*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Mặc kệ Mạc Như Nghiên làm gì với quyết định lần này của Mục Nhã Huệ, Mục Nhã Huệ thật sự cảm thấy nàng ta đã tìm được các giải quyết tốt nhất rồi. Lập tức không ngồi ngốc ở phủ tướng quân nữa, tâm tình không tệ rời đi.
Lúc Thái tử điện hạ đến tìm, Mạc Như Nghiên đang buồn rầu đứng ở trong phòng.
Thoáng nhìn trạng thái Mạc Như Nghiên không đúng, Thái tử chỉ cho là bởi vì bị Hồ Nguyệt Hoa khiêu khích, thuận miệng nói: "Không phải để lại cấm vệ quân cho ngươi rồi sao, sao tới lúc mấu chốt lại không dùng?"
Bởi vì Thái tử nói kéo suy nghĩ về, vẻ mặt Mạc Như Nghiên tỉnh táo lại: "Còn chưa tới lúc dùng vũ lực."
"Đã bị người khác xỉ nhục ở trên đường như vậy, lại còn chưa tới lúc dùng tới cấm vệ quân? Mạc Như Nghiên, ngươi thật khiến bản thái tử lau mắt mà nhìn." Thái tử cũng nghe chuyện này cái, liền chạy tới phủ tướng quân.
Hạ Trăn rất nhanh sẽ trở về, nếu Mạc Như Nghiên xảy ra chuyện vào lúc này, Thái tử rất khó giải thích với Hạ Trăn.
Đồng thời, Thái tử cũng thấy lạ là từ khi nào cấm vệ quân trở thành vô dụng như thế. Thế mà chỉ một Hồ Nguyệt Hoa, đều không cản được.
Chờ tới lúc tới phủ tướng quân hỏi ra, Thái tử mới biết, không phải cấm vệ quân vô dụng, mà là Mạc Như Nghiên từ đầu đến cuối cũng không tính dùng tới cấm vệ quân.
Lời từ đáy lòng rốt cuộc là do đâu, Thái tử liền trực tiếp đến hỏi Mạc Như Nghiên rốt cuộc là sao lại thế này.
"Tới thời khắc mấu chốt, tiểu quận chúa ra mặt." Mạc Như Nghiên không phải thánh mẫu. Lúc ấy chưa dùng tới cấm vệ quân, cũng tuyệt đối không phải là không buông tha cho Hồ Nguyệt Hoa. Lý do kì thật rất đơn giản, nàng căn bản đã quên rồi.
Đã quên… Lý do này nếu phải nói ra, sợ là Thái tử sẽ càng khó tiếp nhận được! Cho nên Mạc Như Nghiên mới tùy ý tìm lấy cái cớ. Nhưng mà hình như, lý do này cũng không khiến Thái tử vừa lòng lắm.
"Tiểu quận chúa Thanh Vương phủ kia?" Thái tử nhướng mày, không xác định nhìn Mạc Như Nghiên. Việc này hắn thật chưa kịp nghe tới. Nếu là Nhã Huệ, vậy càng thêm có ý vị sâu xa.
"Ừm." Mục Nhã Huệ là biểu muội của Thái tử, Mạc Như Nghiên tin tưởng, Thái Tử hiểu rõ Mục Nhã Huệ hơn ai khác.
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Thái tử đương nhiên hiểu rõ Mục Nhã Huệ. Đối với tính cách của Mục Nhã Huệ, Thái tử cũng rất rõ ràng.
Có thể khiến Mục Nhã Huệ ra mặt cứu Mạc Như Nghiên, Thái tử không cho rằng Mục Nhã Huệ là vì đối nghịch với Hồ Nguyệt Hoa hoặc là nghe không ưa.
Nói đến cùng, chỉ sợ vẫn là bởi vì hôn sự của Thanh Vương phủ với phủ Hình Bộ Thượng Thư đi!
Nghĩ đến đây, Thái tử không nhịn được bật cười: "Nhã Huệ không thích gả cho Khôn Bạch như vậy sao? Ta còn nghĩ Nhã Huệ sẽ xem trọng người bên cạnh ta."
Những lời phía sau rất có thâm ý, Mạc Như Nghiên thông minh, liền hiểu ra lý do Mục Nhã Huệ coi trọng Hạ Trăn.
Tuy là chuyện đã qua, nhưng hôm nay Mục Nhã Huệ giúp đỡ nàng, thật ra có điều phó thác, Mạc Như Nghiên vẫn đem suy nghĩ trong lòng hỏi ra: "Tiểu quận chúa một lòng với Hạ Trăn, là Thái tử hỗ trợ giật dây?"
"Đó là tự nhiên. Nếu không phải Hạ Trăn không gần nữ sắc, sao có thể sẽ trêu chọc hại Nhã Huệ được?" Nếu đã nói tới đây, Thái tử cũng không che giấu nữa, "Không những Nhã Huệ, ngay cả Mộ Dung tiểu thư phủ Tể Tướng, cũng là bản thái tử vì Hạ Trăn mà chọn phu nhân cho."
"Tiểu Quân cũng là?" Lời Mạc Như Nghiên nói đến bên miệng, vẫn không tính ủy khuất bản thân, "Ta còn tưởng rằng Tiểu Quân là Thái Tử Phi mà Thái tử lựa chọn."
"Không phải. Mộ Dung tiểu thư là Thái tử phi mẫu hậu chọn cho ta, không phải ta chọn." Không có gì phủ quyết, Thái tử nói thẳng, "Lúc trước tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư kia đột nhiên tới tìm Hoàng quý phi, đề cập tứ hôn với Hạ Trăn. Ta đã muộn một bước mới biết chuyện này, bất đắc dĩ, xuống tay hai bên, đều đem Nhã Huệ và Mộ Dung tiểu thư kéo xuống nước."
"Vì sao lại xuống tay hai bên?" Hồ Nguyệt Hoa đức hạnh, Thái tử chướng mắt, Mạc Như Nghiên không thấy ngoài ý muốn chút nào. Nhưng Mục Nhã Huệ và Mộ Dung Quân, đều là ngàn dặm mới tìm được một. Cho dù là thân phận hay tài mạo, mỗi người mỗi vẻ. Cho dù là tính cách, Hồ Nguyệt Hoa cũng không sánh bằng được không phải sao?
"Nhã Huệ quá tùy hứng, ta không xác định Phụ hoàng có đồng ý hay không. Mộ Dung tiểu thư nhã nhặn lịch sự, nhưng thân phận không đánh lại được Hoàng quý phi thổi gió bên gối. Hai người đồng thời tiến lên, hoàn toàn không giống nhau."
Nói thân phận, Hồ Nguyệt Hoa kém Mục Nhã Huệ là con cháu hoàng gia. Nói tài mạo, Hồ Nguyệt Hoa lại không phải đối thủ của Mộ Dung Quân. Tuy gặp Hoàng quý phi xảo ngôn, cũng không có khả năng đồng thời đem cả Mục Nhã Huệ và Mộ Dung Quân đè hết xuống được.
Mà sự thật cũng thật sự như thế. Bởi vì Mục Nhã Huệ và Mộ Dung Quân đồng thời xuất hiện, trực tiếp ảnh hưởng tới bàn tính của Hoàng quý phi.
Thánh Thượng rất sủng ái Hoàng quý phi, nhưng cũng không coi là ngu ngốc. Đặc biệt là nhắc tới quân Tây Bắc, nhắc tới Hạ Trăn, hắn liền càng thêm thận trọng.
Cũng như vậy, chuyện tứ hôn liền cứ như vậy mà bị kéo dài.
Mạc Như Nghiên thông minh hơn người. Chỉ sợ Hạ Trăn cho tới bây giờ còn không biết lý do trong này. Nhưng Thái tử chỉ điểm một chút, Mạc Như Nghiên nháy mắt liền hiểu ra.
Thật ra, Thái tử thật thích nói chuyện phiếm với Mạc Như Nghiên. Bởi vì rất nhiều chuyện không cần nói rõ, trong lòng cả hai đều hiểu rõ ràng.
Ngược lại với Hạ Trăn, Thái tử sẽ cố tình tránh mấy chuyện âm mưu lục đục. Một là bởi vì khẳng định Hạ Trăn nghe không hiểu, hai là bởi vì Hạ Trăn căn bản không cần phải hiểu.
Hạ Trăn quả thật không