy cực lớn được dàn dựng sẵn.

Thợ săn cũng đã sớm phục kích ở xung quanh từ lâu, chỉ đợi con mồi là cô từng bước một chui đầu vào lưới mà thôi.

**Chương sau Đồng Đồng bắt đầu bật chế độ hít drama rồi.

(≖ᴗ≖)✧.