Edit: windy
Nghe Lăng Việt thuật lại, Mạc Như Nghiên không để trong lòng chút nào. Nàng cùng Thái Tử vốn không hợp, cho dù không có chuyện hôm nay, Thái Tử cũng không thân thiết với nàng.
Cũng vì vậy, cho dù tăng thêm chút ân oán đi nữa! Dù sao nàng cũng không nghĩ tới sẽ thành tri kỉ với Thái Tử, nhiều hơn nữa là tiếp tục nhìn không vừa mắt thôi. Đến chết già không nhìn? Có Hạ Trăn ở đây, Mộ Dung Quân ở đây, Mạc Như Nghiên hoàn toàn không lo lắng.
Thái Tử rời khỏi, đương nhiên là nhận ra là kế của Mạc Như Nghiên, cũng tính sẽ bồi tới cùng. Ngược lại, Mục Nhã Huệ lại khó chơi hơn.
“Dựa vào cái gì không cho ta vào trong? Phủ Thanh Viễn tướng quân là đầm rồng hang hổ sao? Là Thánh Thượng hạ lệnh niêm phong sao? Bản Quận chúa chính là muốn vào đấy!” Mục Nhã Huệ nghiêm mặt nhìn Lăng Việt, trợn mắt hùng hùng hổ hổ nói.
Mới qua mấy ngày, phủ Thanh Viễn tướng quân đã xảy ra chuyện gì? Lần trước nàng tới, phủ tướng quân vẫn êm đẹp mà!
Nếu Mạc tỷ tỷ gặp chuyện gì khó, có thể trực tiếp nói với nàng, nàng khẳng định sẽ giúp! Nếu không nữa thì, không lẽ Mạc tỷ tỷ cũng bị vây ở trong phủ tướng quân? Không được, nàng lo lắng, nhất định phải vào xem một chút mới an tâm.
“Tiểu Quận chúa.” Lăng Việt cực kì may mắn, Mạc Như Nghiên có dặn dò trước. Nếu không, hắn thật sự bị vị Tiểu Quận chúa điêu ngoa này đánh cho một trận rồi.
“Làm gì?” Vì Lăng Việt là người phủ tướng quân, Mục Nhã Huệ mới khách khí với hắn. Cho dù lúc này trong lòng rất mất hứng, nàng cũng nhẫn nại chờ.
“Tiểu Quận chúa tìm một chỗ nói chuyện.” Lăng Việt nói xong liền đi tới bên góc.
Mục Nhã Huệ bĩu môi, tuy không thích, nhưng vẫn đi theo.
“Là như này. Phu nhân có dặn, mấy ngày gần đây người muốn ở trong phủ an thai, bảo Tiểu Quận chúa tạm thời đừng tới phủ làm khách. Đợi cho phu nhân có thể xuất phủ, nhất định sẽ tự mình tới Thanh Vương phủ gặp Tiểu quận chúa.” Lúc Lăng Việt nói chuyện, giọng điệu biểu đạt cố gắng thành khẩn nhất, tận lực thuyết minh Mục Nhã Huệ tin lời hắn nói.
“Thật sự?” Mục Nhã Huệ vốn không muốn nghe Lăng Việt nói lời này. Nhưng Lăng Việt đã nói, Mạc Như Nghiên muốn đến Thanh Vương phủ làm khách. Điểm này, đã chọc đến lòng Mục Nhã Huệ, khó tránh khỏi khiến cho Mục Nhã Huệ dao động.
“Thật sự là vậy.” Lăng Việt nói liền giơ tay phải lên, “Ta thề với danh nghĩa các tướng sĩ Tây Bắc quân.”
“Không cần khoa trương như vậy.” Tây Bắc quân ra sao có thể tin, Mục Nhã Huệ tin tưởng. Chỉ cần Lăng Việt là tướng sĩ Tây Bắc quân, Mục Nhã Huệ liền không làm hắn khó xử.
“Được rồi, ta sẽ tin ngươi. Nhưng mà, đồ ta mang đến cho Mạc tỷ tỷ, người giúp ta đưa tới cho Mạc tỷ tỷ.” Mục Nhã Huệ xoay người, chỉ chỉ xe ngựa ngoài cửa, “Không phải trước đó Mạc tỷ tỷ nói, muốn ăn đồ Xuân Hà cô nương của Cẩm Tú phường huyện Thanh Sơn làm sao? Ta cố ý phái người chạy đến huyện Thanh Sơn một chuyến, đồng thời mang về còn có đồ Cẩm Tú phường chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng Mạc tỷ tỷ, cực kì tinh xảo! Mạc tỷ tỷ khẳng định sẽ thích.”
Mục Nhã Huệ thực sự rất thật lòng với Mạc Như nghiên, đến ngay cả Lăng Việt là người đứng ngoài nhìn cũng thấy rõ ràng. Nghe Mục Nhã Huệ nói như vậy, vội vàng gật đầu, cùng thay Mạc Như Nghiên tỏ lòng biết ơn Mục Nhã Huệ.
“Không cần khách khí với ta. Tuy ta không tự mình đến huyện Thanh Sơn, nhưng người ta phái tới huyện Thanh Sơn nói, nơi đó thật sự nhiệt tình háo khách như Mạc tỷ tỷ nói. Có cơ hội, khẳng định muốn Mạc tỷ tỷ đưa ta đi nhìn xem. Còn có xiêm y của Cẩm Tú Phường, ta cũng rất thích, lần sau để Cẩm Tú phường làm cho ta mấy bộ.” Mục Nhã Huệ khoát tay, không đợi Lăng Việt nói gì, liền để đồ lại rồi rời đi.
Nhìn thấy đồ Mục Nhã Huệ phái người tới huyện Thanh Sơn mang về cho mình, Mạc Như Nghiên không khỏi có chút quen mắt.
Nàng thật sự chỉ thuận miệng nói, quả thật rất nhớ huyện Thanh Sơn, nhưng lại không nghĩ rằng Mục Nhã Huệ sẽ làm đến nước này. So ra, nàng đáp lại Mục Nhã Huệ, liền ít hơn nhiều rồi.
“Đợi cho chuyện ở Đế Đô kết thúc, chúng ta trở về huyện Thanh Sơn.” Hạ Trăn cũng không thích Đế Đô. Nơi này phân tranh quá hỗn loạn, cũng quá khảo nghiệm lòng người. Hắn tình nguyện cả đời bị trục xuất tại biên quan, cũng không muốn ở lại Đế Đô hưởng thụ vinh hoa phú quý.
"Được." Mạc Như Nghiên gật gật đầu, đáp lại.
Thái Tử cùng Mục Nhã Huệ liên tiếp đụng mặt tại phủ Thanh Viễn tướng quân, dân chúng Đế Đô càng nôn nóng thêm. Đồng thời lòng người hoảng sợ, còn kinh động đến Ngự Sử.
Tây Bắc quân a! Người bên Ngự Sử suốt đêm thượng thư, tấu chương một bức lại một bức đưa đến trước mặt Thánh Thượng. Chỉ nhìn thấy Thánh Thượng nổi giận, quăng giấy và bút mực xuống đất.
"Thái Tử, con thật sự không biết chuyện sao?" Một đống tấu chương thật dày ném về phía Thái Tử, Thánh Thượng tức giận chất vấn.
"Nhi thần không biết." Hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, sau lưng Thái Tử lại thẳng tắp, "Nhi thần cũng không vào được phủ Thanh Viễn tướng quân, không gặp được Hạ Trăn, không thể hỏi rõ tới cùng là xảy ra chuyện gì."
"A! Con không biết! Con không vào được phủ Thanh Viễn tướng quân!" Thánh Thượng sao có thể đồng ý tin tưởng lời một phía của Thái Tử được? Cho dù ông ta đã phái người đi phủ Thanh Viễn tướng quân xác định, vẫn không tiêu trừ được khúc mắc cùng hoài nghi trong lòng.
Không phải Thái Tử phá rối từ trong, còn có thể là ai? Không đến mức, là Mạc Như Nghiên sao?
Mạc Như Nghiên kia quả thật có vài phần thông tuệ, nhưng nữ tử mang thai còn có thể tạo lên nhiều sóng gió như thế? Thánh Thượng không tin.
Chỉ là, mặc kệ có tin hay không, sự tình đã xảy ra, Thánh Thượng nhất định phải mau chóng giải quyết.
Dù sao Tây Bắc quân không phải nhỏ, tuyệt đối không thể coi như không quan trọng. Nếu không, hiện nay chỉ là dân chúng Đế Đô, kế tiếp rất có khả năng chính là toàn bộ dân chúng Thanh Vân quốc nổi lên rồi. Cho tới lúc đó, mới thật sự không thể cứu được.
Thánh Thượng có ngu ngốc cũng không đến mức không phân rõ tốt xấu lợi hại, càng thêm sẽ không rõ nặng nhẹ lợi hại. Đối mặt lựa chọn rõ ràng như vậy, ông ta không thể không bỏ đi tính toán trước đó, tự mình hạ chỉ, hứa hẹn Tây Bắc quân từ Hạ Trăn cho tới bất cứ một tiểu binh nào, đều sẽ không thiếu.
Cùng lúc đó, Thánh Thượng cũng bày tỏ ý, biên quan nơi Tây Bắc quân đóng đang cần. Mà nay lực lượng tinh nhuệ Tây Bắc quân ở lại Đế Đô đã lâu, là lúc nên khởi hành về biên quan rồi.
Về biên quan? Dân chúng Đế Đô ngơ ra, tuy nhiên không nỡ, nhưng cũng có thể hiểu được. Chỉ cần Tây Bắc quân ở đây, bọn họ không sợ cái gì.
So với dân chúng Đế Đô an tâm, Thái Tử điện hạ cũng rất buồn bực rồi.
"Lần này đa tạ ngươi." Nghiêm mặt nhìn Mạc Như Nghiên, Thái Tử nói lời cảm tạ, cũng vô thanh cảnh cáo. Chuyện Tây Bắc quân, Mạc Như Nghiên vốn không nên nhúng tay. Bây giờ, Mạc Như Nghiên làm quá mức rồi.
"Thái Tử điện hạ nói quá lời." Coi như không có Thái Tử cảnh cáo, Mạc Như Nghiên còn ăn mứt hoa quả Mục Nhã Huệ đưa tới, giọng điệu thật là không chút để ý.
Quả thật nói quá lời! Nhưng nói quá lời không phải hắn, là Mạc Như Nghiên! Chỉ tiếc nói như vậy, trước mặt Hạ Trăn, Thái Tử căn bản không có biện pháp nói ra miệng.
Cuối cùng, Thái Tử vẫn nuốt xuống bên miệng, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên vài lần.
Mạc Như Nghiên không ngại bị Thái Tử nhìn. Nhưng, Hạ Trăn lại không chấp nhận được hành động này của Thái Tử.
Một thoáng chốc, trong tầm mắt Thái Tử liền có thêm một Hạ Trăn. Ngay sau đó, liền không có chuyện của Thái Tử rồi.
Không có khả năng trừng Hạ Trăn, lại trừng không tới Mạc Như Nghiên, việc Thái Tử có thể làm, chỉ có cúi đầu tự giận dỗi rồi.
Tây Bắc quân sắp rời khỏi, biết Thái Tử khẳng định có chuyện muốn dặn dò Hạ Trăn. Mạc Như Nghiên ngồi một lát, không tiếp tục làm người bí hiểm, đứng dậy xuất phủ rồi.
Nàng đã đáp ứng, đi Thanh vương phủ gặp Mục Nhã Huệ. Hôm nay trời đẹp, vừa lúc nên ra ngoài.
"Mạc tỷ tỷ đến đây?" Nghe hạ nhân tới bẩm, Mục Nhã Huệ trực tiếp chạy ra khỏi sân, tự mình chạy đến ngoài cửa lớn Thanh vương phủ nghênh đón là Mạc Như Nghiên.
Vừa lúc thấy Thanh vương phi ngẩn người, sau đó theo đuôi, đi tới ngoài cửa lớn.
"Mạc tỷ tỷ!" Gặp được Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ mừng rỡ, bổ nhào tới ôm lấy cánh tay nàng.
Nhìn thấy Mục Nhã Huệ, sắc mặt Mạc Như Nghiên dịu đi một chút, khí tức toàn thân trong veo mà lạnh lùng.
"Hóa ra là phu nhân Thanh Viễn tướng quân đại giá quang lâm. Bản phi trước đó cũng không biết chuyện, không tiếp đón từ xa, mong rằng tướng quân phu nhân không lấy làm phiền lòng." Thanh vương phi vốn chỉ là muốn nhìn một chút tới cùng là ai có thể làm Mục Nhã Huệ vị Tiểu Quận Chúa này đại giá. Giờ phút này nhìn thấy Mạc Như Nghiên, cuối cùng mới hiểu được.
Chuyện Mục Nhã Huệ cùng phu nhân Thanh Viễn tướng quân giao hảo, Thanh vương phi cũng nghe nói. Mục Nhã Huệ chủ động tặng đồ tới phủ tướng quân, Thanh vương phi xem ở trong mắt, lại cũng không làm gì. Một là quản không được, hai là muốn nhìn một chút xem Mục Nhã Huệ tới cùng có thể gây ra động tĩnh gì.
Ở trong mắt Thanh vương phi, Mục Nhã Huệ nếu có thể sớm ngày gả ra ngoài, đương nhiên là bớt lo. Mặc kệ Mục Nhã Huệ là gả cho Hạ Trăn, hay là gả cho Hồ Khôn Bạch, Thanh vương phi cũng không quá quan tâm. Bà ta muốn, chỉ là đem Mục Nhã Huệ đuổi ra khỏi Thanh vương phủ là đủ rồi.
Trên thực tế ngay từ đầu, lời đồn Mục Nhã Huệ thích Thanh Viễn tướng quân Hạ Trăn, là Thanh vương phi giúp truyền ra.
Ngẫu nhiên họp mặt phu nhân các vị quan gia hay là ở các yến hội, phàm là có người trêu ghẹo Mục Nhã Huệ chuyện về Hạ Trăn, Thanh vương phi cũng là mặc kệ nó, mắt cười đối đãi.
Không giống với những người khác, Thanh vương phi cực kỳ để ý xuất thân, cũng không vừa mắt võ tướng. Hạ Trăn lãnh binh đánh giặc, cũng chỉ là một kẻ mãng phu, có gì khó lường?
Nói đến xuất thân Hạ Trăn, liền càng làm cho người ta lên án thêm rồi. Huyện Thanh Sơn là chỗ nào? Liên Hoa thôn lại là nơi nào? Xa lạ, nghe cũng không có nghe nói qua. Nơi sơn cùng thủy cốc như vậy, đem Mục Nhã Huệ gả đi? Chỉ là ngẫm lại, Thanh vương phi liền cảm thấy hết giận.
Nhưng mà, Mạc Như Nghiên đột nhiên xuất hiện rồi.
Như nếu không phải Thánh Thượng tự mình phái người đến Liên Hoa thôn đón Mạc Như Nghiên đến, Thanh vương phi tất nhiên sẽ không tin tưởng Hạ Trăn vậy mà không cưới bất cứ vị tiểu thư khuê các nào ở Đế Đô, lại trở lại huyện Thanh Sơn cưới một nữ tử chưa từng nghe qua tên.
Tuy sau khu Thanh vương phi tìm hiểu qua, biết là Mạc Như Nghiên coi như là xuất thân con quan. Nhưng, phủ nha huyện Thanh Sơn tính là cái gì? Cánh cửa như vậy, cũng có thể so sánh cùng Thanh vương phủ? Thật có thể nói là mắt Hạ Trăn bị mù, không phân rõ nặng nhẹ.
Cũng được, nếu Hạ Trăn không biết phân biệt, cưới nữ tử khác. Thanh vương phi không cản được, cũng không có khả năng đem Mục Nhã Huệ nhét qua đó. Dù nói thế nào, Mục Nhã Huệ cực kỳ được Thanh vương gia sủng ái, trong cung lại nhìn chằm chằm. Thanh vương phi nhát gan, chỉ có thể lui bước mà cầu mong tiếp.
Sau đó, Hồ Khôn Bạch rơi vào tầm nhìn Thanh vương phi.
Đầu tiên, Hồ Khôn Bạch là cháu ruột Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi lại không hợp Hoàng Hậu nương nương. Nếu như Mục Nhã Huệ gả cho Hồ Khôn Bạch, bên Hoàng Quý Phi sẽ không thích cô cháu dâu là Mục Nhã Huệ này, đương nhiên không có khả năng thân cận với nàng ta.
Mà Hoàng Hậu nương nương một mực coi Mục Nhã Huệ thành con gái, cũng sẽ bởi vậy mà xa cách Mục Nhã Huệ, không thân cận như trước. Nghĩ như vậy, Mục Nhã Huệ sẽ là hai bên không lấy lòng, bên trong không phải người.
Nghĩ đến lúc Mục Nhã Huệ không còn chỗ dựa vững chắc, không thể đắc ý trước mặt bà ta, Thanh vương phi liền thật là sung sướng.
Đương nhiên, Hồ Nguyệt Hoa cũng là một trong những lý do quan trọng Thanh vương phi xem trọng Hồ Khôn Bạch.
Hồ Nguyệt Hoa không hợp với Mục Nhã Huệ, đã là chuyện toàn bộ Đế Đô đều biết. Hai người này chỉ cần chống lại, hận không thể làm ngươi chết ta sống, ai cũng không muốn nhìn người kia tốt.
Nếu như Mục Nhã Huệ gả vào phủ Hình Bộ Thượng Thư, Thanh vương phi cực kỳ xác định, Hồ Nguyệt Hoa sẽ không để cho Mục Nhã Huệ dễ chịu. Lúc đó, chẳng phải là càng thêm đặc sắc?
Như vậy, không thể nghi ngờ so với Hạ Trăn thì Hồ Khôn Bạch càng thích hợp với Mục Nhã Huệ hơn. Thanh vương phi suy nghĩ, cũng càng thêm hài lòng với hôn sự này.
Nhưng vấn đề lớn nhất trước mắt, vẫn là Mục Nhã Huệ không muốn.
Tuy Thanh vương phi là vương phi Thanh Vương phủ, nhưng từ trước đến nay bà ta tự xưng là mặt mũi hiền lành, với Mục Nhã Huệ cũng là đem hết khả năng để thân cận, hận không thể để toàn bộ mọi người khen bà ta hiền lương thục đức với ôn hòa biết đại cục.
Mà cho đến tận bây giờ, Thanh vương phi làm cũng không tệ lắm. Mọi người ở Đế Đô chỉ cần vừa nhắc tới Thanh vương phi, vẫn luôn tán thưởng có thừa, khen ngợi không ngớt.
Giờ phút này đối mặt với Mạc Như Nghiên, Thanh vương phi sẽ không từ bỏ, nhưng cũng cực kỳ cố gắng duy trì hình tượng thiện lương.
So với Tể tướng phu nhân, Thanh vương phi cho Mạc Như Nghiên cảm giác giả dối hơn.
Lần đầu tiên gặp Tể Tướng phu nhân, Tể Tướng phu nhân thậm chí không cố tỏ ra thân mật với nàng, Mạc Như Nghiên cũng cảm thấy Tể Tướng phu nhân cũng rất được.
Mà nay đổi thành Thanh Vương phi, dù cho Thanh Vương phi cười rất ôn hòa, cũng không có dấu hiệu đang cố giao hảo với nàng, vẻ mặt Mạc Như Nghiên lại là lạnh lùng kéo xa khoảng cách.
Có vài người, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra bộ mặt thật. Có vài người, nói một câu đơn giản, có thể nhìn ra vài phần tính cách.
Mạc Như Nghiên không xác nhận Thanh Vương phi là người ra sao. Nhưng nếu như để cho nàng cùng Thanh Vương phi giao hảo, Mạc Như Nghiên tự nhận, nàng không làm được.
Mục Nhã Huệ không phải người mẫn cảm. Nhưng vào giờ phút này, nàng liền cảm giác được Mạc Như Nghiên không thích Thanh Vương phi.
Chỉ trong phút chốc, Mục Nhã Huệ liền thêm thân thiết với Mạc Như Nghiên.
Vì vừa mới đến Thanh Vương phi đột nhiên xuất hiện, Mục Nhã Huệ muốn lập tức kéo Mạc Như Nghiên đi. Mà còn đang nghĩ xem, phải giải thích với Mạc Như Nghiên như thế nào về quan hệ không thể như nước với lửa nhưng cũng không rõ ràng của nàng ta với Thanh Vương phi.
Nàng ta căn bản không cần nhiều lời, Mạc Như Nghiên liền nhìn ra bản chất giả dối của Thanh Vương phi. Lần này, giảm đi không ít nước miếng của nàng ta.
Cũng đúng, Mạc tỷ tỷ là người thông minh như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị gương mặt giả dối kia của Thanh Vương phi lừa được?
Ở cùng Thanh Vương phi trong phủ nhiều năm như vậy, Mục Nhã Huệ ghét nhất chính là Thanh Vương phi dối trá với làm ra vẻ. Rõ ràng không phải người khoan dung độ lượng gì, lại cứ giả vờ đau xót, giống như toàn bộ thế giới đều đáng thương…
Mà thân mẫu của Tiểu Quận chúa mất sớm, nghiễm nhiên liền thành cái cớ để Thanh Vương phi khoe khoang bộ dáng lương thiện của mình. Chỉ cần nói đến nàng, Thanh Vương phi nhất định sẽ làm ra bộ dạng chết cha chết mẹ, lau nước mắt kể ra nàng ta cực kì đáng thương thế nào.
Trời biết nàng ta ngoại trừ thân mẫu mất sớm ra, căn bản không có chỗ nào đáng thương cả. Hơn nữa, ở trong Thanh Vương phủ, trong Hoàng Cung, cả Đế Đô, nơi nào đến lượt Mục Nhã Huệ tự xưng là đáng thương hả?
Đến Mục Nhã Huệ cũng không muốn bị gọi như vậy, cứ như vậy bị Thanh Vương phi đội lên cho. Thậm chí mãi đến hiện tại, mỗi khi tham gia yến hội các phủ gia, chỉ cần nhắc tới nàng, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, thân mẫu Tiểu Quận chúa Thanh Vương phủ mất sớm, thật đáng thương…
Mục Nhã Huệ đã từng nói với Hoàng Hậu nương nương, cũng may chỉ là mẫu thân nàng mất sớm, nếu đến phụ thân cũng mất, chỉ sợ trên đời này liền không tìm thấy ai đáng thương hơn nàng rồi.
Lúc đó Thánh Thượng vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy lời này, trực tiếp gõ trán Mục Nhã Huệ một cái, không cho Mục Nhã Huệ nói bậy.
Khi đó Mục Nhã Huệ đáp lại Thánh Thượng như thế nào? Đúng rồi, nàng nói: “Ai bảo Thanh Vương phủ có một vị chủ tử hiền lành thiện lương vậy đâu!”
Thanh Vương phi vĩnh viễn sẽ không biết được, lúc ấy Thánh Thượng trả lời Mục Nhã Huệ thế nào. Thánh Thượng tiện tay lấy lệnh bài bên hông ném cho Mục Nhã Huệ, nói: “Chủ tử Thanh Vương phủ họ Mục.”