*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Quân vừa nói, Mộ Dung phu nhân nghe liền biết. Nhưng mà, càng biết rõ, càng đau lòng cho tình cảnh Mộ Dung Quân, cũng càng ảo não với quyết định ngày đó.
Không nên ham quyền thế hoàng gia cùng phú quý, không nên có ý nghĩ xằng bậy Mộ Dung gia càng tiến thêm một bước, lần nữa đứng lên! Lúc đó lão gia nhà bọn họ đã là Tể tướng, uy danh Mộ Dung gia đã đủ rồi, đủ thật rồi.
Nếu không phải bọn họ nhất thời tham niệm, cố ý đem Tiểu Quân gả vào phủ thái tử, sao phải gặp đủ chuyện sau này được?
Lúc cùng Mộ Dung Tể tướng rời khỏi đế đô đi xa xôi như vậy, tâm tình Mộ Dung phu nhân cũng triệt để thay đổi. Quyền thế cùng phú quý đều là phù du, quan trọng hơn vẫn là người một nhà an ổn hoà thuận vui vẻ. Như tại thành Vân Đô vậy, an tĩnh ở trong phủ trồng hoa, chăm sóc con cháu, làm sao không phải là chân chính an hưởng tuổi già?
"Nương, người cùng phụ thân lần này trở về, sợ là trong thời gian liền không thể về thành Vân Đô rồi." Trong mắt Mộ Dung Quân, thành Vân Đô nghiễm nhiên đã trở thành nơi cuối cùng Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân đặt chân. Quay về nơi đây, là nơi duy nhất Mộ Dung Quân yên tâm, cũng mong tân hoàng không ngăn cản.
"Nương biết được." Nói đến thành Vân Đô, Mộ Dung phu nhân đem rương đồ mang từ thành Vân Đô về mở ra, bên trong đều là tâm ý của Mạc Như Nghiên với Mộ Dung Quân.
"Thanh Viễn tướng quân phu nhân không phải người tính tình thân thiện, lại đáng tín nhiệm, cũng rất dễ nói chuyện. Những thứ này đều là tự tay tướng quân phu nhân chuẩn bị cho con." Mộ Dung phu nhân nói nhỏ, "Có một số việc, nương không tiện nhúng tay, cũng không thể giúp con. Nhưng mà, con chớ nản lòng thoái chí, cũng đừng từ đó liền chặt đứt nhớ nhung. Phải biết rằng, xe đến trước núi ắt có đường, ông trời đều là dài mắt."
Theo hành động của Mộ Dung phu nhân, tầm mắt Mộ Dung Quân rơi vào đồ thêu trong rương kia.
Mạc Như Nghiên để cho Mộ Dung phu nhân mang đồ thêu đến đế đô, ngoại trừ quần áo của Mộ Dung Quân, còn có cẩm bào đưa cho tiểu hoàng tử.
Hiện nay tuy Tân hoàng còn trẻ, vẫn chưa sắc lập thái tử. Tuy đại đa số mọi người nhận định, Mộ Dung Quân sinh hoàng tử khẳng định chính là thái tử điện hạ. Nhưng, hoàng cung tranh đấu từ trước đến nay không tiếng động không rõ ràng, chuyện của sau này, ai có thể thật sự dự liệu được?
Cầm lấy xiêm y Mạc Như Nghiên tự tay thêu, Mộ Dung Quân không khỏi kinh ngạc nở nụ cười.
Nàng vẫn biết, Như Nghiên rất là chân thành. Mà nay thân ở hoàng cung ngươi lừa ta gạt, lại càng có cảm xúc.
Còn thư Mạc Như Nghiên tự tay viết, Mộ Dung Quân vẫn chưa mở ra xem ở trước mặt Mộ Dung phu nhân. Có một số việc, nàng sẽ tự mình xử lý tốt, không cần phụ mẫu đi theo lo lắng quá mức.
So với Mộ Dung phu nhân cùng Mộ Dung Quân vui vẻ hòa thuận, bầu không khí giữa Mộ Dung Tể tướng cùng tân hoàng, hiển nhiên ác liệt hơn rất nhiều rồi.
"Hắn cái gì cũng không nói?" Mộ Dung Tể tướng thật không ngờ, sau khi ông nhìn thấy tân hoàng, câu nói đầu tiên tân hoàng nói, thực ra là hỏi tới Hạ Trăn.
"Bẩm Thánh Thượng nói, Hạ tướng quân hắn có nói." Làm sao có thể không nói gì? Lời Hạ Trăn nói, cách xa so với tưởng tượng của tân hoàng nhiều. Nhưng được Mộ Dung Tể tướng thuật lại, đã bớt đi rồi.
"A...?" Tân hoàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Dung Tể tướng, chờ Mộ Dung Tể tướng tự nói tiếp.
Tâm tư Mộ Dung Tể tướng suy nghĩ, sau một hồi lâu, nói: "Hạ tướng quân vốn muốn theo cựu thần cùng về đế đô."
"Vậy vì sao không trở về?" Ngữ khí của Tân hoàng hiển nhiên mang theo chút vội vàng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tể tướng cũng trở nên sắc bén lại.
"Là cựu thần khuyên Hạ tướng quân ở lại rồi." Không nói tới một chữ Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng toàn bộ đem sự tình ôm tại trên thân mình, "Tây Bắc quân cần Hạ tướng quân tọa trấn, dân chúng thành Vân Đô dân chúng không rời Hạ tướng quân được. Dân chúng Thanh Vân quốc, lại càng cần Hạ tướng quân thời khắc trấn thủ biên quan, không thể rời khỏi bất cứ giây phút nào.”
"Không thể rời khỏi?" Thật giống như nghe được truyện cười, biểu tình tân hoàng nháy mắt trở nên châm chọc. Mạnh mẽ đập xuống án thư, đứng dậy, "Trẫm cùng Hạ Trăn sinh tử bao lâu, ba chữ không thể rời khỏi có thể bóp chết sao?”
“Tình nghĩa của Thánh Thượng cùng Hạ tướng quân, đương nhiên không có bất cứ cái gì có thể phá được. Cũng vì vậy, Hạ tướng quân càng cần vì Thánh Thượng, bảo vệ biên quan. Vì dân chúng Thanh Vân quốc chúng ta an cư lạc nghiệp, Thánh Thượng người cũng vô tư hơn!” Mộ Dung Tể tướng không hổ là quyền thần đã từng được tiên hoàng trọng dụng. Nói câu nào, câu đấy cũng có lực, cũng đặc biệt êm tai.
Nhưng, lời nói có êm tai cỡ nào, cũng không ngăn được tân hoàng giờ phút này nôn nóng và phiền muộn.
Vô tư? Có Hạ Trăn, quả thật hắn có thể vô tư. Điều này, không cần bất cứ kẻ nào nhắc nhở, càng không cần Mộ Dung Tể tướng đứng chỗ này nói vớ vẩn.
Mộ Dung Tể tướng nói chuyện rất lưu loát, lại cực kì chính trực, không có chút đùn đẩy?
Tân hoàng không hề ngu ngốc, không có khả năng nghe không hiểu, càng thêm không có khả năng dễ dàng bị che mắt.
Ngoài ra, điều tân hoàng để ý thật sự, là Mộ Dung Tể tướng lấy lý do gì thuyết phục Hạ Trăn.
Hạ Trăn không trở về Đế đô, tuyệt đối không phải vì lý do thoái thác kia của Mộ Dung Tể tướng. Cái gì mà vì Tây Bắc quân, vì dân chúng thành Vân Đô, đều là lời khách sáo, là giả.
Năm năm này, Hạ Trăn vẫn không đặt chân về Đế đô, thật là vì lời hứa với tiên hoàng năm đó? Hay là vì Hạ Trăn kiêng kị tiên hoàng, cũng đem hắn vào danh sách cần phòng bị?
Đúng rồi, khẳng định là Mạc Như Nghiên nói gì đó. Với tâm kế của Mạc Như Nghiên, nhất định không có khả năng làm vào lúc Hạ Trăn trở về.
Còn có Mộ Dung Tể tướng, ở tại thành Vân Đô vài năm, trong lòng cũng hướng về phía Hạ Trăn, không phải sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt tân hoàng chợt hiện lên vẻ thừa nhận, rất lâu cũng chưa biến mất.
Vì để cho Mạc Như Nghiên an tâm, hắn cố ý phái Nhã Huệ đến thành Vân Đô, chính là thể hiện thành ý của hắn. Mà còn là vì xóa đi mọi nghi ngờ của Mạc Như Nghiên với hắn, hắn còn cố ý để Hồ Khôn Bạch ở lại Đế đô, chỉ để một mình Nhã Huệ đi đón người…
Tân hoàng tự nhận, thành ý của hắn là mười phần. Nhưng, Mạc Như Nghiên vẫn ra tay, mà còn thành công giữ Hạ Trăn lại.
Mộ Dung Tể tướng nói, là ông thuyết phục Hạ Trăn. Nhưng với tin tình báo tân hoàng nghe được là, ngày đó rõ ràng Mạc Như Nghiên cũng ở đó.
Mạc Như Nghiên sẽ ngồi nhìn Hạ Trăn về Đế đô, lại không có ý ngăn cản sao? Tân hoàng không tin.
Ngay tại lúc tân hoàng muốn nói mấy câu với Mộ Dung Tể tướng, thị vệ ngoài cửa bẩm báo, tiên hoàng muốn gặp Mộ Dung Tể tướng.
Sắc mặt Mộ Dung Tể tướng thay đổi, theo bản năng nhìn về phía tân hoàng. Mà Thanh Vân quốc hiện nay, nên là tân hoàng ra quyết định.
Biểu tình tân hoàng cũng không có gì. Một lát sau, vẫy vẫy tay, thả đi.
Mộ Dung Tể tướng cung kính cáo lui.
“Mộ Dung Tể tướng.” Ngay tại lúc Mộ Dung Tể tướng bước đến ngưỡng cửa, tân hoàng bỗng nhiên mở miệng.
Bị tân hoàng gọi lại, Mộ Dung Tể tướng dừng bước, quay đầu lại.
“Nếu như Trẫm nói, Trẫm không có chút ác ý nào với Hạ Trăn, ngươi tin không?” Tân hoàng cũng không biết mình rốt cuộc muốn xác định cái gì. Những lời này, cứ như không hề trong dự liệu mà thốt ra.
Mộ Dung Tể tướng ngẩn người, sau đó, trịnh trọng gật gật đầu: “Cựu thần tin.”
Tin, đương nhiên phải tin. Tân hoàng nói không có ác ý với Hạ Trăn, thì chính là không có.
Tân hoàng hơi hơi há miệng, bỗng nhiên dừng lại. Khoát tay nói, “Được rồi, ngươi đi đi!”
“Cựu thần cáo lui.” Mộ Dung Tể tướng tất nhiên nhìn ra tân hoàng vẫn có lời muốn nói. Nhưng, nếu tân hoàng nói không nên lời, vậy thì lời kế tiếp ông không cần nghe rồi.
Không nghe cũng được. Như vậy ông chỉ cần nhớ kỹ câu không có ác ý với Hạ Trăn kia, là đủ.
So với tân hoàng, Mộ Dung Tể tướng càng không nguyện gặp tiên hoàng hơn.
Mang theo áp lực nặng đề đứng trước giường bệnh của tiên hoàng, Mộ Dung Tể tướng cúi đầu, đợi tiên hoàng nói chuyện.
Tiên hoàng đột nhiên tìm Mộ Dung Tể tướng lại, đương nhiên không phải ôn chuyện. So với tân hoàng, ông ta càng quan tâm vì sao Hạ Trăn không trở về cùng hơn.
“Trẫm sớm đã thoái vị, Thanh Viễn tướng quân vẫn không tính toán về Đế đô?” Bệnh tình tiên hoàng cực kì nghiêm trọng. Cũng bởi vì nghiêm trọng, ông ta càng muốn xác định, một bước đi của Hạ Trăn cùng tân hoàng.
“Bẩm tiên hoàng, cựu thần không biết.” Lời nói hoàn toàn khác với lúc đối mặt với tân hoàng, Mộ Dung Tể tướng kinh sợ nói một câu, nháy mắt liền đem bản thân đẩy ra ngoài lề.
Tiên hoàng đương nhiên không tin. Ông ta càng hiểu Mộ Dung Tể tướng hơn tân hoàng. Với tình tình Mộ Dung Tể tướng, có thể ở lại thành Vân Đô năm năm, hiển nhiên là cực kì thích nơi đó, càng thêm xem trọng Hạ Trăn trấn thủ ở đó.
Nhìn cả Thanh Vân Quốc, mặc kệ là triều thần hay dân chúng, có khối người kính trọng Hạ Trăn. Mộ Dung Tể tướng sẽ phản chiến, tiên hoàng không hề ngoài ý muốn.
Nhưng nói lần này Mộ Dung Tể tướng trở về, không có bất cứ biến cố gì, tiên hoàng càng không tin.
“Hạ Trăn là đang đề phòng Trẫm, hay là đề phòng tân hoàng?” Tiên hoàng hỏi cực kì trực tiếp. Thân là đế vương, cho dù là đế vương đã thoái vị, ông ta cũng không quanh co lòng vòng. Chuyện ông ta muốn biết, nhất định phải được biết.
“Bẩm tiên hoàng, cựu thần quả thật không biết.” Thái độ vẫn không đổi, Mộ Dung Tể tướng hoàn toàn không tính tiếp tục nói về chuyện Hạ Trăn.
Nếu như nói tình nghĩa giữa tân hoàng và Hạ Trăn vẫn còn, như thế tiên hoàng cùng Hạ Trăn, cũng chỉ còn lại khát vọng muốn trừ khử và cừu hận thôi.
Nhớ ngày đó tiên hoàng cực kì kiêng kị Hạ Trăn, kiêng kị với cả Tây Bắc quân? Một trận đấu lớn như vậy, ai không biết, ai không hiểu?
Đến dân chúng Đế đô cũng đã có động tĩnh, Mộ Dung Tể tướng cho dù đã rời Đế đô, nhưng không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
Phải biết rằng khi đó có thanh thế bạo động đặc biệt lớn, Mộ Dung Tể tướng còn tận lực châm ngòi thổi gió từ bên trong, ngầm khuyến khích.
Mà nay tiên hoàng ngồi ở chỗ này hỏi Mộ Dung Tể tướng chuyện có liên quan đến Hạ Trăn, Mộ Dung Tể tướng không hề nghi ngờ, là ngậm miệng không nói.
"A! Hay cho một câu không biết!" Tiên hoàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, cao giọng quát, "Làm càn!"
Mộ Dung Tể tướng quỳ ở trên mặt đất, đợi