Mẹ dịu dàng, cha vững chãi, anh em hòa thuận, thiếu nữ xinh đẹp cười tươi như hoa. Hết thảy
mọi thứ tựa như một bức tranh cổ địa cầu, cao quý, khiến người ta không
đành lòng làm hỏng.
Nhưng mà, ở một góc khuất không người chú ý đến, một thiếu nữ lẳng lặng nhìn hết thảy.
“Đại tiểu thư, nơi này gió rất lớn, chúng ta trở về thôi.”
Phía sau, một người lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Quân Ca quay đầu nhìn người tới. Người này mặc một bộ tây trang màu đen,
trên sống mũi cao thẳng đeo một chiếc mắt kính gọng vàng. Đây là bảo
tiêu trên danh nghĩa của nàng, hoặc cũng có thể gọi là bảo mẫu, nhưng mà theo nàng cảm thấy, người này là bọn họ phái đến giám sát thì đúng hơn.
“Chúng ta về thôi.” Phong Niệm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Quân Ca. Cô
gái yếu ớt này không chỉ là đại tiểu thư nhà họ Cố, mà còn là một Omega
vô cùng trân quý tại tinh tế thời đại. Nền giáo dục mà Phong Niệm nhận
được kể từ khi còn nhỏ đó là vô luận bất cứ khi nào, cũng tuyệt đối phải bảo vệ Omega.
Nghiêng mắt nhìn thoáng qua hình ảnh làm lòng người
lay động kia, Quân Ca siết chặt cổ tay Phong Niệm. Nhận thấy động thái
nho nhỏ kia, Phong Niệm từ tốn nói: “Sao vậy, có chuyện gì không thoải
mái sao!?”
“Ta muốn có thứ giống như món đồ kia!!”
Phong Niệm giật mình dù trên mặt không biểu lộ gì. Có thể nói, từ khi Quân Ca sinh ra
đến nay, hắn liền đón nhận nhiệm vụ chăm sóc nàng. Nhưng mà, cho đến nay nàng đã mười hai tuồi, lại chưa từng mở miệng đòi lấy thứ gì, thậm chí
cực kỳ hiếm khi mở miệng.
Lúc này đã là tinh lịch năm 689, tại vạn
năm trước, nhân loại trải qua một kỳ đai nạn, liền rời khỏi địa cầu, tim kiếm tinh cầu thích hợp sinh tồn, từ đó về sau hình thành tinh tế thời
đại. Bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển cùng với đó là phóng xạ vô danh tạo tinh tế không gian, tuổi thọ nhân loại đã kéo dài đến hơn năm tram
năm. Tại thời đại chỉ có đạt đến năm mươi tuổi mới được xem như là người trưởng thành, một đứa trẻ mười hai tuổi như Quân Ca trong mắt mọi người chính là một đứa nhỏ yếu ớt, nhu nhu nhược nhược không thể tự bảo vệ
mình huống chi lại còn là một Omega trân quý.
“Vậy ngài muốn điều
gì!? Bất cứ thứ gì, ta cũng sẽ thay ngài tìm về”. Phong Niệm nhẹ nhàng
đem Quân Ca đặt lên giường. Trong lúc hắn còn đang suy đoán, cả hai đã
về đến phòng ngủ Quân Ca. Tất cả bài trí ở đây nhất nhất đều dựa theo
yêu thích của Omega. Hơn nữa, căn phòng này còn có hệ thống phòng ngự
cấp thứ hai lien bang, chỉ kém hệ thống phòng ngự cấp tổng thống một
bậc.
Quân Ca thoáng ngước nhìn Phong Niệm, ánh mắt dời về phía cổ tay trái của hắn, chính xác là nhìn về món đồ hắn đeo trên cổ tay, nàng đã
từng nhìn thấy hắn sử dụng qua, trong tiềm thức cảm thấy thứ này đối với bản thân rất hữu dụng.
“Là cái này sao!?” Phong Niệm theo tầm mắt
Quân Ca nhìn về phía cổ tay mình, nhíu mày. “Đại tiểu thư, ngài không
thể sự dụng cái này, tinh thần lực của ngài không thể thừa nhận nó, ngài sẽ bị thương.”
Quang não là thứ tại thời đại này mỗi người phải có,
mỗi ngày người ta phải dùng đến quang não, giống như mỗi ngày người ta
phải bổ sung dinh dưỡng vậy. Tuy rằng quang não là thứ quan trọng, nhưng nếu tinh thần lực không đạt tới tiêu chuẩn để có thể sử dụng nó thì
không được phép đeo. Đương nhiên tình huống này trên cơ bản đều là trẻ
con năm sáu tuổi mới có, khi đứa trẻ lên bày tám tuổi, bọn họ liền có
thể sử dụng được một phần bộ phận công năng của quang não.
Cấp bậc
tinh thần lực càng cao, quyền hạn đạt được càng lớn, cũng có thể sớm sử
dụng quang não. Nói như vậy, Alpha có năng lực mạnh thì ba bốn tuổi là
đã có khả năng sử dụng quang não. Còn Omega, cho dù trân quý và thưa
thớt bởi vì lien quan đến thiên phú, tại khi tám tuổi, tinh thần lực
cũng đã trở nên thành thục, dưới sự trợ giúp của người giám hộ cũng đã
có thể tiến hành sử dụng.
Nhưng mà đại tiểu thư nhà họ Cố không biết
vì sao, từ khi sinh ra, thân thể yếu ớt hơn so với Omega bình thường,
thiên phú tinh thần lực thấp, ngay cả so với một cái bình thường nhất là Bate đều kém hơn. Nếu như không phải vì nàng là Omega, có thể vừa sinh
ra sẽ bị gửi nuôi, cả đời cũng không thể trở về đế tinh.
“Nhưng ta
cũng sống không lâu, không phải sao.” Quân Ca ngáp một cái, chậm rãi
nhắm mắt lại. Chiếc giường to lớn màu trắng sáng càng làm nổi bật thân
thể cô gái gầy nhỏ, làm cho người ta dễ dàng có thể cảm nhận được khối
thân thể này yếu ớt thế nào. Phong Niệm khép hờ mắt, trong không khí
dường như có thể nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ. Cẩn thận lắng nghe,
lại tựa như chỉ là ảo giác.
Đôi tay mảnh khảnh trằng bệnh, bàn tay
nhỏ nhắn chơi đùa chiếc vòng tay tinh xảo. Quân Ca tính thử đeo lên cổ
tay trái mình, không lớn không nhỏ vừa vặn mới tốt, tay phải vô ý thức
vuốt vẻ bề mặt hoa văn phía trên, trong long tính toán như thế nào mới
có khả năng phát huy giá trị lợi dụng món đồ này đến mức cao nhất.
“Ngài có thích không!? Đây là vì ngài mà làm ra, bất quá thời gian có chút hạn chế, cho nên có thể không làm ngài hài lòng.”
Suy nghĩ đột nhiên bị đánh gãy, Quân Ca ngẩng đầu nhìn về Phong Niêm, không biết khi nào đã đến sát mép giường. Một đôi ánh mắt vô ngân liếc nhìn
đối phương một cái liền khép hờ nhìn xuống, che giấu sự khác thường
trong con ngươi. Thân là một Bate vĩ đại, Phong Niệm tự nhiên có thể
nhận thấy ánh mắt Quân Ca, cho dù chỉ là ngắn ngủi 0.01 giây.
Hắn cúi đầu dịu dàng nhìn đỉnh đầu cô gái, mái tóc đen mượt mà hiển nét độc đáo nhu tình phương Đông. Nhịn xuống xúc động muốn chạm lên mái tóc đen mê
người kia, Phong Niệm nhẹ nhàng nói, “Tuy rằng ngài hiện tại có thể sử
dụng quang não, nhưng tinh thần lực cùng thể trạng của ngài lại không
cho phép duy trì thời gian sử dụng quá lâu, cho nên trải qua nghiêm khắc tính toán, ngài mỗi ngày chỉ có thời gian sử dụng nửa giờ. Kế tiếp, ta
sẽ nói cho ngài cách sử dụng nó.”
Nói xong, cũng không chờ Quân Ca
phản ứng, Phong Niệm đem những hạng mục cần chú ý khi sử dụng quang não
ra nói rõ chi tiết tỉ mỉ. Ánh nắng nhân tạo theo cửa sổ chiếu vào tràn
đầy, đem cô gái tĩnh tọa lắng nghe giảng giải phủ lên một tầng hơi thở
ấm áp. Đơi cho hắn nói xong mới ý thức được không khí ấm áp trong phòng, nhịn không được cúi đầu đánh giá vẻ mặt cô gái, lại phát hiện đối
phương vẫn như trước cúi đầu, không nhìn ra điều gì.
“Ta đã biết, ngươi đi đi, Tiểu Q sẽ chăm sóc ta.”
“A!? Được.” Phong Nhiệm bị âm thanh đánh thức, nhìn chăm chú ánh mắt cô gái, cũng không quản đối phương có nhìn lại hay không, hướng nàng hơi cong
người, xoay người ra khỏi cửa. Công việc của hắn không chỉ có chăm sóc
vị đại tiểu thư bé bỏng yếu ớt này, trừ những thứ đó ra, hắn còn cần
hoàn thành một chút hạng mục công việc khác nữa.
Mãi cho đến khi cảm
nhận được trong phòng không còn những hơi thở của người khác, Quân Ca
mới chậm rãi nằm xuông, gối lên gối đầu mềm mại, đem ánh mắt hướng đến
người máy phảng phất nhìn qua không khác gì con người đứng ở góc phòng.
Người máy này tên là Tiểu Q, là bảo mẫu thứ hai trừ Phong Niêm ra. Tác
dụng chính cảu nó là khi Phong Niêm không có mặt, đem công việc của hắn
hoàn thành.
Từ từ nhìn chằm chằm Tiểu Q một lúc lâu, Quân Ca rút về
ánh mắt, đem một ít tinh thần lực của bản thân rót vào bên trong quang
não. Chỉ trong chốc lát, trước mắt nàng quả nhiên xuất hiện một tiểu
Tinh Linh mặc váy bông màu trắng, chiếc cánh pha lê mỏng manh nho nhỏ
trong suốt thi thoảng chợt lóe lên. Bất quá Quân Ca đối với sinh vật nho nhỏ đáng yêu này một chút hứng thú cũng không có, cái nàng muôn chính
là được tiếp xúc với thế giới này.