Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 74




Từ đó Phượng Ương ở lại Văn U Cốc.

Hắn không chủ động nhắc tới chuyện rời đi, đương nhiên Phù Ngọc Thu cũng chẳng đuổi hắn —— Dù sao lá nhỏ của mình vẫn còn trên người Phượng Ương cơ mà.

Tính tình Phù Ngọc Thu hay khoe khoang nên chỉ mấy ngày sau cả Văn U Cốc đều nghe danh Phù thánh y diệu thủ hồi xuân cứu một nhân loại sắp chết sống lại.

Nhạc Thánh nghe tin vội cưỡi gió bay đến, vừa đáp xuống đất đã thấy Phù Ngọc Thu và một nam nhân khác châu đầu vào nhau xem kiến dọn nhà.

Nhạc Thánh: "?"

Tính trẻ con từ một người biến thành một đôi rồi sao?

Phù Ngọc Thu căn dặn Phượng Ương: "Trông chừng con của ngươi nhé, nhìn xem hai đứa nó ai khuân đồ về tổ trước, nếu ngươi thua thì phải đi tưới cây đó."

Phượng Ương nghiêm túc gật đầu.

Nhạc Thánh: "......"

Nhạc Thánh vội ho một tiếng: "Ngọc Thu?"

Phù Ngọc Thu ngẩng đầu thấy Nhạc Thánh thì hớn hở dặn Phượng Ương: "Ngươi xem "Tiểu Thảo" giùm ta luôn nhé, nếu nó về tổ trước thì ta thắng —— Đừng có ăn gian đấy!"

Đặt tên cho kiến chắc cũng chỉ có người ăn no rửng mỡ như Phù Ngọc Thu mới làm thôi.

Phượng Ương lại gật đầu.

Dặn xong Phù Ngọc Thu vui vẻ đứng dậy nhào tới Nhạc Thánh, thân hình mảnh mai của y chỉ cao tới bả vai Nhạc Thánh, nhảy phắt lên đu bám trên người hắn.

"Sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây? Chẳng phải đang bế quan ở Cung Thương Hạp à?"

"Ừ, tới xem ngươi thế nào rồi." Nhạc Thánh ôm y một cái rồi thả xuống đất, tiện tay đưa đồ chơi nhỏ cho y rồi nói, "Nghe đồn ngươi cứu được nhân loại à."

Phù Ngọc Thu hào hứng lắc lắc chuông linh xinh đẹp, thản nhiên nói: "Ừ ừ, đúng vậy, lợi hại không?"

Nhạc Thánh nhìn lướt qua nhưng không vạch trần y.

Tuy Phù Ngọc Thu biết chút ít y thuật nhưng chưa đến mức cải tử hoàn sinh, trừ khi dùng U Thảo giáng linh.

Lần này Nhạc Thánh tới không phải để quở trách Phù Ngọc Thu, hắn thờ ơ xoa đầu y rồi đưa mắt nhìn Phượng Ương đang lạnh nhạt nhìn mình cách đó không xa.

Vừa liếc mắt một cái, lông mày Nhạc Thánh lập tức nhíu chặt.

Khí tức của người này......

Hết sức kỳ lạ.

Không giống nhân loại, không giống Yêu tộc, càng không giống Ma tộc mà mang theo một hương vị khiến người ta e ngại chán ghét.

Sau khi nhìn Nhạc Thánh, Phượng Ương lại tiếp tục cúi đầu trông chừng "Tiểu Thảo" cho Phù Ngọc Thu.

Nhạc Thánh nhíu mày hỏi: "Ngọc Thu, ngươi có biết hắn là ai không?"

Phù Ngọc Thu hời hợt nói: "Kẻ xấu xí."

Nhạc Thánh: "......"

Tuy không mấy thiện cảm với Phượng Ương nhưng Nhạc Thánh vẫn gõ nhẹ đầu y một cái: "Thô lỗ."

"Thì đúng là vậy mà." Phù Ngọc Thu cất chuông linh đi rồi bất mãn ôm đầu, "Nhân loại toàn kẻ xấu xí, ngươi nhìn hình dạng này của ta đi, xấu chết được."

Nhạc Thánh: "......"

Nhạc Thánh phớt lờ y: "Đừng quá cả tin, càng đừng......"

"——Đừng tự ý rời khỏi Văn U Cốc." Phù Ngọc Thu tiếp lời, "Ta biết rồi, mấy người các ngươi đã nói bao nhiêu lần còn gì, phiền chết."

Nhạc Thánh liếc y: "Nóng nảy vậy à? Nào, để ta đàn một bài cho ngươi tĩnh tâm nhé."

Phù Ngọc Thu lập tức ỉu xìu, rầu rĩ nói: "Ngươi đàn tới đàn lui chỉ có mỗi bài kia, khi nào mới đổi bài khác hả?"

Nhạc Thánh thản nhiên nói: "Chờ ngươi hết nóng tính ta sẽ đổi."

Phù Ngọc Thu đành ỉu xìu theo Nhạc Thánh đi vào lương đình bên cạnh.

Nhạc Thánh đặt cây đàn trên đầu gối, ánh mắt như có như không liếc nhìn Phượng Ương vẫn đang cúi đầu xem kiến dọn nhà.

Phù Ngọc Thu nhanh nhẹn ngồi xuống đất lấy một sợi dây leo nhỏ đeo chuông linh Nhạc Thánh cho mình vào cổ chân.

Nhạc Thánh đưa tay gảy bài "Cá trong nước".

Khi tiếng đàn đầu tiên vang lên, thần trí của hắn âm thầm bám vào người Phượng Ương.

Khúc nhạc này mang theo linh lực có thể xua tan linh lực Ma tộc, dù người có tu vi cao đến đâu nghe thấy tiếng đàn thì linh lực cũng sẽ bất ổn.

Nhạc Thánh muốn biết nam nhân này có phải người Ma tộc hay không.

Chỉ là đàn xong một khúc, Phượng Ương chẳng có bất kỳ phản ứng nào mà vẫn nghiêm túc giúp Phù Ngọc Thu xem kiến.

Nhạc Thánh thu tay lại.

May mà không phải Ma tộc.

Ma tộc không bao giờ có giới hạn cuối cùng, với tính tình của Phù Ngọc Thu nếu bị người Ma tộc lừa thì chỉ sợ lá cây sẽ bị gặm sạch không còn một mảnh.

Nhưng không phải Ma tộc cũng không có nghĩa là Nhạc Thánh sẽ tin tưởng hắn.

Thấy Nhạc Thánh rốt cuộc đàn xong, Phù Ngọc Thu nãy giờ bỏ ngoài tai vội vàng vỗ tay: "Hay! Nhạc hay lắm! Dư âm văng vẳng bên tai không dứt! Nghe như giai điệu thần tiên vậy!"

Biết y chỉ khen cho có lệ, Nhạc Thánh thản nhiên nói: "Vậy ta đàn thêm một bài nhé?"

Phù Ngọc Thu lập tức nhảy dựng lên: "Ngươi, ngươi không về bế quan à? Trời tối thui rồi kìa."

Nhạc Thánh: "......"

Nhạc Thánh cũng không muốn ở lại đây, hắn còn phải đi điều tra lai lịch người này kẻo Phù Ngọc Thu lại ngây ngô bị lừa.

Phượng Ương ngồi xổm trên mặt đất, đến khi hai con kiến khuân hết đồ về tổ mới chậm chạp đứng dậy.

Phù Ngọc Thu tiễn Nhạc Thánh rồi vui vẻ chạy lại: "Hai đứa nó về tổ chưa?"

Phượng Ương gật đầu: "Ừ, ngươi thắng rồi."

Phù Ngọc Thu cười tít mắt, cũng chẳng biết xem kiến dọn nhà có gì vui đến thế.

Chẳng mấy chốc Phù Ngọc Thu đã chán xem kiến, lựa ngày trời trong gió nhẹ đem hết đồ đạc phủ bụi trong kho ra phơi, trong đó có một cây đàn hạc mà Phù Bạch Hạc tặng y.

Vốn dĩ Phù Ngọc Thu cũng theo Nhạc Thánh học đàn mấy lần nhưng xưa nay y không đủ kiên nhẫn, chưa đầy hai ngày đã ném vào kho hứng bụi.

Phượng Ương nhìn đàn hạc, thấy Phù Ngọc Thu phơi xong định ném về chỗ cũ thì chợt nói: "Cái này...... ta mượn dùng một lát được không?"

Phù Ngọc Thu kinh ngạc nhíu mày: "Ngươi còn biết chơi đàn hạc cơ à?"

Phượng Ương nghĩ thầm: "Thì ra cái này gọi là đàn hạc."

Cũng có dây cung, khá giống vật lúc nãy người kia đàn.

Phượng Ương gật đầu.

Có thể tạo ra âm thanh là được.

Phù Ngọc Thu rất thích tiếng đàn hạc nên thoải mái đưa cho Phượng Ương, còn háo hức ngồi xếp bằng định nghe hắn đàn.

Phượng Ương điềm tĩnh lắp đàn hạc rồi đặt lên đầu gối.

Phù Ngọc Thu đá chân cười to, chuông linh trên cổ chân kêu leng keng không dứt.

"Ha ha ha đàn hạc không phải để vậy đâu, rốt cuộc ngươi biết thật hay giả bộ thế hả?"

Phượng Ương: "......"

Vẻ mặt Phượng Ương vẫn không thay đổi, ra vẻ bình tĩnh dựng đứng đàn hạc lên, cũng không bị ảnh hưởng vì lời cười nhạo của Phù Ngọc Thu, ánh mắt nhìn lướt qua chân y đạp trên cỏ.

Mặt hắn trầm như nước, gảy dây đàn hạc mấy cái.

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu cứng đờ, không cười nổi nữa mà bịt tai đau khổ nói: "Ta hiểu rồi, nhất định là ngươi chỉ giả bộ thôi."

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương luống cuống thu tay về.

Chẳng khác nào ma âm rót vào tai cả.

Thần thức Phượng Hoàng bị giam trong thân thể: "......"

Tâm trạng hắn đột nhiên phức tạp.

Ngoại trừ ký ức truyền thừa Phượng Hoàng thì mọi ký ức Phượng Hoàng có khi làm tiên tôn đều là chắp vá đây một mảnh kia một miếng, hắn hoàn toàn không biết tại sao mình lại thích xem pháo hoa và chơi đàn hạc.

Còn bây giờ tất cả thắc mắc đã có một lời giải thích hoàn hảo.

Dù Phượng Hoàng thả pháo hoa xinh đẹp cỡ nào thì Phù Ngọc Thu vẫn chỉ thấy sợ hãi.

Tiếng đàn hạc du dương thánh thót nhưng Phù Ngọc Thu cũng chẳng thích nghe.

Thậm chí Phượng Hoàng còn oán hận nguyên nhân làm mình mất đi ký ức.

Nếu hắn vẫn còn ký ức thì từ lần đầu gặp Phù Ngọc Thu sẽ nhận ra y ngay chứ không phải bắt hoàng oanh thả pháo hoa đẫm máu dọa y ám ảnh tâm lý.

Phượng Hoàng đang miên man suy nghĩ thì ký ức của Phù Ngọc Thu dường như trôi qua nhanh hơn.

Cây cỏ ở Văn U Cốc bắt đầu úa vàng.

Tiếng leng keng vang lên.

Trên cổ chân Phù Ngọc Thu đeo chuông linh, nhẹ nhàng bước lên bậc thang chạy vào phòng rồi hớn hở nhào tới chiếc giường ấm áp.

Y hệt như con mèo tìm được ổ mới, khoái chí lăn qua lăn lại trong chăn nửa ngày rồi cười híp mắt thò đầu ra gọi Phượng Ương: "Tới đây đi."

Phượng Ương đang ôm gối tới cho y, nghe vậy thì sững sờ: "Hả?"

Mấy tháng qua đi, tử khí trên mặt Phượng Ương đã hoàn toàn biến mất, vết nước xấu xí cũng lặn đi nhiều, nhìn không còn đáng sợ như lúc đầu nữa.

Hắn mặc áo trắng của Phù Ngọc Thu, tuy thân thể gầy gò nhưng tay chân đều dài hơn Phù Ngọc Thu, tay áo chỉ che tới cẳng tay, gió thu lạnh buốt thổi qua làm hắn khẽ run.

Trời chạng vạng tối, Phù Ngọc Thu quen ngủ khuya nhưng hôm nay y muốn nằm trên giường đá Phượng Ương tìm cho mình nên leo lên giường từ sớm.

Thấy Phượng Ương còn lề mà lề mề, Phù Ngọc Thu mất kiên nhẫn đưa tay lôi hắn lên giường.

Phượng Ương bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt nữa nằm đè lên Phù Ngọc Thu nên cuống quýt chống tay nhổm dậy.

"Ngủ chung đi."

Phù Ngọc Thu hết sức vui vẻ khi được tặng quà, nhưng cả Văn U Cốc không có ai để y chia sẻ niềm vui nên đành lôi kéo người tặng quà là Phượng Ương cùng trải nghiệm ưu điểm của món quà này.

Phượng Ương ngơ ngác bị y kéo vào chăn nằm cứng đờ.

Phù Ngọc Thu nằm xoài ra, cảm nhận được giường đá liên tục tỏa ra hơi ấm thì khoái chí đạp chân rồi kìm nén phấn khích nói nhỏ: "Ta vẫn muốn có cái giường thế này nhưng đá lửa của Hỏa Nham gia gia sẽ nổ, ông ấy nói nếu ta ngủ mê có thể bị nổ banh lá."

Toàn thân Phượng Ương căng cứng không dám động, cũng không nghe ra Phù Ngọc Thu nói lá cây là có ý gì.

Phù Ngọc Thu càng nói càng hào hứng: "Lúc đó ta không tin nên lén lấy một hòn đá lửa bỏ dưới đáy chậu hoa, ai ngờ qua đêm chậu hoa kia nổ tanh bành luôn ha ha ha!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương nhìn thiếu niên dường như tỏa sáng trong bóng tối, chợt nhận ra từ đầu đến cuối mình và y đều không cùng một thế giới.

Thế giới của Phù Ngọc Thu rất đơn giản và bình dị, chỉ một cái giường cũng có thể vui đến mức này, xem kiến dọn nhà nhàm chán cực độ vẫn có thể xem cả ngày, còn xem đến mức nhiệt huyết sôi trào, có thua có thắng.

Thế giới của y không có toan tính, không có nhục nhã, cũng không có gian khổ phải tìm trăm phương ngàn kế để sống sót, càng không có tàn sát giết chóc đẫm máu.

So với thế giới của Phượng Ương......

Là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

Phượng Ương chợt nhớ lại lúc ấy thiếu tộc chủ Uyên Sồ dự báo tương lai của mình.

"Mấy năm sau ngươi sẽ ngồi lên vị trí tiên tôn, tàn nhẫn khát máu, giết sạch bốn tộc."

Phượng Ương âm thầm siết chặt tay.

Hắn không muốn biến thành kẻ tàn nhẫn khát máu như linh kính dự báo.

Tìm kẻ có thù với mình để trả thù, tuyệt đối không liên luỵ người vô tội.

Hoặc là.

Nếu có thể bình yên sống mãi ở Văn U Cốc như bây giờ thì tiên tôn hay thù hận gì đó hắn đều mặc kệ.

Chỉ cần......

Phượng Ương khẽ giật mình, đột nhiên nhớ ra một vấn đề.

Tại sao trong dự báo mình sẽ trở lại Cửu Trọng Thiên?

Rốt cuộc lúc ấy linh kính có tiên đoán mình sẽ rơi xuống Văn U Cốc và được Phù Ngọc Thu cứu không?

Phù Ngọc Thu huyên thuyên nửa ngày đã vơi bớt hứng thú, rốt cuộc nhịn không được dựa vào Phượng Ương ngủ thiếp đi.

Phượng Ương quay đầu nhìn y rồi rón rén lấy ra mảnh kính vỡ giấu trên người mình.

Mặt kính mờ đục như bị phủ một lớp bụi mỏng.

Đây chỉ là một mảnh của linh kính, phần còn lại chẳng biết đã văng đi đâu.

Phượng Ương cố gắng nhìn rõ, ngón tay vô thức chà nhẹ, mép gương sắc bén lập tức cứa vào lòng bàn tay hắn làm một giọt máu thấm vào mặt kính.

Trong nháy mắt, mảnh kính trống trơn từ từ hiện ra một bóng người.

Phượng Ương sững sờ.

Người trong kính......

Hình như là Phù Ngọc Thu?