Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 93




Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết gì về chuyện Nhạc Thánh và Mộc Kính đến đây.

Sau khi ngủ một giấc, y mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất gì đó, ngồi thừ rất lâu trên giường được nắng ấm chiếu vào rồi chậm chạp leo xuống đất.

Trăm hoa đua nở khắp Phượng Hoàng Khư.

Phù Ngọc Thu vào kho tìm một chậu hoa rồi cầm xẻng nhỏ gõ gõ đập đập nửa ngày, cuối cùng tìm được một chỗ đất tơi xốp đào lên.

Ở Văn U Cốc y rất hay nghịch đất, thỉnh thoảng còn tự thay đất cho mình nữa.

Nhưng tốt nhất là nên hạn chế thay đất cho U Thảo, mỗi lần thay xong Phù Ngọc Thu đều héo rũ thật lâu, có tưới nước thế nào cũng vô ích.

Vì vậy mà y bị Phù Bạch Hạc mắng te tua.

Nhưng Phù Ngọc Thu lại rất mê đất mới vì cảm thấy nó sẽ làm mình thoải mái hơn.

Phù Ngọc Thu xúc chỗ đất đào được vào chậu hoa rồi tới suối linh múc nước, nhúng ngón tay vẩy nước lên đất.

Đột nhiên một tiếng "chíp chíp" vang lên.

Phù Ngọc Thu nhìn lại thì phát hiện bé Phượng Hoàng lâu nay mất tích lảo đảo chạy tới chỗ mình, nước mắt rưng rưng như mới bị bắt nạt.

"Chíp chíp! Chíp chíp ——"

Phù Ngọc Thu vội vàng bế nó lên, cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa gặp nó, y nâng cục bông xù trên lòng bàn tay hệt như nâng một lò lửa nhỏ rồi vui vẻ hôn nó một cái.

"Chíp......"

Bé Phượng Hoàng đột ngột im bặt, đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn Phù Ngọc Thu nửa ngày rồi bất ngờ ngã ngửa ra sau, thân hình tròn vo rơi bịch xuống đất.

Phù Ngọc Thu: "......"

Vẻ ngốc nghếch của nó làm Phù Ngọc Thu cười bò.

Y giơ ngón tay chọc chọc bé Phượng Hoàng cứng đờ như viên mứt quả, tò mò "í" một tiếng, cứ cảm thấy hình như bé Phượng Hoàng không giống trước đây lắm.

Hình như lửa...... hơi khác thì phải?

Nhưng đều là lửa Phượng Hoàng nên chắc cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều mà chọc bé Phượng Hoàng quên cả trời đất.

Phượng Hoàng ngồi trong sân rũ mắt đọc sách, nghe tiếng cười của Phù Ngọc Thu thì ngẩng đầu nhìn rồi lẳng lặng thu hồi ánh mắt.

Phù Ngọc Thu và bé Phượng Hoàng líu ríu nửa ngày cuối cùng cũng đào đất xong, y bưng chậu hoa lon ton chạy tới.

"Phượng —— Hoàng!"

Phù Ngọc Thu dài giọng gọi Phượng Ương rồi đặt chậu hoa xuống bàn, tựa như cánh bướm ùa tới nhào lên người hắn.

Phượng Ương nắm chặt quyển sách rồi đột nhiên nghiêng người, một tay ôm eo Phù Ngọc Thu tránh cho y khỏi ngã, thản nhiên nói: "Đừng nghịch."

Phù Ngọc Thu cũng không đứng dậy, toàn thân đầy bùn đất vẫn bám vào cánh tay Phượng Ương rồi vươn tay lấy quyển sách kia.

"Ngươi đang đọc gì thế? Ta cũng muốn đọc nữa."

Phượng Ương tiện tay vung sách lên, nó lập tức hóa thành ngọn lửa tan biến.

"Sách cũng không hay lắm đâu." Phượng Ương lảng sang chuyện khác, "Tìm được đất mình thích chưa?"

Phù Ngọc Thu bị né tránh hai lần thì nhíu mày nhìn Phượng Ương, cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Mắt vàng Phượng Hoàng hơi lóe lên, hắn cười nói: "Sao thế?"

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đờ đẫn giây lát rồi mau chóng kịp phản ứng, ậm ừ nói không có gì rồi ôm bé Phượng Hoàng chạy mất.

Thời gian ở Phượng Hoàng Khư trôi qua vùn vụt.

Mỗi ngày Phù Ngọc Thu đều ngồi ăn chờ chết, chuyện thích làm nhất là đào đủ loại đất chuẩn bị trồng mình.

"Đất này tốt đấy." Phù Ngọc Thu đang nghịch đất, ngón tay trắng nõn thon dài bốc đất lên tung hứng rồi tấm tắc khen.

Bé Phượng Hoàng ở cạnh kêu chíp chíp như tỏ ý đồng tình.

Phù Ngọc Thu đưa tay vuốt nó một cái.

Dường như lúc nào trên mình bé Phượng Hoàng cũng có lửa cháy âm ỉ nhưng y sờ vào lại không bị bỏng.

Phù Ngọc Thu đào đất xong thì theo bản năng ôm chậu hoa chạy đi.

Nhưng chạy nửa chừng y lại nghiêng đầu mờ mịt nói: "Mình chạy làm gì nhỉ?"

Phù Ngọc Thu đứng tại chỗ nghĩ nửa ngày mới à một tiếng: "A a a đúng rồi, đi tìm Phượng Hoàng."

Y hớn hở muốn tìm Phượng Ương nhưng mới chạy hai bước thì đột ngột dừng lại.

Chung quanh xuân về hoa nở nhưng Phù Ngọc Thu hệt như rơi vào hầm băng.

Sắc mặt y tái nhợt, ôm chậu hoa lẩm bẩm: "Đi tìm Phượng Hoàng......"

Đi tìm Phượng Hoàng......

Tại sao y phải cố gắng nghĩ lâu như vậy mới nhớ ra chứ?

Toàn thân Phù Ngọc Thu bắt đầu run rẩy, cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn thân, lạnh đến nỗi tim y nhói đau từng cơn.

Đúng lúc này, bé Phượng Hoàng vẫy đôi cánh ngắn ngủn bay lên vai y "chíp chíp" hai tiếng.

Lửa trên người nó phút chốc lóe lên như đang đốt cháy gì đó.

Con ngươi Phù Ngọc Thu run lên, thân thể căng cứng như bị cưỡng ép xoa dịu, nỗi sợ hãi và lạnh lẽo khiến y rùng mình cũng tiêu tan.

Tựa như ngọn lửa đã cưỡng ép hòa tan băng giá vậy.

Phù Ngọc Thu ôm chậu hoa thẫn thờ hồi lâu, mình muốn làm gì nhỉ?

Y lại suy nghĩ nửa ngày.

"À phải rồi, tìm một cái chậu khác xúc đất vào."

Phù Ngọc Thu cất chậu hoa kia đi rồi lại lấy một cái chậu khác ra xúc đất.

***

Ở Phượng Hoàng Khư, tấm gương nấp trong bụi cỏ dại phản chiếu một chùm sáng vào cây cột quấn dây leo hoa bên cạnh.

Mộc Kính điều khiển cái gương nhỏ đang sốt ruột đến độ xoay quanh.

Đã hơn nửa tháng mà cái gương này chỉ di chuyển được mười trượng ở Phượng Hoàng Khư, ngay cả mặt Phù Ngọc Thu cũng chẳng thấy.

Lâu như vậy mà Phù Ngọc Thu không hề ra cửa, với tính tình không bao giờ chịu ngồi yên của y nhất định có vấn đề.

Mộc Kính không dám điều khiển cái gương di chuyển quá lộ liễu, dù sao nó chỉ mới nghĩ ra cách bám linh lực vào tấm gương này, lỡ không kiểm soát tốt bị Phượng Ương phát hiện thì nguy to.

Mộc Kính lo lắng đến nỗi trán toát đầy mồ hôi, đột nhiên nhìn thấy Phượng Ương trong gương.

Cái gương nhỏ lập tức nằm im giả chết, chỉ còn một tia linh lực không dễ phát hiện kết nối với thức hải Mộc Kính.

Phượng Ương chậm rãi đi đến, vẻ mặt lạnh chưa từng thấy, ngay cả đôi mắt vàng kia cũng chẳng có chút ánh sáng nào.

Hình như trên tay hắn cầm một cành hoa nở rộ, đơn độc rời khỏi điện Phượng Hoàng chẳng biết đi đâu.

Mộc Kính không biết trong tay Phượng Hoàng chính là cỏ Kim Quang, nhưng đây là lần đầu tiên Phượng Ương rời khỏi điện Phượng Hoàng nên nó vội nhân cơ hội này điều khiển cái gương lăn vào điện.

Cả đoạn đường quá thông suốt thuận lợi khiến Mộc Kính hoài nghi Phượng Ương cố ý để mình vào.

Nhưng lúc này cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế, cái gương nhỏ lăn vào điện Phượng Hoàng, gương chạm vào mặt đất phát ra tiếng lách cách.

Mộc Kính khẩn trương đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, cuối cùng nhảy đến cạnh chiếc giường trong điện.

Màn giường trắng như tuyết bị gió ngoài cửa sổ thổi bay phất phơ, tiên khí bảng lảng.

Phù Ngọc Thu yên lặng nằm giữa giường, áo trắng và tóc trắng hòa lẫn vào nhau, chỉ có lọn tóc đỏ và đôi môi mềm mại kia còn có chút màu sắc.

Mộc Kính điều khiển cái gương nhỏ nhảy lên giường nhẹ nhàng tiến tới.

"Ngọc Thu ca ca?"

Phù Ngọc Thu chẳng có phản ứng gì.

Nhìn y...... hệt như không còn thở nữa.

Mộc Kính bị suy đoán này dọa sợ nên vội vàng tiến lên.

Nhưng nó vừa nhích lại gần thì hạt châu vàng trên mắt cá chân Phù Ngọc Thu chợt bùng lên một đám lửa Phượng Hoàng chẳng chút lưu tình đánh tới làm nó giật mình ngã ngửa ra sau, linh lực trên tấm gương lập tức đứt đoạn.

Mộc Kính ở Văn U Cốc té xuống khỏi ghế, lưng đau nhức cũng không để ý mà vội vàng thử kết nối với tấm gương nhỏ.

Cũng may linh lực kia chưa đứt hẳn nên Mộc Kính thử nửa ngày cuối cùng cũng kết nối được.

Cái gương khẽ nhúc nhích trên giường.

Mộc Kính mừng rỡ nhìn lại, đột nhiên giống như bị ai bóp cổ, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ.

Ở đầu kia tấm gương, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm nó lên.

Phượng Hoàng đã quay lại, hắn lạnh nhạt cầm gương lên, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trong tầm mắt Mộc Kính hệt như lệ quỷ đến từ địa ngục âm u để lấy mạng.

Ngón tay dài mảnh của Phượng Ương vuốt ve tấm gương thô ráp kia rồi cười như không cười: "Cũng thông minh đấy."

Mộc Kính bị hắn nói làm toàn thân run lẩy bẩy.

Lòng bàn tay Phượng Ương chà nhẹ lên gương như một đôi tay vô hình bóp chặt cổ Mộc Kính.

Hắn chậm rãi nói: "Nói đi."

Thần thức Mộc Kính bị Phượng Ương khống chế không thể thu lại nên chỉ có thể khó nhọc mở miệng.

"Ta...... Ta muốn gặp Ngọc Thu ca ca."

Phượng Ương nở nụ cười nhưng mắt vàng lại lạnh như băng.

"Ngươi gặp y làm gì?" Phượng Ương hỏi.

Mộc Kính nhất thời chẳng biết nói sao, cảm thấy trả lời thế nào cũng là sai.

Phượng Ương nhìn chằm chằm mặt gương như muốn thông qua linh lực kia để nhìn Mộc Kính từ xa.

Mộc Kính bị hắn nhìn kinh hồn bạt vía.

Đúng lúc này Phượng Ương bỗng nhiên bóp mạnh.

Gương nhỏ nứt ra.

Phượng Ương lạnh lùng biến tấm gương thành tro rồi tiện tay phủi đi, sau đó quay đầu nhìn Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu đang yên lặng chìm trong mộng đẹp nên hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài.

Phượng Ương ngắm y rồi đột nhiên hạ quyết tâm đứng dậy hất màn giường ra đi thẳng.

Niết bàn quá mạo hiểm, Phượng Ương đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Nếu hắn tan biến giữa trời đất thì Phù Ngọc Thu......

Có lẽ nên quên hắn mới là tốt nhất.

Nhưng Phượng Ương không hề biết trong tấm gương đã hóa thành tro tàn vẫn còn một tia thần thức mờ nhạt bay lơ lửng.

Sau khi Phượng Ương đi khỏi điện Phượng Hoàng, tia thần thức kia bỗng nhiên bổ nhào tới Phù Ngọc Thu nằm trên giường.

Chỉ là một tia thần thức mà thôi, bị gió thổi qua cũng có thể tiêu tan nên chẳng có chút lực sát thương nào, hạt châu vàng trên mắt cá chân Phù Ngọc Thu cũng không phát giác nguy hiểm để dấy lên lửa Phượng Hoàng.

Cuối cùng Mộc Kính đã tiến vào được thức hải của Phù Ngọc Thu nên thở phào một hơi.

Lúc nãy khi tấm gương bị Phượng Ương bóp nát, Mộc Kính cảm thấy như mình đã chết một lần.

Trong mộng của Phù Ngọc Thu không bài xích thần thức người quen nên ngoan ngoãn cho thần thức Mộc Kính vào thức hải.

Giữa biển hoa, Phù Ngọc Thu vẫn đang hăng say đào đất với bé Phượng Hoàng.

Nhưng lần này y đào xong đất đổ vào chậu hoa mình thích thì dường như đã quên mất Phượng Ương, cứ thế trở về điện với bé Phượng Hoàng.

Lửa Niết Bàn trên mình bé Phượng Hoàng đang âm thầm đốt cháy mọi ký ức liên quan đến Phượng Ương của Phù Ngọc Thu.

Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng này, Phượng Ương chỉ còn là một giấc chiêm bao trong mắt Phù Ngọc Thu mà thôi.

Không bao giờ xuất hiện trong trí nhớ của y nữa.

Mộc Kính đột nhiên xâm nhập vào giấc mộng có kỳ hạn một tháng này khiến cảnh vật chân thực chung quanh bị chấn động mạnh như sắp vỡ vụn.

"Tiểu Thảo?" Phù Ngọc Thu ngạc nhiên đứng dậy, "Sao ngươi lại đến Phượng Hoàng Khư?"

Bé Phượng Hoàng bên cạnh thấy có kẻ đột nhiên xông tới thì đôi mắt đậu đen lập tức lạnh đi.

Thân hình Mộc Kính như ẩn như hiện có vẻ không tồn tại được lâu.

"Ngọc Thu ca ca!" Nó vội vàng chạy tới nói một tràng dài, "Giờ huynh đang ở trong mộng đấy, mau tỉnh lại đi! Phượng Hoàng...... Phượng Hoàng sắp niết bàn rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi!"

Phù Ngọc Thu mờ mịt.

Đợi Mộc Kính hấp tấp nói xong, y mới bối rối hỏi: "Phượng Hoàng...... là ai?"

Mộc Kính sững sờ.

"Huynh...... Huynh không nhớ Phượng Hoàng sao?" Mộc Kính lẩm bẩm, "Huynh......"

Phù Ngọc Thu nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang bối rối không hề giả tạo.

Bé Phượng Hoàng không nhìn được nữa nên "chíp" một tiếng, trên người bốc lên một ngọn lửa hừng hực lao tới chỗ Mộc Kính.

Mộc Kính vội lùi lại mấy bước, biết mình trốn không thoát nên bất chấp nói thẳng.

"Mau tỉnh lại đi!"

"Hắn sắp chết rồi......"

"Thần hồn của hắn bị tổn thương không chịu nổi niết bàn đâu! Ngọc Thu ca ca mau cứu......"

Còn chưa nói hết thì ngọn lửa kia đã nuốt chửng Mộc Kính.

Sau khi xua đuổi thần thức Mộc Kính, bé Phượng Hoàng lại trở về hiền lành ngoan ngoãn như cũ, nũng nịu "chíp chíp" hai tiếng với Phù Ngọc Thu.

Nhưng y đứng sững tại chỗ.

Mắt vàng của bé Phượng Hoàng lóe lên, đi tới dùng mỏ nhọn mổ nhẹ ngón tay Phù Ngọc Thu.

"Chíp?"

Đi đào đất không?

Phù Ngọc Thu giật nảy mình, thẫn thờ đối mặt với bé Phượng Hoàng nửa ngày rồi đột nhiên lui lại nửa bước.

Bé Phượng Hoàng băn khoăn: "Chíp chíp?"

"Ta...... Ta không muốn ở chung với ngươi nữa." Bản năng Phù Ngọc Thu không ngừng kêu gào trong đầu, y đưa tay ôm chặt đầu đau buốt rồi lúng túng nói, "Ngươi, ngươi sẽ thiêu hủy thứ quan trọng của ta."

Nhưng rốt cuộc đó là gì thì Phù Ngọc Thu cũng không biết.

Nhớ lại lời Mộc Kính vừa nói, tim y bắt đầu đau âm ỉ.

Thấy y thống khổ như vậy, bé Phượng Hoàng vội vàng xông lên khơi dậy lửa Niết Bàn có thể thiêu hủy ký ức và tình cảm.

Phù Ngọc Thu vừa thấy ngọn lửa kia thì đột nhiên hét lên một tiếng rồi ném bé Phượng Hoàng đi.

"Biến đi!"

Y không muốn lửa.

Bản năng của y sợ hãi đám lửa kia.

Có lẽ vì sự bài xích và nỗi sợ của y quá lớn nên toàn bộ mộng cảnh bắt đầu vỡ vụn từ ngoài vào trong.

Mắt vàng của bé Phượng Hoàng tối đi, lửa trên thân cháy hừng hực như ngọn đuốc đỏ rực phóng tới đống mảnh vụn kia muốn hàn gắn lại.

Nhưng tốc độ sụp đổ của Phù Ngọc Thu nhanh hơn nó rất nhiều, khi nhìn thấy đám lửa kia càng dữ dội hơn, tinh thần Phù Ngọc Thu chấn động cực mạnh.

Chỉ trong nháy mắt, cả giấc mộng hoàn toàn vỡ vụn.

Trên giường lớn, Phù Ngọc Thu đã ngủ yên hơn nửa tháng mở choàng mắt, cả người như vừa bôn ba mấy ngàn dặm, ôm ngực trở mình nằm nghiêng trên giường thở dồn dập.

Trong cổ như bị một cục máu chặn lại, y ho sặc sụa mấy lần mới phun ra được luồng khí tích tụ kia.

Ép mình tỉnh lại từ trong mộng cảnh bị Phượng Ương thiết lập, toàn thân Phù Ngọc Thu như nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa làm áo trắng mỏng dính sát vào thân hình mảnh khảnh.

Mặt Phù Ngọc Thu rịn đầy mồ hôi lạnh, ngón tay nắm chặt mền lụa kéo căng.

"Xoẹt" một tiếng, đôi tay nhỏ bé kia thế mà xé toạc tấm mền trắng tinh.

Mồ hôi tí tách nhỏ xuống mền lụa rách bươm.

Phù Ngọc Thu lạnh lùng cắn răng nghiến lợi mắng.

"Con gà đuôi to đáng ghét!"