Phượng Ương ra khỏi điện Phượng Hoàng.
Cửa lớn mở ra rồi đóng lại, không kẻ nào ở tam giới có thể vào đây, càng không ai ra ngoài được.
Hắn điềm tĩnh hóa thành Phượng Hoàng sải cánh bay đi, càng lên cao thì Phượng Hoàng Khư bên dưới càng nhỏ lại.
Nhìn từ trên không có thể thấy rõ kết giới như chiếc bát pha lê, phía trên có lửa Phượng Hoàng xen lẫn xiềng xích.
Chẳng khác nào một chiếc lồng tráng lệ.
Phượng Ương nhìn thoáng qua rồi lập tức biến mất giữa không trung.
Địa ngục Hoàng Tuyền.
Sở Ngộ vẫn đứng dưới gốc hòe như hàng trăm năm nay, xiềng xích rũ xuống, vô số lệ quỷ gào thét trong thân thể hắn nhưng lại bị lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng áp chế, những kẻ mon men tới gần trái tim Sở Ngộ đều bị thiêu đốt hồn bay phách tán.
Nhưng hôm nay thì khác......
Sở Ngộ quay đầu cười nhạt: "Tiểu Khổng Tước, nếu phụ tôn ngươi biết chuyện này thì ta sẽ có kết cục gì hả?"
Khổng Tước Phượng Tuyết Sinh ngồi trên rễ hòe, nghe vậy thì vội nói: "Phụ, phụ tôn không thích ta, mấy năm nay ta chẳng làm nên trò trống gì cả, còn thường xuyên làm hắn mất mặt nữa, ngươi...... dù ngươi có nuốt sống hồn phách của ta chắc phụ tôn cũng không trách ngươi đâu......"
Thấy ý cười trên mặt Sở Ngộ càng lúc càng sâu, Phượng Tuyết Sinh càng ra sức thuyết phục: "Biết đâu phụ tôn ta còn thưởng cho ngươi vì giúp hắn diệt trừ một tai họa nhỏ nữa đó."
Sở Ngộ cười vang.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người tự gọi mình là "tai họa nhỏ".
Đúng lúc này một ngọn lửa đột ngột bùng lên, Phượng Ương bước ra từ trong lửa rồi cười nói: "Tai họa nhỏ, đang tìm đường sống khác cho mình đấy à?"
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Phượng Tuyết Sinh lập tức hoảng sợ co rúm như chim cút, vội vàng đứng dậy chạy đến cạnh Phượng Ương cung kính hành lễ: "Chào phụ tôn ạ —— Đâu, đâu phải tìm đường sống ạ."
Hắn đang tìm đường chết đấy chứ.
Sở Ngộ cười không ngừng được: "Sao tôn thượng lại rảnh rỗi đến Minh phủ thế này? Có chuyện gì quan trọng sao?"
Phượng Ương phất tay với Phượng Tuyết Sinh.
Phượng Tuyết Sinh vội vàng chạy ra sau lưng hắn ủ rũ cúi đầu làm thinh.
"Cũng không có gì." Phượng Ương lạnh nhạt nói, "Chỉ muốn lấy lại lửa Niết Bàn thôi."
Rốt cuộc Sở Ngộ ngưng cười, xiềng xích nặng trĩu trên tay hắn như bị gió thổi đung đưa qua lại, lệ quỷ bên cạnh Hoàng Tuyền như bị hắn ảnh hưởng nên đồng loạt giãy dụa gào thét về phía Phượng Ương.
Phượng Tuyết Sinh sững sờ, lập tức gọi ra linh lực Khổng Tước, hệt như thú con hung dữ lạnh lùng trừng Sở Ngộ.
Sở Ngộ cười như không cười: "Tôn thượng, hôm nay là một ngày đẹp trời vì Kim Ô đã chết, nhưng nói chuyện này ra sẽ hết đẹp đấy."
Dù vạn quỷ kêu gào chung quanh nhưng Phượng Ương vẫn không hề biến sắc, thậm chí còn cười khẽ: "Xem ra ta đoán không sai, nếu lửa Niết Bàn Phượng Hoàng của ta tắt đi, có lẽ ngươi sẽ bị vạn quỷ nuốt chửng."
Xiềng xích trên cổ tay Sở Ngộ chấn động mạnh một cái.
Vô số lệ quỷ chui ra khỏi thân thể hắn giãy dụa gào thét như đang phẫn nộ chửi rủa.
Sở Ngộ thấp giọng quát lệ quỷ: "Câm miệng!"
Hắn nhanh chóng kích hoạt linh lực đốt những lệ quỷ ầm ĩ kia thành tro trong nháy mắt.
Làm xong Sở Ngộ lạnh lùng nhìn Phượng Ương: "Năm đó ta giúp ngươi như thế mà ngươi lại muốn lấy oán trả ơn à?"
"Đây không phải giúp mà là giao dịch." Phượng Ương đáp.
"Vậy giờ ngươi muốn đòi lại thứ của mình chứ gì?" Sở Ngộ nói, "Tôn thượng, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường thế chứ?"
"Đúng vậy." Phượng Ương nâng lên ngọn lửa bản mệnh Kim Ô rồi thản nhiên nói, "Thế nên ta sẽ cho ngươi thứ mới."
Sở Ngộ nhíu mày.
"Lửa Kim Ô? Ngươi lấy ở đâu vậy?"
"Kim Ô đoạt xá ta rồi để lại trong nội phủ." Phượng Ương hời hợt nói, "Đổi không?"
Sở Ngộ chỉ suy nghĩ trong chớp mắt rồi vỗ bàn nói ngay: "Đổi."
Tội gì không đổi chứ?
Tuy Kim Ô đã chết nhưng lửa bản mệnh thì không, dù rời khỏi Kim Ô vẫn có thể trường tồn trên thế gian.
Lửa Niết Bàn Phượng Hoàng lại khác, nếu Phượng Ương chết thì ngọn lửa kia cũng sẽ tắt lịm......
Sở Ngộ tính toán rồi nhìn sang Phượng Ương, chẳng biết nghĩ gì mà đôi mắt chết chóc kia hơi lóe lên như đang săm soi gì đó.
Sau khi nhìn thoáng qua, ngay cả Sở Ngộ đã quen thấy sống chết cũng hít sâu một hơi.
"Phượng Ương, thần hồn ngươi......"
Phượng Ương lười nghe hắn nói nhảm, ném thẳng lửa Kim Ô sang: "Lấy ra đây."
Sở Ngộ nhìn vẻ mặt này của hắn cũng biết hắn không chịu nghe khuyên bảo, trầm ngâm giữ lửa Kim Ô trong lòng bàn tay rồi nói: "Đâu có nhanh thế, phải cho ta ba ngày mới lấy lửa Niết Bàn ra được."
Phượng Ương nhíu mày, chẳng thèm nhiều lời mà bước nhanh tới đưa tay định moi tim Sở Ngộ.
Sở Ngộ: "......"
Sở Ngộ vội vã lui ra sau: "Dừng tay, một ngày, một ngày được chưa, ngày mai ngươi tới lấy đi."
Phượng Ương không muốn rời xa Phượng Hoàng Khư nên ngoảnh mặt làm ngơ Sở Ngộ, trong tay bốc lên một đám lửa Phượng Hoàng như sắp moi tim hắn đến nơi.
"......" Sở Ngộ đành phải chịu thua, "Giờ ta đổi với ngươi ngay đây."
Lúc này Phượng Ương mới hài lòng.
Phượng Tuyết Sinh khúm núm đứng một bên nghĩ thầm: "Hình như phụ tôn lại càng điên hơn rồi."
Sở Ngộ rời khỏi gốc hoè để thay lửa Niết Bàn Phượng Hoàng trong tim, Phượng Ương đứng bên Hoàng Tuyền mông lung nhìn dòng suối mênh mông vô bờ.
Phượng Tuyết Sinh thấp thỏm đứng cạnh hắn: "Phụ tôn."
Phượng Ương nhìn lệ quỷ lăn lộn gào rú trong Hoàng Tuyền lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn đến Hoàng Tuyền không?"
Phượng Tuyết Sinh chẳng biết trả lời thế nào, cũng không dám nói láo nên đành im lặng.
"Nhìn đi." Phượng Ương ra hiệu cho Phượng Tuyết Sinh nhìn đám lệ quỷ mờ ảo chìm nổi bên dưới rồi thản nhiên nói, "Ở Hoàng Tuyền là các tàn hồn không được vào luân hồi, trong sợi xích trấn hồn của Sở Ngộ là lệ quỷ tội ác tày trời, bước qua đường Hoàng Tuyền thì lại vào luân hồi, ngươi muốn đi đâu?"
Phượng Tuyết Sinh không muốn vào Hoàng Tuyền toàn tay đứt chân cụt kia, cũng không muốn làm kẻ tội ác tày trời, càng không muốn luân hồi.
Hắn sửng sốt hồi lâu mới lắc đầu nói: "Con chẳng muốn đi đâu cả, con chỉ......"
Chỉ là không muốn ở thế gian này nữa, muốn về với hư vô mà thôi.
Phượng Ương nhìn thấu hắn nên điềm tĩnh nói: "Thế gian này chẳng có hư vô đâu, dù hồn bay phách tán thì cuối cùng vẫn có chốn về thôi."
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nửa ngày mới nói: "Vậy con......"
Phượng Ương quay đầu lại: "Đừng mãi tìm chốn về mà nhìn ngắm thế gian đi."
Chỉ là một câu nói đơn giản mà Phượng Tuyết Sinh trầm tư thật lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Đúng lúc này Sở Ngộ trở về.
Dường như lệ quỷ khắp người hắn đã an phận hơn, âm khí lạnh lẽo cũng được lửa bản mệnh Kim Ô sưởi ấm.
Trong tay Sở Ngộ là lửa Niết Bàn của Phượng Ương: "Trả cho ngươi đấy."
Phượng Ương nhận lấy rồi để mặc ngọn lửa kia chui vào lòng bàn tay mình.
Sở Ngộ biết Phượng Ương đòi lại lửa Niết Bàn để làm gì, hắn suy nghĩ giây lát rồi nói: "Phượng Ương, nếu không muốn biến thành tàn hồn chìm nổi trong Hoàng Tuyền thì ta khuyên ngươi đừng quá chấp niệm."
"Chấp niệm?" Phượng Ương nở nụ cười, "Ta cũng không nhớ chấp niệm của mình là gì nữa."
Sau khi Phượng Hoàng niết bàn, thông thường lửa Niết Bàn sẽ tan biến giữa trời đất.
Nhưng ngọn lửa Niết Bàn được Sở Ngộ giữ lại này chắc sẽ có chút ký ức của Phượng Ương.
Thứ Phượng Ương cần chính là ký ức trong lửa Niết Bàn.
Phượng Ương không muốn ở bên ngoài thêm một khắc nào nữa nên sau khi đòi lại lửa Niết Bàn thì xoay người rời đi.
Phượng Tuyết Sinh rốt cuộc định thần lại vội vàng đuổi theo.
"Phụ tôn!"
Phượng Ương quay đầu: "Chuyện gì?"
Thấy trong mắt Phượng Ương tràn ngập sát ý "nếu không phải chuyện quan trọng thì ngươi sẽ chết chắc", Phượng Tuyết Sinh nghẹn họng giây lát rồi lúng túng nói: "Con chỉ muốn hỏi...... Con có thể đi ngắm thế gian sao ạ?"
Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết thu mình trong góc kẹt, giờ nghĩ thông suốt rồi lại không biết nên đi xem chỗ nào.
Nghe vậy sát ý trong mắt Phượng Ương đột nhiên tiêu tan, thậm chí còn trở nên hiền hòa.
Hắn vỗ vai Phượng Tuyết Sinh ôn tồn nói: "Phụ tôn sẽ chỉ cho ngươi một chỗ."
Phượng Tuyết Sinh vội vã gật đầu.
Hắn thích nghe người khác chỉ dẫn để mình khỏi đi loạn như con ruồi không đầu.
Phượng Ương đưa tay chỉ về phía chân trời.
Phượng Tuyết Sinh nhìn theo, mặt mũi đầy vẻ ngơ ngác.
Phượng Ương cười nói: "Cửu Trọng Thiên."
Phượng Tuyết Sinh: "?"
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt: "Phụ tôn nói gì vậy ạ?"
"Phượng Hành Vân và Phượng Bắc Hà sẽ không giành ngôi tiên tôn Cửu Trọng Thiên với ngươi nữa đâu". Phượng Ương nói một cách thản nhiên như đang nói chuyện phiếm, "Sau này ngươi sẽ trở thành tiên tôn tiếp theo của Cửu Trọng Thiên."
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Phượng Tuyết Sinh: "???"
Sau lúc bàng hoàng Phượng Tuyết Sinh suýt nữa sụp đổ, hắn liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.
"Không không không không không!"
Phượng Ương ôn tồn nói: "Ngươi có thể làm được mà."
Phượng Tuyết Sinh vẫn luôn sa sút tinh thần, đây là lần đầu tiên trong đời hùng hồn quả quyết: "Con không làm được đâu!"
Phượng Ương mặc kệ hắn có được hay không, chỉ bỏ lại một câu: "Bốn tộc sẽ sớm biết chuyện này thôi, có rắc rối gì cứ đến Long tộc tìm Long Nữ Chúc đi, nàng sẽ giúp ngươi."
Vẻ mặt Phượng Tuyết Sinh hết sức kinh dị: "Phụ tôn...... Phụ tôn!"
Phụ tôn không muốn nghe hắn nói nhảm nữa mà hóa thành Phượng Hoàng bay đi mất.
Chỉ còn một mình Phượng Tuyết Sinh hoang mang bối rối đứng cạnh Hoàng Tuyền.
***
Phượng Ương trở về Phượng Hoàng Khư với tốc độ nhanh nhất.
Kết giới chẳng có động tĩnh gì, xem ra không ai đến mà người bên trong cũng chẳng có ý định ra ngoài.
Nghĩ cũng đúng, Phù Ngọc Thu có thể ở Văn U Cốc mấy chục năm liền chắc cũng chịu được buồn chán, chỉ mới nửa ngày sẽ không ầm ĩ đòi chạy ra ngoài.
Phượng Ương biến thành người đáp xuống đất rồi mở cửa điện Phượng Hoàng.
Đúng là Phù Ngọc Thu không có ý định ra ngoài chơi, y biến thành chim trắng nằm cạnh bé Phượng Hoàng trên gối mềm ngủ chẳng biết trời đất gì.
Phượng Ương nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh giường.
Hắn giơ tay túm bé Phượng Hoàng ngủ mê đến nỗi suýt đè lên mặt Phù Ngọc Thu tiện tay quăng đi.
Bé Phượng Hoàng lăn lông lốc vào góc, "chíp" một tiếng bừng tỉnh.
Nó đã ở cạnh Phù Ngọc Thu khá lâu nên cứ tưởng chỉ cần khóc thì sẽ được vuốt ve dỗ dành, bị ném đau lập tức òa khóc.
Nhưng Phượng Ương vừa liếc sang thì bé Phượng Hoàng giật nảy mình, vội vã nín khóc rồi thút thít chíp chíp trong cổ họng.
Phượng Ương thu hồi ánh mắt, cúi người hóa thành Phượng Hoàng nằm trên giường.
Hắn xòe ra đôi cánh lộng lẫy dịu dàng ôm cục bông trắng muốt vào ngực mình.
Phù Ngọc Thu ngủ chổng vó, cả người như quả cầu lăn tới, y mơ màng hé mắt ra một khe nhỏ, ngửi thấy khí tức Phượng Hoàng thì theo bản năng dụi đầu vào lông vũ mềm mại của hắn.
"Chíp chíp."
Phượng Ương cúi đầu sửa sang bộ lông lộn xộn cho y.
"Ngủ đi."
Phù Ngọc Thu buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt đánh nhau liên tục, yếu ớt chíp mấy tiếng chẳng biết đang lẩm bẩm gì rồi lại ngủ tiếp.
Phượng Ương rũ mắt nhìn y.
Thế giới của Phù Ngọc Thu quá đơn thuần, ngủ, chơi và uống nước, nhưng mình lại đột ngột xuất hiện trong đời y để y gặp phải nhiều tai bay vạ gió như vậy.
Thậm chí vì pháo hoa hình cỏ kia mà Phù Ngọc Thu rời xa Văn U Cốc để rồi cuối cùng mất mạng.
Phượng Ương nhắm mắt lại.
Nếu lúc ấy hắn chết ở Cửu Trọng Thiên thì tốt rồi, dù có phải biến thành tiên tôn tàn bạo khát máu như Uyên Sồ nói.
Không xuống hạ giới thì sẽ không gặp y......
Phượng Ương đột ngột khép chặt cánh ôm Phù Ngọc Thu, trong lòng dần sinh ra một nỗi căm ghét và oán hận với chính mình.
Dù biết Phù Ngọc Thu rời khỏi Văn U Cốc vì mình nhưng hắn vẫn mong được gặp y.
Vừa ích kỷ vừa ti tiện.
Sở Ngộ khuyên hắn đừng quá chấp niệm.
Nhưng nếu có thể buông xuống dễ dàng thì đâu còn là chấp niệm nữa.
Trong giấc mơ, pháo hoa hình cỏ khiến Phù Ngọc Thu mất mạng vẫn đang lóe sáng.
Phù Ngọc Thu càng hào hứng xem pháo hoa thì Phượng Ương càng đau khổ dằn vặt.
Có lẽ vì linh đan đang ôn dưỡng ở suối linh nên giấc mơ sáng suốt của Phù Ngọc Thu rốt cuộc bắt đầu như một giấc mơ thật sự, y đang chìm trong giấc mộng pháo hoa rợp trời.
Thấy Phượng Ương tới, y mệt mỏi ngáp một cái rồi hỏi: "Ngươi về rồi à, đi chơi vui không?"
Chơi, chuyện gì Phù Ngọc Thu cũng nghĩ đến chơi cả.
Phượng Ương đưa tay khiến pháo hoa dừng lại, hắn đứng đó không đi tới mà chỉ hỏi: "Muốn gặp Phượng Bắc Hà không?"
Phù Ngọc Thu sửng sốt: "Hắn vẫn còn sống à?"
"Ừ."
Mặc dù còn sống nhưng cũng chẳng khá hơn chết là bao.
Giọng Phượng Ương không nghe ra cảm xúc gì.
"Hắn đã hại ngươi hồn bay phách tán, ngươi có muốn tự tay giết hắn không?"
Phù Ngọc Thu mơ mơ màng màng, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì mà "chíp" mấy tiếng rồi hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Vậy, vậy gặp một lần đi nhỉ?"