Dịch: Lục Dương
***
Ngày hôm nay sẽ bắt đầu kỳ thi cuối năm, cũng là kỳ thi cuối năm đầu tiên của Dương Thanh Vân kể từ khi trùng sinh. Nói thật thì trong lòng hắn có phần hồi hộp, cũng có phần mong chờ. Hắn chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay, bút cũng mua hai cái rồi.
Kỳ thi này có hình thức tương tự như kỳ thi đại học, thí sinh phải cầm theo phiếu dự thi, mỗi phòng có ba giám thị, nếu nói có điểm gì khác thì chính là thời gian.
Thi đại học cần ba ngày mới xong, còn thi cuối kỳ thì trong một ngày phải thi năm môn, sáng thi Toán và Ngữ văn, chiều thi tiếng Anh và Vật lý, buổi tối thi Hoá học. Lịch thi dày đặc như vậy khiến mọi người không thể không khẩn trương, đều đến phòng thi của mình từ sáng sớm.
Sáng nay Dương Thanh Vân chỉ ăn hai quả trứng gà và một cốc sữa bò, hắn có một căn bệnh là ăn nhiều vào buổi sáng sẽ bị hoa mắt chóng mặt, bời vậy phải kiểm soát lượng đồ ăn của mỗi buổi sáng, tới kỳ thi quan trọng như này thì càng cần chú ý hơn.
Vì bữa sáng khá đơn giản nên Dương Thanh Vân đến phòng thi hơi sớm. Bước vào phòng, hắn tìm một chỗ ngồi rồi nhắm mắt lại, một là giữ cho tâm tình yên tĩnh, hai là để rà soát lại những kiến thức mà mình đã ôn được trong một tuần vừa qua.
Hắn cứ ngồi an tĩnh như vậy, có phần giống sư thầy ngồi thiền, khi suy nghĩ của hắn trở về thực tại thì phát hiện rằng phòng thi đang xôn xao ồn ào vì chuyện gì đó.
Chỉ nghe có người kêu lên: "Chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại ở đây?"
"Ố mài gót... Đinh Tư? Đúng là Đinh Tư à, tao không nhìn nhầm đấy chứ?"
Dương Thanh Vân vừa nghe đến cái tên Đinh Tư liền mở mắt, nhìn xung quanh thì thấy phòng thi đã chật kín người.
Mọi người đều nhìn về phía bàn đầu, Dương Thanh Vân nhìn theo ánh mắt bọn họ, đôi mắt liền toả sáng, hắn thấy cô gái ấy - Đinh Tư.
Hôm nay Đinh Tư vẫn mặc bộ đồng phục giản dị, buộc tóc đuôi ngựa một cách tuỳ ý, nhưng khí chất này không lẫn đi đâu được, mỗi cử chỉ đều khiến người ta có cảm giác thân thiết gần gũi. Cô luôn giữ nụ cười thản nhiên, thong dong thoải mái.
Ngồi ngay phía sau Đinh Tư là Ti Tiếu. Ti Tiếu rất cao, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt tươi tắn rạng ngời. Hai người ngồi hai vị trí đầu của phòng thi tạo nên sức hút vô tận, khiến người ta không thể không ngước nhìn.
"Sao Đinh Tư lại thi ở phòng 3 nhỉ? Chắc là có nhầm lẫn gì rồi!" Một nam thanh niên không tin vào những gì mắt thấy tai nghe bèn đưa ra ý kiến.
Dù gì thì thành tích của Đinh Tư cũng cực kỳ xuất sắc, chưa từng rớt top 10 của trường trong ba năm vừa qua, luôn đứng hàng đầu trong khối, coi như làm bài thi không tốt lắm thì cũng đâu thể rớt khỏi một trăm thứ hạng đầu?
"Đừng suy nghĩ tào lao nữa, nói cho mày biết này, lý do chỉ đơn giản là Đinh Tư bỏ thi một môn trong kỳ thi trước, chứ mày còn cho rằng có lý do gì khác à? Chẳng lẽ trình của Đinh Tư lại thật sự ở cái phòng này sao?" Một âm thanh chợt vang lên, đó là một nam sinh lớp 12A8, lời này khiến mấy đứa hóng hớt xung quanh như được khai sáng.
Thì ra là vậy!
Nhưng mọi người lại nhanh chóng thở dài thườn thượt, người ta bỏ thi một môn mà vẫn vào được phòng 3, lại còn xếp thứ nhất. Xếp thứ nhất phòng 3 cần điều kiện gì? Tổng điểm ít nhất phải 500 đó nha!
Thường thì thi năm môn mà được 500 điểm đã là rất khá, có thể coi là học sinh ưu tú rồi. Nhưng Đinh Tư chỉ thi bốn môn mà cũng đạt chừng đó điểm! Có còn cho người ta sống nữa không đây?
Nghe những lời bàn tán xôn xao xung quanh, Dương Thanh Vân thầm cảm thán. Tạm không nói việc học có cần tư chất hay không, Dương Thanh Vân cũng từng có một thời trẻ nhiệt huyết như này, lý do mà hắn già dặn, chín chắn hơn những người đồng trang lứa là bởi hắn nhận ra rằng, dù cố gắng đến đâu thì trên đời này vẫn có một số người mình vĩnh viễn không thể vượt qua.
Ví như chuyện học hành, có một số người là thiên tài trong việc học, người khác có cố đến mấy cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà xếp sau, không phục không được, học bá sinh ra chính là để trị mấy đứa không phục.
Vậy nên dù được trùng sinh nhưng Dương Thanh Vân vẫn không muốn thi vào mấy trường như Thanh Hoa, Bắc Đại vì hắn hiểu rằng trình độ của mình chưa đạt mức đó. Hắn muốn thay đổi, muốn bù đắp những nuối tiếc khi xưa, nhưng để làm được những điều này thì phải vận dụng thế mạnh của chính mình, mà học tập lại không phải thế mạnh của hắn.
Cuối cùng cũng đến giờ làm bài thi, cả phòng yên tĩnh lại. Dương Thanh Vân nhận giấy thi rồi chăm chú làm bài, mọi người xung quanh cũng cắm cúi mà viết, gần như không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể tiếng bút viết "soạt soạt" trên giấy.
Kết thúc 150 phút thi Ngữ văn, giải lao chừng mười phút rồi lập tức làm bài thi Toán, thi từ sáu rưỡi sáng đến mười hai giờ trưa, chỉ được nghỉ một tiếng rồi lại bắt đầu buổi thi chiều.
Lịch thi dày đặc cộng thêm sự quan trọng của kỳ thi khiến các thí sinh vô cùng nghiêm túc, không dám sao nhãng. Sau khi nộp bài thi vào buổi trưa, mọi người đều đến nhà ăn để ăn lấy sức mà chiến đấu tiếp, Dương Thanh Vân cũng không ngoại lệ, thậm chí sáng nay hắn còn ăn khá ít nên giờ bụng đã sôi ùng ục.
Bữa trưa không được thịnh soạn nhưng cũng khá nhiều. Dương Thanh Vân dùng 4 tệ mua một suất thịt và hai suất cơm, vậy mà ăn hết chỉ trong mười phút, hắn thầm cảm thán, thanh xuân thật tốt, ăn gì cũng thấy ngon. Nghĩ đến buổi thi chiều nay, hắn lại thấy hơi đau đầu, dù đây không phải lần đầu thi, tâm lý cũng đã trưởng thành nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy "thi" là một thứ gì đó thật đáng sợ, đặc biệt là kỳ thi đại học sắp tới.
Ăn cơm xong, Dương Thanh Vân chậm rãi bước về phòng thi. Trong phòng thi, nhiều học sinh túm năm tụm ba, quây thành từng đám, nói chuyện to nhỏ, vô cùng huyên náo.
"Câu 8 khoanh vào A đúng không nhỉ, hình chiếu của hình trụ là hình vuông mà..."
"Đúng, đúng, tao cũng làm thế!"
"Đinh Tư, đáp án này đúng không?"
Hiển nhiên Đinh Tư là trung tâm của đám người. Lúc này vừa qua bữa trưa, còn ít phút nữa mới bắt đầu buổi thi chiều, mọi người tranh thủ thảo luận, so đáp án về bài thi Toán vừa rồi.
"Đúng rồi, Đinh Tư à, hình như mình làm sai câu đầu rồi, đáp án là một hàm số lượng giác thì phải." Người vừa nói là Ti Tiếu, cô đang đứng cạnh Đinh Tư, thảo luận rất hăng hái.
Dương Thanh Vân thấy cả Trình Kim Nhượng, thằng này cũng đứng trong đám người, lại còn đứng gần Ti Tiếu nữa chứ, vẻ mặt ham học hỏi, nhìn qua rất giống một học sinh gương mẫu nha!
Dương Thanh Vân không chen vào, đứng ngoài nghe bọn họ thảo thuận đáp án, thầm so với bài làm của mình, hoá ra mình lại làm sai mấy câu cơ bản, thật muốn vả vào mặt mình vài cái mà.
"Nhường đường hộ cái!" Bỗng có một âm thanh vang lên. Dương Thanh Vân cảm giác rằng có ai đó đẩy mình qua một bên, quay đầu lại thì thấy có một kẻ đang chen chúc trong đám người. Kẻ này mặc một chiếc áo thun Jeanwest màu xanh nhạt, quần âu Qi, đeo kính không viền gọng Titan, thân hình cao lớn, môi hồng răng trắng, chính là một tên soái ca điển hình.
Giordano, Jeanwest, Qi... là những nhãn hiệu nổi tiếng nhất ở phố huyện thời bấy giờ, học sinh bình thường không thể mua nổi. Ví như đồ mà Dương Thanh Vân đang mặc, đều là đồ vỉa hè. Vậy nên có lẽ thanh niên cao to này không phải kẻ tầm thường. Chợt, Dương Thanh Vân nghĩ tới một người...
Đúng lúc này, thanh niên kia bỗng hét lên: "Đinh Tư!" Âm thanh này vừa vang lên đã thu hút sự chú ý của đám người xung quanh.