Sân bay thành phố Ô
Khi máy bay từ thủ đô chậm rãi đáp xuống sân bay thành phố Ô, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng xuất hiện trong đám đông. Ngay sau hôn lễ của Nhiếp Gia Lương ngày hôm qua, Nhiếp Chấn Bang liền mua ngay vé máy bay chuyến bay hôm nay. Trong chuyện kết hôn của mình, Nhiếp Chấn Bang vẫn thấy vô cùng khó xử. Khi mà gia thế và bối cảnh đều giống nhau, lựa chọn Đổng Uyển hay Dương An Na là vấn đề làm cho người ta phải đau đầu.
Nếu mình tỏ rõ thái độ, cho dù là chọn lựa ai cũng sẽ đều làm tổn thương người còn lại, dù rằng Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ đã đến lúc mình bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường sự nghiệp của mình. Nhưng cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang vẫn lựa chọn trốn tránh. Chuyện này, Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể chờ Dương An Na và Đổng Uyển các cô ấy tự đưa ra quyết định, rốt cuộc là ai sẽ chấp nhận đứng sau hậu trường, chỉ có thể chờ vào kết quả thảo luận của hai cô ấy. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang mới lựa chọn trốn tránh.
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại không biết, lúc này, trong thủ đô đều đã ồn ào đến trở mặt cả rồi. Bên nhà Đổng gia, khu biệt thự Tây Sơn, sắc mặt của Đổng lão cũng có chút khó coi.
Những chuyện ở thủ đô, không có chuyện gì không thể truyền ra ngoài. Lão Nhiếp đã chọn Dương gia làm thông gia, chuyện này Đổng lão cũng biết rõ. Giờ đây, Đổng lão ngồi trên sô pha, thần sắc xanh xám. Mấy anh em Đổng gia đều ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trọng. Đổng lão Lục sắc mặt cũng có chút khó coi. Ở trước mặt các bề trên, Đổng Uyển đứng yên lặng. Không khí trong phòng khách có chút nặng nề áp lực.
- Lão Lục, con gái là con của chú, chú nói đi. Cũng không thể để Uyển Nhi cứ không rõ ràng mà đi theo Nhiếp Chấn Bang cả đời được.
Đổng lão đại liền lên tiếng.
Vừa dứt lời, mười mấy cháu trai đứng đằng sau sô pha lúc này cử ra một đại diện thay mặt lên tiếng:
- Lục thúc, sao phải nghĩ nhiều như vậy. Người của Đổng gia chúng ta lẽ nào còn không tìm được đàn ông tốt hay sao? Cái tên Nhiếp Chấn Bang hắn được lắm, cứ vậy mà bay về Tây Bắc rồi. Uyển Nhi, lần này các anh của em chuẩn bị đến Tây Bắc một chuyến gặp Nhiếp Chấn Bang. Anh muốn xem xem hắn có bản lãnh gì mà có thể khiến Uyển Nhi nhà chúng ta thần hồn điên đảo.
Nhiếp Chấn Bang rời khỏi thủ đô vội vàng trở về Tây Bắc, trong lòng Đổng Uyển hiểu rõ đây là Nhiếp Chấn Bang đang nghĩ cho thể diện của mình, nghĩ đến cảm nhận của mình. Chính điều này lại khiến Đổng Uyển cảm động. Vì không muốn mình bị tổn thương mà cái giá Nhiếp Chấn Bang phải trả có chút lớn rồi. Trốn tránh như vậy, thứ nhất là làm tổn hại đến thanh danh của Nhiếp Chấn Bang, truyền ra ngoài rằng Nhiếp Chấn Bang đến dũng khí chịu trách nhiệm với tình yêu của mình cũng không có, sao đáng mặt một nam nhi, sao xứng đáng là một nhân vật lớn. Thứ hai là, lần này Nhiếp Chấn Bang chạy trốn chỉ sợ đã khiến Dương gia và Nhiếp gia đều nổi trận lôi đình. Hậu quả của chuyện này chính là rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị tương lai của Nhiếp Chấn Bang.
Trong số con cháu thế gia ở thủ đô, những người có thiên phú xuất sắc, vốn dĩ đều rất được lòng các trưởng bối, nhưng lại vì chuyện tình cảm mà bị gia tộc từ bỏ, chuyện như vậy không phải ít. Lúc này Đổng Uyển cũng trở nên lo lắng. Nhìn những ông anh chỉ sợ thiên hạ không loạn bên cạnh, Đổng Uyển nhướn mày, trầm giọng nói:
- Anh cả, chuyện của em không cần các anh phải lo.
Nói xong Đổng Uyển cũng nhìn Đổng lão nói:
- Ông nội, ông từng nói chuyện hôn nhân của cháu sẽ để cháu tự làm chủ. Cháu nghĩ cháu sẽ tự xử lý được.
Đổng lão sững sờ. Lời hứa hẹn mà chính mình đã nói ra lúc đó, chủ yếu là vì hi vọng Đổng Uyển có thể được vui vẻ. Nhưng mà, đó cũng không phải là để cho Đổng Uyển đi làm tình nhân của người khác. Nhìn bóng lưng của Đổng Uyển xa dần, Đổng lão cũng chỉ biết thở dài một tiếng, khua tay nói:
- Giải tán, giải tán, tất cả đều giải tán.
Dương gia bên này, vẻ mặt của Dương lão cũng giống như Đổng lão. Lần này Nhiếp Chấn Bang đào hôn, không chỉ làm mất thể diện của Đổng gia, mà Dương gia lại càng mất mặt hơn. Dù sao, lão Nhiếp cũng nói rồi, muốn bàn chuyện hôn sự với Dương gia. Nhưng hiện giờ Nhiếp Chấn Bang lại chạy mất, như vậy không phải khiến cho Dương gia khó xử sao?
- Nhiếp Chấn Bang tên tiểu tử này được lắm, còn tưởng An Na nhà chúng ta muốn gả cho hắn đến phát điên rồi sao?
Dương Thắng Lợi giờ phút này cũng có chút căm tức, nghiến răng nói.
Dương An Na ở Dương gia được sủng ái so với Đổng Uyển còn nhiều hơn một chút. Lúc này, vừa nghe thấy cha mình nói như vậy, Dương An Na liền mở to mắt, nhướng lông mày lên, oán niệm nói:
- Cha! Con chính là muốn gả cho anh Chấn Bang đó. Cho dù là làm vợ lẽ cũng được.
Vừa dứt lời, Dương lão sắc mặt trầm xuống, đứng dậy tức giận nạt:
- Hồ đồ! Muốn làm phản rồi sao. Dương Thắng Lợi, con gái của anh, anh tự dạy dỗ đi. Tôi già rồi, nói không ai nghe nữa, tôi không quản nổi rồi.
Nói xong, ông cụ chắp tay sau lưng rời đi.
Trong đại viện nhà Nhiếp gia, lúc này mấy người con trai nhà Nhiếp gia cũng đang ngồi lại với nhau. Nhiếp Quốc Uy sắc mặt có chút khó coi, trong lòng cũng có chút tức giận.
Nhiếp Quốc Đống bên cạnh cũng trầm giọng nói:
- Xuất thân từ dân gian không tránh khỏi những thói hư tật xấu, bây giờ quả nhiên đều thể hiện ra rồi. Lần này, tiểu tử Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, hai nhà Đổng, Dương tuy rằng không nói gì, nhưng cũng mất hết mặt mũi.
Nhiếp lão lúc này cũng tức giận. Chuyện mình đã quyết định, không ngờ đứa cháu xuất sắc nhất của mình cho chính mình một chiêu như vậy. Với tính cách của lão Dương, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là có ý kiến với Nhiếp gia rồi.
Trầm mặc một lúc, ông cụ cũng đứng dậy:
- Không cần phải nói nữa. Chuyện này dừng lại ở đây.
Trong phòng của Nhiếp Gia Lương ở Tây thành. Nhiếp Gia Lương vừa vào đến cửa, vợ mới cưới là Trần Nam liền chạy ra đón.
Trần Nam khoảng chừng 24, 25 tuổi, tóc búi cao trên đỉnh đầu, mặc một bộ áo ngủ mà so với căn phòng ấm áp này lại có cảm giác hơi dày.
Diện mạo và khí chất, trên phương diện nào Trần Nam cũng đều xem như một lựa chọn không tồi. Tuy rằng đây là cuộc hôn nhân mang tính chất chính trị, nhưng Trần Nam cũng có tiềm chất của một hiền thê lương mẫu.
Đón lấy áo khoác từ tay Nhiếp Gia Lương, treo lên mắc áo, Trần Nam quan tâm hỏi:
- Gia Lương, ông nội nói thế nào? Không nổi giận đùng đùng chứ?
- Nổi giận thì có ích gì. Hiện tại người đáng giận đã chạy đến Tây Bắc rồi, chẳng lẽ ông nội còn bắt nó quay trở về sao. Lúc này, không quan tâm không hỏi han gì là tốt nhất. Nếu nó quay trở về mới thực sự là nổi cơn sóng gió. Chỉ sợ cả Đổng gia và Dương gia đều không dễ chịu gì với lão Tam.
Nhiếp Gia Lương trả lời câu hỏi của Trần Nam.
Nghe Nhiếp Gia Lương nói vậy, vẻ mặt Trần Nam hiện ra tia vui mừng. Tuy Trần Nam biết rõ, Nhiếp gia hiện giờ quan tâm bồi dưỡng nhất chính là lão Tam Nhiếp Chấn Bang, nhưng lần này Nhiếp Chấn Bang đột nhiên lại gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể loại trừ khả năng Nhiếp lão gia sẽ lại chuyển ưu ái sang chồng mình. Nếu như vậy thì mình coi như được đổi vận rồi.
Nhìn Nhiếp Gia Lương, Trần Nam cũng tươi cười nói:
- Điều này cũng đúng. Lần này lão Tam làm như vậy, Đổng gia và Dương gia đều cảm thấy mất thể diện. Những ngày sau này của lão Tam e là không dễ dàng rồi. Gia Lương, anh nói xem liệu ông nội có hay không sẽ hồi tâm chuyển ý ...
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Nhiếp Gia Lương liền sầm xuống, trực tiếp ngắt lời Trần Nam:
- Tiểu Nam, về sau đừng nói những lời như thế này nữa. Năng lực của anh thế nào, anh biết rõ. Cho dù có sự chiếu cố của gia tộc, anh đời này có lẽ cũng không thể đạt được vị trí cao nhất kia. Còn lão Tam, anh dám nói, cho dù không có sự ủng hộ của gia đình, nhưng, với những cống hiến của lão Tam cho đất nước này, cùng với sự đánh giá cao của Tổng bí thư Viên và Thủ tướng Vân, lão Tam rất có khả năng tiến vào trung tâm quyền lực. Đây chính là sự khác biệt giữa anh và cậu ấy. Sau này, những lời như vậy đừng nhắc lại nữa. Chúng ta cứ yên phận làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Không giống như mấy ngày trước toàn buồn bực với cáu giận, lúc này sau khi nghe được tin tức, Chu Thần lập tức chạy tới câu lạc bộ Thường Thanh Đằng.
Vào đến câu lạc bộ, Lý Quốc Hoa giờ này lại đang ung dung ngồi trong phòng. Cả căn phòng ngập tràn trong màu sắc cổ xưa, mùi hương cổ xưa. Bàn trà được chạm khắc như một tác phẩm nghệ thuật, còn Lý Quốc Hoa lúc này đang nhàn nhã đùa nghịch với mấy cái chén trà.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng không yên của Chu Thần, sắc mặt Lý Quốc Hoa hơi thay đổi, lại lạnh nhạt nói:
- Vì chuyện Nhiếp Chấn Bang mà đến đúng không.
Những lời này khiến cho Chu Thần sửng sốt, nhưng trong lòng lại vui mừng, lập tức nói:
- Anh Hoa , lần này Nhiếp Chấn Bang coi như xong đời rồi. Không có gia tộc ủng hộ, hắn ở trong mắt em chẳng qua chỉ là cái rắm.
Những lời này lại khiến Lý Quốc Hoa nhíu mày. Giờ phút này, Lý Quốc Hoa có chút hối hận đã thu nạp cái loại đồ bỏ như Chu Thần này. Làm sao mà lúc mình về nước lại không suy xét cẩn thận một chút.
Sự ủng hộ của gia tộc, đối với người như mình và Nhiếp Chấn Bang mà nói cũng không phải bắt buộc cần thiết. Đương nhiên, có bối cảnh như vậy, làm việc sẽ càng thêm dễ dàng. Nhưng là rồng thì cuối cùng vẫn sẽ là rồng, còn bối cảnh của gia tộc chẳng qua là đem hồ nước biến thành biển rộng, trời đất càng thêm bao la mà thôi. Dù cho không có bối cảnh này, một con rồng thực sự sẽ vẫn tìm được đường ra biển lớn, cái cần thiết có chăng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Càng quan trọng hơn là, Lý Quốc Hoa sau khi quan sát và cân nhắc toàn bộ sự việc lại phát hiện ra lựa chọn này của Nhiếp Chấn Bang dường như là tốt nhất. Hiện tại nhìn bên ngoài có vẻ hắn đã đắc tội với cả hai nhà Đổng, Dương, lại khiến ông cụ Nhiếp tức giận không ít, nhưng dù sao những cái đấy chỉ là chuyện nhỏ. Còn nếu thực sự đính hôn với một nhà, đắc tội với nhà kia, đây mới thực sự là tội chết. Nói một cách không dễ nghe, không chừng nhà kia còn lập tức liên thủ với nhà mình, lúc này Nhiếp Chấn Bang sẽ gặp phải chuyện càng phức tạp hơn. Đây mới là bá chủ kiêu hùng thực sự. Hành sự quyết đoán, không so đo được mất trước mắt.
Nghĩ đến đây, Lý Quốc Hoa đối với việc sai Chu Thần đi Tân Lê đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố lại cảm thấy lo lắng, dặn thêm một câu:
- Tiểu Thần, việc cậu đi Tân Lê đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, tôi đã giúp cậu vận động xong xuôi cả rồi. Lần này đến đó, nhớ là đừng có vội vàng làm cái gì, đợi sau khi cậu ổn định lại, có được thế lực nhất định mới hành động, nghe rõ lời tôi nói không?
Chu Thần giờ phút này còn đang đắm chìm trong sung sướng, lời nói của Lý Quốc Hoa căn bản là vào tai trái ra tai phải, chỉ gật gật đầu đối phó:
- Hoa ca, em biết rồi, anh cứ yên tâm. Lần này em sẽ làm cho anh nở mặt nở mày. Không còn chuyện gì nữa, em đi về trước thu dọn một chút để chuẩn bị đi thành phố Tân Lê nhậm chức.
----------oOo----------