Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 73: Sân Bay Bằng Thành




Sân bay Bằng Thành?

Nhiếp Chấn Bang vừa nghe đến từ này, cả người cũng có hơi sửng sốt.

Lúc này, Nhiếp Quốc Uy đã đứng lên, mặc xong quần áo, trên mặt đầy vẻ xin lỗi nói:

- Chấn Bang, con xem…

Bên cạnh, Diệp Thục Nhàn cũng có chút trách cứ, nói:

- Quan không lớn mà việc lại nhiều. Thằng bé này vừa mới trở về, cả nhà còn chưa ăn xong được một bữa cơm với nhau thì lại phải họp. Thật không biết các ông tốc độ Bằng Thành này là nói cái gì nữa.

Hiện giờ, ở thời đại này, có thể nói toàn bộ ban cán bộ của Bằng Thành là tập hợp những tinh anh của cả nước. Suy nghĩ của tất cả mọi người chỉ có một, toàn tâm toàn ý làm việc, xây dựng, kiến thiết Bằng Thành thật tốt, biến nó thành một thành phố kiểu mẫu của cải cách mở cửa trên toàn quốc.

Đối mặt với sự oán giận của vợ, Nhiếp Quốc Uy lúc này lại lựa chọn trầm mặc, trên mặt là nụ cười xin lỗi. Ông lại quay sang nói với Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Tử Ngư:

- Chấn Bang, Tử Ngư, cha xin lỗi, buổi tối trở về cha sẽ ăn cơm cùng các con.

Nói xong, Nhiếp Quốc Uy lấy cặp, nhanh chóng bước ra cửa, Lý Vượng lập tức cũng đi theo.

Trong ký ức của Nhiếp Chấn Bang, sân bay Bằng Thành rốt cuộc là bắt đầu xây dựng từ năm nào, năm nào chính thức khởi công, năm nào hoàn thành, đều không rõ ràng lắm. Còn nói về Thành ủy thành phố Bằng Thành bắt đầu có ý tưởng này từ khi nào, ngay cả công tác chuẩn bị, Nhiếp Chấn Bang càng không biết thêm gì.

Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại nhớ rõ, đó là thời điểm nào của năm 1993. Khi đó, truyền thông của Đài truyền hình trung ương phát đi một đoạn tin tức, nói là sân bay Bằng Thành sau hai năm thời gian khai thông và đưa vào hoạt động, đã nhanh chóng phát triển và trở thành một sân bay quốc tế tiếp theo của cả nước.

Căn cứ vào tin tức này mà tính toán thì sân bay Bằng Thành chính thức khai thông vận hành có lẽ là 1990 đến 1991. Thực sự khởi công xây dựng, cho dù với tốc độ xây dựng nhanh chóng của Bằng Thành thì cũng là trong khoảng thời gian từ năm 1988 đến năm 1990. Tính từ đó thì lúc này Ủy ban nhân dân Thành ủy thành phố Bằng Thành bắt đầu trù bị dự án và chuẩn bị tài liệu giai đoạn trước, sau đó, báo cáo lên Ủy ban kế hoạch tỉnh Việt Đông và Cục quản lý hàng không tỉnh Việt Đông, cuối cùng là báo cáo lên Ủy ban kế hoạch quốc gia và Cục quản lý hàng không quốc gia yêu cầu về thời gian và quá trình tuyến đường hàng không, lúc này chính là thời điểm đó.

Hơn nữa, căn cứ theo tin tức này để tính toán thì sân bay Bằng Thành, quy mô lúc ban đầu chỉ là giới hạn cho một sân bay nội địa mà thôi. Nếu đúng như vậy thì nó sẽ cho Nhiếp Chấn Bang có không gian để hoạt động rất lớn. Sân bay à, mặc dù ở kiếp trước có thông tin là bảy mươi phần trăm sân bay của cả nước đều trong tình trạng thua lỗ, nhưng sân bay Bằng Thành lại là một cảng hàng không, một điểm trung chuyển hàng hóa then chốt mang tính quốc tế của khu vực Châu Á Thái Bình Dương trong thời gian sau này. Đầu tư vào cái này tuyệt đối sẽ không có bao nhiêu thua lỗ. Hơn nữa, ở mặt này, kinh doanh các khu bất động sản xung quanh sân bay cũng là cơ hội tốt nhất cho Nhiếp Chấn Bang thu hồi chi phí đầu tư.

Quan trọng hơn là, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để cha hắn tăng thêm uy tín và thành tích trong Thành ủy Bằng Thành.

Đối với thành tích, suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang rất đơn giản, cũng rất bá đạo, nếu chỉ cần có thể dùng tiền để tạo ra được, vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi.

Thấy bộ dạng ngây người của Nhiếp Chấn Bang, Diệp Thục Nhàn cũng bước đến, bàn tay quơ quơ trước mắt Nhiếp Chấn Bang, thấy Nhiếp Chấn Bang không có phản ứng lại lập tức vỗ vào vay Nhiếp Chấn Bang, nói:

- Chấn Bang, ăn cơm thôi.

Mặc dù Nhiếp Quốc Uy không ở đó, nhưng bữa cơm này vẫn ăn rất ngon. Thấy bộ dạng Nhiếp Tử Ngư và Nhiếp Chấn Bang thân mật, Diệp Thục Nhàn cũng rất vui, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới coi như thực sự bước vào trong gia đình nhỏ này.

Mười giờ tối, lúc này Nhiếp Tử Ngư sớm đã ngủ rồi, Diệp Thục Nhàn cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Nhiếp Quốc Uy mở cánh cửa lớn, quay đầu nói nhỏ với thư ký Lý Vượng:

- Tiểu Lý, cậu trở về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai bảy rưỡi đến đón tôi. Chúng ta cùng đi bên An Bảo xem thử.

Nhẹ nhàng đóng cửa chính lại, đèn ngủ cạnh cửa chính bật lên, ánh sáng trong phòng khách rất mờ tối. Đúng lúc này, Nhiếp Chấn Bang từ trong phòng ngủ của mình đi ra.

Thấy bộ dạng Nhiếp Chấn Bang ăn mặc chỉnh tề, Nhiếp Quốc Uy hơi sửng sốt, cười nói:

- Chấn Bang, chưa ngủ à? Sao thế, chỗ mới nên không ngủ được?

Lúc này, không có Diệp Thục Nhàn ở đó, giọng điệu của Nhiếp Quốc Uy rõ ràng thân thiết hơn nhiều. Cho dù Diệp Thục Nhàn không để ý, nhưng có những lúc Nhiếp Quốc Uy vẫn cố ý chú ý rất nhiều.

Nhìn Nhiếp Quốc Uy, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nghiêm mặt nói:

- Cha, cha có thời gian không? Hay là, chúng ta đến thư phòng ngồi một chút, con có một số chuyện muốn nói với cha.

Thái độ chính thức, giọng điệu nghiêm túc như vậy, bộ dạng này Nhiếp Chấn Bang trước giờ chưa từng có. Điều này cũng khiến Nhiếp Quốc Uy hơi sửng sốt, lập tức, Nhiếp Quốc Uy cũng nghiêm túc gật gật đâu nói:

- Được.

Hai cha con đi vào thư phòng ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang lại rất cẩn thận đóng cửa lại, thấy Nhiếp Quốc Uy ngồi trên ghế số pha trong thư phòng, ánh mắt không chớp, Nhiếp Chấn Bang sau khi trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng nói:

- Cha, lúc này mẹ con đã đi rồi, nhưng khi bà ra đi, lại chưa bao giờ có dù chỉ là một tia oán hận đối với cha. Bà trước giờ đều không oán giận cha vì đã từ bỏ bà, quên bà, mà còn nói với con, cha là một người đàn ông tốt, là người đàn ông đáng để bà yêu cả đời này. Con muốn hỏi cha, cả đời này, cha có từng yêu mẹ con không?

Cái vấn đề này, thật sự là rất nặng nề. Theo câu hỏi của Nhiếp Chấn Bang được đưa ra thì, Nhiếp Quốc Uy lại dường như trở về với cái năm xa xưa đó. Trong ánh mắt ông là một mảnh mơ hồ xa xăm. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy cũng nhẹ nhàng nói:

- Tại sao lại hỏi như vậy, Chấn Bang, có phải là dì của con, bà ấy…?

Nhiếp Chấn Bang lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không liên quan đến mẹ, nói thực, tên của mẹ đặt quả thật rất chuẩn xác, con cũng cho rằng mẹ là mẹ của con. Con chỉ là muốn hỏi, hỏi cho mẹ ruột của con, người mà bà yêu sâu sắc như vậy rốt cuộc có đáng để bà ấy yêu không.

Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy lại là có ý tứ sâu xa của chính hắn. Năng lực và trình độ của Nhiếp Quốc Uy có một sự giới hạn rất lớn là không thể chối bỏ được. Cho dù là có sự giúp đỡ của hắn trong kiếp này, ước chừng đến cấp phó thủ tướng cũng xem như không tệ rồi. Nhưng, nếu cưỡng ép một người vốn dĩ chỉ có trình độ cấp phó Thứ trưởng đến vị trí cấp phó Thủ tướng thì trong này, tất cả nguồn tài nguyên, nhân mạch và tiền bach cần phải tiêu hao là không thể ước lượng được. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang là vì quyết định của mình mà làm sự đánh giá cuối cùng.

- Chấn Bang, con đã hỏi vậy thì cha cũng nói cho con.

Lúc này, Nhiếp Quốc Uy bước vào trạng thái giống như là tính chất hồi ức.

- Cha và mẹ con là quen biết nhau khi bị phân về nông thôn Yến Bắc. Khi đó, mẹ con là một mỹ nhân nổi danh trong đại đội. Tình yêu của chúng ta rất đơn giản. Lúc đó, cha đang trong tuổi nổi loạn. Có một lần, mẹ con ngã bệnh, cha cõng bà ấy chạy mười dặm đường đưa vào bệnh viện. Rồi cứ như vậy, chúng ta quen nhau. Sau đó, chúng ta lần đầu nếm thử trái cấm. Vốn dĩ cha cứ tưởng cha sẽ ở mãi Yến Bắc, nhưng không ngờ ông nội con lại nhúng tay vào, đem cha từ Yến Bắc đưa đến thẳng quân đội. Lúc đó, bởi vì là đến Tết, mẹ con về nhà thăm người thân, chúng ta căn bản không kịp từ biệt. Cha để lại một mẩu giấy, nói là một năm sau cha sẽ đến tìm bà ấy. Tuy nhiên, một năm sau, ông con lại bị hạ cấp, mãi đến ba năm sau cha mới xuất ngũ, khi cha trở về Yến Bắc lần nữa, mẹ con đã đi rồi, không ai biết mẹ con đi đâu, và cũng không điều tra được bất kỳ tin tức nào.

Thống khổ của Nhiếp Quốc Uy lần đầu tiên thể hiện ra, nhìn Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt của Nhiếp Quốc Uy rất trong suốt, rất nghiêm túc, nói:

- Chấn Bang, cha biết cha có lỗi với mẹ con, cha có lỗi với con. Cha vẫn luôn tự trách, sau khi gặp được con, sự tự trách trong cha càng nặng nề, nhưng nếu như nói yêu, Nhiếp Quốc Uy cha không thẹn với lòng mình.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật gật đầu. Ông ngoại Nhiếp Chấn Bang mặc dù chỉ là một người dân bình thường, nhưng khả năng của ông ngoại thì Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Bản thân là danh gia Hình ý quyền nổi tiếng trong võ lâm Yến Bắc, thời kỳ chiến tranh, cán bộ quân nhân mà ông ngoại quen biết cũng không ít, sau này người nhậm chức ở Yến Bắc cũng rất nhiều, từ sau khi biết mẹ mang thai, ông nội trong cơn giận dữ liền thông qua quan hệ đưa mẹ trở về Đường Thành. Nhiếp Quốc Uy đi tìm đương nhiên là không tìm được bất kỳ manh mối gì.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang dường như cũng là buông xuống một gánh nặng, lập tức cũng tỏ ra rất thoải mái, nhìn Nhiếp Quốc Uy nói:

- Cha, hôm nay mọi người thảo luận chuyện xây dựng sân bay Bằng Thành sao?

Nhiếp Quốc Uy lúc này lại không nghĩ quá nhiều, tùy ý nói:

- Đúng vậy, cùng với sự phát triển của Bằng Thành, Bằng Thành tất yếu phải xây dựng một sân bay. Trong khoảng thời gian này, Ủy ban cùng với Thành ủy đều đang làm công việc này. Hội nghị lớn nhỏ cũng mở không ít rồi.

Nói đến đây, Nhiếp Quốc Uy sửng sốt, hỏi lại:

- Chấn Bang, con hỏi chuyện này làm gì?

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Cha, sân bay nhất định là phải xây dựng. Con đoán, ý tưởng của mọi người cũng chỉ là một sân bay trong nội địa. Con thấy không nhất thiết chỉ như vậy thôi. Thủ tướng Nam Tầm đã nói rồi, bước đi của cải cách chắc chắn phải bước lớn hơn một chút. Ý của con là, với tốc độ và triển vọng phát triển của Bằng Thành, hoàn toàn có thể một bước đến đúng luôn vị trí nên có của nó, trực tiếp lên đến sân bay quốc tế.