Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 96




Trong mộng của Phượng Ương là một biển lửa mênh mông.

Hắn lẻ loi đứng giữa biển lửa, hờ hững để mặc ngọn lửa cháy dọc từ vạt áo lên trên.

Hắn tuyệt nhiên không hề để ý mình có bị đốt thành tro hay không, hệt như một xác sống lang thang giữa thế gian.

Đột nhiên một thanh âm vang vọng bên tai.

"Hồn bay phách tán......"

Mắt vàng của Phượng Ương hơi dao động.

Thanh âm quen thuộc kia mang theo sự thương hại, sau đó cơn đau dữ dội truyền đến từ tim đồng loạt đánh úp vào tâm trí hắn.

"Phượng Ương...... Ngươi biết hồn bay phách tán có nghĩa gì mà, ta thật sự chẳng có cách nào cứu y cả."

Phượng Ương ngơ ngác một hồi mới nhớ ra đây là giọng Sở Ngộ.

Chẳng biết từ lúc nào biển lửa chung quanh đã biến mất, Phượng Ương vừa ngước mắt lên đã thấy Sở Ngộ đứng trước mặt mình với vẻ mặt thương hại.

Thương hại?

Phượng Ương chưa bao giờ bị ai nhìn chăm chú như vậy, nhất thời hắn không biết mình đang ở đâu, bản năng chỉ muốn bảo Sở Ngộ thu lại ánh mắt kia.

Hắn không cần thương hại.

Nhưng ngay khi hắn định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng mình vang lên.

"Tàn hồn của y...... ở trong Hoàng Tuyền sao?"

Sở Ngộ gật đầu: "Ừ, mọi hồn phách vỡ vụn đều không thể vào luân hồi mà chỉ có thể lênh đênh ở Hoàng Tuyền từ ngày này qua ngày khác cho đến khi biến thành chất dinh dưỡng cho cây hòe này."

Cây hòe chót vót kia nở rộ vô số hoa trắng như tuyết tỏa hương thơm ngát.

Nhưng dù hoa có đẹp cỡ nào thì ở địa ngục Hoàng Tuyền tối tăm này chẳng những không cảm thấy mỹ lệ mà còn thêm âm u đìu hiu.

Phượng Ương quay đầu nhìn Hoàng Tuyền xám xịt rồi đột nhiên lội xuống.

Sở Ngộ giật mình lập tức cản hắn lại: "Phượng Ương! Ngươi là Phượng Hoàng, Hoàng Tuyền tràn ngập âm khí lạnh lẽo, dù ngươi có đốt sạch lửa Phượng Hoàng cũng không chống cự nổi đâu."

Trên mặt Phượng Ương chẳng có cảm xúc gì, đáy mắt tĩnh mịch chết lặng.

Sở Ngộ thoáng sửng sốt.

Hắn quản lý sinh tử ở tam giới, tất nhiên đã thấy ánh mắt này vô số lần.

Nhưng hắn không ngờ tiên tôn Cửu Trọng Thiên cao quý cũng sẽ có ánh mắt nguội lạnh như tro tàn này.

Sở Ngộ im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Y là gì của ngươi?"

Mắt vàng Phượng Ương trống rỗng, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy.

"...... Người trong lòng."

Người trong lòng.

Tàn hồn của người trong lòng hắn đang ở Hoàng Tuyền.

Phút chốc nỗi tuyệt vọng và cơn đau thấu tim đồng loạt xông lên đầu, theo sau là nỗi hối hận vô cùng tận như những đợt sóng dữ chẳng chút lưu tình đổ ập vào người hắn.

Cảm xúc này quá phức tạp và thống khổ nên chẳng ai chịu đựng nổi, chỉ giây lát sau Phượng Ương đã bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Phượng Ương ngồi bật dậy, tóc đen như mực và mền gấm trắng tinh tôn nhau lên tựa như hoa hòe đan xen vào bóng tối trong mộng.

Hắn thở hổn hển, mắt vàng tan rã vô thần, tay ôm chặt ngực như thể trái tim bị ai khoét sống một miếng.

Người trong lòng.

Phù Ngọc Thu chết rồi.

Nhất thời Phượng Ương không phân biệt được giữa mơ và thực, thậm chí quên mất trên cổ tay mình có hình lửa Phượng Hoàng có thể khống chế vòng tay xiềng xích trên người Phù Ngọc Thu, hắn tựa như chơi vơi mấy ngàn dặm, trong năm tháng dài vô tận vẫn không tìm được chốn về, toàn thân run rẩy vì hoảng loạn và tuyệt vọng.

"Phù, Phù Ngọc Thu......"

Phượng Ương thì thầm cái tên này.

Đồng tử tan rã hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì, từng chiếc bóng hư ảo hiện lên trước mắt.

"Phượng Ương, tai họa."

"Người ngươi yêu nhất định sẽ chết không yên lành."

"Chủ nhân chiếc lá trong tim ngươi...... đã hồn bay phách tán rồi."

Rốt cuộc Phượng Ương không chịu được nỗi thống khổ cùng cực kia nữa, linh lực mất khống chế trong cơ thể hắn đột ngột bộc phát.

Mọi vật trang trí trong điện Phượng Hoàng lập tức vỡ tan thành bột mịn, toàn bộ hoa cỏ ở Phượng Hoàng Khư trong nháy mắt khô héo lụi tàn.

Mùa xuân chợt biến thành cuối thu.

Phượng Tuyết Sinh canh chừng bên ngoài giật nảy mình vội vàng đi vào.

"Phụ tôn!"

Phượng Ương ngẩng phắt lên, con ngươi vàng óng rực rỡ đã trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng hung hãn, hắn nhìn trừng trừng Phượng Tuyết Sinh, phát hiện trên người hắn có khí tức Chu Tước thì bỗng nhiên phất tay.

"Phụ......" Phượng Tuyết Sinh chưa kịp gọi đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ kéo vào năm ngón tay của Phượng Ương.

Phượng Ương siết chặt tay như muốn giết hắn.

Cổ Phượng Tuyết Sinh đau buốt, lúng túng nói: "Phụ tôn?"

Phượng Ương phút chốc dừng tay lại, đôi mắt đỏ ngầu thoáng lộ vẻ mờ mịt, sau đó nhanh chóng bị thay thế bởi cơn điên do cảm xúc thống khổ kia mang lại.

Hắn muốn...... giết Chu Tước.

Còn chưa ra tay thì một ý nghĩ kỳ quái chợt hiện lên trong đầu.

"Giết Chu Tước thì có ích gì?" Thanh âm kia nói, "Kẻ đáng chết thật sự không phải là tai họa như ngươi sao?"

Phượng Ương sững sờ, ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra.

Thanh âm kia...... hình như là của mình.

Ý thức của hắn đang mê hoặc dụ dỗ hắn tự sát.

Phượng Ương mờ mịt buông tay ra, nhìn năm ngón tay trắng bệch run rẩy kia rồi chậm chạp đặt lên ngực mình.

Kẻ đáng chết là hắn mới đúng.

Phượng Tuyết Sinh ôm cổ ho sặc sụa, thấy Phượng Ương định dùng linh lực Phượng Hoàng đánh vào tim mình thì bất chấp nhào tới ôm chặt cánh tay Phượng Ương.

"Phụ tôn!"

"Bình tĩnh lại đi, ngài chỉ gặp ác mộng thôi!"

Nhưng hắn đâu dễ lay chuyển được Phượng Ương.

Ngay khi linh lực kia sắp đánh vào tim, tiếng xiềng xích leng keng đột nhiên vang lên bên tai.

Phượng Ương khựng lại.

Chớp mắt tiếp theo, một người tỏa ra hương thơm cỏ xanh như cánh bướm bổ nhào vào ngực hắn, hai tay mềm mại quàng qua cổ Phượng Ương, thì thầm vào tai hắn với sự dịu dàng trước nay chưa từng có.

"Không sao, ngươi tỉnh lại rồi."

Phượng Ương lúc nãy có cản thế nào cũng không được giờ như bị rút cạn sức lực toàn thân, cánh tay căng cứng bỗng nhiên buông lỏng rồi chán nản rơi phịch xuống.

Phù Ngọc Thu ôm chặt Phượng Ương vỗ nhẹ lên lưng như dỗ con, khẽ ngâm nga bài "Cá trong nước" mà hắn thích nghe nhất.

Mặc dù bài này chẳng hay chút nào nhưng Phù Ngọc Thu thật sự không nghĩ ra nên hát bài gì.

Thấy Phượng Ương dần thả lỏng, con ngươi tan rã cũng dần khôi phục lại, Phượng Tuyết Sinh thở phào một hơi rồi âm thầm rời đi.

Vì Phượng Ương phát cuồng nên xích vàng nặng nề lại hiện ra trên cổ tay Phù Ngọc Thu, pháp trận dày đặc quanh điện Phượng Hoàng cũng xuất hiện như tấm lưới kín mít bao bọc hai người.

Màn che trắng tinh bị gió thổi bay phất phơ.

Phượng Ương ôm chặt Phù Ngọc Thu trong lòng, bàn tay vô thức vuốt ve mái tóc dài lạnh lẽo của y.

Hắn không biết mình đã khôi phục ý thức hay chưa, khàn giọng lẩm bẩm hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Phù Ngọc Thu bị hắn ôm suýt ngạt thở nhưng vẫn cố chịu đựng rồi bình tĩnh nói: "Ta ở ngay bên ngoài mà, ngươi vừa gọi thì ta sẽ vào ngay."

"Đừng......" Phượng Ương tựa như không nghe thấy, thì thầm nói tiếp, "Ở đây đi, đừng đến nơi ta không nhìn thấy."

Chỉ là một câu bình thường mà Phù Ngọc Thu lại cảm nhận được nỗi bi thương tuyệt vọng vô tận của Phượng Ương, lập tức nhẹ giọng đáp: "Ừ, ta sẽ không đi đâu hết."

Phượng Ương khẽ "ừ" nhưng vẫn ôm chặt y không buông tay.

Chẳng biết qua bao lâu, linh lực cuồng bạo trong thân thể Phượng Ương dần lắng xuống, trận pháp dày đặc ở đại điện và xiềng xích trên cổ tay Phù Ngọc Thu cũng biến mất theo, chỉ còn một đám lá héo tàn.

Phù Ngọc Thu âm thầm thở phào.

Đây là lần đầu tiên y thấy Phượng Ương mất khống chế như vậy.

Phượng Ương ôm người đã mất mà tìm lại được trong lòng, chậm rãi vuốt từ gáy Phù Ngọc Thu xuống lưng, hắn cũng không dám chạm vào thật mà chỉ vuốt hờ, cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất.

Phù Ngọc Thu cực kỳ đau lòng.

Đúng lúc này, thân thể căng cứng của Phượng Ương đột nhiên chấn động rồi ho một tiếng tê tâm liệt phế, sau đó mùi máu nồng nặc bốc lên.

Phù Ngọc Thu giật mình vội vàng đỡ hắn.

Mặt Phượng Ương tái nhợt, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi, khóe môi dính vết máu, cứ như đã trút ra tất cả sự sống nên nhìn chẳng khác nào người sắp chết.

Phù Ngọc Thu hoảng sợ run rẩy lau máu trên môi cho hắn.

"Ngươi, ngươi...... ngươi có đau không?"

Phượng Ương đã tỉnh táo lại, hắn khẽ lắc đầu rồi kéo tay Phù Ngọc Thu xuống.

"Đừng đụng, bẩn lắm."

Phù Ngọc Thu đau lòng đến nỗi thở cũng thấy đau, vừa nghe câu này thì lập tức giận sôi: "Ngươi! Phượng Ương!"

"Máu Phượng Hoàng của ta không đủ để vẽ trận pháp niết bàn." Phượng Ương chợt nói.

Vẻ suy yếu của hắn cứ như chỉ là ảo giác, rõ ràng mới nãy còn nôn ra máu mà chỉ trong chớp mắt lại biến thành vẻ bày mưu tính kế như thường lệ.

Phượng Ương nhìn thẳng vào Phù Ngọc Thu như muốn khắc ghi hình ảnh y trong đầu, thản nhiên nói: "Đại nạn của ta đã tới, nếu ta không niết bàn được thì ngươi cứ......"

Hai mắt Phù Ngọc Thu ửng đỏ, lạnh lùng tiếp lời: "Vậy ta sẽ quên phứt ngươi đi rồi tìm nam nhân khác thành thân kết trái!"

Phượng Ương: "......"

Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngọc Thu, nam nhân không sinh được quả đâu."

"Ngươi cứ kệ ta!" Phù Ngọc Thu cố ý nói, "Dù sao lúc đó ngươi cũng chết rồi, còn quan tâm ta sinh được quả hay không làm gì, dù ta không sinh được quả cũng sẽ dẫn nam nhân kia đến trước mộ ngươi ân ân ái ái chàng chàng ta ta."

Dù biết Phù Ngọc Thu đang nói nhảm nhưng Phượng Ương vẫn tưởng tượng ra cảnh y bị người khác ôm vào lòng, mắt vàng lập tức tối sầm như sắp phát điên lần nữa.

Phù Ngọc Thu thấy phản ứng này của hắn thì cười lạnh một tiếng rồi đưa tay đè Phượng Ương nằm xuống giường êm.

Trong đầu vẫn còn hình ảnh Phù Ngọc Thu ân ái với nam nhân khác nên vẻ lạnh lùng trong mắt Phượng Ương chưa tiêu tan, khi ngẩng đầu nhìn mang theo một nỗi rét lạnh.

Phù Ngọc Thu chẳng thèm sợ hắn mà cởi áo bào quăng đi rồi dạng chân ngồi trên bụng Phượng Ương, tay chống hai bên người hắn.

Mắt vàng Phượng Ương co lại, nghiêng đầu né tránh theo bản năng.

Nhưng Phù Ngọc Thu hoàn toàn không có ý định hôn hắn, thậm chí còn tìm một tư thế ngồi thoải mái, sau đó mới cúi người xuống.

Phượng Ương không nhìn y mà quay đầu nói khẽ: "Ngươi làm gì vậy?"

"Làm chuyện thân mật." Phù Ngọc Thu chẳng hề che giấu mà nói thẳng.

Phượng Ương: "............"

Phượng Ương càng ra sức nghiêng đầu hơn, thậm chí vùi nửa gương mặt vào gối mềm.

"Hừ." Phù Ngọc Thu lạnh lùng liếc hắn rồi giơ tay ôm mặt Phượng Ương kéo về.

Phượng Ương nhíu mày, không tránh được nữa nên đành dời mắt nhìn khuôn mặt diễm lệ của Phù Ngọc Thu.

"Đừng nghịch nữa."

Phù Ngọc Thu chồm tới ngắm nghía mặt hắn, đang định hôn thì chợt thấy mắt vàng của Phượng Ương co lại như cây kim dựng thẳng, toàn thân tràn ngập bài xích.

Phù Ngọc Thu sửng sốt hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy loay hoay tìm kiếm gì đó.

Y không hề biết ngay khi mình rời đi, trong đôi mắt vàng vốn tràn ngập vẻ bài xích của Phượng Ương lại thoáng hiện ra nỗi thất vọng.

Hắn vừa chống cự vừa chờ mong, cực kỳ mâu thuẫn.

Nhưng chỉ giây lát sau Phù Ngọc Thu lại trở về —— Lần này y cầm theo chiếc mền gấm mềm mại bồng bềnh như mây, mền gấm phủ lên đầu hai người khiến chiếc giường vốn đã mập mờ kiều diễm càng thêm riêng tư kín đáo.

Trong mền gấm nhỏ hẹp chỉ có một tia sáng yếu ớt luồn qua khe hở.

Hơi thở và nhịp tim hai người quấn vào nhau không phân biệt của ai với ai.

Phượng Ương bỗng nhiên thở dồn dập.

Trên đầu Phù Ngọc Thu trùm mền gấm, cúi người xuống ôm gò má Phượng Ương rồi áp môi vào.

Cảm nhận được hơi thở Phù Ngọc Thu quẩn quanh trên môi mình, hai tay Phượng Ương bỗng nhiên túm lấy mền gấm bên cạnh suýt xé nát.

Thấy con ngươi hắn run rẩy kịch liệt như muốn né tránh, Phù Ngọc Thu mất hứng nói: "Đừng có trốn."

Phượng Ương mấp máy môi nhưng không thốt ra được lời nào.

Cuối cùng Phù Ngọc Thu cúi gập người áp đôi môi mềm mại của mình vào đôi môi tái nhợt của hắn.

Mắt vàng Phượng Ương gần như co lại thành cây kim.

Xưa nay Phượng Ương chưa từng biết chỉ đơn giản là môi kề môi mà trong đầu hắn như có một trận pháo hoa cực lớn đang nổ tung.

Đinh tai nhức óc, rực rỡ chói lọi làm hắn choáng váng.

Bàn tay nắm mền gấm của Phượng Ương run rẩy kịch liệt, dường như phải cố gắng hết sức mới không giơ tay đè Phù Ngọc Thu xuống.

Nhưng ngay sau đó một khí tức ấm áp như cỏ non dưới nắng từ từ truyền qua khóe miệng kề sát của hai người, từng tia từng sợi rót vào miệng Phượng Ương.

Dịu dàng xua tan tất cả thống khổ và tuyệt vọng của hắn.

Sức sống bừng bừng.

Phượng Ương sững sờ.

Đây là...... khí tức linh đan U Thảo giáng linh sao?