Thiên Tuyết đã quen
ngây ngây ngốc ngốc ở cùng với Lãnh Ngạo. Đối với hắn như hình với bóng. Hắn ở đâu thì cô ở đó, hắn bảo cô làm cái gì thì cô sẽ làm. Ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không dám cãi!
Rốt cuộc có một ngày, cô cũng có cơ hội. Dụi dụi trong ngực hắn, từ từ thăm dò: “Ngạo, em về nhà một lần nhé?”
Lãnh Ngạo ngược lại không quan trọng lắm vấn đề của cô. Gật đầu một cái sau đó thuận miệng đáp: “Bảo quản gia đưa em về.”
Thiên Tuyết ngoe nguẩy cái đầu nhỏ, hắn hiểu lầm ý cô, “Nhà của em ấy, không phải nhà của anh.”
“Có gì khác nhau?”
Thiên Tuyết đầu đầy hắc tuyến, gắt lên với hắn, “Em, nói, là, nhà, họ Thiên, không-phải-nhà-của-chúng-ta!!”
Lãnh Ngạo nhẹ nhàng cong khóe môi, cô còn biết đó là nhà của họ đấy! Tâm
tình vui vẻ, cũng không quản cô đang giãy giụa, cứng rắn ôm lấy, sau đó
từ từ thuận lông cho con thú nhỏ. Để cho cô yên vị lại trong lòng hắn.
Lúc Thiên Tuyết tưởng đã thành công rồi lại bị giọng nói trên đầu dọa cho
sợ, chỉ nghe hắn nói một tiếng “Không được”. Máu toàn liền thân sôi
trào. Vậy tại sao không nói sớm! Cô đã lấy lòng hắn đến thề này….
“Em mặc kệ, tự em đi. Không cần anh!” Thiên Tuyết quyết tâm nói. Cô không
phải là thú nuôi, cũng không phải là cái bóng của hắn. Cô muốn ra ngoài! Tại sao nhốt cô? Càng ngày cô càng cảm thấy áp bách!
Lãnh Ngạo buông cánh tay đang ôm cổ Thiên Tuyết ra, nâng cằm của cô nhẹ nhàng quay lại, ép cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Thiên Tuyết thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Lãnh Ngạo, những lúc thế này tại sao cô luôn luôn cảm thấy là cô làm sai? Nhưng cằm lại bị anh giữ
chặt, không thể giãy ra, đành phải di chuyển ánh mắt sang nhìn cái bình
hoa trên bàn trà.
Thấy bản thân có làm như thế nào thì cô thà
nhìn cái bình hoa chứ nhất quyết không chịu nhìn mình, Lãnh Ngạo nhất
thời cảm thấy giận dữ. Hắn thả tay đang giữ cằm Thiên Tuyết ra, đi tới
trước bình hoa, giơ cao nó lên rồi đập mạnh xuống đất.
Bình hoa
bị ném vỡ thành vô số mảnh vụn, hoa tươi đẹp đẽ cắm ở trong bình lúc này cũng bị Lãnh Ngạo dẫm lên nghiền nát dưới chân.
Thiên Tuyết bị
hành động đột ngột của hắnlàm cho giật mình hoảng sợ, động cũng không
dám động, nhưng chỉ là thất kinh nhỏ. Ngước mắt nhìn hắn. Tại sao tức
giận như vậy? Cô chỉ là muốn ra ngoài một chút!
Lãnh Ngạo thấy
ánh mắt Thiên Tuyết lúc này không đặt ở trên bình hoa nữa thì mới mím
chặt môi đi tới trước mặt cô, muốn vươn tay ôm lấy mặt Thiên Tuyết thì
lại bị cô dùng tay gạt ra.
“Có phải anh bị thương rồi hay không?” Thiên Tuyết bắt lấy cánh tay hắn, ngược lại hỏi hắn. Trực giác của cô
nói hắn nhất định đang đau! Có lẽ là thân cận quá lâu, vốn Thiên Tuyết
cũng không trách hắn quái nhân, chỉ cảm thấy lo lắng cho hắn. Về điểm
này cô hồn nhiên không biết.
Vậy mà điều khiến Thiên Tuyết kinh
ngạc chính là, Lãnh Ngạo vừa nãy còn đang nổi giận đùng đùng thì sau khi nghe thấy lời cô nói, lửa giận trong mắt lại lập tức tiêu tan. Đôi tay
đang khựng lại giữa không trung cũng nhẹ nhàng buông xuống, đầu ngón tay thon dài cùng ngón tay của cô chơi đùa. Hắn khẽ cúi đầu, những sợi tóc
lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt vốn xinh đẹp.
“Đói sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Thiên Tuyết cảm thấy một cảm giác lành lạnh, mềm nhũn liếm qua vành tai của mình, trong nháy mắt cả người nổi đầy da gà. Làm gì
vậy? Thay đổi tốc độ không tin được!
Lãnh Ngạo đột nhiên nghĩ
đến, có phải bảo bối đói bụng cho nên mới cáu kỉnh với hắn? Như vậy cho
cô ăn no rồi sẽ không có chuyện gì cả! Dù sao bảo bối lớn lên cũng thật
nhanh, hai ba tháng nữa có thể thật sự cùng hắn chung đụng rồi!
Thật ra Lãnh Ngạo rất đặc biệt, người có quan hệ thể xác với hắn nếu không
có một cơ thể khỏe mạnh thì tuyệt đối không thể sống nổi. Bởi vì điều
đó, đến bây giờ hắn cũng chưa từng có hứng thú với bọn họ. Nhưng mà
Thiên Tuyết lại khác. Mặc dù cô không có năng lực đặc biệt. Hắn cũng có
thể giúp cô. Chỉ cần cải tạo lại một chút, cô liền có kảh năng cùng hắn
thân mật, sinh con cho hắn, xây dựng một gia đình hoàn mỹ.
Cho
nên, trong mắt Lãnh Ngạo, Thiên Tuyết chính là một đứa bé, là cô dâu
nuôi từ nhỏ của hắn. Đến lúc cô trưởng thành phải thực hiện nhiệm vụ của mình! Mà hắn, đang toàn tâm toàn ý nuôi cô bé này trường thành!
Nhưng mà tại sao cô ăn no ngủ kĩ như thế lại không lớn thêm một chút nào? Nếu hắn không kiểm tra mỗi tháng một lần cho cô nhất định sẽ lầm tưởng kế
hoạch thất bại!
"Tuyết Nhi, mệt lắm sao?" Lãnh Ngạo ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Thiên Tuyết cố gắng lắc lắc cái cổ cứng ngắc. Lãnh Ngạo trước mắt khiến cô
cảm thấy thực xa lạ, à không, phải nói là vô cùng xa lạ. Trong trí nhớ
của cô, Lãnh Ngạo vĩnh viễn đều bày ra vẻ mặt như pocker, tuyệt đối
không giống với hiện tại, ôn hòa lại dịu dàng thế này. Trời ơi, tại sao
cô giống như cảm thấy có âm mưu?
Lời tác giả: Lâu rồi chưa đánh chương dài thế này.