Mộ Dung Quân đưa y phục tới đều là tự tay nàng ta làm. Cho dù là hoa văn hay là chỗ thêu, đều tốn rất nhiều công, cũng rất dụng tâm.
Mạc Như Nghiên nhìn nhìn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Quân.
“Làm sao vậy? Trên mặt ta dính gì sao?” Bị Mạc Như Nghiên nhìn không chớp mắt, Mộ Dung Quân không khỏi có chút không hiểu và kinh ngạc.
“Tiểu Quân ngươi có biết Cẩm Tú Phường không?” Mạc Như Nghiên mở miệng, lại không nhịn được cười cười, “Chắc là ta đã quên, Cẩm Tú Phường ở huyện Thanh Sơn, Tiểu Quân tất nhiên không nghe nói qua.”
“Ta biết!” Mạc Như Nghiên còn chưa nói xong, Mộ Dung Quân liền mở miệng nói, “Lần đầu tiên ta nghe Như Nghiên nói chuyện, liền nhắc tới Cẩm Tú Phường. Với cái tên Cẩm Tú Phường, ta nghe danh đã lâu.”
Mạc Như Nghiên ngẩn người, chậm nửa nhịp mới nhớ tới có việc này, trong lúc này thật là có chút bất đắc dĩ.
Tất phải thừa nhận, từ khi xác định nàng có thai, trí nhớ và phản ứng của nàng dần dần có chút chậm rồi.
“Như Nghiên, không cần quá nóng vội.” Liếc mắt một cái liền nhìn ra Mạc Như Nghiên nghĩ gì trong lòng, Mộ Dung Quân vội vàng khuyên nhủ, “Ta đã hỏi qua mẫu thân còn có mấy ma ma trong phòng ta, mang thai đều là như thế này. Như Nghiên không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Nữ nhân Thanh Vân Quốc, đều là như vậy.”
Tuy lời Mộ Dung Quân nói đều là sự thật, nhưng Mạc Như Nghiên lại có chút không được tự nhiên. Chỉ là so với lúc trước ngại ngùng bao nhiêu, cũng tốt hơn rất nhiều.
“Hiện nay Như Nghiên có thai, không nên lo lắng, không cần để ý quá nhiều. Mẫu thân ta kể, nữ nhân có thai là chuyện lớn, sinh hài tử lại càng giống như đi qua cửa môn quan một lần. Bây giờ Như Nghiên đang ở một mình ở Đế Đô, càng phải cẩn thận chú ý hơn.” Mộ Dung Quân dặn dò xong, bỗng nhiên lại nói thêm, “Nhưng mà Thanh Viễn tướng quân đang trên đường trở về rồi, Như Nghiên sẽ không cô đơn nữa.”
Đến chuyện Hạ Trăn khởi hành trở về, Mạc Như Nghiên cũng nghe nói qua. Giờ phút này nghe Mộ Dung Quân nói như vậy, lúc này gật gật đầu, đáp lại lời Mộ Dung Quân.
Mộ Dung Quân không khỏi cười ra tiếng: “Ngày thường gặp Như Nghiên, rất ít ưu phiền chuyện gì. Mà nay thấy Như Nghiên vì Hạ tướng quân trở về mà thất thần, thật là khiến cho ta rất kinh ngạc.”
Nghe Mộ Dung Quân trêu chọc, Mạc Như Nghiên bình thản nhìn. Nàng cũng không thèm để ý bị nói sau lưng là quá coi trọng Hạ Trăn. Trái lại, như Thái Tử suốt này nhìn nàng như kẻ địch, có đôi khi, Mạc Như Nghiên cũng bất đắc dĩ không thôi.
Bất đắc dĩ nhắc tới Thái Tử điện hạ, Mạc Như Nghiên không khỏi nhìn về phía Mộ Dung Quân: “Chuyện ngươi thành thân, đã định tới đâu rồi?”
“Tạm thời chưa có.” Ý cười trên mặt Mộ Dung Quân phai nhạt dần, ở trước mặt Mạc Như Nghiên cũng không kiêng dè gì, nói, “Bên Thái Tử điện hạ còn chưa đáp lại. Có khả năng sẽ từ chối thôi!”
Giọng của Mộ Dung Quân quá mức đương nhiên, thế cho nên Mạc Như Nghiên có chút không xác định được, Mộ Dung Quân giờ phút này là đang vui vẻ hay đang than thở.
Biết là Mạc Như Nghiên cố kị không tiện hỏi nhiều, Mộ Dung Quân vẫn cảm thấy ấm áp, liền nói ra suy nghĩ của mình: “Việc này vốn là Hoàng Hậu nương nương nói trước, phủ Tể Tướng chỉ có thể nghe theo, ta lại càng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lời. Chỉ là, nếu như bên Thái Tử điện hạ không đồng ý, thì ta cũng không có chuyện gì nữa rồi.”
“Hắn dựa vào cái gì mà không đồng ý? Có mắt không biết nhìn ngọc.” Thái Tử cùng với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên thấy xứng nhất.
Huống chi so với thân phận của Mộ Dung Quân với Thái Tử điện hạ, vốn là nàng ta sẽ chịu thiệt. Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng, không chừng ngày nào đó có một phi tử xinh đẹp như hoa tiến cung. Đến lúc đó, không phải là Mộ Dung Quân lại càng ủy khuất, càng khó chịu hơn sao?
“Kì thật…” Bởi vì là Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân cũng không sợ bị cười. Có chuyện không thể nói cho người ngoài nghe, cứ như vậy nói cho Mạc Như Nghiên nghe, “Ta quả thật rất buồn. Trước bị Hạ tướng quân từ chối, mà nay bị Thái Tử điện hạ kéo dài. Cảm thấy như Mộ Dung Quân ta rất kém cỏi, như là không ai muốn.”
“Tiểu Quân, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?” Mạc Như Nghiên lo lắng chính là vấn đề này. Giờ nghe Mộ Dung Quân chủ động nói tới, lập tức mở to hai mắt, “Hạ Trăn không từ chối ngươi, hắn chỉ hết lòng tuân theo hôn ước của ta thôi. Ngươi rất tốt, chỉ là hắn không có phúc khí đó. Còn vị Thái Tử điện hạ tôn quý hiển hách kia, ta không có gì hay để nói cả.”
Mạc Như Nghiên có oán niệm lớn với Thái Tử điện hạ. Thậm chí Mộ Dung Quân chỉ nghe một cái, liền nghe ra.
“Sao vậy? Không phải Như Nghiên với Thái Tử điện hạ ở cạnh nhau rất vui vẻ sao?” Mọi người đều biết, quan hệ của Thái Tử với Hạ Trăn rất thân. Do đó, Thái Tử đối với Mạc Như Nghiên cũng nên có thêm lễ độ chứ. Nhưng nghe trong giọng nói của Mạc Như Nghiên ra, Mộ Dung Quân quả thật thấy nghi ngờ rồi.
“Vui vẻ? Ngươi có thể thử nghĩ xem bị người ta coi thành kẻ địch thời thời khắc khắc đều phòng bị thì thấy thế nào? Tình cảnh như vậy, nếu ta có thể thân thiết với Thái Tử, mới đúng là kì lạ.”Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không đem thân phận của Thái Tử để vào mắt, bĩu môi nói.
Chỉ nói Thái Tử có thể khiến cho Mạc Như Nghiên lộ ra cảm xúc như vậy, Mộ Dung Quân có thể xác định, quả thật Thái Tử với Mạc Như Nghiên đã xảy ra chuyện không muốn người khác biết.
Khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ, Mộ Dung Quân nhìn Mạc Như Nghiên không dời: “Nhưng Thái Tử điện hạ trong mắt ta, vừa cao ngạo lại vừa có lễ độ. Chưa bao giờ từng nói với ai câu không đúng, hôm nay ở trước mặt Mạc Như Nghiên, thật sự phá lệ lần đầu tiên.”
“Thái tử điện hạ trong mắt người khác thế nào, ta không biết. Nhưng trong mắt ta, thật là không coi là quân tử gì.” Vì trong lòng nghĩ tới Thái Tử cứ chậm chạp không trả lời chuyện của Mộ Dung Quân, ấn tượng tốt cuối cùng của Mạc Như Nghiên liền hạ xuống.
Mộ Dung Quân sao không nhìn ra được là Mạc Như Nghiên đang bênh vực cho nàng ta? Liền lắc đầu bật cười. Quả nhiên, Thái Tử ở trước mặt Mạc Như Nghiên, khác với ở trước mặt người khác!
Thái Tử vừa đi vào, liền nghe thấy câu nói kia của Mạc Như Nghiên. Sắc mặt liền xanh lại, tăng lực bước tiến vào bên trong.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Mộ Dung Quân quay đầu lại.
Vốn tưởng rằng là hạ nhân phủ tướng quân, không ngờ lại là Thái Tử điện hạ. Sắc mặt Mộ Dung Quân thay đổi, đứng dậy cung kính chào.
Thấy Mộ Dung Quân hành lễ, Mạc Như Nghiên liền nhìn qua.
Không thể không nói, tuy Mạc Như Nghiên với Thái Tử không hợp nhau. Nhưng về lễ nghi, Mạc Như Nghiên chưa bao giờ làm sai. Giờ phút này, cũng thế.
Sau Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên hành lễ với Thái Tử.
“Không phải nói Bản Thái Tử không phải quân tử sao? Tướng quân phu nhân xác định cần hành lễ sao, sẽ không đau eo chứ?” Thái Tử bụng dạ hẹp hòi, vẫn chỉ trích Mạc Như Nghiên.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Quân tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đối đầu của Thái Tử với Mạc Như Nghiên. Không thể phủ nhận, mùi thuốc súng nồng nặc. Nhưng đồng thời, nàng cũng nhìn ra được hài hòa từ trong đó.
Đây là một kiểu hiểu ngầm. Thậm chí không cần diễn tả bằng từ ngữ, cũng có thể nhìn ra được.
Mộ Dung Quân từ trước đến nay đều không ngu ngốc, giờ phút này Mạc Như Nghiên đứng ở bên cạnh nàng ta, rõ ràng nghe thấy Thái Tử chỉ trích, lại không nhận thấy Thái Tử tức giận chút nào.
Rõ ràng, Thái Tử chỉ đang hù dọa Như Nghiên thôi.
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Quân nhìn Mạc Như Nghiên. Yên lặng lui sang một bên, an tĩnh chờ Như Nghiên với Thái Tử so chiêu.
“Thần phụ đương nhiên không sợ đau eo.” Mạc Như nghiên nói chuyện, liền giơ tay lên, sờ sờ bụng dưới.
Sắc mặt Thái Tử nháy mắt liền thay đổi. Tức giận phất tay áo, đi đến một bên ngồi xuống: “Được rồi, miễn lễ đi!”
Mạc Như Nghiên thản nhiên đứng thẳng, chỉ làm như không nghe ra tức giận trong lời Thái Tử, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mộ Dung Quân nhịn cười. Cùng lúc đó tự nhiên, ngầm ao ước được như Mạc Như Nghiên.
Không phải nữ tử nào đến trước mặt Thái Tử điện hạ đều có thể không sợ hãi như vậy. Cũng không phải nữ tử nào cũng có đặc quyền như Như Nghiên. Được Hạ tướng quân cuồng dại chờ đợi, được Thái Tử điện hạ đối đãi khác biệt, đều là mong ước mà nữ tử khác muốn cũng không được, tất cả đều là ao ước.
“Nghe ngự y nói, hai ngày nay ngươi ăn không tốt. Bản Thái Tử cố ý sai người thúc ngựa về huyện Thanh Sơn mua ô mai về cho ngươi, ngươi thử xem, xem có hợp khẩu vị không.” Cho dù là thái độ của Mạc Như Nghiên không phải đặc biệt cung kính với hắn, Thái Tử cũng vẫn nhường nhịn nàng.
Đương nhiên, Thái Tử nhường nhịn như vậy, không phải là do Mạc Như Nghiên, mà là do đứa nhỏ trong bụng nàng.
Mua ô mai từ huyện Thanh Sơn về? Mạc Như Nghiên dừng một chút, không khỏi thiệt tình cảm tạ Thái Tử.
“Khó có được có thể nghe ngươi cảm ơn một tiếng, bản thái tử tạm thời nhận lấy.” Nghe ra tiếng cảm ơn này của Mạc Như Nghiên không hề mang vẻ giả dối gì, Thái Tử gật đầu không từ chối, sắc mặt cũng dịu đi chút.
Ngược lại với Thái Tử cao cao tại thượng, Mạc Như Nghiên cũng không nói nhiều. Vừa kéo Mộ Dung Quân tới bên cạnh, trở về vị trí lúc đầu của hai người.
Này… Mộ Dung Quân chần chừ một chút, nghĩ xem có nên khuyên ngăn Mạc Như Nghiên không.
Nhưng mà, đợi tới khi thấy Thái Tử làm vẻ như bình thường, Mộ Dung Quân cũng không nhiều lời nữa, đỡ cánh tay Mạc Như Nghiên, ngồi xuống.
“Hôm nay bản Thái Tử tới đây, vẫn có một việc.” Thấy Mạc Như Nghiên ngồi xuống, Thái Tử lại đứng dậy, đem thư trong tay đưa lên.
Mới đầu Mạc Như Nghiên cho là thư của Hạ Trăn, cũng không để bụng. Đợi cho tới khi phát hiện là Mạc Nho gửi thư, trong mắt Mạc Như Nghiên hiện lên vẻ kì lạ.
“Mạc đại nhân tự mình phái người đưa thư tới phủ Thái Tử.” Không đợi Mạc Như Nghiên hỏi, Thái Tử liền giải thích, “Hình như là người phủ tướng quân quá khó chơi, căn bản không nhận bất cứ thư từ gì. Thế cho nên người kia ở lại Đế Đô mấy ngày, cuối cùng đưa tới phủ thái tử.
“Thái Tử điện hạ xác định là phủ tướng quân ta không chịu nhận thư, hay là người kia căn bản không tìm tới phủ?” Mạc Như Nghiên cũng không nghĩ ra, Mạc Nho có chuyện gì cần thiết mà phải viết thư nói tỉ mỉ cho nàng. Cho dù là phụ tử tình thâm, sợ cùng sẽ không nháo tới trước mặt Thái Tử điện hạ.
Như vậy, bức thư này tất nhiên là có lý do. Hơn nữa, còn tới lượt Thái Tử điện hạ.
“Chỉ là việc nhỏ, bản Thái Tử không tra rõ.” Dù sao người tới nói là thư cho Mạc Như Nghiên, Thái Tử cũng chưa mở ra, còn để nguyên đưa tới trong tay Mạc Như Nghiên.
Trong lòng biết lập trường của Thái Tử, trên mặt Mạc Như Nghiên hiện lên vẻ châm chọc. Ở trước mặt Thái Tử, mở thư ra.
Nội dung và mục đích thư Mạc Nho gửi tới, không có chút nào ngoài ý muốn.
Trong thư nhắc tới, Mạc Nho lo lắng cho Mạc Như Nghiên tới Đế Đô một mình. Mấy câu sau, liền lập tức nhắc tới tình cảnh hiện nay của Mạc Như Họa.
Mạc Như Nghiên đã từng sống ở Nhạc phủ, rất rõ ràng Nhạc phủ tuyệt đối không tốt đẹp như bên ngoài đồn đại. Mạc Như Họa lại thấy thân phận thị thiếp vào Nhạc phủ, muốn đạt được ước muốn, tất nhiên không có khả năng.
Những cái khác, Mạc Như Họa liền càng không có khả năng chiếm được.
Mạc Nho nói, là Mạc Như Họa gửi thư về nhà. Trong thư nhắc tới tình cảnh ở Nhạc phủ, cực kì khó khăn, cũng rất thê thảm.
Cuối thư, Mạc Nho uyển chuyển bày tỏ, hi vọng Mạc Như Nghiên có thể nể tình tình cảm tỷ muội một nhà, mà giúp đỡ chút.
Nội dung rất đơn giản, không có chút gì mới mẻ. Mạc Như Nghiên chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền đem thư bỏ sang một bên, không hề để ý tới nữa.
Thái Tử nhíu nhíu mày: “Bản Thái Tử còn tưởng rằng, ngươi sẽ lập tức đưa yêu cầu với ta.”
“Sao Thái Tử điện hạ lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ thần phụ lại để cho người ta lừa gạt vậy sao?” Mạc Như Nghiên vẫn chưa che giấu nàng không hợp với Mạc Như Họa. Đến ngay cả Mạc Nho hay cả quan hệ với Mạc gia, Mạc Như Nghiên cũng không hề che giấu chút nào.
Chỉ nghe qua ý tứ của Mạc Như Nghiên, Thái Tử liền hiểu rõ nên đối đãi với người Mạc gia thế nào.
Nếu bản thân Mạc Như Nghiên không thèm để ý, chuyện khác cũng không quan trọng gì, không cần để ý tới nhiều.
Còn Mạc Như Họa? Thái Tử biết người này, cũng nghe qua khúc mắc của Mạc Như Họa với Mạc Như Nghiên. Muốn nói là có hảo cảm với Mạc Như Họa, là không có khả năng.
Còn Mạc Như Họa ở Nhạc phủ là tốt hay xấu, liền càng không cần Thái Tử suy xét rồi.
So với Thái Tử đã hiểu rõ, Mộ Dung Quân không rõ chân tướng lắm.
Vừa rồi nàng còn hiểu chút, lúc Như Nghiên lấy thư ra, thư còn chưa mở ra. Thái Tử điện hạ cũng không xem qua nội dung, vậy vì sao lại biết được Như Nghiên xem xong sẽ nói gì được?
Nhưng tuy Mộ Dung Quân khó hiểu, lại cũng không nói thẳng ra. Mặc dù nàng thật sự muốn giải thích nghi hoặc, cũng muốn hỏi Như Nghiên, nhưng không cần mở miệng trước mặt Thái Tử điện hạ.
Mạc Như Nghiên vốn tưởng rằng, Thái Tử đưa thư tới liền rời khỏi. Nhưng lại như có chút đặc biệt, sau khi Thái Tử ngồi xuống, lại không tính đứng dậy rời đi nữa.
“Hôm nay Thái Tử điện hạ muốn ở lại trong phủ dùng bữa?” Không xác định nhìn Thái Tử, lời này của Mạc Như Nghiên cũng là để đuổi khách.
“Không thể?” Câu trả lời phủ định Mạc Như Nghiên muốn nghe vẫn chưa xuất hiện, Thái Tử liền hỏi lại, làm cho Mạc Như Nghi không biết nói gì.
Đương nhiên không thể! Hạ Trăn không ở trong phủ, Thái Tử ở lại dùng bữa làm gì? Chẳng lẽ quá không quen nhìn nàng, nên đang cố ý tìm cách này, muốn khiến cho nàng cơm nuốt không trôi?
Nếu như Thái Tử thực sự tính như vậy, Mạc Như Nghiên ngược lại muốn xem xem nên đáp lại thế nào.
Nhìn ra Mạc Như Nghiên không tình nguyện, Thái Tử hừ lạnh một tiếng, bày ra giọng điệu bố thí: “Yên tâm, Bản Thái Tử tự mang đầu bếp với đồ ăn tới.”
Lời này Thái Tử vừa nói ra, Mạc Như Nghiên trực tiếp xoay mặt, không nói.
Nàng không tin Thái Tử muốn ăn cơm, lại còn không tìm được chỗ. Mà Thái Tử nếu tự chuẩn bị đầu bếp và đồ ăn rồi, nói vậy cũng không vừa mắt cung ứng phủ tướng quân bọn họ. Như vậy, liền càng thêm buồn cười rồi.
Mạc Như Nghiên nhớ rõ trước mỗi lần Thái Tử chỉ trích này, đều nói nàng bụng dạ khó lường. Mà giờ Thái Tử trong mắt Mạc Như Nghiên, cũng như vậy.