Vì có Trương bà bà theo bên cạnh, mặc dù đi tới thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên cũng không chịu chút khổ nào.
Trái lại, Mạc Như Nghiên vẫn ăn cực kỳ tốt, ngủ được cũng tốt. Mãi đến, đứa nhỏ trong bụng ra đời.
Hạ Trăn đã sớm nghĩ ra tên cho đứa nhỏ. Mặc kệ là nam hay là nữ, hắn đều rất thích.
Mà trên thực tế, toàn thể tướng sĩ Tây Bắc quân mong đợi rất có hiệu quả. Tiểu tướng quân Hạ Vân Đô của bọn họ đã chào đời, cứ như vậy đắm chìm trong vạn chúng chờ mong.
Hạ Vân Đô ra đời, kinh động cả thành Vân Đô. Các tướng sĩ Tây Bắc quân vui mừng đến không cần diễn tả bằng từ, dân chúng thành Vân Đô cũng mỏi mắt chờ mong, cuối cùng cũng trông mong vị tiểu thành chủ này.
Hạ Trăn tận lực cho Hạ Vân Đô lấy ba chữ "thành Vân Đô" làm mệnh danh, chính là muốn Hạ Vân Đô như thành Vân Đô, cùng mọi người mong chờ tương lai tươi đẹp.
Mạc Như Nghiên đối với cái này tên này không hề dị nghị, vui vẻ tiếp thụ cái tên "Hạ Vân Đô" nghe hơi chút khí phách.
Nghe nói tiểu tướng quân của bọn họ vậy mà cùng tên với thành Vân Đô, không ít các tướng sĩ hô to bất mãn, kiên trì muốn tiểu tướng quân theo chân bọn họ dùng tên Tây Bắc quân.
Đối với cái này, Mạc Như Nghiên không tỏ thái độ gì, Lăng Phong liền lắc đầu cự tuyệt: "Tây Bắc? Khó nghe. Hạ Bắc Quân? Đừng đem tiểu tướng quân chúng ta xỉu vì tức nữa."
Không thể phủ nhận, lý do Lăng Phong nói khiến mọi người nhất trí tán thành. So với cùng tên với Tây Bắc quân, bọn hắn thật sự càng vui tiếp thu cái tên "Hạ Vân Đô" này vừa đọc liền thấy trôi chảy.
Dân chúng thành Vân Đô cũng rất cao hứng.
Lúc trước tin Thánh Thượng phong thành chủ cho thành Vân Đô truyền đến, dân chúng đến bụng còn không no, đâu có quan tâm hỏi đến?
Nghe nói tân thành chủ chưa sinh ra, dân chúng thành Vân Đô liền càng thêm tuyệt vọng. Thánh Thượng là từ bỏ bọn họ rồi sao, tính toán mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt sao. . .
Mãi đến khi Tây Bắc quân tiến vào chiếm giữ thành Vân Đô, mãi đến khi Tây Bắc quân mở kho phát lương thảo, mãi đến khi Tây Bắc quân chia đất cho bọn họ, trồng lương thực, dân chúng thành Vân Đô mới dần dần lại sống lại.
Cùng càng về sau nghe nói tân thành chủ là đứa nhỏ trong bụng tướng quân phu nhân, dân chúng thành Vân Đô nháy mắt liền cảm thấy mỹ mãn rồi.
Có Tây Bắc quân ở đây, bọn họ cái gì cũng không sợ. Có tân thành chủ ở đây, bọn họ liền càng thêm nắm chắc, có hi vọng rồi.
Hiện nay Thanh Viễn tướng quân đem tân thành chủ gọi là "Hạ Vân Đô", làm sao không hiểu ý nghĩa muốn cùng dân chúng thành Vân Đô bọn họ cùng tồn vong? Chỉ phần dụng tâm này, bọn hắn liền thấy cảm ơn vô cùng.
Đến ngay cả các phú hộ trước vì bị Tây Bắc quân mạnh mẽ mở kho lúa này vẫn ghi hận trong lòng, cũng bĩu môi, tự mình bưng quà tặng đưa đến phủ Thành Chủ.
Tổ chim bị phá, trứng có an toàn nổi không? Bọn họ cũng không phải không biết đạo lí đối nhân xử thế. Không phải trước bị dọa sợ sao? Cảm thấy triều đình mặc kệ bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể vì tư lợi dựa vào chính mình thôi.
Mà nay Tây Bắc quân đến đây, chẳng những cố gắng đưa dân chúng khai thác đất vườn, xây thành trì mới, đến tân thành chủ cũng gọi là "Hạ Vân Đô". Đám phú hộ thấy được hy vọng sống sót, cũng không so đo lần trước nữa.
Cũng không nghỉ là chỉ bởi vì tên của tiểu tướng quân, đám phú hộ vẫn luôn trừng mắt nhìn hành động trong thành vậy mà lại chủ động tới cửa.
Hắc! Sớm biết sẽ thu hoạch được ngoài ý muốn vậy, bọn hắn liền sớm nói cho đám phú hộ biết, tên của tiểu tướng quân bọn họ liền là "Hạ Vân Đô" rồi.
Lăng Việt vốn là đã quen thuộc chuyện nhân tình lui tới. Có Trương bà bà ở bên cạnh nhìn, mặc kệ là cấp bậc lễ nghĩa hay là quy củ, đều không có chút lỗi nào.
Cuối cùng, nhóm phú hộ là tươi cười rời khỏi phủ Thành Chủ.
Trông thấy một màn thần kỳ như vậy, đám người Lăng Phong tiến đến một bước, thảo luận một phen xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất không may, không có kết quả. Mặc kệ là Lăng Phong hay là mấy vị phó tướng khác, đối với mấy phú hộ đột nhiên thay đổi thái độ, đều có chút mờ mịt.
"Phụ thân cùng vài vị thúc thúc bá bá không phát hiện lúc các phú hộ rời đi, trong tay đều mang theo hộp lễ vật sao?" Bị Lăng Phong hỏi điều này, Lăng Việt kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn còn tưởng rằng người bình thường vừa thấy liền biết là chuyện gì xảy ra, không ngờ đến phụ thân hắn cũng không chú ý tới?
"Hả? Bọn họ có cầm đồ ra sao?" Lăng Phong thật đúng là không chú ý xem đám phú hộ có cầm quà hay không.
Mấy vị phó tướng khác cũng như vậy, lắc lắc đầu. Bọn hắn cũng đều không thấy đám phú hộ cầm quà ra. Mấu chốt là cũng không ai nhắc nhở bọn họ phải xem tay của đám phú hộ!
Thấy đám người Lăng Phong thật không chú ý tới, Lăng Việt không khỏi bất đắc dĩ. Khẽ thở dài một cái, giải thích nói: "Phu nhân phân phó, bọn họ có tặng lễ tới quý phủ, liền không thể để bọn họ tay không mà về. Trước chuyện mạnh mẽ mượn lương thực đã nháo tới cực kỳ không thoải mái rồi, hiện nay đương nhiên muốn bù lại một chút."
Lăng Phong đã biết. Gật gật đầu, không thể không thừa nhận, phu nhân so với bọn họ suy nghĩ còn cẩn thận hơn. Tại phương diện đối nhân xử thế này, phu nhân có thể xưng là cao thủ.
"Vậy phu nhân cho ngươi đưa lễ vật quý hay không?" Một vị phó tướng không nhịn được hiếu kỳ nói.
Bọn họ đều rất rõ ràng, phu nhân từ lúc đến thành Vân Đô, vì Tây Bắc quân, vì dân chúng thành Vân Đô dân bỏ ra không ít của cải. Nói ra, một đám tướng sĩ Tây Bắc quân chỉ cần nhắc tới Mạc Như Nghiên, liền khẳng định là kính nể có thừa.
Vị tướng quân phu nhân này khoan dung rộng lượng, ôn hòa lương thiện, quả thực ở ngoài ý liệu của mọi người. Mấu chốt nhất là, tướng quân phu nhân lại vì bọn họ sinh một vị tiểu tướng quân.
Hoàn toàn khác với Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên, Hạ Vân Đô thật sự cực kỳ thích cười. Mà còn không biết sợ, ai cũng có thể ôm được.
Cũng vì vậy, mỗi lần chỉ cần Trương bà bà không có ở đó, đến cả các tướng sĩ cũng lén chạy tới chơi đùa cùng Hạ Vân Đô.
Đến như vì sao phải lén sau lưng Trương bà bà, đương nhiên là bởi vì Trương bà bà trong ngày thường có nhiều quy củ, mỗi khi bọn hắn chuẩn bị đụng chạm tiểu tướng quân đều phải tránh này nọ.
Theo Trương bà bà nói, tiểu tướng quân rất quý giá! Một đám hán tử thô kệch bọn họ xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ đụng đau tiểu tướng quân thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng trên thực tế, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên cũng không ép không cho phép các tướng sĩ tiếp cận Hạ Vân Đô.
Ngẫu nhiên mặc dù Trương bà bà ở đây, Mạc Như Nghiên cũng sẽ để cho Hạ Trăn đem Hạ Vân Đô ôm ra chơi cùng đám Lăng Phong. Dù là Trương bà bà nghiêm mặt ngăn lại, cũng không có chút lực uy hiếp nào.
Dần dần, đám tướng sĩ Tây Bắc quân cũng đều trở nên không còn sợ hãi. Thỉnh thoảng lại cùng Trương bà bà chơi mèo vờn chuột, tới cũng nhanh, lẩn càng nhanh hơn.
Hạ Vân Đô lại cực kì thích đám tướng sĩ thích xuất quỷ nhập thần này. Mỗi ngày chỉ cần tỉnh, khẳng định mở to hai mắt chờ đám thúc thúc bá bá xuất hiện. Cho dù đám thúc thúc bá bá đều thích không chào hỏi liền rời khỏi, cậu cũng thích cảm giác như vậy.
Tuy có thêm Hạ Vân Đô, cuộc sống của Mạc Như Nghiên cũng không tăng thêm quá nhiều phiền não.
Trương bà bà tay chân lanh lẹ liền không nói, một đám tướng sĩ Tây Bắc quân cũng thích tranh hài tử cùng nàng. Cuối cùng liền dẫn đến, bên cạnh Mạc Như Nghiên vẫn như cũ chỉ có một Hạ Trăn.
So sánh huyện Thanh Sơn cùng liên hoa thôn, hiện nay tại thành Vân Đô Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn, lần thứ hai thay đổi thân phận cùng địa vị. Ngẫu nhiên nhớ tới, thật làm cho Mạc Như Nghiên có chút không biết nên nói như thế nào.
"Ngay từ đầu, ta thật sự cho rằng sẽ cùng chàng ở liên hoa thôn cả đời. Chỉ cần cuộc sống bình thương, làm ruộng, không hơn." Sau giờ ngọ, chỉ có Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn hai người tại đình viện nhỏ, Mạc Như Nghiên mở miệng nói.
Hạ Trăn không đáp lời, nhưng bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên, lẳng lặng nghe Mạc Như Nghiên tiếp tục nói tiếp.
"Dọn đến Cẩm Tú phường, cũng không nằm trong mong muốn của ta. Lúc ấy chỉ cảm thấy được nếu như tiếp tục ở lại Hạ gia, khả năng sẽ dẫn tới mâu thuẫn lớn hơn nữa." Mạc Như Nghiên cũng nhìn Hạ Trăn, vẻ mặt lạnh nhạt, "Mãi đến khi thân phận của chàng lộ ra ngoài, ta cũng cho rằng, chúng ta sẽ cứ như vậy ở tại Cẩm Tú phường."
"Đối. . ." Liên lụy Mạc Như Nghiên đi theo hắn tới thành Vân Đô, Hạ Trăn vẫn có chút không thể không để ý.
"Đến đế đô, tới thành Vân Đô, tuy cũng không trong mong muốn của ta, nhưng ta cũng không hối hận." Cắt ngang Hạ Trăn giải thích, Mạc Như Nghiên tiến lên trước, hôn một cái trên mặt Hạ Trăn, "Ta cực kỳ cảm kích, ta gả cho chàng, cũng cực kỳ cảm kích chàng nguyện ý để cho ta cùng chàng đến nơi đây."
Hạ Trăn giật mình, theo bản năng nói ra câu nói trong lòng: "Ta cũng cực kỳ cảm kích, nàng thật sự đến đây."
Tuy nhiên biết tới thành Vân Đô cực kỳ vất vả, cũng biết như nếu không phải vì hắn, Mạc Như Nghiên sẽ không gặp nhiều kiếp nạn như vậy, nhưng Hạ Trăn thấy cực kỳ may mắn như cũ, mãi đến hiện nay Mạc Như Nghiên vẫn luôn bên cạnh hắn. Với hắn mà nói, có Mạc Như Nghiên ở đây, hắn như có được toàn bộ thế giới.
Hạ Trăn cũng không am hiểu nói lời ngon tiếng ngọt, cũng rất ít tâm sự cùng Mạc Như Nghiên. Nhưng tâm đối với Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn thủy chung như một, chưa từng thay đổi.
Nếu như nói nụ hôn của Mạc Như Nghiên, làm Hạ Trăn bất ngờ. Như thế Hạ Trăn trong lúc vô tình nói ra câu trả lời này, trực tiếp khiến cho Mạc Như Nghiên cười tươi rói.
Mạc Như Nghiên vẫn biết, Hạ Trăn thật tâm với nàng. Lúc trước vừa mới gả đến Hạ gia, Mạc Như Nghiên còn nghĩ, nếu là Hạ Trăn không thích nàng, nàng phải làm như thế nào để cho Hạ Trăn yêu nàng.
Nhưng mà trên thực tế, từ ngày đầu tiên nàng gả vào Hạ gia, Hạ Trăn vẫn luôn cực kỳ dễ dàng tha thứ với nàng, cũng rất cẩn thận.
Đến ngay cả Hạ Tiểu Nguyệt đều có thể nhìn ra manh mối, sao Mạc Như Nghiên nhìn thế nào không ra?
Vì tay nàng bị thương, Hạ Trăn liền chút chuyện trong nhà cũng không cho nàng làm. Dù cho làm Lưu thị cùng hai vị đệ muội khác mất hứng, Hạ Trăn cũng không thay đổi quyết định.
Nàng đi thủy họa trai mua đồ về, trước đó hoàn toàn chưa cùng xin phép Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn vẫn như cũ mặt mày cũng không nhăn để nàng tùy ý tiêu xài. Thậm chí lúc nàng nói rõ mục đích thật sự xong, vẫn như cũ đem túi tiền đưa cho nàng bảo quản.
Đủ chuyện sau đó, mặc kệ là ở đại đường tri phủ Hoài Thủy trấn cứu nàng, hay là ở trước mặt Thái Tử tin tưởng nàng, cùng với phàm là chủ ý của nàng nhất định thật sự suy xét tới. . .
Liền ngay cả Lăng Phong cũng đã chạy tới nói với nàng, chuyện phát lương thảo tại thành Vân Đô, Hạ Trăn thật sự vì nàng mà làm khác quy tắc của chính mình.
Lúc ấy nghe Lăng Phong nói như vậy, Mạc Như Nghiên không biết vì cái gì, đến chút cảm giác ngoài ý muốn cũng không có. Thật giống như, Hạ Trăn nên đối với nàng như vậy?
Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, nàng cái gọi là lo lắng cùng tự tin, tất cả đều từ Hạ Trăn để lại phần đặc biệt cùng độc nhất vô nhị cho nàng.
Lúc chính mắt nhìn Hạ Trăn đối đãi với Mộ Dung Quân, Mục Nhã Huệ cùng Hồ Nguyệt Hoa xong, Mạc Như Nghiên thật sự nghĩ không ra nàng còn có lý do gì đi hoài nghi tình cảm Hạ Trăn đối với nàng.
So với Mộ Dung Quân ba người, Mạc Như Nghiên tự nhận không xinh đẹp, cũng không phải chúng nhấy. Phàm là Hạ Trăn chọn một trong ba người để lấy về nhà thì Mộ Dung Quân, đều không có gì đáng trách.
Nhưng mà cuối cùng, Hạ Trăn lại cưới nàng. Mà còn, chỉ cưới nàng.
Mạc Như Nghiên một mực nghĩ, nếu lại cho Hạ Trăn cơ hội chọn lại một lần nữa. Trong ba người Mộ Dung Quân cùng nàng trong lúc đó, Hạ Trăn có thể làm ra quyết định như vậy không.
Nhưng hiện nay giờ khắc này, chống lại đáy mắt đen láy của Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên đã xác định, sẽ là không. Mặc kệ cho Hạ Trăn chọn một lần nữa tới qua bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ về liên hoa thôn, vẫn sẽ lấy nàng.
Lúc Lăng Phong ôm Hạ Vân Đỗ chạy vào, vừa lúc liền gặp hình ảnh Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên ngồi đối diện nhìn nhau.
Lúc này không chút nghĩ ngợi, Lăng Phong ôm Hạ Vân Đô quay người bỏ chạy, đi tìm Trương bà bà rồi.
Nha nha nha, tiểu tướng quân tiểu ra quần, phải khẩn trương thay đồ sạch sẽ mới tốt. Còn tướng quân cùng tướng quân phu nhân, cứ tiếp tục ngọt ngào một chỗ tiếp đi! Được một vị tướng quân phu nhân như vậy, là phúc khí của Tây Bắc quân bọn họ, lại càng là tướng quân có mệnh tốt.
Như là không hẹn mà cùng hiểu, Lăng Phong cùng vài vị phó tướng nhất trí tận lực bỏ qua chuyện Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn ở đình viện. Nếu bọn hắn nhắc tới Mạc Như Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xử đẹp cho vui.
Mà hiện nay, biết sai có thể cải thiện sẽ yên ổn. Nếu tướng quân phu nhân đã hồi tâm chuyển ý, đám nam tử hán đại trượng phu bọn họ, cũng không so đo cùng phu nhân, cứ như thế tha thứ phu nhân rồi.
Dần dần dân chúng thành Vân Đô bắt đầu phát triển không ngừng, nụ cười trên mặt mọi người cũng trở nên nhiều hơn. Đồng thời cũng cảm kích Tây Bắc quân, đáy lòng mọi người càng nhớ đến, đương nhiên chính là Thành Chủ Đại Nhân còn nhỏ rồi.
Vì thế rất nhanh, ngoài phủ Thành Chủ bắt đầu nối liền không dứt, liên tiếp nhận được các loại rau dưa dưa và trái cây, trứng chim thịt heo, cùng với các loại món ăn thôn quê tươi mới.
Các dân chúng chỉ có một suy nghĩ, Thành Chủ Đại Nhân bọn họ còn nhỏ, cần ăn nhiều đồ bổ, ngàn lần không thể ủy khuất rồi.
"Thành Chủ Đại Nhân mỗi ngày ăn được uống được, thật sự không thiếu những thứ này. Tất cả mọi người lấy về ăn đi! Cũng cho mấy đứa nhỏ trong nhà bồi bổ chút." Đem một rổ đồ của vị đại nương nhiệt tình trả lại, Lăng Việt thật là càng ngày càng có tư thái quản gia rồi.
Đám người Lăng Phong còn lại thì xua tay liên tục, tràn đầy xấu hổ cùng không được tự nhiên, tạo thành so sánh giữa Lăng Việt thành thạo.
"Theo ta thấy, tiểu tử này sau khẳng định có thể thành công, so với chúng ta đều mạnh hơn nhiều." Rất không dễ dàng thoát khỏi hương thân tới cửa, mấy vị phó tướng cùng Lăng Phong trốn ở góc phòng tán gẫu tận lên trời.
Tầm mắt rơi vào Lăng Việt vẫn đứng ở cửa phủ như cũ, Lăng Phong không khỏi khẽ thở dài một cái: "Cùng ở cạnh phu nhân, chút kiến thức vẫn có bộ dáng."
"Nói ra, phu nhân chúng ta thật sự có thể xưng là Bồ Tát sống rồi. Nhìn hai bữa ăn của chúng ta, đều có dấu vết phu nhân của chúng ta Mấu chốt nhất là, gần đây hình như ta béo lên rồi." Một vị phó tướng nhéo nhéo phần thịt nổi rõ lên dưới bụng, trong giọng nói mang theo một chút đắc ý nói không nên lời.
"Thật là không tiền đồ!" Vị phó tướng tính tình bạo nhất trực tiếp đánh một cái, rơi vào lưng vị phó tướng kêu béo kia, thật đau.
"Ngươi có tiền đồ, ngươi đừng đến phủ Thành Chủ ăn không uống không nữa!" Nhe răng a răng thừa nhận nóng rát trên lưng, phó tướng chẳng quan tâm cầm phần thịt trên bụng, tức giận mắng trả lại.
"Ta, ta tới gặp tiểu tướng quân. Không nói với các ngươi, ta tìm tiểu tướng quân đi chơi." Rất nhanh liền thấy bóng lưng chạy trốn, cước bộ phó tướng kia thật nhanh.
Đám người Lăng Phong đều cười ra tiếng. Bọn hắn quả thật đều là đến xem tiểu tướng quân không sai. Nhưng nói ăn không uống không, ai cũng chạy không được, ai cũng đều có phần.
Những ngày an nhàn như dòng nước trôi vậy, mắt thấy liền trở thành cuộc sống bình thường, đế đô truyền đến tin dữ: Thái Tử bị phế.
"Đùa giỡn cái gì thế?" Lăng Phong như sắp hoài nghi người truyền tin là mật thám Thánh Thượng phái qua rồi.
Kia là Thái Tử, là Thái Tử điện hạ một tay Thánh Thượng dạy nên. Làm sao có thể bị phế bỏ? Vì lý do gì? Lần này Thánh Thượng lại lấy lý do gì để gây sự với Thái Tử?
Ngoại trừ Tây Bắc quân, Thánh Thượng lại tìm đến đối tượng khác để xuống tay, buộc Thái Tử không đường thối lui sao?
"Thái Tử Phi thì sao?" So với Thái Tử, Mạc Như Nghiên càng lo lắng, là tình cảnh hiện nay của Mộ Dung Quân.
Mộ Dung gia vì Thái Tử, hy sinh toàn bộ danh lợi cùng địa vị. Mà nay Thái Tử lại bị phế? Vậy Mộ Dung gia phải thế nào? Mộ Dung Quân phải xử lý thế nào?
"Đây là mật thư Thái Tử Phi gửi cho tướng quân phu nhân." Người tới quả thật là cấm vệ quân bên cạnh Thái Tử, mà còn là tâm phúc. Nếu không, cũng không có khả năng mang đến thư Mộ Dung Quân tự tay viết.