Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 53




Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy mờ mịt.

Khi thấy Diêm La sống có thể lấy mạng cỏ của mình đột ngột xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Phù Ngọc Thu không phải là sợ hãi muốn chạy trốn mà là dáo dác nhìn quanh như đang tìm Phượng Hoàng.

Tiên tôn yên lặng nhìn y.

Chung quanh toàn phế tích, chỉ có tiên tôn và Long Nữ Chúc trước mặt, Phù Ngọc Thu bất đắc dĩ thu lại ánh mắt rồi nhìn vào đôi mắt vàng pha lẫn sắc đỏ của tiên tôn, thật lâu sau mới "à" một tiếng.

Y ôm chút hy vọng cuối cùng rụt rè hỏi hắn: "Phượng, Phượng Hoàng đâu?"

Đầu óc Phù Ngọc Thu trống rỗng, trong trí tưởng tượng có hạn của U Thảo, không còn gì tồi tệ hơn việc tiên tôn vô thượng này bắt Phượng Hoàng đi trong chớp mắt.

Nếu không y cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa......

Phượng Ương vừa mới đứng trước mặt y sao đột nhiên lại biến thành...... tiên tôn chứ?

Tiên tôn không trả lời, chỉ là trên gương mặt lạ lẫm kia lộ ra sắc mặt cực kỳ quen thuộc.

Vừa hiền hòa vừa dung túng.

Bắt gặp vẻ mặt này, Phù Ngọc Thu cứng đờ rồi biến sắc lui lại mấy bước.

Trong lòng y chợt có một suy đoán đáng sợ.

Nhất thời những nỗi băn khoăn khó hiểu từ lần đầu gặp Phượng Hoàng đến giờ đã tìm ra lời giải thích hợp lý.

Tại sao bốn tộc lại e ngại uy lực của tiên tôn.

Bởi vì tiên tôn chính là Phượng Hoàng được muôn loài chim thần phục.

Phượng Bắc Hà muốn cướp vị trí tiên tôn tại sao phải tốn công tốn sức đến hạ giới truy sát Phượng Hoàng.

Bởi vì tiên tôn đã xuống hạ giới.

Có được truyền thừa Phượng Hoàng dễ như trở bàn tay, Thủy Liên Thanh trong cơ thể được tiên tôn luyện hóa, mặc sức chửi rủa tiên tôn mà không bị trừng trị......

Một đống câu hỏi thi nhau oanh tạc đầu óc Phù Ngọc Thu, tiếng pháo hoa nổ đì đùng trên đỉnh đầu như cũng theo đó trôi xa.

Phù Ngọc Thu chết lặng.

Trước mắt y trắng xóa, đầu óc trống rỗng tựa như tất cả những gì y nghe, thấy và nghĩ đều là áo bào trắng đến mức chói mắt của tiên tôn.

Trong cơn mụ mị, áo bào màu tuyết kia dường như lay động, Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu lên.

Tiên tôn đứng trước mặt nhìn xuống y.

Trong mắt Phù Ngọc Thu bây giờ, đôi mắt vàng vốn đẹp như pháo hoa kia lại giống hệt ngọn lửa màu máu mà chim hoàng oanh dùng sự sống của mình thắp lên khi y mới gặp tiên tôn lần đầu.

Đẹp đẽ nhưng đẫm máu.

Tiên tôn mấp máy nói gì đó nhưng Phù Ngọc Thu đã không còn nghe được nữa, chỉ biết ngơ ngác mở to mắt.

Hắn đang nói gì vậy? Phù Ngọc Thu nghĩ thầm, mình...... mình đang làm gì đây?

Đột nhiên y không biết mình đang ở đâu và làm gì.

Tiên tôn nhíu mày vươn tay về phía y.

Rõ ràng chỉ là một động tác nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Phù Ngọc Thu chợt tan rã, toàn thân run rẩy.

Trạng thái của Phù Ngọc Thu rất kỳ lạ.

Tiên tôn cứ tưởng sau khi y biết được thân phận mình thì phản ứng đầu tiên sẽ là tức giận lên án, hung dữ mắng mỏ hoặc dùng Thủy Liên Thanh ngưng tụ linh lực tưới hắn ướt nhem.

Y cực kỳ nóng tính, có khi còn tức giận đến nỗi ngất đi.

Tiên tôn đã tưởng tượng vô số phản ứng có thể xảy ra của Phù Ngọc Thu, nhưng chưa từng nghĩ......

Phù Ngọc Thu lại ngẩn ngơ đứng sững như vậy.

Đồng tử y giãn ra, đầu óc nhất thời đình trệ vì bị chấn động quá mạnh, nhưng hàng mi của y khẽ run, toàn thân co rúm như chỉ một tích tắc sau sẽ chật vật chạy trốn chứng tỏ y đang rất sợ hãi.

Sợ gì chứ?

Sợ Diêm La sống?

Hay sợ sự thật "Diêm La sống" chính là Phượng Hoàng?

Nhưng bất kể là gì cũng không phải điều Phượng Ương muốn thấy.

Hắn định rót cho Phù Ngọc Thu một tia linh lực để y bình tĩnh lại nhưng vừa giơ tay lên thì thấy Phù Ngọc Thu càng sợ hơn.

Bàn tay tiên tôn cứng đờ.

Long Nữ Chúc nãy giờ yên lặng không lên tiếng đột nhiên chụp lấy tay tiên tôn rồi lạnh giọng nói: "Tôn thượng, ngài đang dọa y sợ đấy."

Mắt vàng của tiên tôn lạnh lùng nhìn nàng.

Long Nữ Chúc chẳng hề sợ hắn mà còn kéo tay hắn xuống để khỏi gây thêm cảm giác áp bách cho Phù Ngọc Thu.

Chỉ cần không bị mù thì ai cũng thấy được tiểu mỹ nhân áo trắng tóc trắng này đang e sợ nam nhân trước mặt.

Có lẽ hai chữ "tôn thượng" này làm Phù Ngọc Thu sực tỉnh, y rùng mình một cái, ánh mắt tan rã từ từ tập trung nhìn tiên tôn.

Chỉ là vừa nhìn thoáng qua áo bào trắng tinh kia thì mắt y như bị lửa đốt bỏng.

Phù Ngọc Thu đưa tay che mắt, năm ngón tay trắng nõn khẽ run.

Thấy động tác này của y, bàn tay tiên tôn buông thõng bên hông chợt siết chặt.

Hắn nhận ra Phù Ngọc Thu không muốn thấy mình nữa.

"Tôn, tôn thượng......" Phù Ngọc Thu rốt cuộc mở miệng, thanh âm không kìm được run rẩy.

Tiên tôn Cửu Trọng Thiên, chúa tể tam giới, ngay cả người Minh phủ cũng phải cung kính gọi tôn thượng, nhưng tiếng gọi đầy sợ sệt của Phù Ngọc Thu lại khiến tiên tôn đã quen nghe cách xưng hô này run lên, thậm chí còn sinh lòng căm ghét.

Phù Ngọc Thu che mắt không dám nhìn hắn mà chỉ lúng túng nói: "Ta, ta có thể đi được không?"

Trong đầu rối như tơ vò, Phù Ngọc Thu muốn sắp xếp lại cũng chẳng tìm ra manh mối.

Giờ y chỉ muốn chạy khỏi đây mà thôi.

Nếu còn tiếp tục ở lại e là y sẽ quên cả cách hít thở.

Tiên tôn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta đi đâu?"

Phù Ngọc Thu thì thào lặp lại, hồi lâu sau mới hiểu ra ý tứ câu này.

Y có rất nhiều chỗ để đi.

Có thể đi Huyền Chúc Lâu, có thể tìm Nhạc Thánh, nếu không thì về Văn U Cốc, dù sao Phù Ngọc Khuyết cũng đã đi tìm Phù Bạch Hạc, chỉ mấy ngày nữa là có thể về nhà.

Nhưng đầu óc Phù Ngọc Thu như đã bị khuấy đục, hoàn toàn không nhớ nổi mình có thể đi đâu.

Y lẩm bẩm: "Ta, ta không biết —— Chỉ cần không ở đây là được."

Chỉ cần không ở đây......

Hơi thở tiên tôn ngừng lại.

Long Nữ Chúc như đang xem kịch hay, nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt "để y đi đi".

Nếu cứ bắt tiểu mỹ nhân này ở lại thì chưa biết chừng y sẽ sợ choáng váng.

Tiên tôn lặng thinh.

Hắn đã không lường trước kết quả sẽ như vậy.

Phù Ngọc Thu bị nỗi sợ hãi khống chế an phận ngoan ngoãn hoàn toàn không phải điều Phượng Ương muốn.

Thà rằng Phù Ngọc Thu tức giận chíp chíp mắng hắn một trận còn hơn.

Phù Ngọc Thu run lẩy bẩy, toàn thân tràn ngập sợ hãi và bài xích không che giấu được.

Y chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Ở lại đây mỗi lần hít thở tựa như lưỡi dao đâm vào phổi làm y đau điếng người.

Khi hai tai Phù Ngọc Thu ù đi thì tiên tôn đột nhiên mở miệng.

"Ừ."

Phù Ngọc Thu thẫn thờ ngẩng đầu.

Tiên tôn yên lặng nhìn y rồi lui lại nửa bước.

Không ngăn cản nữa.

Long Nữ Chúc xem như được mở rộng tầm mắt.

Tiên tôn mà điên lên thì ngay cả mình còn dám giết, thế mà giờ lại đầu hàng nhượng bộ tiểu mỹ nhân yếu đuối này sao?

Tiểu mỹ nhân phản ứng chậm nửa nhịp, đờ đẫn ậm ừ rồi tìm bừa một hướng quay người bỏ đi.

Chung quanh toàn phế tích và đất đai khô cằn, còn có đá vụn lởm chởm, Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ giẫm chân trần lên.

Vừa đi mấy bước thì y cúi đầu xuống, giờ mới phát hiện mỗi lần mình bước đi mặt đất sẽ mọc ra cỏ xanh mềm mại để ngăn y giẫm trúng đá vụn làm chân bị thương.

Phía trước có một thanh kiếm gãy không biết ai làm rơi, lúc này cỏ rậm đang từ từ mọc ra.

Phù Ngọc Thu đột nhiên ngây ngẩn.

Y chết lặng nhìn hạt châu có lửa Phượng Hoàng đeo trên cổ chân, nhìn rất lâu mới loạng choạng cúi xuống nắm sợi dây đỏ dệt từ linh lực muốn gỡ hạt châu kia ra.

Nhưng dây đỏ do lửa Phượng Hoàng tạo thành đâu dễ tháo bằng sức người, Phù Ngọc Thu hết giật lại kéo nhưng chẳng những không đứt mà còn siết cổ chân y tụ máu.

Tiên tôn tiến lên một bước: "Ngươi......"

Bả vai Phù Ngọc Thu run mạnh.

Cơn đau nơi cổ chân như một chiếc chìa khóa đột ngột mở ra trái tim vốn đã khóa kín vì không thể chịu đựng của Phù Ngọc Thu, y trợn to mắt, cảm xúc đè chặt trong lòng lập tức xông lên đầu.

Phẫn nộ, khổ sở, oán hận vì bị người lừa gạt......

Vô số cảm xúc phức tạp lóe lên trong đầu khiến toàn thân Phù Ngọc Thu chấn động, hai mắt đỏ bừng, bàn tay run rẩy cầm thanh kiếm gãy trước mặt lên nhìn chằm chằm lưỡi kiếm lạnh lẽo còn dính máu.

Chung quanh lặng ngắt như tờ.

Đột nhiên Phù Ngọc Thu đứng phắt dậy, thân hình như mũi tên lao tới trước mặt tiên tôn rồi đâm thẳng thanh kiếm vào mắt hắn.

Tiên tôn không nhúc nhích để mặc y đâm.

Ngay khi kiếm gãy suýt đâm trúng tiên tôn thì một đôi tay từ bên cạnh vươn tới ôm chặt eo Phù Ngọc Thu cản y lại.

Chẳng biết Thanh Khê tới từ lúc nào, ra sức ôm lấy Phù Ngọc Thu: "Bạch Tước!"

Cảm xúc bị kìm nén của Phù Ngọc Thu lập tức bùng nổ, hoàn toàn không hề che giấu nỗi căm hận, y giãy dụa muốn đâm lưỡi kiếm vấy máu vào người trước mặt nhưng vì bị ngăn cản nên không thể tới gần mà chỉ có thể gào lên.

"Ngươi gạt ta?! Ngươi gạt ta!!"

"Ngay cả ngươi cũng gạt ta nữa sao?!"

Tiên tôn lặng im.

Cảm xúc đến muộn hệt như một sợi dây cung căng cứng rốt cuộc hạ gục Phù Ngọc Thu.

Tất cả đều gạt y.

Y càng chân thành thật lòng với ai thì kẻ đó lừa y càng nhiều.

Mọi người đều nói thiên đạo ưu ái y nhưng từ đầu đến cuối y chỉ nhận toàn dối trá lọc lừa.

Kẻ xấu xí gạt y.

Phượng Bắc Hà gạt y......

Rõ ràng đã bị lừa hồn bay phách tán, may mắn nhặt về một cái mạng nhưng y chẳng nhớ lâu, lành sẹo quên đau lại ngốc nghếch đi cứu người.

Giờ Phượng Hoàng cũng gạt y.

Thanh Khê sợ hãi ôm Phù Ngọc Thu vào lòng dỗ dành: "Bạch Tước, chúng ta về nhà trước đi."

Cơn tức giận của Phù Ngọc Thu chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ sau mấy câu đã xẹp xuống, toàn thân y rã rời, tim đau từng cơn nhưng vẫn không rơi nổi một giọt nước mắt.

Y ngẩng đầu nhìn tiên tôn.

Đôi mắt vàng xinh đẹp kia vẫn rũ xuống nhìn y, trong con ngươi như chất chồng đau thương.

Cảm xúc vừa dịu xuống của Phù Ngọc Thu lại trở nên mất khống chế, chỉ cảm thấy ánh mắt kia khiến người ta chán ghét, y cố ném thanh kiếm tới rồi nạt to: "Đừng có nhìn ta!"

Đừng nhìn ta bằng đôi mắt kia nữa.

Trái tim tiên tôn như thắt lại.

Sức lực Phù Ngọc Thu yếu ớt nên thanh kiếm rơi dưới chân không chạm tới góc áo tiên tôn, y vùi mặt vào khuỷu tay Thanh Khê thút thít.

Cuối cùng Phù Ngọc Thu đã hiểu tại sao mỗi lần mình dương dương tự đắc chửi bới tiên tôn, ánh mắt Phượng Hoàng lại kỳ lạ như vậy.

Trong mắt tiên tôn cao cao tại thượng chắc mình là đồ tép riu nhãi nhép buồn cười lắm.

Tiên tôn xem y như trò hề nhưng y hoàn toàn chẳng biết gì, thậm chí còn khờ dại trao ra chân tình rẻ mạt mà mình xem như bảo bối.

...... Thật quá nực cười.

Khi thấy mình ngốc nghếch đối đãi thật lòng với hắn, đấng chí tôn vô thượng kia đã nghĩ gì?

Tự hỏi sao y có thể ngốc đến mức đó?

Hay là giễu cợt y dễ lừa, chỉ nói mấy câu đã có được chân tình rẻ rúng ném dưới đất cũng không ai thèm nhặt kia?

Phù Ngọc Thu nghiến răng đưa tay nắm sợi dây đỏ đeo hạt châu lần nữa.

Dây đỏ không thể nào tháo ra, ngay cả đầu dây cũng chẳng có, Phù Ngọc Thu dùng hết sức lực muốn giật đứt nó.

Y không cần hạt châu này nữa.

Dây đỏ bền chắc siết vào da thịt nhưng Phù Ngọc Thu luôn sợ đau lại không hề nao núng, dù có cạn kiệt sức lực cũng phải gỡ hạt châu xấu xí này ra.

Thanh Khê kinh ngạc hỏi: "Bạch Tước, đệ làm gì vậy?"

Phù Ngọc Thu hờ hững nói: "Đệ không cần thứ này, chẳng đẹp gì cả, đệ...... đệ muốn bỏ nó đi."

Y muốn vứt hết những thứ không tốt đẹp.

Tiên tôn sững sờ nhìn y.

Vết máu đỏ tươi chảy xuống từ cổ chân như đốm lửa tàn lụi sau trận cháy lớn.

Bình thường Phù Ngọc Thu luôn khúm núm khép nép co được dãn được nhưng thực chất vẫn có máu liều ngọc đá cùng vỡ —— Chính vì vậy y thà tự nổ linh đan chứ không để Phượng Bắc Hà toại nguyện cướp linh đan của mình.

Nếu hạt châu này gỡ không ra thì cũng đừng hòng có kết cục tốt.

Tiên tôn rốt cuộc thỏa hiệp, vừa động nhẹ một cái thì dây đỏ lập tức hóa thành bột mịn.

Phù Ngọc Thu đứng dậy cầm hạt châu ném về phía tiên tôn rồi lạnh lùng mở miệng.

"Trả lại ngươi đó."

Tất cả hoang mang và oán hận lúc nãy đều lắng xuống khiến người ta không nhìn ra được gì nữa, Phù Ngọc Thu hờ hững lạnh nhạt nhìn tiên tôn rồi lại nhìn Phượng Bắc Hà thoi thóp dưới đất.

"Hai người các ngươi đúng là cha con."

Ai cũng che giấu thân phận để đùa bỡn y.

Xiếc khỉ là gia truyền đấy à?!

Tiên tôn siết chặt năm ngón tay, móng tay đâm rách lòng bàn tay làm máu Phượng Hoàng đỏ vàng ứa ra.

Nói xong những lời tổn thương này, bản thân Phù Ngọc Thu cũng rất đau lòng.

Nhưng đây là sự thật mà còn không cho y nói hay sao?!

Phù Ngọc Thu hạ quyết tâm ném lại câu này rồi sầm mặt quay người bỏ đi.

Từ đầu đến cuối y không hề rơi một giọt nước mắt nào.

- -------------------