*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tướng quân, người đã về rồi!" Ở phía sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Lăng Việt hô to.
Lời Hồ Nguyệt Hoa định mắng đến bên miệng trong giây lát lại nuốt trở lại. Nghẹn họng, thiếu chút nữa tự sặc chết.
"Nương!" Tiếng Lăng Việt hô xong, ngay sau đó ngoài cửa liền vang lên một tiếng kêu vang dội. Nhưng không phải là tiếng tăm lừng lẫy thành chủ thành Vân Đô, mà là Hạ tiểu tướng quân, Hạ Vân Đô.
Hạ Tĩnh Du chớp chớp ánh mắt, buồn ngủ trong phút chốc liền hết. Từ trên người Mạc Như Nghiên rời ra, đứng thẳng người chờ Hạ Vân Đô trở về.
Quả nhiên, trong tầm mắt Mạc Như Nghiên rất nhanh liền có một quả cầu nhỏ chạy đến.
Không sai, chính là một quả cầu nhỏ. Cho dù cả ngày đi theo Hạ Trăn tới quân doanh luyện tập, Hạ Vân Đô cũng không thể gầy đi, triệt để biến thành bé mập mạp.
Đối với chuyện này, Mạc Như Nghiên cực kì buồn rầu. Hạ Trăn lại bày tỏ, thuận theo tự nhiên là được.
Trương bà bà cũng có quan điểm như vậy. Chỉ cần đến giờ ăn cơm, tất cả đồ ăn ngon đều đưa đến chỗ Hạ Vân Đô, cũng không để cho Hạ Vân Đô ở quân doanh chịu khổ.
Trời biết đứa nhỏ như vậy, lại không để cho nó ra trận giết địch, thì sao là chịu khổ được? Nhưng Trương bà bà cũng đã lớn tuổi, ở phủ Thành chủ này, đến Mạc Như Nghiên cũng sẽ nhượng bộ vài phần.
Cũng vì vậy, chỉ có thể để Trương bà bà chiều Hạ Vân Đô rồi.
Đương nhiên, Mộ Dung phu nhân đã về Đế đô cũng không bạc đãi Hạ Vân Đô. Mộ Dung phu nhân đặc biệt thích Hạ Vân Đô mập mạp đáng yêu, theo lời của bà nói, Hạ Vân Đô vừa thấy liền thấy có phúc khí, tuyệt đối không được bạc đãi.
Mạc Như Nghiên nghĩ không ra, thế nào là bạc đãi Hạ Vân Đô. Ít đi mấy miếng thịt, là Hạ Vân Đô đã bị ngược đãi rồi hả? Ăn thêm chút rau xanh, Hạ Vân Đô sẽ đói chết?
Nói ra, Mạc Như Nghiên cũng không coi là nghiêm mẫu. Nói cách khác, cũng khó mà nói không để Trương bà bà cùng Mộ Dung phu nhân cưng chiều Hạ Vân Đô.
Nếu không, ngay từ đầu, Mạc Như Nghiên có thể trực tiếp bớt các món Hạ Vân Đô ăn, đã sớm để Hạ Vân Đô gầy đi rồi.
So sánh ra, ở phương diện này, Hạ Trăn hiển nhiên to hơn rồi.
Nếu như không phải Hạ Trăn mạnh mẽ đưa Hạ Vân Đô ngày ngày thao luyện, khẳng định Hạ Vân Đô không phải chỉ là một quả bóng nhỏ được. Thử nghĩ bộ dáng Hạ Vân Đô biến thành quả cầu lớn, Hạ Trăn dằn lòng, quyết định mang Hạ Vân Đô tới quân doanh thao luyện.
“Về rồi?” Rót một chén nước cho Hạ Vân Đô, Mạc Như Nghiên đem khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hạ Vân Đô.
Trời đã lạnh, ở cả ngày bên ngoài chạy trở về, tới giờ Hạ Vân Đô đều ướt sũng. Mùa đông khắc nghiệt, cần phải lập tức thay quần áo tắm rửa mới có thể sạch sẽ lại.
“Vâng. Nương con nói cho người biết, ca ca rất lợi hại. Hôm nay ca ca học bắn tên, trực tiếp bắn được một tiểu hồ ly.” Hạ Vân Đô vừa khen không ngớt, Mạc Như Nghiên liền thấy Hạ Tiểu Tuấn từ bên ngoài đi tới.
Vì lớn hơn Hạ Vân Đô bốn tuổi, Hạ Tiểu Tuấn cực kì cưng chiều Hạ Vân Đô. Không cần bất cứ ai dạy bảo, có thứ gì tốt đều lập tức đưa cho Hạ Vân Đô.
Nhưng hôm nay không phải vậy.
Thu hoạch được một tiểu hồ ly đáng yêu, Hạ Tiểu Tuấn trực tiếp bưng lên trước mặt Mạc Như Nghiên.
Tuy Hạ Tiểu Tuấn không thật thà phúc hậu như Hạ Minh Viễn, nhưng cũng không hoàn toàn có tính tình như Chu Vân. Tuy biết Mạc Như Nghiên là đại bá mẫu, nhưng bởi vì khi đó nó còn nhỏ, ấn tượng về Mạc Như Nghiên kì thật không nhiều lắm.
Hạ Tiểu Tuấn biết đến Mạc Như Nghiên, đại đa số đều là biểu tỷ cùng tỷ tỷ Hạ Tiểu Nguyệt nói tới. Tình cảm hai tỷ đệ vẫn rất tốt, thế cho nên Hạ Tiểu Tuấn đặc biệt tin tưởng Hạ Tiểu Nguyệt tôn sùng Mạc Như Nghiên.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy Mạc Như Nghiên, nhìn thấy vị đại bá mẫu không quen biết mấy, Hạ Tiểu Tuấn không hề bài xích, cũng không chán ghét… lại có chút khó xử và ngại ngùng không nói lên lời.
“Đưa cho đại bá mẫu?” Mạc Như Nghiên rất không ngờ, Hạ Tiểu Tuấn lại muốn tặng cho nàng. Hoặc là đưa cho Hạ Vân Đô hay Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên đều thấy không ngoài ý muốn.
Nhìn đáy mắt chờ mong của Hạ Tiểu Tuấn, Mạc Như Nghiên chậm rãi cong môi, sờ sờ đầu Hạ Tiểu Tuấn: “Được, đại bá mẫu nhận. Cảm ơn Tiểu Tuấn.”
Hạ Tiểu Tuấn nháy mắt liền đỏ mặt, cũng không nói gì, ánh mắt chỉ lấp lánh cũng không hề chớp nhìn nhìn Mạc Như Nghiên.
Theo lời tỷ tỷ Hạ Tiểu Nguyệt nói, đại bá mẫu cực kì ôn nhu, nó cực kì thích đại bá mẫu. Cho nên trước khi thu được tiểu hồ ly, nó đã muốn tặng cho đại bá mẫu.
Đợi đến khi nó lặng lẽ nói cho Vân Đô đệ đệ, đệ đệ lập tức tán thành. Đồng thời, còn lớn tiếng nói cho đại bá.
Hạ Tiểu Tuấn vốn muốn ngăn Hạ Vân Đô lại. Nó muốn tặng cho đại bá mẫu, cũng không phải muốn tự mình tặng.
Nó vốn nghĩ thầm rằng, để nhờ Hạ Vân Đô đưa cho đại bá mẫu. Nhưng đại bá nói, muốn tặng thì tự mình tặng, không để mượn tay người khác.
Vân Đô đệ đệ cũng nói, nó nên tự mình tặng, như vậy đại bá mẫu càng cao hứng.
Cuối cùng, Hạ Tiểu Tuấn yên lặng ôm tiểu hồ ly cả đường về, mãi đến khi đứng trước mặt Mạc Như Nghiên.
Hạ Tiểu Tuấn cực kì thích lúc Mạc Như Nghiên nói thế. Cũng trong nháy mắt đó, Hạ Tiểu Tuấn rốt cục đã cảm nhận được, vì sao tỷ tỷ thích đại bá mẫu như vậy. Đại bá mẫu mang cho nó cảm giác ấm áp, cả đời nó đều ghi tạc trong lòng.
Hạ Trăn về sau cùng. Không nhìn tới Hồ Nguyệt Hoa, tầm mắt Hạ Trăn trước sau như một, chỉ rơi trên người Mạc Như Nghiên.
Thấy Mạc Như Nghiên nhận tiểu hồ ly, Hạ Trăn lúc này mới nói: “Tiểu Tuấn bắn tên không tồi, không hề làm tiểu hồ ly bị thương, nhưng tiểu hồ ly chỉ trực tiếp đập vào cây, hôn mê.”
Thảo nào nàng thấy trên người tiểu hồ ly không có chỗ nào bị thương, hóa ra là may mắn thu hoạch được. Chỉ là, Mạc Như Nghiên vẫn tán dương Hạ Tiểu Tuấn, gật gật đầu: “Tiểu Tuấn rất lợi hại.”
Không khí Mạc Như Nghiên cùng Hạ Tiểu Tuấn bên này rất tốt, Hồ Nguyệt Hoa lại không chịu nổi bị coi như không có mặt như vậy. Không hề dự liệu đi tới, một tay vươn ra che ở trước mặt Hạ Tiểu Tuấn, quát: “Mạc Như Nghiên! Ngươi cố ý coi như không thấy ta?”
Hạ Tiểu Tuấn thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nếu không ngờ Hạ Trăn đỡ được, nếu không Hạ Tiểu Tuấn sẽ bị thương.
Thờ ơ nhìn Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên đột nhiên cất giọng: “Người đâu, đưa Hồ tiểu thư ra khỏi đây!”
“Mạc Như Nghiên, ngươi dám đuổi ta đi? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng đắc ý! Cô cô ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta…” Hồ Nguyệt Hoa căn bản không sợ Hoàng thái bị bị đày vào lãnh cung, đến nay đều mong đợi Hoàng thái phi ra bên ngoài làm mưa làm gió.
“Hồ Nguyệt Hoa tiểu thư!” Cả tên cả họ, Mạc Như Nghiên quát một tiếng.
Bị khí thế Mạc Như Nghiên hù sợ, Hồ Nguyệt Hoa nhất thời không nói gì. Nhưng, nàng ta vẫn không chịu thua, nâng cằm lên.
“Ngươi vẫn nên chờ Hoàng thái phi được thả ra khỏi lãnh cung tới phủ thành chủ làm mưa làm gió đi!” Mạc Như Nghiên nói xong, Lăng Việt liền mang theo mấy vị tướng sĩ đến.
Sau đó, mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa có nguyện ý hay không, đều không phải do nàng ta chọn rồi.
Cũng đến lúc này, Hồ Nguyệt Hoa cuối cùng cũng ý thức được, sự tình cũng không phát triển như nàng ta nghĩ.
Mắt thấy tình thế hoàn toàn không thể biết trước phương hướng, Hồ Nguyệt Hoa liền tìm tới cứu viện. Nhưng đối tượng cầu cứu của nàng ta, không phải người khác, lại chính là thành chủ thành Vân Đô: Hạ Trăn.
“Hạ tướng quân, cứu ta!” Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Hạ Trăn, Hồ Nguyệt Hoa hô lớn.
Hạ Trăn đến mặt không đổi sắc để Hạ Tiểu Tuấn đứng vững lại, xoay người ôm lấy Hạ Tĩnh Du.
Hàng ngày đều đưa Hạ Vân Đô ra ngoài, thời gian ở cạnh Hạ Tĩnh Du khó tránh khỏi ít đi. Cũng vì vậy, chỉ cần về đến nhà đều theo bản năng ôm lấy Hạ Tĩnh Du.
Giống như Hạ Vân Đô, Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Trăn cũng cực kì thân thiết. Chỉ cần được Hạ Trăn ôm, liền đặc biệt nhu thuận. Đồng thời, cũng đặc biệt yếu ớt.
“Phụ thân, hơi sợ.” Ghé vào trên vai Hạ Trăn, Hạ Tĩnh Du nói.
Ánh mắt giết người của Hạ Trăn, trong phút chốc bắn về phía Hồ Nguyệt Hoa. Thẳng đến khi nàng ta một chữ cũng không dám nhiều lời, cả người đều cứng ngắc.
Ngoại trừ chuyện trong quân doanh, Hạ Trăn không hỏi qua chuyện ở phủ thành chủ. Chỉ cần Mạc Như Nghiên đưa ra quyết định, mặc kệ đúng sai, Hạ Trăn đều mặc kệ.
Nhưng ngày hôm nay, Hạ Trăn mở miệng rồi. Không phải nói với Mạc Như Nghiên, mà là Lăng Việt: “Từ lần sau không cho phép người không liên quan vào phủ. Có kẻ vi phạm, xử theo quân pháp.”
“Vâng!” Lăng Việt trả lời vang dội. Cùng lúc đó, quyết tâm đem Hồ Nguyệt Hoa đuổi ra khỏi phủ thành chủ càng kiên định hơn.
Sắc mặt Hồ Nguyệt Hoa thay đổi. Tuy nàng ta không phải tướng sĩ Tây Bắc quân, nhưng xử trí theo quân pháp như thế nào, nàng ta vẫn biết được lợi hại.
Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa cũng ngoan ngoãn rời khỏi phủ thành chủ.
Nhưng mà, này cũng không có nghĩa nàng ta sẽ lập tức rời khỏi thành Vân Đô. Với Hạ Trăn, nàng ta là tình thế bắt buộc, kiên quyết không buông tay.
Tin tức Hồ Nguyệt Hoa ở lại