Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 20




“Phó tổng…” Thiên Tuyết mang bản vẻ đến chỗ Thiên Thụy. Gióng nói có phần run run, bởi vì sắc trời đã tối hoàng toàn rồi, nếu đồng hồ của cô chạy không sai thì có lẽ giờ này là chín giờ tối hơn a!

Không thể nào! Cô hoàn thành công việc lúc năm giờ chiều, mới đặt mông xuống ngồi vẽ có mấy nét đã là chín giờ tối? Đùa cô sao? Cô còn phả đi đón Tiểu Vệ! Trễ như vậy thì tính làm sao đây?

“Ừ, cô tăng ca hơi lâu nhỉ?” Thiên Thụy nhàn nhạt nói, nhưng ít ra trong giọng nói có điểm tán dương.

Tôi không có cố ý tăng ca với ngài, đừng có hiểu lầm nhau như vậy! Thiên Tuyết tự lẩm bẩm. Cô đâu có điên, làm sao có thể tốn công tốn sức làm việc vô điều kiện như vậy?

“Đây là bản thiết kế thử, ngài có thể xem qua lấy cảm hứng!” Lấy luôn cũng được! Tôi không yêu cầu nhiều, chỉ cần tiền bản quyền mà thôi!

Thiên Thụy ngước mắt lên nhìn sơ lược, cảm giác bất ngờ, nghi hoặc đan xen nhìn Thiên Tuyết

“Cô tự vẽ?”

“Hả? Có thể nói là vậy!” Thiên Tuyết gật gù. Cô đã xem xét kĩ rồi, ở cái thế giới này khác thế giới thật của cô, lịch sử, nghệ thuật,…Cho nên lấy bản vẽ ở thế giới của cô đến nơi này thì không có ai kiện việc bản quyền rồi! Điều đó đồng nghĩa với việc vẽ ra cái gì thì cái đó chính là của cô nha!

Thiên Thụy nhíu mày có điều nghĩ ngợi, Thiên Tuyết vẽ? Chắc không phải là lấy của ai đó đến đưa cho hắn chứ? Nhưng mà bản vẽ này thực sư rất độc đáo, tinh tế, nhẹ nhàng, đơn giản, ấm áp! Thích hợp với giáng sinh. Nếu có người có thể làm được thứ này thì hắn cũng muốn gặp mặt một lần!

“Cô học vẽ khi nào? Tôi hi vọng cô có thể đảm bảo chúng ta sẽ không bị kiện bản quyền” Thiên Thụy trực tiếp nói thẳng, thực sự hắn đang rất cần một bản vẻ đẹp, thời gian chỉ còn lại một tuần, nếu không làm xong thì hắn nhất định chịu thiệt về tài chính, hơn nữa sẽ không có đường ăn nói với Thiên Thạc.

“Thụy thiếu, tôi nghĩ là mình sẽ không trả lời các vấn đề này của ngài được, nhưng mà tôi có thể đảm bảo về bản quyền. Còn tên của người thiết kế thì ngài tìm cách che giấu giúp tôi có được hay không? Tôi không muốn bị áp lực công việc” Thiên Tuyết rất nghiêm túc trả lời. Hắn nói câu nói đó chính là ngầm cho phép tung ra thị trường mẫu này rồi a. Tốt quá đi chứ!

“Được rồi, ngày mai tôi sẽ cho làm thử chiếc nhẫn này. Tôi mời cô ăn tối, sẵn tiện tiết chúng ta bàn thông tin chi tiết.” Thiên Thụy phân phó

Ăn tối? Cô đói muốn chết rồi đây! Chỉ là không thể ăn được , còn việc phải làm a…

“Phó tổng, thực ra tôi bận rồi, chúng ta có thể để ngài mai bàn luôn một lượt không?”

“Tùy cô”

Thiên Tuyết gật đầu một cái, xoay lưng nhanh chóng đi mất, trời ạ! Cô trễ lắm rồi!

Bệnh viện Âu Dương

“Mẹ, Tiểu Vệ, con xin lỗi…giờ này mới đến được…” Thiên Tuyết thở hồng hộc đứt quãng nói, vừa đói mà vừa mệt, hành hạ cô sao?

“Tiểu Tuyết? Không sao, không sao. Con đến để dẫn Tiểu Vệ đi có đúng hay không? Chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ con mà thôi!” Hoàng Vãn Tình bình thản nói, bà thật sự không muốn Tiểu Vệ ở đây thêm một chút nào nữa hết. Nếu nó lỡ thấy bà hóa trị, rụng tóc và trở nên xấu xí hơn thì sao đây? Còn nhiều lúc bà có thể phát bệnh…Nó đi với Tiểu Tuyết là tốt nhất!

Thiên Tuyết ngồi xuống nói chuyện bệnh tình của bà một lúc một lúc mới đứng dậy.

“Vậy được rồi, Tiểu Vệ em đến đây với chị nào!” Thiên Tuyết không muốn vòng vo nhiều, gọi Hoàng Phủ Vệ đến. Quay sang Hoàng Vãn Tình: “ Mẹ, con có chuẩn bị cho người một y tá riêng 24h đều sẽ phục vụ, chăm sóc mẹ. Có gì cần thiết thì mẹ cứ nói với cô ấy, ngoài ra có chuyện quan trọng hoặc mẹ muốn thăm Tiểu Vệ thì cứ gọi điện đến cho con! Như vậy chúng con về trước!”

Tạm biệt Hoàng Vãn Tình, Thiên Tuyết mang Hoàng Phủ Vệ đến “khu nhà giàu”. Cho nó xem phòng của nó.

“Tiểu Vệ, đây là điện thoại chị mua cho em, có chuyện gì thì hãy gọi cho chị, nếu thấy nhớ mẹ em cũng có thể gọi cho bà ấy, chị đã lưu số rồi! Ừm…về cái môn học tự chọn em quyết định thế nào rồi?” Thiên Tuyết hỏi, lần trước cô có nhắn tin qua điện thoại của Hoàng Vãn Tình các môn học trường A sẽ dạy, muốn nó tự chọn mấy môn yêu thích.

Hoàng Phủ Vệ chìa cánh tayu nhỏ bé ra đưa cho cô một tấm giấy. Thiên Tuyết nhận lấy đọc

“Em chắc la muốn học hết chứ? Võ, vẽ tranh, âm nhạc…” Một đứa bé có thể thích nhiều thứ như vậy hay sao? Tiền trong túi của cô lại phải chui ra nữa rồi