Vân Bán Lĩnh.
Phượng Bắc Hà đứng trên đỉnh núi tuyết ngẩng mặt nhìn Cửu Trọng Thiên cách đỉnh đầu mấy trăm trượng bị mây mù che khuất, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt.
Trên bàn cờ trống trải, một con cú tuyết líu ríu nói: "......Âm Đằng kia hệt như chó điên vậy, thà để linh quả trăm năm mới mọc một lần chết héo chứ không muốn giao ra, vì nó cứng đầu quá nên ta buộc phải dùng vũ lực cướp đoạt."
Một quân cờ đen xoay chuyển trên năm ngón tay Phượng Bắc Hà, hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Cướp được chưa?"
"Chưa." Cú tuyết cho hắn xem lông đuôi gần như trụi lủi của mình rồi ỉu xìu nói, "Không biết thứ quỷ kia ăn gì để lớn mà linh lực hết sức âm tà, ta...... thứ lỗi cho ta vô dụng."
"Ăn gì để lớn?" Phượng Bắc Hà thản nhiên nói, "Ăn xác chết."
Cú tuyết khẽ giật mình.
Thiếu tôn...... rất quen thuộc với Âm Đằng kia sao?
Từ Cửu Trọng Thiên chợt vọng xuống tiếng rồng gầm, một con rồng đen cưỡi mây bay đến, trong nháy mắt một trận mưa to ào ào trút xuống núi tuyết, vì quá lạnh nên đông lại thành băng.
Mưa tuyết đổ rì rào.
Cú tuyết kêu oai oái nhảy xuống gầm bàn đá tránh mưa.
Rồng đen nhanh chóng đáp xuống đỉnh núi tuyết.
Vân Quy hóa thành người rồi ném một thân thể máu me đầm đìa tới bên chân Phượng Bắc Hà.
Phượng Bắc Hà rũ mắt nhìn, con ngươi lập tức co lại.
Tuyết Lộc Y thoi thóp bất tỉnh nhân sự, trong linh mạch lạnh giá tràn đầy linh lực lửa nóng.
Phượng Bắc Hà điềm tĩnh hỏi: "Phụ tôn làm vậy có ý gì?"
"Chẳng phải thiếu tôn giỏi đoán ý tôn thượng lắm à?" Vân Quy lạnh lùng nói, "Sao giờ lại không hiểu?"
Phượng Bắc Hà âm thầm siết chặt quân cờ trong tay.
Vân Quy cũng lười dông dài với hắn, cười lạnh một tiếng rồi cảnh cáo: "Phượng Bắc Hà, coi chừng mạng chim của ngươi đấy, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta!"
Dứt lời Vân Quy hóa thành rồng đen gào thét bay đi.
Mưa tuyết lại lộp độp rơi xuống.
Trên mặt Phượng Bắc Hà chẳng có biểu cảm gì, thần sắc khó lòng phân biệt.
Cửu Trọng Thiên rộng lớn như vậy chỉ có tiên tôn và hai con rồng kia, Long tộc lại tuyệt đối trung thành với tiên tôn nên rất khó mua chuộc. Kẻ duy nhất được tự do ra vào Cửu Trọng Thiên chính là Tuyết Lộc Y.
Nhưng tộc Tuyết Lộc xưa nay cao ngạo không bao giờ dính dáng đến cuộc tranh giành giữa ba tộc.
Phượng Bắc Hà tình cờ quen biết hươu trắng này, sau đó lên kế hoạch dùng "cỏ Kim Quang" mình bồi dưỡng ra để hắn thuận lợi trở thành Tuyết Lộc Y của Cửu Trọng Thiên, làm một quân cờ nghe mình sai khiến.
"Tiên tôn đang âm thầm tìm quả Âm Đằng", tin tức này cũng do Tuyết Lộc Y báo cho hắn.
Tiên tôn vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện này, sao tự dưng lần này lại nổi giận?
Tuyết Lộc Y đã nói sai hay làm sai chuyện gì?
Thủy Liên Thanh đâu?
Phượng Bắc Hà cau mày, năm ngón tay khẽ động.
Tuyết trắng đang rơi lả tả chung quanh đột nhiên cuốn xoáy dâng trào như vũ bão.
Cú tuyết trốn dưới gầm bàn sợ hãi ngẩng đầu nhìn, tinh mắt thấy giữa kẽ tay Phượng Bắc Hà chậm rãi rơi xuống một nhúm bột mịn đen nhánh.
Quân cờ đen kia đã bị hắn bóp nát vụn.
Cú tuyết rụt đầu lại.
Dù có ngu mấy nó cũng nhìn ra Phượng Bắc Hà đang nổi giận nên tuyệt nhiên không dám ló mặt ra.
Chẳng biết qua bao lâu, gió tuyết càn quét khắp nơi dần yên tĩnh lại, giọng nói lạnh lẽo của Phượng Bắc Hà vang lên: "Tìm Âm Đằng lần nữa đi, đừng để Phượng Hành Vân nhanh chân đến trước."
Cú tuyết vội nói: "Dạ."
***
Cửu Trọng Thiên.
Phù Ngọc Thu thoải mái ngủ một giấc trên giường mây êm ái, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bửng.
Bên cạnh có tiếng vải vóc sột soạt.
Phù Ngọc Thu mở mắt rồi khó nhọc duỗi thẳng thân hình mũm mĩm, mông lung quay đầu nhìn.
Tiên tôn ngồi cạnh giường, tóc tai rối bù, áo bào lỏng loẹt khoác hờ trên vai.
Dường như hắn đang ngẩn người, nghe động tĩnh của chim trắng mới lạnh lùng nghiêng đầu nhìn y.
Thấy vẻ mặt này của hắn, Phù Ngọc Thu lập tức giật mình.
Quạu rồi à?
Nhưng mình đã làm gì đâu.
Tiên tôn trừng y, trong mắt vàng như có mây đen quay cuồng, đáy mắt tràn ngập lệ khí lạnh lẽo.
Hắn đang bất mãn.
Phù Ngọc Thu sửng sốt, hoàn toàn không biết rốt cuộc Diêm La sống này bất mãn chuyện gì.
Mới ngủ dậy nên cáu à?
Lệ khí cuồn cuộn trên người tiên tôn càng lúc càng nặng, hắn nghiến chặt răng, từ từ vươn tay về phía chim trắng.
Phù Ngọc Thu mơ màng nhìn năm ngón tay thon dài xinh đẹp kia duỗi tới gần mình, hoàn toàn không biết cái chết đang cận kề.
"Đưa tay ra làm gì?" Phù Ngọc Thu nghiêng đầu nhìn sững.
Bàn tay kia càng lúc càng gần, giờ Phù Ngọc Thu mới thấy trên cổ tay và cả bàn tay tiên tôn như có nước đang chậm chạp nhỏ giọt.
Tí tách rơi xuống đệm giường.
Đó không phải mồ hôi mà giống nước bốc hơi khi bị đun sôi hơn.
Trước đó Tuyết Lộc Y từng nói —— "Ngay cả "nước độc" ngài cũng từng trúng."
Đây chính là...... nước độc sao?
Phù Ngọc Thu chợt vỡ lẽ ra, nghĩ thầm: "Lại lau tay nữa à?"
Y hiểu rồi.
Bàn tay nổi đầy gân xanh của tiên tôn đã ở ngay trước mặt y, năm ngón tay như ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, chỉ cần bóp một cái là có thể làm chim trắng nát như tương.
Khát khao giết chóc tàn bạo bỗng nhiên dâng lên trong lòng, đôi mắt vàng cũng trở nên đỏ rực.
Hắn chán rồi.
Hắn quyết định giết con chim này.
Mọi thứ nhảy nhót tưng bừng trên thế gian đều đáng chết.
Dựa vào cái gì......
Sau đó lòng bàn tay giá lạnh của tiên tôn đột nhiên bị một vật ấm áp cọ vào.
Năm ngón tay bỗng khựng lại.
Tiên tôn ngơ ngác nhìn.
Chim trắng đang cố rướn người lên cọ xát thân hình tròn vo vào lòng bàn tay đọng nước của hắn.
Tiên tôn: "......"
Cảm giác vừa ấm vừa mềm từ lòng bàn tay dần lan ra khắp toàn thân, trái tim lạnh lẽo như bị lông đuôi phất qua một cái vừa ngứa vừa tê.
Tiên tôn rũ mắt nhìn y.
Phù Ngọc Thu đang ra sức vỗ cánh để mình bay lên, dùng lông trên đầu lau nước cho lòng bàn tay tiên tôn, tận tụy làm khăn lau tay.
"Đúng là phiền phức mà." Y nói thầm trong lòng, hễ tay dính nước thì lại quạu, "Sao tính tình còn khó ở hơn mình nữa vậy?"
Y đang ra sức "lau tay" cho tiên tôn hay quạu thì chợt thấy thân thể nhẹ bẫng —— Y bị bế lên cao.
Phù Ngọc Thu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn.
Vẻ tàn bạo điên cuồng trong mắt tiên tôn đã biến mất, hắn lại trở về làm Diêm La sống ôn tồn lễ độ vui buồn thất thường như mọi khi.
"Tiểu điện hạ thích nước à?" Hắn thờ ơ hỏi.
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu, không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu.
Cỏ thích nước là chuyện đương nhiên.
Tiên tôn cười: "Sau tẩm điện Cửu Trọng Thiên có dòng suối, muốn đi không?"
Phù Ngọc Thu vừa nghe chữ "suối" thì gật đầu lia lịa làm đầu y choáng váng.
Suối! Nước!
Ý cười của tiên tôn không hề giảm đi nhưng mắt vàng lại tĩnh mịch sâu thẳm.
"Vân Thu."
Vân Thu mau chóng chạy vào: "Tôn thượng có gì sai bảo ạ?"
Tiên tôn ném đi chim trắng trên tay, Phù Ngọc Thu lao vút ra ngoài rèm mây được Vân Thu đón lấy ôm trong ngực.
"Đem tiểu điện hạ ra suối chơi đi."
Mắt Vân Thu trợn to như sắp lọt khỏi tròng: "Nhưng trên người nó có......"
Qua bức rèm mây như lụa trắng, tiên tôn lạnh lùng liếc hắn một cái.
Vân Thu lập tức im bặt, ôm chim trắng hành lễ rồi chạy đi.
Tiên tôn ngồi một mình bên giường, gió thổi tung lụa trắng rơi xuống đất, mơ hồ lộ ra một đôi mắt vàng lạnh giá.
"Thủy Liên Thanh......"
Phù Ngọc Thu vui mừng hớn hở được Vân Thu ôm ra suối, chỉ hận không thể hát vang một bài.
Nhưng sau khi niềm vui lắng xuống, y cảm thấy hình như mình đã quên mất gì đó.
Phù Ngọc Thu cố suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không sao nhớ ra được.
Nhưng tính y luôn hồn nhiên vô tư nên nghĩ không ra cũng không ép mình nữa mà phấn khởi chờ ngâm suối!
Sau tẩm điện hệt như tiên cảnh, mây mù lượn lờ như sương sớm cuối thu.
Chỉ chốc lát sau đã đến nơi.
Tuy nói là suối nhưng thật ra giống một cái hồ hơn, nước chảy róc rách, có mấy nguồn suối nhỏ không ngừng tuôn ra nước trong vắt.
Linh lực trong nước còn dồi dào hơn cả Văn U Cốc.
Phù Ngọc Thu trố mắt.
Linh vật thiên đạo ban ơn thích nhất linh lực từ cội nguồn trời đất này.
Vân Thu khoanh tay đứng một bên hung dữ mài răng.
Thủy Liên Thanh trên mình chim trắng là linh vật mạnh nhất có thể khắc chế tiên tôn.
Từ nhỏ tiên tôn đã bị Chu Tước Tiên tôn dùng đủ loại độc gây tổn thương hoàn toàn, sau khi ngồi vào ghế tiên tôn không hiểu sao thần hồn hao đi nhiều, cứ một thời gian lại phải dùng linh lực ở suối này củng cố thần hồn.
Nếu Thủy Liên Thanh thật sự lọt vào suối......
Thì e rằng câu đùa "chẳng còn sống bao lâu nữa" mà tiên tôn hay nói sẽ trở thành sự thật.
Nghĩ tới đây Vân Thu nhe răng, trên cánh tay hiện ra vảy xanh, nhìn trừng trừng chim trắng đang đứng trên bờ quay lưng về phía hắn.
"Chỉ cần nó có ý định thả Thủy Liên Thanh xuống suối thì mình sẽ nuốt chửng nó!" Vân Thu căm tức nghĩ thầm, "Chẳng biết tôn thượng nghĩ thế nào mà biết rõ nó có Thủy Liên Thanh vẫn dám để nó đến suối."
Đúng lúc này cục bông trắng quay lưng về phía hắn bất thình lình nhảy tõm xuống suối.
"Ùm" một tiếng.
Vân Thu: "!!!"
Vảy rồng của Vân Thu xù lên.
Cục bông trắng này thế mà không cần mạng, muốn cùng Thủy Liên Thanh tan trong suối sao?!
Trong tẩm điện, tiên tôn phút chốc mở ra đôi mắt đỏ rực.
Mây mù ở Cửu Trọng Thiên bỗng nhiên cuồn cuộn không ngớt.
Sương mù bảng lảng quanh suối như có sức sống, hiện ra hình đầu lâu ngoác miệng rú lên từng đợt.
Vô số hốc mắt trống rỗng cùng đổ dồn vào Phù Ngọc Thu như ác quỷ địa ngục Tu La muốn truy hồn đoạt mạng.
Vân Thu gầm lên một tiếng rồi hóa thành rồng xanh khổng lồ giương nanh múa vuốt nhào tới suối.
Hắn muốn ăn thịt con chim xảo quyệt này!
Nhưng khi hắn vừa nhe răng tới bên bờ suối thì ánh mắt đột nhiên cứng đờ nhìn cục bông trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Vân Thu: "???"
Chim trắng nhảy vào suối nước làm toàn thân ướt nhẹp.
Vì lông chim không thấm nước nên lơ lửng trên mặt suối trong veo, còn tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết.
Phù Ngọc Thu khoan khoái híp mắt trôi bồng bềnh, móng vuốt dưới nước liều mạng quẫy đạp làm thân chim bơi lòng vòng.
Hết sức thoải mái dễ chịu.
Vân Thu: "......"
Mây mù: "......"
Trong tẩm điện, ánh mắt tiên tôn ngưng trệ, trên mặt cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc hiếm thấy.
Chim trắng này......
Đang tắm suối ư?
Thoáng chốc ác quỷ bên bờ tan thành sương mù.
Vân Thu không thể tin nổi: "Ngươi làm gì vậy?"
Không lo tìm cách thả Thủy Liên Thanh vào suối mà bơi lội ở đó làm gì?!
Phù Ngọc Thu uống mấy ngụm nước rồi lười biếng mở to mắt, thoáng thấy mây mù trên bờ ủ rũ cúi đầu chậm chạp thối lui.
Y mờ mịt nghiêng đầu, đôi mắt đen láy bị nước thấm ướt lộ ra vẻ ngây thơ khờ khạo.
Trên mặt chim trắng như viết đầy mấy chữ "Ngươi phiền quá à, lại sao nữa thế?"
Vân Thu: "......"
Bao năm qua Vân Thu đã thay tiên tôn xử lý vô số nghịch tặc đến đây ám sát tiên tôn, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống khó xử như bây giờ.
Chỉ cần đặt Thủy Liên Thanh ở nguồn suối cách đó không xa là có thể làm đại thương nguyên khí của tiên tôn.
Giờ tiên tôn đã chủ động đưa cơ hội đến ngay trước mặt, thế mà cục bông trắng này làm gì thế kia?!
Ngâm mình?!
Nếu thiếu tôn Thương Loan biết được chỉ sợ phải ói máu ba lần.
Phù Ngọc Thu không hề hay biết Vân Thu đang hoang mang, tiếp tục bơi tới bơi lui trong suối.
Thấy cục bông trắng bơi tới nguồn suối, Vân Thu lập tức giữ vững tinh thần.
"Không đúng, thiếu tôn Thương Loan dám đưa chim trắng này tới Cửu Trọng Thiên thì nhất định đã lên kế hoạch sẵn, chim trắng này không thể nào ngu ngốc như thế được!" Vân Thu cảnh giác, "Chắc nó đang chờ mình lơ là cảnh giác rồi bơi tới đó thả Thủy Liên Thanh vào nước chứ gì?"
Vân Thu sẵn sàng chiến đấu, ngay cả móng vuốt sắc bén cũng chuẩn bị xong.
Sau đó......
Hắn trơ mắt nhìn Phù Ngọc Thu đạp chân bơi một vòng quanh nguồn suối.
Chim trắng chưa bao giờ thấy nguồn suối nên vui vẻ đập cánh để mặc nước suối tuôn ra đẩy mình tới bờ.
Vân Thu: "......"
Không sai, chim trắng này ngốc nghếch thật sự.
Nếu Phù Ngọc Thu vẫn còn là U Thảo thì sẽ ngâm mình ở suối này mãi, nhưng bản năng chim trắng không cho y ngâm nước quá lâu, chỉ bơi một hồi lại trèo lên bờ.
Nước thấm ướt lông tơ chim trắng, Phù Ngọc Thu cúi đầu nhìn thoáng qua, suýt nữa đã khóc thét.
Lúc đầu y cứ tưởng chim trắng nhiều lông quá nên mới béo, không ngờ là béo thật.
Phù Ngọc Thu hoài niệm thân hình U Thảo xinh đẹp của mình, lá cây xanh biếc, rễ cây mảnh khảnh, thở phì phò lắc mình làm nước trên lông tung tóe khắp nơi.
Vân Thu vẫn giữ nguyên hình rồng nằm đờ đẫn một bên, bị Phù Ngọc Thu làm văng nước đầy mặt.
Nếu trước đây Vân Thu bị hắt nước nhất định sẽ xù lông lên.
Nhưng lúc này mặt hắn đần thối, nhìn sững Phù Ngọc Thu với vẻ không tin nổi.
Phù Ngọc Thu lắc mình làm bộ lông xù to, còn thắc mắc hơn cả hắn, trên mặt viết đầy câu "Uống lộn thuốc hả? Sao ngươi không xù lông nữa?"
Vân Thu: "......"
"Ta, ngươi, hắn, cái này!" Đây là lần đầu tiên Vân Thu không biết phải nói gì, hơn nửa ngày sau mới chán nản nói, "Thôi bỏ đi, ngu ngốc."
Phù Ngọc Thu: "???"
Ủa đang yên đang lành tự nhiên mắng người ta là sao?!
Trong điện.
Đôi mắt vàng của tiên tôn ấm áp hiền hòa, im lặng giây lát rồi đột nhiên nở nụ cười.