Nhà chính dòng họ Tư Đồ
"Súc sinh, mày rốt cuộc muốn như thế nào? Coi tao là trò đùa sao? Hôm nay
nói mày chấp nhận lấy vợ, ngày mai lại muốn đổi ý. Tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên liệu hồn đấy! Nếu còn làm việc gì khiến tao không vừa
mắt thì tao sẽ đánh gãy chân mày!" Tư Đồ Dật tức giận hất đổ cả bàn làm
việc, lớn tiếng gầm lên. Ngay cả người giúp việc bên ngoài cũng thay
thiếu gia của bọn họ không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
"Ba, con không
yêu cô ấy, chỉ xem cô ấy như em gái mà thôi! Ba không thể bắt ép con như vậy?" Tư Đồ Thiển quỳ ở dưới đất, nắm chặt tay, gân xanh trên trán cũng đã nổi lên.
"Tốt, rất tốt! Nếu như vậy thì xe, nhà, tài khỏan
của mày tao đều sẽ tịch thu lại hết, xem thử không có tao chống lưng thì mày làm cái hoa hoa công tử như thế nào!" Tư Đồ Dật cười lạnh phán
quyết, hắn không tin đứa con trai công tử ăn chơi này của hắn không sợ
bị "nghèo", tự ái của nó rất cao. Nhất định không chịu được đả kích phải lưu lạc đầu đường xó chợ, còn bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nói móc.
"Ba...người không thể như vậy!" Tư Đồ Thiển ngước mặt rống lên, tại sao cứ xem hắn
như con nít, một chút là lại uy hiếp hắn? Hắn không có quyền tự do sao?
"Câm miệng! Mày nếu muốn yên ổn làm Tư Đồ thiếu thì nên biết nghe lời, nếu
không tao sẽ xử lí mày đấy!" Tư Đồ Dật vỗ vỗ mặt con trai, nhẹ nhàng
nói. Chỉ là ý tứ uy hiếp rõ ràng.
Tư Đồ Thiển chỉ có thể cuối đầu, cắn răng cho qua. Hắn không thể cãi!
"Tiểu Tuyết, con bé đó! Từ nay sẽ làm người thay tao coi chừng mày. Nếu để
tao nghe thấy bất cứ lời phàn nàn nào về mày thì mày chuẩn bị đi!" Tư Đồ Dật nói xong liền đóng cánh cửa "rầm" một cái. Bỏ mặt Tư Đồ Thiển còn
đang ở bên trong.
Ở biệt thự An gia.
Lần đầu tiên trong
đời, Nhữ Giao trực tiếp đứng nghe lén ngoài cửa phòng bạn gái thân nhất
cùng bạn trai của mình, cũng là người không bao lâu nữa sẽ trở thành hôn phu của cô.
Âm thanh cao thấp thỉnh thoảng từ trong phòng truyền ra, phụ nữ rên rỉ yêu kiều, đàn ông động tình gầm nhẹ, nếu như đây
không phải là căn phòng mà Tư Đồ Thiển cùng Lâm Nhã Uyên đang ở , cô
nhất định sẽ mặt đỏ tới mang tai, lúng túng không biết làm thế nào cho
phải. Dù sao âm thanh bên trong thật sự rất lớn, cho dù bị ngăn cách bởi một cánh cửa cô cũng có thể cảm nhận được hai người kia đang kịch liệt
như thế nào.
"Bảo bối. . . . . . Em chặt quá. . . . . Thả lỏng một chút. . . . . ."
"Ư. . . . . . Thật sâu. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . .”
“ Thiển. . . . . . Không cần. . . . . ." ". . . . . ."
Nhữ Giao rất muốn thuyết phục mình là cô đã đi nhầm phòng. Thế nhưng âm
thanh quen thuộc kia, mấy qua đã sớm khắc thật sâu vào trong trí nhớ,
muốn cô tự lừa mình dối người cũng khó. Cả người cô cứng ngắc, ngây ngốc nhìn cánh cửa kia, mắt khô khốc, giờ phút này ngay cả dũng khí đi mở
cửa chất vấn một phen cô cũng không có, thì ra cô là người hèn nhát như
thế. Không nhìn thấy, ít nhất còn có thể cất giữ một phần chờ mong,
nhưng cũng có thể, là cô nghĩ sai rồi? Ha ha, thì ra không phải là của
mình thì cho dù có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng vô ích. Bọn họ vẫn
quay trở lại bên nhau mà thôi.
Nhữ Giao vẫn đứng đó nhìn chằm
chằm cửa phòng đang đóng chặt, dường như muốn đâm thủng hai cái lỗ trên
đó, cho đến khi không thể chịu đựng nổi loại tra tấn này nữa mới xoay
người, chết lặng nghiêng nghiêng ngã ngã đi về phía đại sảnh.
Cô nghĩ, cô cần yên tĩnh một chút, sau đó sẽ hỏi hắn tất cả mọi chuyện,
mặc kệ sự thật có tàn nhẫn đến mức nào đi nữa, cô cũng muốn một câu trả
lời hợp lý.
Từ cầu thang bước xuống, đại sảnh to như vậy, trang
hoàng hoa lệ. Rất nhiều nam nữ đang ngồi nói chuyện, quần áo sang trọng
phù hợp, nói chuyện huyên náo, phong thái ưu nhã. Đúng là đặc điểm của
con nhà giàu. Bản nhạc thanh thoát nhẹ nhàng vang vọng trong kháng
phòng, không khí náo nhiệt càng làm cho lòng Nhữ Giao trùng xuống.
Hôm nay Nhữ Giao mặc một bộ lễ phục màu trắng bó sát người, tóc dài đen
mượt xỏa xuống hơn eo. Trang sức trên cổ và bông tai đều tỏa sáng dưới
ánh đèn. Nhìn cô cảm thấy rất thanh tao, nhã nhặn lại đáng yêu. Chỉ là
gương mặt ưu buồn, không có thần thái tươi tỉnh của hạnh phúc.
Mấy cô bạn học thấy cô đi xuống, trên mặt liền lộ ra vẻ giễu cợt. "Ơ, đây
không phải là bạn gái tạm thời của Tư Đồ thiếu sao? Cô nhìn xem kiểu
trang sức này, rất lỗi thời rồi đấy thôi!”
"Đúng vậy, cô ta không biết mình đã trèo cao cỡ nào hay sao? Lâm tiểu thư và Tư Đồ Thiếu mới
là trời sinh một cặp. Nhảy vào ngáng đường làm tiểu tam thì hậu quả
chính là như vậy. Trang sức này có lẽ là đồ giả luôn đấy!”
"Suỵt, cẩn thận, nếu để An học trường nghe được thì không hay chút nào cả! Dù
sao hôm nay cũng là ngày đính hôn giữa anh ấy và Lâm Tiểu Thư mà”
An Thịnh Vũ ngồi bên kia nghe không sót một chữ. hắn lại lười ra mặt. Hắn không yêu Tiểu Uyên, nhường cho Thiển Nhưng cũng không sao! Tốt nhất
thì cả hai người bọn họ phá hủy hết danh dự nhà họ Lâm và gia tộc Tư Đồ
càng tốt! Có lợi cho hắn rất nhiều! Trên đời này, người duy nhất làm hắn có ý nghĩ muốn ở bên cạnh chính là cô gái thiên sứ hắn gặp ở trường vào hôm ấy, hắn đã điều tra qua, cô ấy tên gọi Tiêu Ngọc.
Giữa đại
sảnh, Nhữ Giao lắc lắc đầu. Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không
nói thành lời, chỉ có thể vô lực rơi nước mắt. Bọn họ nói đúng! Là cô!
Là cô sai rồi!
“Ức hiếp người khác? Rất vui hay sao?”
Trong lúc mọi người đang hùa nhau vây khốn Nhữ Giao, bỗng nhiên có một thanh trong trẻo hấp dẫn tất cả mọi người.
Thiên Tuyết một thân lễ phục màu trắng, váy áo xẻ đuôi tiêu sái bước vào đại
sảnh nhà họ An. Nhìn thấy Nhữ Giao một gương mặt đầm đìa nước mắt cô
liền biết có chuyện gì xảy ra.
"Cô ta là ai vậy? Bỗng nhiên lại xen vào?..."
"Là Thiên tiểu thư của tập đoàn Thiên thị đấy, nhưng chỉ là con rơi cũng dám lên mặt sao?"
....Càng ngày càng nhiều tiếng nghị luận vang lên. Chủ yếu công kích Thiên Tuyết không phải là cô gái được Thiên gia yêu thương như Thiên Điềm!
"Đủ rồi đấy! Các người biết gia giáo một chút đi!" Thiên Tuyết không vui lớn tiếng nói.
Cô mang trong túi xách ra một bức thư mời, đi đến chỗ An Thịnh Vũ
"An thiếu gia, tôi là được ngài mời đến. Bọn họ đang vũ nhục tôi đấy! Xin
ngài làm chủ!" Thiên Tuyết gật gật đầu hợp tình hợp lí đưa thư mời cho
An Thịnh Vũ. Mắc cười! Hắn là chủ buổi tiệc, có trách nhiệm với khách
thì có gì là sai? Cô đâu phải đi ăn chùa?