Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 107




Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu nhỏ, biểu thị cô không muốn. Thế nhưng có người lại vân đạm phong khinh. Không coi biểu hiện của cô ra gì, cọ cọ đầu mình vào cổ cô. Thiên Tuyết quả thật có chút không quen liền theo thói quen né tránh. Lại bị Lãnh Ngạo cưỡng chế, không thể nhúc nhích.

Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn bảo bối không ngừng rối rắm, cô là đang xấu hổ? Đúng vậy, là ngại ngùng, không phải là chán ghét. Thật tốt!

“Lãnh Ngạo!” Thiên Tuyết gầm nhẹ lên một tiếng cảnh cáo. “Anh buông ra, nếu không em sẽ thật sự tức giận!”

Nhìn hắn như cũ không có ý định nghe cô, Thiên Tuyết quả thật muốn xù lông lên rồi. “Anh điên sao? Hiện giờ chúng ta không có cái gì cả, anh có ý gì?” Quả thật cô bị hắn xoay đến vòng vòng. Không rõ hắn rốt cuộc muốn cái gì. Đuổi cô đi, bây giờ lại giống như không có chuyện gì, ôm ôm hôn hôn. Hắn điên thì cũng đành, nhưng mà cô không muốn!

“Ngoan, đừng giận nữa có được hay không? Là anh đùa với em. Bé con, đừng như vậy!” Lãnh Ngạo liếm một cái lên gương mặt của cô. Vừa hôn vừa cắn, sau đó liền gặm gặm để lại một dấu răng bắt mắt trên mặt cô còn chưa chịu bỏ qua. Hắn cắn đến vui thích. Nhưng mà không có nghĩa Thiên Tuyết cũng vậy!

Đau! Thiên Tuyết thật sự chịu không nổi nữa liền đẩy đẩy hắn ra, phồng phồng má, lại khi dễ cô!

Nhìn cô lộ ra vẻ mặt ấm ức giống như lúc trước, tâm hắn liền mềm nhũn, mặc kệ cô cào cấu trả thù.

Lãnh Ngạo đùa giỡn một lúc mới mang cô ra ngoài, trở về nhà của bọn họ. Sự việc diễn ra một cách hết sức tự nhiên, đến mức khiến cho Thiên Tuyết lầm tưởng, giữa bọn họ không có chuyện gì xảy ra cả! Đợi đến khi cô hoàn hồn liền đã ngồi vào xe của hắn rồi!

“Em…muốn xuống. Cho em xuống, …em không đi. Lãnh Ngạo!!” Thiên Tuyết nhìn cảnh vật dần dần thay đổi, xe cũng đi xa liền hốt hoảng, gấp đến độ xoay vòng vòng muốn khóc. Nếu bây giờ quay trở lại nơi đó, cô cảm thấy chính là cuộc sống có chút không thực.

“Tại sao vậy?” Hắn vẫn như trước một bộ mặt thong dong, không có gì làm khó được hắn. Phảng phất giống như một vị đế vương trẻ tuổi quyền năng vô hạn, nắm trong tay quyền sinh sát của tất cả mọi thứ, ngạo nghễ ở trên cao.

“Em không thích ở đó” Thiên Tuyết hung hăng hét lớn một câu. Muốn về thì anh tự về!

“Được rồi, đừng nhăn nhó như vậy. Nào, ngoan, chúng ta không đến đó!” Lãnh Ngạo ôm cô gái trong lòng, để cho cô đối mặt với hắn. Thở dài một cái, đáp ứng cô. Dùng tay vuốt dọc theo sống mũi cô. Thật không thể nuông chiêu cô gái nhỏ này, càng chiều càng hư! Hiện giờ ngay nhà của bọn họ cũng tùy hứng không muốn về!

Vậy là tốt rồi! Thiên Tuyết hừ nhẹ một tiếng. Nhưng mà bọn họ đang đi đâu vậy?

Xuống xe, cô liền quan sát cẩn thận một phen. Sau khi nghe vài câu nói nhỏ của người làm cô càng thêm khẳng định. Đây là một căn biệt thự nhỏ, nằm trong tài sản của Lãnh Ngạo!

Trên đầu nhanh chóng hiện lên vài vạch hắc tuyến. Thiên Tuyết cảm thấy ở đây có vài sự bất đồng trong quan niệm…

“Em muốn nói….” Nhìn Lãnh Ngạo một cái, những lời tiếp theo Thiên Tuyết quả thật khó phun ra được. Làm sao bây giờ? Nhưng mà khí thế hắn lớn như vậy. Hơn nữa hắn đã chấp nhận một điều kiện của cô rồi. Bây giờ đòi hỏi nữa hắn có hay không sẽ tức giận đây?

Nhìn biểu hiện rối rắm suy nghĩ của cô thật giống cô dâu nhỏ. Lãnh Ngạo cười đến vô cùng thỏa mãn, nắm tay cô dắt vào trong. Cũng đến lúc cô nên lấy hắn rồi, ngày mai đi làm chút thủ tục thôi! Để cô lang thang bên ngoài như vậy hắn cảm thấy có mùi nguy hiểm!

Thật không ngờ bên trong có khách không mời mà đến. Quách Thiếu Ngụy giương mắt nhìn Lãnh ngạo mang Thiên Tuyết vào, bên môi luôn giữ một nụ cười lễ tiết, gật đầu một cái, xem như chào hỏi.

“Chủ tử.”

“Tiểu Ngụy? Thế nào lại ở đây?” Lãnh Ngạo nhíu mày một cái, sẽ không phải bên châu Âu có chuyện gì chứ?

“Không có gì, ngài không cần lo lắng. Lần này đến đây là muốn hỏi ngài những bước tiếp theo nên đi thế nào.”

Nhìn hai người bọn họ đàm đạo, Thiên Tuyết quả thật là chán muốn chết. Nhưng mà không thể ra ngoài được. Lãnh Ngạo vẫn cứ như vậy để ý cô, làm sao mà đi đây?

Trong lơ đãng, cô liền vô tư hát nhỏ bài Giang Nam ở thế giới của mình.

Gió qua chốn này cũng phải nán lại

Đọng trong nỗi nhớ người lữ khách

Mưa qua chốn này cuộn thành sợi

Khiến chúng ta lưu luyến một người trên thế gian

Nàng ở bên cạnh cũng là duyên

Duyên phận viết trên mặt đá Tam Sinh

Yêu có muôn phần ngọt ngào

Thà rằng ta chôn vùi tại thời điểm đó

Từ vòng tròn, từng vòng tròn

Từng ngày, từng năm, từng khắc của ta

Say sưa ngắm gương mặt nàng

Giận hờn cũng dịu dàng

Oán trách cũng ôn nhu

Chúng ta chẳng biết yêu hận tình sầu dằn vặt

Đều cho rằng tình yêu dễ biến sắc như mây gió

Tin rằng tình yêu sẽ có ngày chạm đến vĩnh cửu

Chỉ trong chớp mắt đã đóng băng thời gian

Chúng ta không biết biểu hiện dịu dàng như thế nào

Còn cho rằng chết vì tình chỉ là lời đồn cổ xưa

Nỗi khổ biệt li sẽ đau rất nhiều, đau càng đậm sâu

Khi giấc mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam

Mới biết rằng tim đã nát.