Edit: windy
Lúc này nơi Mạc Như Nghiên cùng Hồ Nguyệt Hoa đứng không hề hẻo lánh, giọng Hồ Nguyệt Hoa lại vang dội như vậy. Không hề nghi ngờ, liền thu hút ánh nhìn của dân chúng xung quanh.
Lùi hôn sự? Ai lùi hôn sự với ai? Xét thấy địa vị Thanh Viễn đại tướng quân trong lòng dân chúng quá cao, Mạc Như Nghiên nháy mắt liền gặp phải không ít ánh mắt phẫn nộ của bọn họ.
Hồ Nguyệt Hoa cũng phát hiện ra phản ứng của mọi người, không nói hai lời, càng đắc ý hơn: “Thế nào? Dám làm không dám chịu? Mạc Như Nghiên, ngươi là nữ nhi của Tri huyện huyện Thanh Sơn phải không! Nói thế nào ngươi cũng là thiên kim quan nhân, lại từng ghét bỏ Thanh Viễn tướng quân chúng ta là một kẻ võ phu? Nếu như vậy, sau hai năm, vì cái gì ngươi lại gả cho Hạ tướng quân? Kì thật ta càng muốn biết chính là, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với Hạ tướng quân, mới khiến Hạ tướng quân rước người xuất giá như ngươi!”
Nếu đúng như lời Hồ Nguyệt Hoa nói, Mạc Như Nghiên đã từng lùi hôn sự với Thanh Viễn tướng quân. Như vậy, suy đoán của Hồ Nguyệt Hoa, cũng là sự thật?
Mạc Như Nghiên ép Thanh Viễn tướng quân cưới nàng?
Bỗng nhiên nói lời này ở trước mặt mọi người, dù là Mạc Như Nghiên đứng ở trước tất cả dân chúng Đế Đô, cũng nhao nhao bắt đầu nghi ngờ liệu Vị phu nhân Thanh Viễn tướng quân họ kính trọng có thật sự không lương thiện như lúc đầu không.
“Mọi người đừng bị người này che mắt. Nàng ta căn bản không có ý tốt, tiểu nhân đê tiện vô sỉ. Hai năm trước, Hạ tướng quân còn chưa phải Thanh Viễn tướng quân, Mạc Như Nghiên chê nghèo ham giàu, đẩy lùi hôn sự với Hạ tướng quân. Mà hai năm sau, Hạ tướng quân công thành danh toại, Mạc Như Nghiên liền lập tức hồi tâm chuyển ý, chỉ có ba ngày liền gả đến Hạ gia. Thử hỏi mọi người, Mạc Như Nghiên thật sự thật lòng với Hạ tướng quân, vì sao hai năm trước phải lùi hôn sự? Hai năm sau vì sau chỉ cho Hạ tướng quân thời gian ba ngày chuẩn bị, liền lập tức rước nàng xuất giá?” Hồ Nguyệt Hoa biết lòng người thiên vị Mạc Như Nghiên vì đã nếm qua một lần thiệt thòi. Bây giờ, nàng ta nhất định phải ra tay trước chiếm lợi thế, chứ không để bị Mạc Như Nghiên hung hăng giẫm dưới chân.
Không thể phủ nhận, lời Hồ Nguyệt Hoa nói quá mức rung động, cũng cực có tính kích động. Chỉ tốn chút sức, liền làm cho lòng người hoảng sợ, tiếng oán than dậy đất, tức giận mọc lan tràn.
Mắt thấy cảm xúc dân chúng tăng vọt, Lăng Việt lo lắng bảo vệ ở phía trước Mạc Như Nghiên. Đồng thời, ý bảo cẩm vệ quân đề cao cảnh giác.
Nhưng mà, Lăng Việt đã xem nhẹ một chuyện.
Cấm vệ quân cũng là người Thanh Vân quốc. Ở trong lòng họ, uy danh của Thanh Viễn tướng quân sớm đã cố định. Giờ phút này dù có mệnh lệnh của Thái Tử, cần phải bảo vệ Mạc Như Nghiên. Nhưng lúc hành động, rõ ràng vẫn có chút chậm chạp cùng kháng nghị.
Lúc đầu Lăng Việt còn không cảm thấy không thích hợp. Chờ tới khi phát hiện cấm vệ quân ở phía sau đều đứng bất động, mới giật mình nhớ tới, đoàn cấm vệ quân này sợ là đang coi trọng Hạ tướng quân.
Chỉ là, Lăng Việt cũng không phải không có cách nào. Lòng nóng như lửa đốt, sau đó hắn không chút suy nghĩ liền hô: “Cho dù các người không bảo vệ phu nhân, chẳng lẽ đến tiểu tướng quân cũng không quan tâm sao?”
Lời Lăng Việt nói trong nháy mắt như rơi xuống đất, các cấm vệ quân liền động rồi. Lấy tốc độ nhanh nhất vây quanh bốn phía Mạc Như Nghiên, làm bộ muốn ngăn cản dân chúng tiến tới.
Dân chúng cũng nghe được tiếng hô của Lăng Việt. Nhắc tới tiểu tướng quân, bọn họ cũng dừng bước.
Thời khắc mấu chốt, Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không nghĩ tới trong bụng Mạc Như Nghiên còn có một tấm Kim bài miễn tử.
Nhưng mà, trong bụng có hài tử thì thế nào? Hồ Nguyệt Hoa hắng giọng một cái, lại hô lớn lên: “Tất cả mọi người không cần bị người này dùng tà thuyết mê hoặc! Hắn ta là người làm theo Mạc Như Nghiên từ huyện Thanh Sơn đến đây, căn bản chính là vây cánh của Mạc Như Nghiên. Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, hợp lực nhau muốn hãm hại hạ…”
“Ta không phải người huyện Thanh Sơn, ta là người của đội quân Tây Bắc! Là con của Phó tướng của Hạ tướng quân, Lăng Phong, Lăng Việt.” Hồ Nguyệt Hoa nghĩ thế nào cũng không ngờ được, thân phận của Lăng Việt cũng là bùa hộ mệnh của Mạc Như Nghiên.
Vì Lăng Việt tự nói ra, dân chúng càng thêm hỗn loạn. Tiếng hỏi han líu ríu, tuôn đầy trời.
Đại danh của Phó tướng Lăng Phong, không ít người nghe thấy. Cho dù Lăng phó tướng không uy hách như Hạ tướng quân, nhưng uy danh của đội quân Tây Bắc cho tới đây giờ đều không thể khinh thường, càng thêm không thể vu khống hãm hại.
Chỉ với Hồ Nguyệt Hoa nói xấu Lăng Việt, liền đủ khiến cho lời nói vừa nãy của nàng ta giảm bớt tính chính xác rồi.
Thời khắc này, dân chúng muốn biết chính là, Mạc Như Nghiên với Thanh Viễn tướng quân bọn họ, tới cùng là làm cái gì? Hoặc là, có phải như Hồ Nguyệt Hoa nói cố ý mưu hại Thanh Viễn tướng quân không?
Bởi vì lực chú ý được dời đi, cùng vì tranh cãi quá mức hỗn loạn, mọi người đều không ý thức được, đội quân Tây Bắc đã đi gần tới rồi.
Lúc có người nghe được chỗ khác đang nhảy nhót hoan hô, mọi người đều đã nghe tiếng quay đầu lại, Hạ Trăn cưỡi ngựa đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Dưới tình huống bình thường, lúc này Hạ Trăn nên là trực tiếp dẫn các tướng sĩ tiến vào đại môn Đế Đô, đi thẳng đến Hoàng cung lĩnh thưởng.
Nhưng mà, tình huống của Mạc Như Nghiên hiển nhiên không thích hợp. Hạ Trăn căn bản không nghĩ nhiều, liền trực tiếp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, phi thân phóng qua đám người chen chúc, đi tới trước mặt Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên tưởng tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại Hạ Trăn. Có thể là Hạ Trăn cưỡi tuấn mã lướt qua trước mặt nàng, để lại cho nàng một bóng lưng tiêu sái. Cũng có thể là Hạ Trăn vẫy tay cảm kích dân chúng Đế Đô hoan nghênh trên đường, căn bản không phát hiện ra các nàng. Hoặc là liếc mắt từ phía xa lại, tầm mắt của Hạ Trăn đụng phải ánh nhìn của nàng…
Nhiều cảnh tượng như vậy, chỉ không có cảnh Hạ Trăn trực tiếp phi thân đến trước mặt nàng. Mà nhiều cảnh tượng như vậy, cũng không mang nhiều rung động như thời khắc này.
Nhìn Hạ Trăn tinh thần phấn chấn không chớp mắt, Mạc Như Nghiên chậm rãi nhở nụ cười. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Trăn mặc áo giáp, không thể phủ nhận, nàng bị uy vũ của Hạ Trăn phục sát đất.
Thảo nào dân chúng Đế Đô đều tôn sùng Hạ Trăn là thần linh, nếu như nàng sớm nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Trăn, hai năm trước cho dù chết, nàng cũng nhất định không phải Hạ Trăn đến không gả!
A… không đúng. Phải nói nàng của kiếp trước, ngay từ lúc từ hôn, nên nhìn thật kĩ bộ dáng lúc này của Hạ Trăn. Nếu như thấy được, nhất định sẽ hối hận suốt đời đi? Đó là chết, cũng không thể sáng mắt.
Có như thế trong nháy mắt, Mạc Như Nghiên cực kì cảm kích khoảnh khắc Hạ Trăn mãi đến lúc nàng đã chết rồi, cũng không thẳng thắn nói thân phận ra. Liền ngàn dặm xa xôi đến nhặt xác nàng, cũng không có mặc áo giáp.
Nếu là từ lúc trùng sinh, nàng liền biết Hạ Trăn là Thanh Viễn đại tướng quân. Mạc Như Nghiên không có mặt dày gả cho Hạ Trăn, cũng không có ngày gặp lại nhau như này.
"Ta đã trở về." Nghiêm túc đánh giá Mạc Như Nghiên một lượt, xác định không chịu chút tổn thương nào, Hạ Trăn trầm giọng nói.
"Ừm, ta nhìn thấy rồi." Gật gật đầu, trên mặt Mạc Như Nghiên sáng rọi, chói tới mức Hồ Nguyệt Hoa cùng dân chúng xung quanh không ngờ được.
Một người lạnh lùng như vậy, vậy mà có thể cười ôn hòa như vậy sao? Nói Mạc Như Nghiên không thích Hạ tướng quân, ai tin?
Nhưng, chuyện từ hôn tất nhiên không phải lời đồn vô căn cứ. Trong này, rốt cuộc có hiểu lầm gì?
Hồ Nguyệt Hoa cũng mặc kệ là có hiểu lầm hay không, càng thêm không thèm để ý Mạc Như Nghiên từ hôn có nội tình khác hay không. Nàng ta chỉ cần biết, Mạc Như Nghiên đã từng tàn khốc xỉ nhục Hạ Trăn, như vậy đủ rồi.
Mà thời khắc này, trong mắt Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không nhìn tới những người khác, chỉ nhìn vào một mình Hạ Trăn.
Năm đó chỉ thoáng nhìn qua, nàng ta liền giống như mê muội, thề nhất định phải gả cho Hạ Trăn, mà còn không phải quân không gả.
Nàng ta biết Thái Tử không quá thích nàng ta, càng biết phụ mẫu nàng ta cũng không phải cực kỳ thích Hạ Trăn. Nhưng thế thì thế nào? Nàng ta thích Hạ Trăn thôi là đủ rồi? Chỉ cần Hạ Trăn nguyện ý cưới nàng ta, dù là đi theo Hạ Trăn đến biên quan xa xôi, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.
Hồ Nguyệt Hoa không chấp nhận một nữ nhân so ra còn thua kém tình cảm nàng ta dành cho Hạ Trăn tranh giành với nàng ta. Như Mạc Như Nghiên, lại càng giống như khác nhau một trời một vực với nàng ta. Nàng ta nhìn cũng không thèm nhìn Mạc Như Nghiên một cái, càng thêm không chấp nhận được Mạc Như Nghiên cướp đi Hạ Trăn. Hạ Trăn, chỉ có thể là phu quân của nàng ta! Phu quân duy nhất của nàng ta!
"Chúc mừng Hạ tướng quân chiến thắng trở về..." Hồ Nguyệt Hoa mang theo lòng tràn đầy vui mừng cùng chân thành tiến lên chúc mừng Hạ Trăn. Nhưng mà Hạ Trăn chỉ tiến lên một bước, ôm lấy Mạc Như Nghiên vào trong lòng.
Cùng với hành động của Hạ Trăn, dân chúng vây xem quanh đều phát ra tiếng thán phục. Khoảnh khắc kinh ngạc trôi qua, tiếng vỗ tay nhiệt tình vang lên, ánh mắt nghi ngờ cùng tức giận trước đó, giờ đã tràn đầy chúc phúc cùng thân thiện.
Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không phản ứng kịp, tình thế lại một lần nữa xảy ra chuyển biến lớn.
Mắt thấy Mạc Như Nghiên được Hạ Trăn cẩn thận ôm vào trong ngực, mắt thấy dân chúng bốn phía một lần nữa dùng ánh mắt yêu quý nhìn Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa dậm chân một cái, vẫn muốn nán lại nói chuyện, lại bị Hồ Khôn Bạch chạy tới túm chặt rồi.
Sắc mặt Hồ Khôn Bạch khó coi, trừng mắt nhìn Hồ Nguyệt Hoa, trong ánh mắt đều là uy hiếp.
Hắn đã cảnh cáo, không được dính vào, không được tái trêu chọc Mạc Như Nghiên nữa! Nhưng mà, Hồ Nguyệt Hoa vẫn đem lời hắn nói trở thành gió thoảng bên tai.
Sớm biết như vậy, hắn liền không nên nghe lời mẫu thân nói, để cho Hồ Nguyệt Hoa xuất phủ. Nên tiếp tục đem nàng ta giam lỏng ở trong phủ, không cho phép nàng ta ra cửa gây rắc rối!
Hồ Nguyệt Hoa giãy dụa, cũng không thể tránh khỏi tay của Hồ Khôn Bạch. Vừa sốt ruột vừa ủy khuất, không nhịn được liền cáo trạng: "Là nàng ta khi dễ muội."
"Ai khi dễ ai, lòng muội tự biết rõ." Thứ cho Hồ Khôn Bạch không có cách dạy bảo đứng muội muội nhà mình. Hồ Nguyệt Hoa từ nhỏ có tính tình thế nào, Hồ Khôn Bạch so với ai khác đều đã hiểu rõ. Nếu thật là Mạc Như Nghiên khi dễ Hồ Nguyệt Hoa, chỉ sợ lúc này Hồ Nguyệt Hoa đã sớm nhảy dựng lên rồi.
"Muội..." Hồ Nguyệt Hoa nghẹn lời. Một lát sau, lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lên án tiếp, "Ca, vì sao ca luôn thiên vị người khác? Trước ca luôn thiên vị Mục Nhã Huệ, hiện nay Mục Nhã Huệ muốn gả cho ca, vì người tẩu tẩu này, ta tạm thời liền chấp nhận rồi. Nhưng bây giờ thì sao? Mạc Như Nghiên với ca không có giao tình gì, mà còn ca cùng Hạ tướng quân lại vẫn thật là không hợp nhau..."
Nói đến thật sự là có duyên phận. Hai huynh muội Hồ Khôn Bạch cùng Hồ Nguyệt Hoa, đều thích người đối phương không thích. Hồ Nguyệt Hoa không thích Mục Nhã Huệ, nhưng Hồ Khôn Bạch đã sớm thích Mục Nhã Huệ Tâm từ lâu. Hồ Khôn Bạch không thích Hạ Trăn, Hồ Nguyệt Hoa liền càng không cần nói nữa, chỉ kém không nhảy nhót lung tung cả Thanh Vân thành biết tâm tư của nàng ta đối với Hạ Trăn.
Mà nay, vì Thanh vương phủ nhả ra, Hồ Khôn Bạch liền muốn đạt được ước muốn. Còn tới Hồ Nguyệt Hoa lại không có vận may như vậy, chỉ sợ nhất định muốn cùng Hạ Trăn không phải chỉ thoáng qua.
"Đi thôi, muội bớt cãi đi! Không phát hiện ánh mắt Thái Tử điện hạ đang phun lửa tới đây hả? Nếu không, muội có dám nhìn phía tây bắc quân không?" Hồ Khôn Bạch đè thấp thanh âm ghé vào bên tai Hồ Nguyệt Hoa, hung hăng nói, "Ta thấy bọn họ đều đã lấy ánh mắt giết người nhìn chăm chú vào muội đấy. Có can đảm, muội tới mà khiêu khích Tây Bắc quân uy danh đi."
"Hồ Khôn Bạch vô liêm sỉ!" Hồ Nguyệt Hoa biết, Hồ Khôn Bạch nói đều là lời nói thật, cũng biết tình cảnh hiện tại của nàng ta cũng không khá lắm. Nhưng Hồ Khôn Bạch thân là ca ca cũng không giúp nàng ta, thậm chí lại còn cố ý đứng ở một bên châm ngòi thổi gió, thật là khiến cho Hồ Nguyệt Hoa không chịu nổi lại ủy khuất.
Cũng vì vậy, Hồ Nguyệt Hoa đến câu "Ca ca" cũng không nguyện gọi, nổi giận gọi thẳng tên Hồ Khôn Bạch.
"Chỉ cần muội đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, người ca ca nhất định đứng về phía muội." Tình thế khẩn cấp, Hồ Khôn Bạch không nhiều lời với Hồ Nguyệt Hoa, tăng thêm sức lực, trực tiếp kéo Hồ Nguyệt Hoa đi.
Nói thật, Hồ Khôn Bạch không phải hiểu được Hồ Nguyệt Hoa rốt cuộc vì sao mỗi lần đều đã nhớ ăn không nhớ bị đánh. Trong nhà vừa dặn dò vừa cảnh cáo, nói nhiều như vậy, cũng khuyên nhiều như vậy, Hồ Nguyệt Hoa lại một chữ cũng không nghe được.
Mà mấy lần Hồ Nguyệt Hoa tìm Mạc Như Nghiên gây phiền toái, sau đều đã được giáo huấn. Dưới tình huống như vậy, vì sao vẫn không chịu thu tay lại buông tha?
"Bảo ta buông tha Hạ Trăn?" Vì Hồ Khôn Bạch không hiểu, Hồ Nguyệt Hoa nháy mắt đỏ mắt lên, "Vậy trái lại huynh đừng cưới Mục Nhã Huệ! Chẳng lẽ huynh không biết, người trong lòng Mục Nhã Huệ là Hạ Trăn, không phải huynh? Vậy vì sao huynh lại cố ý rước Mục Nhã Huệ?"
"Này không giống!" Bị Hồ Nguyệt Hoa chọc đúng chỗ đau, sắc mặt Hồ Khôn Bạch thay đổi, vẫn cẩn thận giải thích nói, "Hạ tướng quân đã đón dâu, tâm ý của Tiểu Quận Chúa đối với Hạ tướng quân cũng đi theo tan thành mây khói rồi. Cũng giống như muội vậy, cần được nhanh chóng đánh mất những ý nghĩ không nên có trong lòng, tìm phu quân khác đi."
"Sao huynh biết tâm ý của Mục Nhã Huệ với Hạ Trăn đã không còn? Không chừng Mục Nhã Huệ đến nay vẫn nhớ mãi không quên Hạ Trăn, thà chết cũng không muốn gả cho huynh đấy?" Tâm tình Hồ Nguyệt Hoa không tốt, tự nhiên cũng không muốn để Hồ Khôn Bạch quá được khoái trá. Mặc kệ nàng ta với Hạ Trăn thế nào, nàng ta trực tiếp mượn Mục Nhã Huệ nói lên cho xong việc.
Không thể phủ nhận, Hồ Nguyệt Hoa thành công rồi. Lời của nàng ta, cũng là khúc mắc không thể xóa nhòa trong lòng Hồ Khôn Bạch. Trước vẫn muốn bỏ qua, trước mắt lại bị vô tình vạch trần ra.
"Thế nào? Không nói lại được rồi hả ?" Thấy Hồ Khôn Bạch không giáo huấn nàng ta nữa, mà còn trầm mặc, Hồ Nguyệt Hoa tỏ ra vui vẻ, châm chọc nói, "Trước khi quản giáo muội, huynh tốt nhất đem chuyện của mình làm cho rõ đi. Mục Nhã Huệ người tẩu tẩu này, muội chấp nhận rồi. Nhưng mà nàng ta có chấp nhận người muội phu này không, chỉ sợ cũng không dễ dàng như huynh nghĩ đâu."
Cho đến giờ phút này, Hồ Khôn Bạch mới thừa nhận, Hồ Nguyệt Hoa quả thật là muội muội ruột của hắn. Chỗ đau bị chọc phải này, không phải là như lời Thái Tử điện hạ nói với hắn sao?
Tự nhiên cảm thấy bị Hồ Nguyệt Hoa chọc cho xuất hiện vài lỗ thủng, Hồ Khôn Bạch rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm trạng lại, nghiêm mặt đưa Hồ Nguyệt Hoa đi.
Biết giờ phút này trong lòng Hồ Khôn Bạch khẳng định không gió êm sóng lặng như ngoài mặt, Hồ Nguyệt Hoa cũng không tùy hứng gây sự nữa, ngoan ngoãn đi theo Hồ Khôn Bạch trở về phủ Hình Bộ Thượng Thư.
Hạ Trăn đột nhiên rời khỏi đội, không hề nằm trong dự liệu của các tướng sĩ Tây Bắc quân.
Nhưng lúc nhìn thấy Mạc Như Nghiên, Lăng Phong lập tức liền cho các tướng sĩ bên cạnh biết. Đến nỗi một đám tướng sĩ đều không vội mà vào thành, nhao nhao dò xét nhướn cổ muốn dung mạo tướng quân phu nhân của bọn họ.
Chỉ tiếc, tướng quân quá mức keo kiệt, nhiều tướng sĩ vẫn chưa kịp nhìn đến gương mặt, tướng quân phu nhân đã bị tướng quân ôm vào trong ngực... Quả thực không nên quá phận!
Ai, từ từ. Thanh Viễn tướng quân của bọn họ, vậy mà lại ôm ấp nữ nhân, trước mặt dân chúng? Cho dù đó là tướng quân phu nhân, thật đúng là chuyện lạ!
Trong lòng nghĩ như vậy, rất nhiều tướng Tây Bắc quân, tầm mắt chẳng những không vì Mạc Như Nghiên bị ngăn trở mà dời đi. Trái lại, càng muốn xem thử.
Nhìn không tới tướng quân phu nhân, nhìn tướng quân đại nhân của bọn họ, cũng có thể đi.
Thái Tử điện hạ cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn biết hôm nay Mạc Như Nghiên cũng đến ngoài thành, lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy. Trước Hồ Nguyệt Hoa gây sự dĩ nhiên đã đủ thu hút rồi, giờ phút này đến hành động của Hạ Trăn lại càng khiến cho toàn bộ dân chúng Đế Đô đều được mở mang.
Tốt, từ nay về sau, sợ là không ai dám nghi ngờ sự tồn tại của vị tướng quân phu nhân này rồi rồi. Chỉ nhìn thái độ của Hạ Trăn, liền đủ khiến cho Mạc Như Nghiên ở trong lòng dân chúng Đế Đô càng được vững vàng.
Mặc kệ người ngoài thấy thế nào, Hạ Trăn không tính toán xoay người lên ngựa. Ít nhất, không tính cứ nhanh như vậy liền đi đến trước Hoàng Thành lĩnh công nhận thưởng.
Xoay người đánh một thủ thế với Lăng Phong, Hạ Trăn mang theo Mạc Như Nghiên lên xe ngựa phủ tướng quân.
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có xuống ngựa đuổi theo Hạ Trăn, hoặc là ngăn cản hành động của Hạ Trăn. Quay đầu đối với chúng tướng sĩ làm một cái thủ thế tiếp tục tiến lên, liền kéo kéo dây cương, tiếp tục xuất phát.
Một đám tướng sĩ Tây Bắc quân không nói hai lời, đi theo Lăng Phong vào cửa thành. Còn Thanh Viễn tướng quân bỏ rơi bọn họ, xem còn có tiểu tướng quân chưa ra đời, mọi người tuyệt đối đều là ủng hộ.
Thánh Thượng cực kỳ kinh ngạc phát hiện, trong đội ngũ Tây Bắc quân chiến thắng trở về cũng không thấy bóng dáng của Hạ Trăn. Quay đầu, nhìn về phía Thái Tử.
Thái tử nhún nhún vai, giật giật khóe miệng: "Hạ Trăn ở cửa thành đụng tới tướng quân phu nhân, trực tiếp đi trước một bước, che chở phu nhân về phủ rồi."
"Che chở? Mạc Như Nghiên ở cửa thành đã xảy ra chuyện gì?" Nhắc tới là tốt hơn nếu nghiên, Thánh Thượng cũng là có vài phần chú ý. Càng miễn bàn, là tốt hơn nếu nghiên trong bụng còn có hài tử, quả thật được thận trọng đối đãi.
"Gặp chút phiền toái nhỏ." Tuy Hồ Khôn Bạch không ở đó, Thái Tử vẫn nghĩ tới giao tình, không có nói ra tên Hồ Nguyệt Hoa.
Phiền toái nhỏ? Thái Tử không nói, Thánh Thượng cũng có thể tra ra được. Quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người kia, mà hiềm nghi lớn nhất trong đó, khẳng định chính là cháu gái của Hoàng Quý Phi kia rồi.
Nói đến Hồ Nguyệt Hoa, Thánh Thượng kỳ thật cũng không thích lắm. Nói tới hồn nhiên ngây thơ, Hồ Nguyệt Hoa so ra kém hơn Mục Nhã Huệ. Nói tới thông minh, Hồ Nguyệt hoa cũng không theo kịp Mộ Dung Quân. Nhưng là theo Thánh Thượng biết, trong ba người Hồ Nguyệt Hoa là kiểu tùy hứng nhất, cũng là người vô lễ nhất.
Mộ Dung Quân đến phủ tướng quân một lần, từ đó cùng Mạc Như Nghiên hiểu nhau tới mức không cần nói, trở thành tri kỷ. Sau khi Mục Nhã Huệ nghe thấy là Mạc Như Nghiên có thai xong, chủ động ra mặt bảo vệ là Mạc Như Nghiên ở trên đường cái, thậm chí còn đưa Mạc Như Nghiên bình an về phủ tướng quân.
Chỉ có Hồ Nguyệt Hoa, đến nay lại vẫn khăng khăng một mực. Cho dù là ngày Hạ Trăn trở về đế đô, cũng dám ở cửa thành ngoại tìm Mạc Như Nghiên gây phiền toái. Kiêu căng như vậy, rốt cuộc là lấy sức lực ở đâu ra?
Cũng bởi vì có Hoàng Quý Phi che chở? Nếu thực là như thế này, Thánh Thượng cảm thấy được, tới lúc quan tâm vị Hoàng Quý Phi được vinh sủng nhiều năm nay rồi.
Thái Tử trái lại thật không ngờ, hắn không nói, ngược lại càng thêm khiến cho Thánh Thượng chán ghét Hồ Nguyệt Hoa. Hơn nữa, còn giận chó đánh mèo với Hoàng Quý Phi.
Nhưng mà kết quả này đối với Thái Tử mà nói, thật cũng không có hại gì. Trái lại, hắn lại thấy vui vẻ.
Tuy nhiên tranh đấu hậu cung đã không có quan hệ gì quá lớn với Thái Tử lúc này, nhưng mà Hoàng Quý Phi vinh sủng thời thời khắc khắc uy hiếp uy quyền của Hoàng Hậu nương nương quốc mẫu. Giết Hoàng Quý Phi dương dương đắc ý, cũng có thể xem là một chuyện tốt.
"Tiến hành đi, nếu Hạ Trăn không có, phong thưởng của hắn tính sau." Thánh Thượng đột nhiên khoát tay, bỏ qua công lao của Hạ Trăn, ngược lại ban cho đám người Lăng Phong.
Lăng Phong cảm thấy cực kỳ tức giận, tất cả tướng sĩ Tây Bắc quân đều cực kì không thoải mái.
Cái gì mà Hạ Trăn không có, liền không phong thưởng? Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có tiền lệ như vậy! Thánh Thượng tuyên bố như vậy liền là không nghĩ muốn ban cho tướng quân bọn hắn!
"Thần thay mặt Hạ Trăn, toàn thể tướng sĩ Tây Bắc quân, tạ phụ hoàng long ân." Trước khi cảm xúc Tây Bắc quân lên men, Thái Tử tiến lên một bước, cung kính cảm tạ ân.
Giống như suy nghĩ trong lòng các tướng sĩ Tây Bắc quân, Thánh Thượng căn bản là không tính toán ban cho Hạ Trăn. Điểm này, Thái Tử đều đã rõ ràng so với bất luận kẻ nào.
Cho nên, hắn mới không có ngăn cản Hạ Trăn trực tiếp về phủ tướng quân. Chỉ vì hắn không muốn Hạ Trăn quỳ ở trong này, lại cảm thấy trái tim băng giá.
Hạ Trăn không ở đây, Tây Bắc quân là tâm phúc của Thái Tử. Thái tử cảm tạ ân, cho dù trong lòng các tướng sĩ Tây Bắc quân không tình nguyện, cũng vẫn phải phục tùng quân uy, cùng kêu lên tạ ơn.
"Được, được rồi!" Thánh Thượng cực kỳ hài lòng Thái Tử thức thời, cùng với phản ứng của các tướng sĩ Tây Bắc quân.
Mặc kệ Hạ Trăn lãnh binh đánh giặc như thế nào, giang sơn này là của hắn. Hắn muốn phong thưởng người nào, liền phong thưởng người đó. Không ai có thể nghi ngờ, không ai cả.