Cảnh tượng này hết sức quen thuộc.
Từ khi Phù Ngọc Thu có thần trí thì luôn thấy cảnh này của Phù Bạch Hạc—— Tất cả linh thú lớn bé ở Văn U Cốc bất kể có lông hay không, thành tinh hay chưa cả ngày đều xúm xít vây quanh Phù Bạch Hạc như chực cơm.
Dường như mùi hương tỏa ra từ Phù Bạch Hạc làm chúng bị nghiện, có đuổi cũng không đi.
Lúc còn làm cỏ Phù Ngọc Thu không hiểu mùi hương kia, giờ biến thành chim vẫn không cách nào hiểu được ma lực từ mùi lá của Phù Bạch Hạc.
Hai con báo tuyết hít say sưa phấn khích, Phù Ngọc Thu quả thực không muốn thấy nhưng trái tim treo cao rốt cuộc đã hạ xuống.
Có Phù Bạch Hạc ở đây thì y khỏi cần lo lắng nữa.
Phù Ngọc Thu duỗi cánh bám vào lồng sắt vui vẻ gọi Phù Bạch Hạc: "Bạch Hạc! Tứ ca! Ta là Ngọc Thu đây, mau thả ta ra ngoài đi ——"
Phù Bạch Hạc lười biếng quay đầu nhìn lướt qua, một lọn tóc mềm mại rũ xuống xương quai xanh của hắn lộ ra vẻ gợi cảm khó tả.
"Ngươi......" Hắn trầm ngâm nhìn chim trắng.
Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy chờ mong.
Phù Bạch Hạc nói: "Con chim trắng này hót cũng hay đấy."
Phù Ngọc Thu: "???"
Phù Ngọc Thu tức gần chết, ra sức đập cánh vào lồng: "Phù Bạch Hạc!"
"Ồ, giận rồi à?" Phù Bạch Hạc đổi tư thế, đôi chân trần xem tộc chủ báo tuyết như tấm thảm, lười biếng dựa vào giường mỹ nhân vẫy tay một cái, "Đem tới cho ta xem nào."
Báo tuyết bị mùi hương trên người Phù Bạch Hạc làm đầu váng mắt hoa, điên cuồng vẫy đuôi tha lồng sắt tới.
Phù Bạch Hạc ghét bỏ nhìn lướt qua lồng sắt xập xệ, thấy chim trắng đẹp không tì vết thì sai báo tuyết mở khóa thả Phù Ngọc Thu ra.
Ngón tay dài mảnh trắng nõn của Phù Bạch Hạc nhẹ nhàng nâng Phù Ngọc Thu trên lòng bàn tay.
Phù Ngọc Thu cũng không chạy mà xòe cánh liều mạng chíp chíp với hắn để hắn nhận ra mình.
Phù Bạch Hạc hứng thú hỏi: "Rốt cuộc ngươi đang hót hay đang nói vậy?"
"......" Phù Ngọc Thu điên tiết không lựa lời nữa mà tuôn ra một tràng dây leo dây leo dây leo chíp chíp chíp!
Phù Bạch Hạc nở nụ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ diễm lệ có đôi nét giống với Phù Ngọc Thu: "Thì ra là đang hót, hay thật đấy, hót thêm một bài nữa đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu giận sôi gan, hung hăng mổ mạnh ngón tay Phù Bạch Hạc một cái.
Phù Bạch Hạc đi đâu cũng có cả đám linh thú vây quanh, dù ở Văn U Cốc hay hạ giới đều chưa từng chịu khổ nên ngón tay cực kỳ non mềm, chỉ mổ một cái cũng đủ làm máu tươi lập tức ứa ra.
Đồng tử dựng thẳng của tộc chủ Yêu tộc đang hít say sưa đột ngột co lại, hung tợn nhe răng trừng chim trắng rồi phát ra tiếng gầm của dã thú.
Phù Bạch Hạc hờ hững đạp mạnh làm báo tuyết lập tức ngã xuống lại.
Máu tươi chảy dọc theo ngón tay, Phù Bạch Hạc chăm chú nhìn hồi lâu rồi đột nhiên đưa lên môi thè lưỡi liếm nhẹ lộ ra vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
"Phượng Hành Vân nói dùng Thủy Liên Thanh trên mình chim trắng này có thể giết tiên tôn à?" Phù Bạch Hạc lơ đãng nói, "Đúng không?"
Tộc chủ Yêu tộc trở mình hóa thành một nam nhân cao gầy.
Khi hắn biến thành người không còn vẻ u mê như lúc nãy mà trái lại giống hình người dạng chó, toát lên vẻ lạnh lẽo không giận tự uy lắng đọng lâu năm: "Đúng vậy."
"Thế thì còn chờ gì nữa?" Phù Bạch Hạc háo hức xem náo nhiệt, "Giết hắn đi, ngươi đang sợ gì chứ?"
Tộc chủ Yêu tộc: "Tu vi của tiên tôn kia cao thâm khó lường, từ Cửu Trọng Thiên xuống hạ giới bị áp chế tu vi vẫn có thể dễ dàng ngăn chặn mưa lửa, nếu mạo hiểm giết hắn thì......"
Phù Bạch Hạc gật đầu đồng tình: "Ừ, bởi vậy ngươi mới bắt chim trắng này để ôn hòa thương lượng với hắn trả lại mùa đông chứ gì?"
Tộc chủ nhíu mày.
Hắn tự hỏi bắt chim trắng này về có phải là điều đúng đắn hay không.
Phù Ngọc Thu thờ ơ lạnh nhạt.
Tuy y ghét Diêm La sống nhưng chưa bao giờ muốn hắn chết cả.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
"...... Hắn chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi." Phượng Hành Vân đẩy cửa vào rồi lạnh nhạt gật đầu với tộc chủ báo tuyết, "Chỉ cần đem Thủy Liên Thanh ra nhất định có thể lấy mạng hắn ở hạ giới."
Phù Ngọc Thu vừa thấy Phượng Hành Vân thì tức giận muốn nhe răng, đôi mắt đậu đen căm tức trừng hắn.
Phù Bạch Hạc chậm rãi vuốt ve bộ lông xù to của Phù Ngọc Thu rồi lườm Phượng Hành Vân một cái: "Chim trắng này chẳng có tu vi gì, bên cạnh cũng không có cao nhân giúp đỡ, nếu dùng Thủy Liên Thanh có thể giết chết tiên tôn thì sao ngươi không tự mình ra tay đi, tội gì phải chia miếng ngon với Yêu tộc?"
Phượng Hành Vân hỏi: "Ngươi là ai?"
Tộc chủ Yêu tộc thản nhiên đáp: "Thánh vật của tộc ta."
Phượng Hành Vân nhíu mày.
Thánh vật?
Thánh vật gì mà có thể thao túng tộc chủ Yêu tộc cam tâm tình nguyện thần phục hắn?
"Cũng không hẳn là chia miếng ngon." Phượng Hành Vân điềm tĩnh nói, "Là hợp tác mới đúng. Yêu tộc có mưu đồ, ta cũng có mưu đồ, chẳng lẽ Yêu tộc không làm gì mà chỉ muốn ăn sẵn nằm ngửa thôi sao?"
Tộc chủ lạnh lùng nói: "Xuân hạ thu đông bốn mùa luân hồi do thiên đạo ban tặng mà."
Đòi lại thứ vốn có cũng gọi là mưu đồ sao?
Phượng Hành Vân nói: "Nhưng tam giới đều bị tiên tôn khống chế, hắn nói mùa đông không nên tồn tại thì có thể nhẹ nhàng cướp đi."
Đồng tử dựng thẳng của tộc chủ Yêu tộc lập tức co lại thành một chấm nhỏ.
Phượng Hành Vân đang uy hiếp hắn.
Nếu không làm gì mà để Phượng Hành Vân tự mình đoạt ngôi tiên tôn thì có lẽ mùa đông vẫn sẽ không trở về.
Hắn đang buộc Yêu tộc lựa chọn.
Tộc chủ Yêu tộc siết chặt tay.
Nơi thích hợp nhất dành cho báo tuyết vốn là núi tuyết, nhưng từ hơn hai mươi năm trước tiên tôn phát điên cướp đi mùa đông trong một đêm thì cả hạ giới quanh năm đều như xuân.
Yêu tộc nhẫn nhịn lâu như vậy mới chờ được tiên tôn xuống hạ giới, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cơ hội vụt mất như nước qua kẽ tay sao?
Tộc chủ nghiến răng, đang định mở miệng thì không hiểu sao Phù Bạch Hạc bỗng dưng bật cười.
"Tiên tôn khống chế?" Phù Bạch Hạc vừa lười biếng vuốt lông vũ mượt mà của chim trắng vừa cười nói, "Do Phượng Hoàng khống chế đấy chứ."
Phượng Hành Vân sầm mặt.
Phù Bạch Hạc chẳng thèm sợ hắn: "Phượng Hoàng chính là linh vật thượng cổ được thiên đạo phù hộ, dù mệnh hắn thế nào cũng vẫn là vật của thiên đạo, bốn tộc các ngươi có cố gắng ngàn năm cũng chẳng tới được điểm xuất phát của hắn đâu."
Phượng Hành Vân: "Ngươi......"
Phù Bạch Hạc rất độc miệng nhưng không phải kiểu đanh đá cay nghiệt như Âm Đằng mà là nhẹ nhàng êm ái khiến người ta có thể nghe được bóng gió nhưng hoàn toàn không tìm ra vấn đề.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Phù Bạch Hạc nói tiếp, "Không phải vì hắn ngồi lên vị trí tiên tôn mà vì hắn là Phượng Hoàng nên mới có thể cướp đi mùa đông dễ như trở bàn tay."
Phượng Hành Vân chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng như vậy nên sa sầm mặt, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa thường ngày.
Phù Bạch Hạc hời hợt nói xong rốt cuộc ngước mắt lên nhìn Phượng Hành Vân cười như không cười.
"Dù ngươi có thành tiên tôn thì Thương Loan vẫn là Thương Loan, huyết thống vẫn kém xa Phượng Hoàng thôi."
Phượng Hành Vân siết chặt nắm đấm dưới tay áo, trong lòng tuôn ra một cơn giận mất khống chế.
Thương Loan......
Dù có huyết mạch Phượng Hoàng thì vẫn không thể nào tranh nhau tỏa sáng với mặt trời.
Phù Ngọc Thu cực kỳ vừa lòng hả dạ: "Vui ghê vui ghê, đúng là chó cắn chó rồi, sao hôm nay lạ thế nhỉ, chó cắn chó cũng thật nhiều."
Đầu tiên là Phượng Bắc Hà và Phượng Hành Vân, còn giờ là Phượng Hành Vân và Yêu tộc.
Tuyệt lắm.
Phù Ngọc Thu vui vẻ quên cả bực tức, thậm chí còn có thể xem thêm hai trận chó cắn chó.
Có lẽ Phượng Hành Vân không muốn dây dưa với Yêu tộc nữa nên nói thẳng: "Các ngươi không muốn đối địch với tiên tôn cũng được thôi. Đưa chim trắng cho ta, sau khi giết Phượng Hoàng mùa đông tự khắc sẽ trở về."
Nụ cười của Phù Ngọc Thu cứng đờ, mặt lập tức tái mét.
Kịch vui rơi xuống đầu mình rồi!
Tộc chủ Yêu tộc ngần ngừ nhìn Phượng Hành Vân rồi lại nhìn sang chim trắng trong tay Phù Bạch Hạc.
Nếu Phượng Hành Vân thắng cuộc chiến này thì tốt, có thể mùa đông sẽ về lại.
Nếu tiên tôn thắng cũng chẳng có tổn thất gì, dù sao mùa đông đã vắng bóng hai mươi năm, không nhất thiết phải đem cả Yêu tộc ra đánh cược.
Giao dịch này kiểu gì cũng không lỗ, bất kể Phượng Hành Vân hay tiên tôn thắng đều chẳng liên quan gì đến Yêu tộc.
Hơn nữa đưa chim trắng cho hắn còn có thể bỏ đi mối nguy không biết xử lý ra sao này.
Tộc chủ Yêu tộc hít sâu một hơi rồi gật đầu: "Được."
Phù Ngọc Thu suýt ngất, vội vã xòe cánh ôm chặt ngón tay Phù Bạch Hạc sốt ruột kêu chíp chíp.
"Đừng mà!"
Phượng Hành Vân một lòng muốn có được Thủy Liên Thanh, nếu giao nộp y thì cẩu nam nhân này nhất định sẽ thô bạo moi tim y như Phượng Bắc Hà rồi móc Thủy Liên Thanh ra khỏi người y.
Phù Ngọc Thu thật sự rất sợ nỗi thống khổ bị móc sống "linh đan".
Y sợ phát khóc, liều mạng ôm ngón tay Phù Bạch Hạc: "Tứ ca! Ca! Nếu ngươi giao ta ra thì ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi đâu!"
Phượng Hành Vân đột nhiên nhíu mày nhìn chim trắng.
Y đang...... gọi ai là ca vậy?
Lúc này Phù Ngọc Thu mới nhớ ra Phượng Hành Vân và chim trắng cùng là tộc Thương Loan nên nhất định có thể nghe hiểu mình nói gì.
Nhưng nếu nhờ Phượng Hành Vân truyền đạt lời mình thì với ý đồ xấu xa của hắn kiểu gì cũng hỏng việc thôi.
Chẳng biết có phải linh đan của Phù Ngọc Thu bị tê liệt hay không mà vừa khẽ động linh lực thì đau như bị dao đâm làm y không dám nhúc nhích nữa.
Không dùng được linh lực thì không cách nào biến thành người, Phù Bạch Hạc lại không hiểu mình nói gì......
Trong lúc tuyệt vọng, Phù Ngọc Thu lo lắng xoay quanh.
Tộc chủ Yêu tộc chỉ muốn mau chóng tống y đi, thấy Phù Bạch Hạc trầm ngâm nhìn Phù Ngọc Thu thì bước nhanh tới đưa tay muốn cướp chim trắng.
"Bạch Hạc, đưa y cho ta."
Phù Ngọc Thu hoảng sợ kêu chíp chíp!
Nhưng ngay khi tộc chủ Yêu tộc sắp tóm lấy chim trắng thì Phù Bạch Hạc đột nhiên khum tay lại rồi ôm Phù Ngọc Thu trước ngực mình.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu trông mong nhìn Phù Bạch Hạc.
Phù Bạch Hạc...... nhận ra y rồi sao?!
Phù Bạch Hạc gãi cằm Phù Ngọc Thu thờ ơ nói: "Tự dưng ta không muốn đưa nữa."
Phượng Hành Vân sầm mặt nhìn hắn.
Tộc chủ Yêu tộc thoáng giật mình rồi ngờ vực hỏi: "Y có ích lợi gì à?"
Phù Bạch Hạc thản nhiên nói: "Ta muốn y tưới nước cho vườn hoa của ta."
Tộc chủ Yêu tộc: "......"
Phượng Hành Vân: "......"
Dù Phượng Hành Vân có ngốc cũng nhìn ra Phù Bạch Hạc cố ý, hắn lạnh mặt nói: "Yêu tộc chủ, rốt cuộc các ngươi có ý gì? Nếu không muốn hợp tác thì cứ nói thẳng đi."
Tộc chủ Yêu tộc cũng bối rối nhìn Phù Bạch Hạc.
Phù Bạch Hạc tốt tính, thích xem kịch, mặc dù xa hoa lãng phí nhưng dùng Thủy Liên Thanh có thể giết chết tiên tôn để tưới hoa như giết gà bằng dao mổ trâu này thì vẫn là lần đầu.
Tộc chủ Yêu tộc đang định khuyên nhủ thì bên ngoài chợt vang lên một tiếng chim hót kinh thiên động địa.
Hệt như một tảng đá khổng lồ từ độ cao vạn trượng rơi xuống đất tạo ra sức công phá có thể nhổ bật gốc đại thụ che trời.
Tộc chủ Yêu tộc đứng phắt dậy đi nhanh ra cửa.
Phù Bạch Hạc lại làm như không có chuyện gì, thản nhiên ngồi trên giường mỹ nhân mỉm cười vuốt ve chim trắng như thể đất rung núi chuyển ngoài kia chẳng liên quan gì đến mình.
Tiếng ồn ào phía xa nhanh chóng lắng xuống, tộc chủ Yêu tộc sầm mặt đứng ở cửa.
Một con báo tuyết vội vàng chạy tới.
"Nguy rồi tộc chủ! Tiên tôn Cửu Trọng Thiên đến rồi!"