Lúc này Phù Ngọc Thu mới nhận ra mình vừa lỡ miệng, nhưng y cũng không có ý định giấu giếm Phượng Hoàng, đang định lầm bầm cáo trạng thì Âm Đằng cảnh giác duỗi dây leo ra quất lên mu bàn tay Phù Ngọc Thu một cái.
Da Phù Ngọc Thu trắng như tuyết, chỉ vỗ nhẹ một cái đã hằn ra vết đỏ mờ mờ.
Âm Đằng truyền âm nói: "Kẻ xấu xí này là ai? Các ngươi làm sao quen nhau? Sao hắn lại đi theo ngươi? Sao ánh mắt hắn nhìn ngươi kỳ quái vậy? Sao ngươi chẳng có chút cảnh giác nào thế, cái gì cũng nói với hắn à?"
Âm Đằng có thể cảm nhận được linh lực hiện giờ của Phù Ngọc Thu không phải U Thảo, tám chín phần là đoạt xá trùng sinh.
Hạ giới kiêng kỵ đoạt xá nhất, lỡ gặp kẻ nào cực đoan chưa biết chừng sẽ nướng sống U Thảo cũng nên.
Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy mờ mịt.
Âm Đằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đừng nói với hắn! Ai biết hắn có ý đồ gì xấu không?"
Phù Ngọc Thu lập tức nói theo bản năng: "Hắn không có đâu!"
Âm Đằng lại quất y: "Nhớ lại kẻ xấu xí dây leo dây leo lúc ấy cuỗm lá ngươi đi!"
Phù Ngọc Thu mím môi, từ khi kẻ xấu xí kia đem lá y chạy mất thì ai cũng lấy chuyện này ra trách y nhẹ dạ cả tin, còn y lại không cách nào phản bác.
Phù Ngọc Thu đành phải bất đắc dĩ ngửa đầu nói với Phượng Ương: "Không có gì."
Phượng Ương nhìn hai vết đỏ chướng mắt trên mu bàn tay Phù Ngọc Thu, con ngươi tối sầm lại.
Âm Đằng vẫn đang càu nhàu: "Ta đã dặn ngươi không thể không đề phòng người khác rồi, nếu ngươi cứ ngu như xưa thì khò khò...... khò khò."
Phù Ngọc Thu đợi trái đợi phải mà không nghe được nửa câu sau nên nghi hoặc chọc chọc Âm Đằng, phát hiện y đã ngủ ngon lành.
Sao tự dưng lại ngủ?
Phù Ngọc Thu cứ tưởng Âm Đằng tiêu hao quá nhiều linh lực nên mệt mỏi rơi vào trạng thái ngủ say, vì vậy cũng chẳng nghĩ nhiều.
...... Càng không để ý Phượng Ương âm thầm thu hồi linh lực.
"Lần trước ngươi nói ở Lưu Ly Đạo có kẻ thù." Ngữ điệu Phượng Ương hờ hững như đang tán gẫu, "Còn lừa tình gạt...... sắc đúng không? Vì hắn nên ngươi mới mất đi xác cũ à?"
Phù Ngọc Thu nhớ lại lần đầu gặp Phượng Hoàng đúng là mình đã nói như vậy, y bất đắc dĩ cau mày cọ xát ngón tay lung tung trên đầu gối Phượng Ương.
"Ừ." Không có Âm Đằng ngăn cản, Phù Ngọc Thu chẳng còn giữ mồm giữ miệng nữa, ủy khuất nói, "Rõ ràng ta cứu được hắn mà hắn lại thèm muốn thân thể ta."
Phượng Ương nắm chặt bàn tay Phù Ngọc Thu đang ngọ nguậy trên đùi mình: "Ngươi bị hắn lừa sắc thật sao?"
Phù Ngọc Thu băn khoăn nghĩ ngợi: "Phải không nhỉ? Dù sao ta cũng bị hắn dụ dỗ biến về nguyên hình tuyệt mỹ để hắn ngắm mấy lần, có tính là bị lừa sắc không?"
Phượng Ương: "......"
Ngay cả hình người mỹ lệ tuyệt diễm này mà y còn luôn miệng chê xấu, Phượng Ương rất muốn biết "nguyên hình tuyệt mỹ" mà Phù Ngọc Thu tự luyến khen ngợi rốt cuộc đẹp tới mức nào.
"Sau đó thì sao?" Phượng Ương hỏi tiếp, "Ngươi thích hắn à?"
"Không hẳn vậy, ta chỉ cảm thấy trên người hắn có khí tức rất quen thôi......" Phù Ngọc Thu lắc đầu rầu rĩ nói, "Ai ngờ hắn lại lòng lang dạ sói hại ta tự nổ linh đan mà chết."
"Tự nổ linh đan mà chết" hệt như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm xuyên thân thể Phượng Ương, trái tim chợt xuất hiện một cơn đau âm ỉ như đã khắc sâu trong xương tủy ngàn vạn năm.
Phượng Ương nhìn y không chớp mắt: "Tên kia là ai?"
Phù Ngọc Thu: "Hả?"
Từ những cử chỉ kỳ lạ của chim trắng khi còn ở Cửu Trọng Thiên, Phượng Ương đã mơ hồ đoán được người kia là ai.
"Là ai?" Phượng Ương vẫn đang nắm bàn tay như noãn ngọc của Phù Ngọc Thu, hắn giảm nhẹ lực nắm, động tác dịu dàng như đang xoa một cái bánh bao trắng, mê hoặc dụ dỗ, "Nói ta biết đi, tên kia là ai."
Dưới ánh nhìn dịu dàng chăm chú của Phượng Ương, không hiểu sao Phù Ngọc Thu lại thấy rùng mình.
Trong đôi mắt vàng hiền hòa kia như ẩn giấu vô số lưỡi dao sắc bén đang chen nhau phá vỡ con ngươi lao ra tứ tán.
Mang theo một sự điên cuồng ngọc đá cùng vỡ.
"Ngươi...... Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Phù Ngọc Thu cau mày rút tay về, cảm thấy nếu mình nói ra cái tên kia thì Phượng Ương sẽ lập tức xông lên đồng quy vu tận với hắn.
Bản năng Phượng Ương muốn giữ chặt tay Phù Ngọc Thu, ngón tay vừa nhúc nhích lại cố kìm nén nỗi kích động này.
Hắn lẳng lặng nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì sự cuồng bạo và sát ý trong mắt vàng đã biến mất.
"Không có gì." Phượng Ương thản nhiên nói, "Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù à?"
"Đương nhiên là muốn rồi." Phù Ngọc Thu trả lời chẳng chút do dự, "Nhưng đây là chuyện riêng của ta, lần này ta liên luỵ ngươi xuống hạ giới bị thương, ta đâu thể để ngươi rơi vào nguy hiểm nữa."
Thấy Phượng Ương chẳng có động tĩnh gì, Phù Ngọc Thu dọa hắn: "Tên kia lợi hại lắm, là con trai được Diêm La sống sủng ái nhất đó! Nếu chọc giận hắn thì kiểu gì Diêm La sống cũng xuống hạ giới truy sát hai ta."
Phượng Ương cười: "Con trai được sủng ái nhất?—— Ngươi nói Phượng Bắc Hà à?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu chỉ hận không thể tự vả cái miệng chuyên nói hớ này của mình, kiên trì nói: "Sợ chưa? Hắn chính là tên điên, ngươi tuyệt đối đừng chọc hắn nhé. Chúng ta sẽ đến Huyền Chúc Lâu hủy lệnh treo thưởng của ngươi rồi lại tìm ca ca ta lấy chìa khoá Văn U Cốc, về nhà tránh bão rồi tính tiếp. Còn chuyện báo thù ta sẽ nhờ ca ca giúp ta."
Phượng Ương mỉm cười nhìn bộ dạng cuống quýt của Phù Ngọc Thu rồi nói: "Ừ."
Lúc này Phù Ngọc Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện một hồi, hột quả Phù Ngọc Thu ngậm trong miệng rốt cuộc đã hết vị ngọt.
Y tìm chậu hoa nhổ vào, hột rơi xuống đất linh tỏa ra ánh sáng trong suốt như tuyết.
Phù Ngọc Thu nghi hoặc nhìn chậu hoa.
Hột quả Âm Đằng chỉ to bằng đốt ngón tay út, bên trong như có một bông tuyết sáng long lanh, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Phù Ngọc Thu muốn gọi Âm Đằng dậy hỏi xem đây là gì nhưng Âm Đằng ngáy o o không có bất kỳ phản ứng nào, thế là y đành phải thôi.
Thấy hột này bắt mắt, Phù Ngọc Thu không chê bẩn mà nhặt lên rồi dùng linh lực ngưng tụ ra một tia nước rửa sạch, hớn hở cầm đến tìm Phượng Ương.
Phượng Ương vừa thấy hột kia thì con ngươi hơi co lại.
Quả Âm Đằng cũng chẳng phải vật gì hiếm lạ, quý nhất là hột của nó.
"Cái này đẹp ha." Hai mắt Phù Ngọc Thu sáng rực như sao, nhấc ghế tới ngồi cạnh rồi gác chân trần lên đầu gối Phượng Ương vui vẻ nói, "Đeo vào cổ chân cho ta đi."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương cầm lấy hột quả vô số người ao ước mà không có được kia, trầm mặc rất lâu đột nhiên bật cười.
Phù Ngọc Thu lắc lắc mũi chân ngờ vực hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Phượng Ương cười nói, bàn tay to lớn nắm chặt cổ chân mảnh khảnh của Phù Ngọc Thu, dùng một sợi dây vàng óng luồn qua hột Âm Đằng rồi nhẹ nhàng cột lại cho y.
Phù Ngọc Thu chợt thấy an tâm hẳn.
Y "chíp" một tiếng rồi hóa thành chim trắng, chíp chíp leo lên đùi Phượng Ương ngửa đầu ngoan ngoãn hót.
"Khi nào chúng ta mới tới Phù Quân Châu?"
Phượng Ương xoa đầu y: "Trưa mai là đến rồi, ngươi ngủ một giấc đi."
Nếu là bình thường biết mình đang ở trên trời có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhất định Phù Ngọc Thu đã sợ chết khiếp, nhưng ở cạnh Phượng Ương y lại cảm thấy hết sức an toàn.
Nghe vậy Phù Ngọc Thu gật đầu rồi ngoan ngoãn rúc vào áo bào nhiều lớp của Phượng Ương nằm ngủ.
Ngoại trừ lần dung hợp truyền thừa Phượng Hoàng này, Phượng Ương đã không ngủ rất nhiều năm, giờ thấy Phù Ngọc Thu thoải mái nằm ngáy o o thì lặng im hồi lâu.
Một lát sau, ánh sáng vàng rực lóe lên trong thuyền linh.
Trăng tròn rọi qua cửa sổ chiếu vào thuyền.
Một con Phượng Hoàng lộng lẫy tỏa ánh sáng lung linh cuộn mình trên ghế dài, cánh hơi xòe ra như đang ôm ấp vật gì đó.
Nhìn vào khe hở, chim trắng rúc trong ngực Phượng Hoàng ngủ chổng vó.
Thuyền linh chậm chạp xuyên qua dãy núi Hi Lễ hướng tới Phù Quân Châu.
***
Phù Quân Châu, đệ nhất châu ở hạ giới.
Bốn tộc, Yêu tộc, thậm chí Tiên Minh của Nhân tộc đều ở đây, diện tích rộng lớn, khắp nơi toàn là thế gia tu chân, đình đài lầu các, chung quanh nườm nượp thuyền linh và giới tử, quang cảnh vô cùng sầm uất náo nhiệt.
Không riêng gì các danh môn vọng tộc hội tụ ở đây mà ngay cả mưa Cửu Trọng Thiên ban cho cũng rơi xuống Phù Quân Châu trước nhất.
Nhạc Thánh đội mũ rộng vành đi trên phố dài tấp nập người qua lại, suýt nữa thì đổ bệnh.
Trời cao đất dày ơi.
Chỉ mấy chục năm hắn không tới Phù Quân Châu mà thế đạo này tiến bộ nhanh vậy sao?
Cái gì đang bay trên trời thế kia? Con chim gỗ lớn hơn cả thuyền linh...... là cái gì?
Chẳng phải thuyền linh là thứ cao siêu xa xỉ nhất có thể chứng tỏ đẳng cấp sao?
Cái gì đang chạy dưới đất kia?
Hiện giờ người Phù Quân Châu chỉ đi mấy bước ngắn ngủi cũng phải dùng trận truyền tống sao?
Đám tu đạo này thật quá lười rồi!
Nhạc Thánh càng nhìn càng hoa mắt, hệt như đồ nhà quê mới lên tỉnh, rốt cuộc thoi thóp tìm đến Huyền Chúc Lâu.
Nơi mua bán lệnh treo thưởng giết người bẩn thỉu mà lại nằm chễm chệ ngay khu vực phồn hoa nhất thành Phù Quân Châu, lầu cao chót vót tận trời, chung quanh người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt.
Nhạc Thánh: "......"
Nhạc Thánh sầm mặt đi vào Huyền Chúc Lâu, vừa vào đã thấy một nam nhân nhảy lên chiếu bạc giữa hành lang hét toáng:
"Tiên tôn Cửu Trọng Thiên nhân từ sai Long tộc xuống hạ giới ban mưa. Nhưng không phải tộc nào cũng được ban, đến ngày Tết ông Táo Yêu tộc, Tiên Minh và Ma tộc sẽ đấu nhau ở thành Phù Quân, ai thắng mới được Long tộc ban mưa."
"Đặt cược đi nào!"
Nhạc Thánh nhíu mày.
Chẳng phải Huyền Chúc Lâu chuyên treo thưởng giết người à? Sao giờ còn đánh cược nữa?
Một đám người chen lấn đổ xô tới đặt cược.
Nhạc Thánh không có hứng thú nên sải bước đến sạp gỗ tiếp khách của Huyền Chúc Lâu bên cạnh.
Hắn không biết làm sao để hỏi về lệnh treo thưởng Phượng Hoàng, thấy có chiếc chuông vàng nên lắc thử.
Tiếng chuông vừa vang lên thì cả đại sảnh ầm ĩ náo nhiệt đột nhiên lặng ngắt như tờ, ai nấy đều hoảng sợ nhìn về phía Nhạc Thánh.
Nhạc Thánh: "............"
Chỉ giây lát sau gã sai vặt Huyền Chúc Lâu vội vàng phi nước đại xuống lầu, thấy Nhạc Thánh còn cầm chuông vàng thì mừng rỡ nói: "Vị tu sĩ này thật can đảm! Lâu chủ mà biết nhất định sẽ mừng phát khóc!"
Nhạc Thánh: "?"
Người chung quanh xì xào bàn tán.
"Quả là dũng sĩ."
"Nhìn hắn ăn mặc bất phàm thế kia sao lại nhận lệnh treo thưởng này? Chẳng lẽ muốn tìm chết thật à?"
"Chậc chậc."
Nhạc Thánh nhíu mày hỏi: "Lệnh treo thưởng gì?"
Gã sai vặt cười híp mắt nói: "Tu sĩ cứ đùa —— Tất nhiên là lệnh treo thưởng ám sát thánh vật Yêu tộc rồi! Cuối cùng ngài cũng tới, lệnh này do lâu chủ tự tay ban ra, mười năm nay ngài là người đầu tiên nhận đơn này đấy."
Nhạc Thánh: "......"
Sao chẳng thấy vinh hạnh gì cả.
Mặt mũi Nhạc Thánh xám ngoét, cảm thấy mình không thường xuyên ra ngoài là một thiệt thòi lớn.
Nhưng Phượng Hoàng bảo hắn đến đây điều tra lệnh treo thưởng Huyền Chúc Lâu chỉ là cái cớ đẩy hắn đi, Nhạc Thánh cũng chẳng có hứng thú xem kịch vui Phượng Hoàng che giấu thân phận nên dứt khoát nhận đơn đặt hàng có vẻ rất khó nhằn này.
Thánh vật Yêu tộc.
Chính là một trong ba vị thánh?
Nhạc Thánh ẩn cư ở Cung Thương Hạp nhiều năm, đã đến lúc họp mặt với hai người còn lại trong tam thánh rồi.
***
Buổi trưa, Phượng Ương nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền linh rồi thu lại thuyền linh nhỏ bằng bàn tay.
Chẳng hiểu sao trên thuyền giống như phủ một lớp bột mịn thật dày, bị gió thổi qua từ từ bay đi.
"Đến rồi."
Phù Ngọc Thu nhắm tịt mắt núp trong vạt áo Phượng Ương, nghe được câu này mới hé mắt ra.
Rốt cuộc đã hạ xuống đất, Phù Ngọc Thu mừng rỡ vỗ cánh: "Chíp chíp chíp!"
"Đến Huyền Chúc Lâu à?" Phượng Ương hỏi.
Phù Ngọc Thu gật đầu: "Ừ, trên đường đi chúng ta chẳng bị ai ám sát cả, không biết vì nhạc sư đã hủy lệnh treo thưởng hay kết giới hắn bày ra để che giấu khí tức Phượng Hoàng có hiệu quả thật nhỉ?"
Phượng Ương nhìn bột mịn dưới lòng bàn chân, chỉ cười mà không nói gì.
Phù Ngọc Thu cũng lười để ý, miễn sao không gặp nguy hiểm là được.
Chung quanh cực kỳ náo nhiệt, Phù Ngọc Thu dứt khoát hóa thành người để tiện làm việc.
Gương mặt này của chim trắng quá nổi bật, Phượng Ương nghĩ ngợi rồi đưa tay làm phép che mắt cho y để tránh gây rắc rối.
Phù Ngọc Thu cũng ngoan ngoãn để mặc hắn làm, còn cho hắn một ánh mắt "ta biết mình xấu lắm mà".
Phượng Ương: "......"
Hai người ung dung đi trên đường phố Phù Quân, Phượng Ương điềm tĩnh thờ ơ, còn Phù Ngọc Thu lại không biết che giấu cảm xúc nên thấy gì hay ho cũng trầm trồ "Ô oa ——" làm người chung quanh đều buồn cười nhìn y.
Dù bị chỉ trỏ Phượng Ương vẫn tỏ ra thản nhiên, cũng không nói Phù Ngọc Thu kiềm chế lại mà chậm rãi đi tới phía trước trong ánh mắt "Nhìn kìa, hai người kia y chang đồ nhà quê vậy".
Phù Ngọc Thu "ô oa" suốt cả đoạn đường, cuối cùng đã tới Huyền Chúc Lâu.
Phượng Ương vừa vào đã cảm nhận được khí tức từ chiếc lông vàng của Phượng Hoàng.
Hắn cười như không cười, xem ra Phượng Bắc Hà chẳng hề tiếc tay.
Hành lang lầu một của Huyền Chúc Lâu có một bức tường dán đầy lệnh treo thưởng, Phù Ngọc Thu ngẩng lên nhìn từng cái nhưng hai mắt hoa lên mà vẫn không tìm ra Phượng Hoàng.
Y đang định đến chỗ Phượng Hoàng thì thấy người Huyền Chúc Lâu mặc áo thêu hình trăng tròn đang cung kính nói chuyện với Phượng Ương.
Phù Ngọc Thu nghi hoặc đi tới: "Phượng......"
Y nghẹn lại, định gọi "Phượng Hoàng" nhưng sợ bị phát hiện, gọi "Phượng Ương" thì lại sợ có người biết tên thật của Phượng Hoàng, nghĩ một hồi lại sửa giọng: "Phù...... Ương, tìm được chưa?"
Phù Ương: "......"
Tuy người Huyền Chúc Lâu chỉ thấy Phù Ngọc Thu chứ không thấy mặt y nhưng vẫn mơ hồ đoán ra tuổi y không lớn lắm, thế là cười nói: "Tiểu tu sĩ nói lệnh treo thưởng Phượng Hoàng đúng không, nếu các ngươi muốn nhận e là phải nghĩ lại rồi."
Phượng Ương thản nhiên nói: "Không cần, đưa lệnh treo thưởng cho ta."
Người kia thở dài gật đầu rồi đi lấy lệnh treo thưởng.
Phù Ngọc Thu đến trước mặt Phượng Ương kiễng chân thì thầm vào tai hắn: "Sao hắn lại nói "nghĩ lại" thế?"
Tai Phượng Ương tê dại, hơi nghiêng đầu đi: "Chắc vì tất cả những người nhận lệnh treo thưởng đều chết hết rồi."
Phù Ngọc Thu giật nảy mình.
Phượng Ương bình thản nhìn y, muốn tìm ra sự thương hại và cảm thông với những kẻ ám sát từ trong đôi mắt kia.
Nhưng sau lúc giật mình Phù Ngọc Thu lại hớn hở nói: "Chết thì tốt, bọn hắn đến giết ngươi mà, đáng ghét như vậy có chết cũng đáng."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên bật cười.
"Nói đến lệnh treo thưởng......" Phù Ngọc Thu không chú ý đến sự khác thường của Phượng Ương mà nhìn quanh hỏi, "Ai cũng treo thưởng được sao?"
Phượng Ương gật đầu: "Nghe nói tai mắt Huyền Chúc Lâu trải rộng khắp hạ giới, không có người nào bọn họ không tìm được cả."
Phù Ngọc Thu sững sờ, đột nhiên nghiêm túc nói: "Ta biết rồi."
Phượng Ương: "?"
Biết gì chứ?
Phù Ngọc Thu vui vẻ chạy đi.
Trong lòng Phượng Ương cảm thấy không ổn nên lẳng lặng theo sau.
Chỉ thấy Phù Ngọc Thu đến trước bàn phát lệnh treo thưởng huơ tay với một nữ tu sĩ: "Chỉ có tên thôi được không? Cam đoan không trùng tên, có thể tìm ra thật sao?"
Nữ tu mỉm cười ngọt ngào: "Được mà tiểu tâm can."
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu mừng rỡ lấy hai lệnh treo thưởng để trống đưa cho nàng.
"Vậy ta muốn treo thưởng hai người."
Nữ tu nhận lấy rồi cầm bút lên: "Tên gì?"
Phù Ngọc Thu nói.
"Phù Ngọc Khuyết, Phù Bạch Hạc."