Hơi thở Phù Ngọc Thu hỗn loạn, kinh mạch chồng chất vết thương, linh văn giam cầm của Yêu tộc tà môn kia vỡ tung tóe trong nội phủ, vừa nhìn đã biết là bị cưỡng ép phá vỡ.
Phượng Ương nắm tay Phù Ngọc Thu rồi lạnh lùng nhìn Phù Bạch Hạc.
Phù Bạch Hạc rốt cuộc hoàn hồn đứng phắt dậy: "Trả y lại cho ta!"
Phượng Ương nhét Phù Ngọc Thu vào ngực áo, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
Tộc chủ Yêu tộc khó khăn lắm mới đến được đây, thấy Phù Bạch Hạc và tiên tôn nổi lên xung đột thì lập tức xông tới cản lại Phù Bạch Hạc.
"Bạch Hạc......"
Phù Bạch Hạc vùng ra rồi nghiêm nghị nói: "Trả lại cho ta!"
Tộc chủ Yêu tộc sửng sốt.
Hai người đã quen biết rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Phù Bạch Hạc bình thường luôn ôn hòa giờ lại nổi nóng, hai mắt đỏ lên nhìn trừng trừng vào ngực tiên tôn, con ngươi màu xanh thẫm không giấu được vẻ lạnh lẽo.
Năm đó sự sống của Phù Ngọc Thu đứt lìa, Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết được thần hồn dẫn dắt đã nhận ra.
Hồn bay phách tán......
Mấy ai ngờ vật được thiên đạo ban ân lại có ngày rơi vào kết cục thê thảm vậy chứ?
Lần đầu tiên trong đời Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết hoà thuận với nhau chỉ để tìm ra nguyên nhân cái chết của Phù Ngọc Thu.
Nhưng một người đang sống sờ sờ mà hệt như tan vào không khí, khắp nơi tìm không được tung tích, manh mối duy nhất là một chiếc lông vũ bị đốt biến dạng ở Văn U Cốc.
Khi linh lực trên chiếc lông vũ kia chưa tan hết, Phù Bạch Hạc mơ hồ ngửi thấy một khí tức kỳ lạ.
Giống như mùi còn sót lại sau khi lửa bị nước giội tắt.
Rõ ràng chủ nhân chiếc lông vũ này không phải là chim bình thường.
Lúc ấy cuộc chiến giữa ba tộc đã bắt đầu, chẳng bao lâu sau Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc đột nhiên phát hiện thần hồn vốn đã tan biến ở thế gian lại có sự sống lần nữa như được ai đó cưỡng ép hàn gắn.
Người đã hồn bay phách tán vẫn có thể vào luân hồi sao?!
Phù Bạch Hạc cũng chẳng ôm bất cứ hy vọng nào mà chỉ muốn tìm ra thủ phạm để báo thù rửa hận.
Cho đến bây giờ......
Trên mình chim trắng thoi thóp kia dường như tỏa ra khí tức của Phù Ngọc Thu.
Phù Bạch Hạc không chắc lắm nhưng vẫn không chịu từ bỏ bất kỳ hy vọng nào.
Đồng tử vằn vện tơ máu của hắn lạnh lùng nhìn Phượng Ương, hoàn toàn không sợ lệ khí lạnh lẽo liên tục tỏa ra.
Mọi người đều biết tiên tôn không phải người tốt, vui buồn thất thường máu lạnh vô tình.
Tất nhiên Phù Bạch Hạc cũng biết.
Hai mươi năm trước, khi Phù Ngọc Thu tuyệt vọng nhất hắn đã không ở cạnh, lẽ nào giờ lại trơ mắt nhìn người của mình bị đem đi tùy ý tra tấn sao?
Phù Bạch Hạc nghiến chặt răng tựa như chỉ một chớp mắt sau sẽ phóng linh lực đánh tới.
Tộc chủ Yêu tộc suýt ngạt thở.
Cả tam giới đều biết hung danh của tiên tôn, dù hắn xuống hạ giới bị áp chế tu vi cũng chẳng ai có gan mạo phạm hắn.
Phù Bạch Hạc sừng sộ nhắm vào hắn như vậy......
Tộc chủ Yêu tộc nín thở, hoàn toàn không dám tưởng tượng tiên tôn sẽ tức giận cỡ nào.
Hắn chỉ biết cố gắng ngăn cản Phù Bạch Hạc, cắn răng truyền âm: "Bạch Hạc! Hắn sẽ giết ngươi thật đấy."
Phù Bạch Hạc mặc kệ hắn, lạnh lùng đối mặt với Phượng Ương.
Tim tộc chủ Yêu tộc suýt nhảy vọt lên cổ họng.
Nhưng tiên tôn luôn lạnh lùng vô tình lại không giận mà thậm chí còn thu hồi uy lực mạnh mẽ quanh mình rồi hứng thú hỏi: "Ngươi là Phù Bạch Hạc à?"
Phù Bạch Hạc không nhịn được nữa: "Trả y lại cho ta!"
Sau tiếng hét chói tai của hắn, linh lực mát lạnh toàn thân lập tức lao về phía Phượng Ương.
Đó là hương cỏ nguyên hình của Phù Bạch Hạc mang theo mùi thơm lạnh lẽo bức người.
Tộc chủ Yêu tộc vội cản hắn lại: "Ngươi chán sống rồi sao!"
Nhưng bất ngờ là dù bị Phù Bạch Hạc tấn công nhưng tiên tôn cũng chẳng tức giận mà thản nhiên nói: "Y bị thương, ta sẽ chữa lành cho y rồi đưa y về."
Phù Bạch Hạc sầm mặt: "Không cần làm phiền."
Phượng Ương nói: "Kinh mạch trong cơ thể y đã đứt gãy, nội phủ bị thương rất nặng, chỉ có cỏ Kim Quang ở núi Côn Luân mới chữa được cho y thôi."
Phù Bạch Hạc khựng lại.
Cỏ Kim Quang......
Là tiên thảo cải tử hoàn sinh, tuy thua xa U Thảo giáng linh nhưng có thể nhanh chóng chữa trị kinh mạch đứt gãy tránh làm y chịu thêm đau đớn.
Phù Bạch Hạc im lặng hồi lâu rồi từ từ thu hồi linh lực bức người kia.
Tiên tôn đè ngón tay lên ngực áo rồi liên tục truyền linh lực vào cơ thể Phù Ngọc Thu qua lớp vải, thấy Phù Bạch Hạc không nói gì nữa thì đưa mắt nhìn sang Phượng Hành Vân đang tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn.
Phượng Hành Vân cúi đầu xuống thấp hơn: "Phụ tôn."
Phượng Ương ôn tồn hỏi hắn: "Ngươi muốn moi linh đan của ai?"
Con ngươi Phượng Hành Vân co rụt lại.
"Ngẩng đầu lên." Phượng Ương đi đến cạnh hắn lạnh lùng ra lệnh.
Phượng Hành Vân hơi ngẩng lên, bất đắc dĩ đối diện với đôi mắt vàng của Phượng Ương.
"Nói ta nghe xem." Phượng Ương duỗi ra một ngón tay chỉ vào tim Phượng Hành Vân thản nhiên hỏi, "Ngươi muốn moi Thủy Liên Thanh ra khỏi chim trắng để làm gì?"
Phượng Hành Vân mấp máy môi: "Phụ tôn minh giám, con......"
Phượng Ương ngắt lời hắn, ôn tồn nói: "Giết ta còn rất nhiều cách chứ đâu chỉ có Thủy Liên Thanh, linh tủy U Đầm, hòe linh Minh phủ, thậm chí hột quả Âm Đằng cũng có thể giết ta chết hẳn không bao giờ niết bàn nữa."
Phượng Hành Vân sững sờ nhìn hắn.
Nói xong Phượng Ương vẫy nhẹ ngón tay.
Con ngươi Phượng Hành Vân lập tức tan rã, như bị trúng đòn từ xa ôm tim lảo đảo khuỵu xuống.
"Cộp" một tiếng trầm đục, đầu gối hắn nện xuống đất làm sàn đá cứng nứt ra.
"Thế gian thật vô vị, Phượng Bắc Hà đã vô dụng thì sau này đến lượt ngươi." Phượng Ương thu tay lại rồi nhếch môi thản nhiên nói, "Hạn cho ngươi ba tháng, nếu không giết được ta thì lửa hồn Khô Vinh trong tim ngươi sẽ khô cạn mà chết."
Sắc mặt Phượng Hành Vân trắng bệch như giấy, hơi thở dồn dập, trên mặt lập tức toát ra từng giọt nước chảy xuống cằm như đang chịu thống khổ cực lớn.
Phượng Ương đã hạ "Khô Vinh" cho hắn?
"Nhưng nếu ngươi giết ta......" Nếu là bình thường Phượng Ương đã cười khẽ nhưng lúc này vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như đang nói một chuyện vặt vãnh, "Giờ trí nhớ của ta không tốt lắm nên không nhớ rõ nửa kia "Khô Vinh" đã hạ cho ngươi có nằm trong tim ta không nữa —— Hành Vân, ngươi dám cược không?"
Phượng Hành Vân cắn chặt răng.
Hơn hai mươi năm trước Phượng Ương nói đã hạ "Khô Vinh"cho ba người bọn họ chẳng lẽ là cố ý đùa giỡn sao?!
Nhưng câu này Phượng Hành Vân không dám hỏi, hắn run rẩy hít thở, chỉ có thể đáp: "Vâng."
Phượng Ương cười như không cười nhìn hắn rồi vung áo bào lên, thân hình lập tức tan biến tại chỗ như làn sương.
Phù Bạch Hạc siết chặt tay lạnh lùng nhìn chỗ Phượng Ương vừa biến mất, thật lâu sau vẫn không nói gì.
***
Phượng Ương đem Phù Ngọc Thu rời khỏi Yêu tộc, đang định tới núi Côn Luân thì thấy Mộc Kính chạy tới cổng Yêu tộc.
Trên mặt Mộc Kính đầm đìa máu, chẳng biết đã nhìn bằng đôi mắt này bao nhiêu lần, giờ không còn thấy rõ đường nên bị vấp ngã đến mấy lần.
Toàn thân nó rã rời, thân thể run rẩy nhưng vẫn cố chạy tới Yêu tộc.
Bộ dạng Mộc Kính quá thê thảm, Phượng Ương nhìn nó một cái rồi đột nhiên đưa tay vung ra một đám lửa Phượng Hoàng bao trùm lấy nó.
Cổ họng Mộc Kính khàn đặc, liều mạng thét lên: "Thả ta ra ——"
Phượng Ương ghét nhất là người khác ồn ào bên tai mình nên nhẹ nhàng giơ tay lên.
Mộc Kính im bặt.
Bị khống chế không thể đi cứu Phù Ngọc Thu, Mộc Kính tuyệt vọng phát ra một tiếng nghẹn ngào khàn khàn từ cổ họng, đôi mắt không còn thấy rõ chảy xuống hai dòng lệ.
Phượng Ương nói: "Khóc cái gì, y không sao cả."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộc Kính sững sờ kinh ngạc ngẩng đầu.
Mặc dù Phượng Ương ghét bỏ đứa nhỏ này nhưng biết Phù Ngọc Thu thích nó nên chỉ có thể lạnh mặt vỗ nhẹ ngón tay lên đôi mắt hai màu kia.
Cơn đau dữ dội vì nhìn quá nhiều như được một luồng hơi ấm xoa dịu, Mộc Kính mờ mịt chớp mắt, hàng mi dài rậm khẽ run, phát hiện mình lại có thể thấy rõ mọi thứ.
Lúc này nó đang bị bao bọc trong một ngọn lửa như có sinh mệnh bay trên không trung, còn nam nhân trước mặt cưỡi mây lướt gió hướng về phía Bắc.
Gió mạnh thổi mái tóc đen nhánh của hắn bay tứ tung, có mấy lọn tóc còn chạm vào mặt Mộc Kính.
Nhận ra người này là Phượng Ương nhưng chẳng biết Mộc Kính nhìn thấy gì trong tương lai mà không còn bài xích hắn như trước nữa.
Mộc Kính há to miệng như muốn nói chuyện.
Phượng Ương không nghĩ gì khác mà chỉ tập trung truyền linh lực cho Phù Ngọc Thu để y dễ chịu hơn.
Chốc lát sau núi Côn Luân hiện ra trước mắt.
Núi Côn Luân không còn tuyết phủ, mây mù bảng lảng tựa như tiên cảnh.
Phượng Ương nhanh nhẹn đáp xuống rồi tiện tay ném Mộc Kính sang bên cạnh, một ngọn lửa Phượng Hoàng phóng ra từ ngón tay.
Lão tộc chủ vội vàng chạy tới, vừa thấy Phượng Ương thì lập tức hành lễ.
"Cung nghênh tôn thượng."
Xưa nay tiên tôn chưa từng đến núi Côn Luân mà giờ lại tới một mình, lão tộc chủ tộc Tuyết Lộc cứ tưởng tiên tôn vô thượng này cuối cùng đã tới lúc dầu hết đèn tắt nên vội vàng đi tới chữa trị cho hắn.
"Không phải ta." Phượng Ương vung tay lên rồi ôm Phù Ngọc Thu ra khỏi vạt áo, "Mà là y."
Lão tộc chủ: "......"
Lại là y nữa à?
Lần đầu tiên trong đời lão tộc chủ tộc Tuyết Lộc vốn không màng thế sự lại sinh lòng hiếu kỳ.
Lão thật sự rất muốn biết rốt cuộc chim trắng này là ai mà có thể khiến tiên tôn lo lắng như vậy?
Chẳng lẽ là đạo lữ sao?
Lão tộc chủ cũng không nhiều lời mà đỡ lấy chim trắng vội vàng chẩn bệnh rồi cau mày nói: "Không ổn lắm đâu."
Linh lực Phượng Ương truyền qua vẫn chưa ngừng, nghe vậy thì vẻ mặt hờ hững lập tức trở nên khó coi.
"Cỏ Kim Quang lớn chưa? Lấy ra cho y dùng đi."
Lão tộc chủ lắc đầu: "Cỏ Kim Quang chỉ chữa được thương tích trên người y thôi, nhưng giờ y lại đang bị thương thần hồn."
Phượng Ương sững sờ: "Thần hồn?"
"Thần hồn của y từng bị thương đúng không?" Lão tộc chủ nói, "Mặc dù đã được luyện hồn nhưng bảy hồn sáu phách vẫn có vết nứt, lần này bị thương đã khơi lại vết thương cũ."
Lão tộc chủ chưa nói không có thuốc chữa nhưng chẳng hiểu sao khi nghe thần hồn bị thương, sắc mặt Phượng Ương trắng bệch, bàn tay rũ xuống trong tay áo khẽ run lên.
"Thần hồn...... bị nứt?" Phượng Ương nói khẽ, "Cần, cần gì mới có thể chữa lành?"
Lão tộc chủ nói: "Núi Côn Luân có suối linh, để y ngâm trong đó rồi trị liệu bằng cỏ Kim Quang chắc sẽ chữa được bảy tám phần."
Phượng Ương ngẩn người hồi lâu mới hiểu ra có thể chữa khỏi.
Hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lão tộc chủ lại dặn dò một câu: "Nhưng phải nhớ sau này tuyệt đối không được để thần hồn bị thương nữa, nếu không thiên đạo cũng khó cứu đấy."
Phượng Ương gật đầu: "Ừ."
Sau khi chữa lành vết thương, Phượng Ương định đưa Phù Ngọc Thu cho Phù Bạch Hạc để đem y về lại Văn U Cốc.
Phù Ngọc Thu muốn sống một đời vô ưu vô lo ở Văn U Cốc thì Phượng Ương sẽ bảo vệ y cả đời bình an.
Lão tộc chủ bưng Phù Ngọc Thu đến suối linh trên đỉnh núi Côn Luân.
Phượng Ương đi theo sau chăm chú nhìn Phù Ngọc Thu.
Nhờ linh lực Phượng Hoàng, Phù Ngọc Thu có vẻ không còn đau đớn như trước nữa, Phượng Ương nhìn y từ từ chìm vào nước, linh lực chữa trị trong suối linh liên tục tuôn ra bao bọc lấy y, cuối cùng hắn chậm rãi thu hồi linh lực.
Chim trắng bé nhỏ như viên chè trôi nước lặng yên chìm xuống đáy.
Phượng Ương nhìn hồi lâu rồi quay người rời đi.
Mộc Kính đang chờ bên ngoài.
Mặc dù núi Côn Luân không có tuyết nhưng vẫn rất lạnh, Mộc Kính mặc đồ mỏng bị đông lạnh run lẩy bẩy.
Phượng Ương vốn không muốn để ý nó nhưng nghĩ tới Phù Ngọc Thu đành phải cau mày ném sang một đám lửa Phượng Hoàng.
Ngọn lửa kia được bao phủ bởi một lớp băng như pha lê, Mộc Kính nâng nó trên tay có thể cảm nhận được hơi ấm len lỏi vào người mình.
Mộc Kính ấp úng: "Tạ, tạ ơn......"
Trước đây nó chưa bao giờ mở miệng trước mặt Phượng Ương nên đột nhiên nói chuyện làm hắn không khỏi ngạc nhiên.
Nghĩ đến nó là linh kính của thiếu tộc chủ tộc Uyên Sồ chuyển kiếp, Phượng Ương nhìn nó hồi lâu rồi lấy ra nửa mảnh gương vỡ mang theo bên người.
Mảnh gương như bị phủ kín tro bụi, người có bím tóc cài hoa kia vẫn ở giữa cát vàng.
Phượng Ương thử đưa mảnh gương tới.
Mộc Kính mờ mịt nhìn hắn.
"Cầm đi." Phượng Ương nói.
Mộc Kính sợ hãi nhìn hắn nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy.
Ngay khi ngón tay trắng nõn của Mộc Kính tiếp xúc với mảnh gương, tro bụi trên bề mặt như bị cuồng phong cuốn đi, trong nháy mắt biến mất tăm để lộ một hình ảnh vô cùng chân thực rõ ràng.
Người kiệt sức ngồi giữa cát vàng mù trời......
Chính là Phù Ngọc Thu.
Con ngươi màu vàng của Phượng Ương co lại thành đường thẳng như cây kim.
Quả nhiên là y.
Đây là điều Phượng Ương đã đoán trước nên cũng không quá ngỡ ngàng mà chỉ hơi băn khoăn.
Tại sao trong linh kính của thiếu tộc chủ Uyên Sồ lại có bóng dáng Phù Ngọc Thu?
Nhìn bãi cát chung quanh hình như là cảnh năm xưa Phù Ngọc Thu tự nổ linh đan hồn bay phách tán.
Nghĩ tới đây sắc mặt Phượng Ương lại sa sầm.
Phượng Bắc Hà......
Lẽ ra năm đó lên làm tiên tôn phải giết hắn mới đúng.
Đúng lúc này Mộc Kính đột nhiên run rẩy nói: "Nó...... Nó mất rồi......"
Phượng Ương ngẩng đầu lên thì thấy mảnh gương lúc nãy còn trong tay Mộc Kính đã biến mất.
Mộc Kính bịt mắt hoảng sợ nói: "Hình như nó...... chui vào mắt ta rồi!"
Phượng Ương nhíu mày: "Bỏ tay ra."
Mộc Kính không dám làm trái lời hắn nên run rẩy thả tay xuống.
Mộc Kính vốn có một mắt đen và một mắt đỏ, giờ hai con ngươi khác màu đã biến mất chỉ còn một đôi mắt đỏ sậm như tấm gương vừa xinh đẹp vừa quỷ dị.
Lúc này trong "tấm gương" kia tràn đầy sợ hãi và bất an.
Phượng Ương nhìn Mộc Kính hồi lâu rồi bỗng nhiên duỗi hai ngón tay ấn lên trán Mộc Kính, cưỡng ép tiến vào thức hải của nó.
Mộc Kính chẳng có bao nhiêu tu vi mà gần như là người phàm, theo lý mà nói thức hải cũng không lớn lắm.
Nhưng Phượng Ương giống như bước vào một đại dương mênh mông vô bờ.
Chưa kịp nhìn kỹ thì tấm gương vỡ thành từng mảnh trong thức hải đột nhiên bị một linh lực kỳ quái dẫn dắt xoay tròn tụ lại ở giữa.
Chung quanh vang lên tiếng loảng xoảng khi những mảnh vỡ chạm nhau.
Chỉ giây lát sau, hàng trăm hàng ngàn mảnh vỡ rốt cuộc hợp lại thành một tấm gương hoàn chỉnh.
Trong gương từ từ xuất hiện một bóng người.
Là Phượng Ương?!
Vẻ mặt Phượng Ương trầm xuống.
Trong gương hắn không phải hình dạng bây giờ mà mang khuôn mặt bị nước độc ăn mòn cực kỳ xấu xí.
Hình như hắn đang ở thang mây Cửu Trọng Thiên.
Toàn thân Phượng Ương đeo đầy xiềng xích đi từng bước tới thang mây.
Một nam nhân khí chất ôn hòa đứng trên ba tầng thang mây mỉm cười với Phượng Ương cực kỳ dịu dàng: "Dù có phải liều mạng ta cũng sẽ cứu ngươi ra khỏi đây."
Phượng Ương nhìn gương mặt kia không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên có người mỉm cười với hắn suốt mấy chục năm qua.
Cuối cùng Phượng Ương loạng choạng tới được bên dưới thang mây rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Phượng Ương nhớ người này là thiếu tộc chủ Uyên Sồ.
Tên gì nhỉ?
Quên rồi.
Phượng Ương đối mặt với hắn rất lâu, đến khi nụ cười giả tạo của thiếu tộc chủ trở nên gượng gạo hắn mới nói: "Ngươi sợ ta."
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ sững sờ: "Cái gì?"
Phượng Ương nghiêm túc hỏi hắn: "Ngươi không phải thật lòng muốn cứu ta —— Tại sao chứ?"
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ cười gượng: "Ngươi nói gì thế? Tất nhiên là ta thật lòng cứu ngươi rồi."
"Vậy ngươi muốn có được gì từ ta?" Phượng Ương lại hỏi, "Ta chỉ nhìn ra toan tính và mưu đồ của ngươi chứ chẳng có chút thật lòng nào cả."
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ phút chốc sững sờ.
Đối diện với ánh mắt có thể nhìn thấu mình của Phượng Ương, đột nhiên hắn không cười nữa.
Dường như căm ghét và e ngại mới là cảm xúc thực sự của thiếu tộc chủ này khi đối mặt với Phượng Ương.
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ lạnh lùng nói: "Linh kính dự báo mấy năm sau ngươi sẽ ngồi lên vị trí tiên tôn, tàn nhẫn khát máu, giết sạch bốn tộc."
Phượng Ương nhướng mày.
"Ngươi là Phượng Hoàng nên ta không giết được ngươi." Thiếu tộc chủ Uyên Sồ đưa tay vỗ nhẹ lên ngực rồi nhìn chằm chằm Phượng Ương, "Đây là bí thuật của tộc Uyên Sồ —— "Khô Vinh", lửa hồn một tách làm hai, ta đã hạ một nửa trên thân thể ngươi, còn nửa kia bị ta hạ trên một người bất kỳ trong bốn tộc. Nếu ngươi tàn sát bốn tộc thì chính mình cũng khó thoát khỏi cái chết."
Chỉ có Phượng Hoàng mới có thể tự giết mình.
Đây là xiềng xích mà thiếu tộc chủ Uyên Sồ đã sớm đeo lên người Phượng Ương.
Nghe thiếu tộc chủ Uyên Sồ nói xong, trong lòng Phượng Ương chẳng hề sợ hãi.
Hắn đột nhiên phá lên cười làm xiềng xích chằng chịt trong áo choàng phát ra tiếng leng keng.
"Khá khen cho Khô Vinh." Phượng Ương cười, "Khá khen cho thiếu tộc chủ Uyên Sồ kỳ tài ngút trời."
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ hờ hững nhìn hắn.
Phượng Ương tiến lên một bước nhìn thẳng vào thiếu tộc chủ, đôi mắt vàng ảm đạm vô thần, ngay cả khi cười cũng chẳng có chút ánh sáng nào.
Hắn mở to hai mắt trống rỗng kề vào tai thiếu tộc chủ Uyên Sồ thì thào: "Nghe nói thiếu tộc chủ có thể nhìn thấy tương lai, vậy ngươi có thấy......"
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ chưa nghe hết câu thì đột nhiên cảm thấy trái tim đau buốt, bàng hoàng trợn to mắt.
Ngón tay nhọn hoắt của Phượng Ương xuyên thẳng qua tim thiếu tộc chủ Uyên Sồ làm máu phun ra tung toé.
"...... Kết cục của chính mình không?"
Nói xong Phượng Ương đột ngột rút tay về rồi thản nhiên bóp nát trái tim Uyên Sồ sáng lấp lánh kia.
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ mới nãy còn kiêu căng ngạo mạn mà giờ chật vật lăn xuống thang mây ôm ngực thở dốc, cảm nhận được sự sống dần xói mòn từ lỗ thủng trên ngực.
Cùng lúc đó, trong miệng Phượng Hoàng cũng tuôn ra máu tươi ồ ạt không sao ngăn được.
Chính là "Khô Vinh".
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ nói lấp lửng đã hạ nửa còn lại của "Khô Vinh" cho một người bất kỳ để Phượng Ương sợ ném chuột vỡ bình mà không ra tay với người bốn tộc.
Nhưng kẻ tự phụ như hắn đời nào chịu nhường cho người khác tư cách khống chế tiên tôn tương lai của Cửu Trọng Thiên.
Nên tất nhiên sẽ hạ ngay trong tim mình.
Chỉ là hắn không ngờ Phượng Ương lại chẳng hề sợ chết.
Phượng Ương đứng trên bậc thang nhìn xuống hắn quằn quại như cá chết.
Không ai tới cứu hắn cả —— Dù sao chính hắn đã cố ý xua những người khác đi.
Thiếu tộc chủ Uyên Sồ chật vật vươn tay về phía hắn, đồng tử sung huyết đỏ lên: "Ngươi...... Ngươi cũng sẽ...... chết......"
Phượng Ương chẳng buồn nhìn hắn mà cảm nhận sự sống trong cơ thể từ từ trôi đi, hờ hững ngắm nghía đôi tay phủ kín những đường vân xấu xí của mình, dường như rất thích cảm giác máu tươi nhuộm đỏ tay.
Chỉ có nhuốm máu mới che đi vết tích xấu xí này.
Rốt cuộc Phượng Ương đã ngắm đủ, chậm rãi đi xuống bậc thang từ từ vươn tay về phía thiếu tộc chủ Uyên Sồ.
Hai bàn tay càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn......
Rốt cuộc ngón tay chạm vào mặt linh kính.
Ầm một tiếng, linh kính khó khăn lắm mới hợp lại trong thức hải Mộc Kính vỡ tan tành rồi lơ lửng phản chiếu ánh sáng mặt trời như những mảng tuyết lớn.
Phượng Ương đột ngột rời khỏi thức hải Mộc Kính.
Mộc Kính cũng không biết trong thức hải mình đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Con ngươi Phượng Ương tối sầm, đưa tay đè nhẹ lên ngực.
Năm đó thiếu tộc chủ Uyên Sồ hạ "Khô Vinh" trên người mình, hắn đã bị giết mà sao mình vẫn còn sống?
Hắn chưa kịp nghĩ kỹ thì giọng lão tộc chủ Tuyết Lộc chợt vọng đến từ suối linh cách đó không xa.
"Tôn thượng!"
Phượng Ương lập tức đi qua.
Phù Ngọc Thu trong suối linh đã biến thành người, toàn thân ướt sũng trồi lên, liều mạng bám tay vào bờ muốn thoát khỏi đây.
Tuy là suối linh nhưng chung quy vẫn nằm trên đỉnh núi Côn Luân, Phù Ngọc Thu lạnh run lẩy bẩy, mơ màng muốn bò đi.
Suối linh quá lạnh nên dây leo trên tóc Phù Ngọc Thu đã bò lên bờ, tóc trắng mất đi dây buộc xõa tung trong nước, áo trắng ướt nhẹp dính sát vào thân thể mảnh khảnh, mơ hồ nhìn thấy da thịt trắng nõn.
"Hức......" Phù Ngọc Thu thút thít, trên mặt đầm đìa nước chẳng biết là nước suối hay nước mắt ứa ra vì lạnh.
Lão tộc chủ không biết phải làm thế nào, thấy Phượng Ương tới nhanh như vậy thì thoáng sửng sốt rồi vội nói: "Tôn thượng, ngài dùng linh lực đè y xuống đáy nước đi, đừng cho y ra......"
Đè xuống nước?
Nhìn Phù Ngọc Thu giãy dụa như vậy rõ ràng là không thích ở đây, nhưng chỉ có suối linh này mới có thể ổn định thần hồn bị thương của y.
Phượng Ương hơi do dự rồi đột nhiên đi tới ôm Phù Ngọc Thu đang vùng vẫy bên bờ vào lòng.
Lão tộc chủ vội nói: "Tôn thượng, suối linh này......"
...... Là băng tuyết ngàn năm ở núi Côn Luân tan ra nên có tính áp chế đối với linh lực lửa Phượng Hoàng, ngâm lâu e là không ổn.
Phượng Ương cũng biết nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế bồng Phù Ngọc Thu xuống suối linh.
Hắn ôm Phù Ngọc Thu rồi nhẹ nhàng vén tóc trắng dính vào mặt y sang một bên, trong đôi mắt vàng lộ rõ vẻ dịu dàng mà ngay cả Phượng Ương cũng không nhận ra.
Toàn thân Phù Ngọc Thu run rẩy, răng va nhau lập cập nhưng không giãy dụa nữa, hệt như chim non bị mưa to xối ướt lông vũ liều mạng rúc vào ngực Phượng Ương tìm hơi ấm.
Ngón tay Phượng Ương nhẹ nhàng vuốt tóc Phù Ngọc Thu, khi cảm nhận được thân thể run lẩy bẩy của y dường như trái tim hắn cũng run theo.
Hắn không biết phải làm gì để Phù Ngọc Thu dễ chịu hơn nên chỉ có thể ôm chặt y rồi nói ra câu trấn an mà ngay cả hắn cũng thấy vô ích.
"Đừng sợ."
Đầu óc Phù Ngọc Thu mụ mẫm, tóc trắng như tuyết dính vào gò má, dáng vẻ cực kỳ yếu ớt.
Loáng thoáng nghe thấy câu này, hàng mi dài rậm khẽ run lên.
Phù Ngọc Thu đã quên mất mình ở đâu, cũng quên thân phận tiên tôn của Phượng Ương, áp trán vào ngực Phượng Ương cọ xát như trước đây hai người thường dựa nhau ngủ, mang theo sự tin cậy tuyệt đối.
"...... Phượng Hoàng."