Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 31




Chắc vì uy lực như có như không của Phượng Hoàng nên núi sâu lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng côn trùng chim hót cũng không có.

Phù Ngọc Thu vừa đi vừa thử điều khiển linh đan để khỏi mất công lát nữa có kẻ đuổi theo mình lại yếu ớt bất lực mặc người chém giết như ban nãy.

Linh lực U Thảo xưa nay toàn dùng để cứu người, Phù Ngọc Thu thử biến linh lực nước giữa kẽ tay thành lưỡi dao nhưng cố gắng nửa ngày vẫn chẳng có chút lực công kích nào.

"Vô dụng!"

Phù Ngọc Thu thở hồng hộc hất văng linh lực, cảm thấy mình chính là tiểu phế vật chẳng có tài cán gì.

Nước rơi xuống tóe lên bọt nước văng vào bắp chân Phù Ngọc Thu.

Chỉ bị mấy giọt nước văng trúng mà Phù Ngọc Thu chợt rùng mình một cái rồi vội vàng lui ra sau mấy bước.

Trước mặt là một con dốc hơi nghiêng, phía trên có suối chảy róc rách dọc theo sườn núi tạo thành một dòng nước mỏng manh mài nhẵn nền đá.

Phù Ngọc Thu thở dài một hơi rồi bước lên.

Con dốc kia rất dài, Phù Ngọc Thu đi nửa canh giờ mới lên tới đỉnh.

Đầu nguồn là một hồ nước lớn, chính giữa có con suối đang ào ạt tuôn nước không ngừng.

Phù Ngọc Thu nhìn lướt qua, đang định rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt rơi vào con suối. Dòng nước, Thương Loan chuyên về nước......

Phượng Hoàng trong ngực đã chìm vào giấc ngủ, thân thể càng lúc càng nóng hổi làm cánh tay Phù Ngọc Thu bị bỏng đỏ ửng.

Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi rồi băng qua hồ nhẹ nhàng đặt Phượng Hoàng sau một tảng đá. Hai cánh Phượng Hoàng khẽ động như muốn bám vào chỗ nào đó, hơi thở cũng dần hỗn loạn.

"Không sao đâu." Phù Ngọc Thu quỳ xuống dịu dàng áp trán vào mi tâm Phượng Hoàng như khi còn là chim trắng rồi trấn an, "Ta sẽ sớm trở lại mang ngươi đi."

Phượng Hoàng cựa quậy mấy lần mới ngoan ngoãn nằm im.

Phù Ngọc Thu thở phào gom lại mớ tóc dài rối tung rồi bứt một đoạn dây leo buộc lại.

Y đến cạnh hồ, từ trên cao nhìn xuống con đường trải dài đến rừng cây rậm rạp, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng.

Chỉ chốc lát sau, hai bóng người xuất hiện trên con đường Phù Ngọc Thu từng đi qua. Chính là kiếm tu và ác long.

Tóc dài bị Phù Ngọc Thu buộc lại rũ xuống gót chân thấm nước sáng bóng.

Ác long bị cháy đuôi vẫn còn đau âm ỉ, nhưng vừa ngẩng lên thấy Phù Ngọc Thu thì hai mắt sáng quắc, chứng nào tật nấy gọi: "Bảo, bảo bối, bảo bối xinh đẹp ơi."

Ánh mắt kiếm tu đảo qua một vòng nhưng không thấy Phượng Hoàng đâu.

"Ngươi có giấu hắn cũng vô ích thôi." Kiếm tu lạnh lùng nói, "Chỉ cần có linh văn thì trừ khi hắn bỏ chạy về Cửu Trọng Thiên, nếu không chắc chắn sẽ hết đường sống."

"Đường sống?" Phù Ngọc Thu nhẹ nhàng giơ tay lên, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, "Giết các ngươi chẳng phải sẽ có đường sống à?"

Kiếm tu cười lạnh chế nhạo ý nghĩ hão huyền của y.

Ác long không có tiền đồ nhìn y chằm chặp, trợn mắt há hốc mồm nói: "Chà, kiêu kỳ ghê, ta thích lắm!"

Kiếm tu∶ "......"

Con rồng này sớm muộn gì cũng chết vì thói háo sắc của mình thôi.

Kiếm tu giật giật khóe môi, rốt cuộc nhịn không được cầm kiếm xông lên. Mái tóc đen nhánh bay lất phất mơ hồ lộ ra mấy sợi tóc trắng như tuyết.

Kiếm tu là tán tu không thuộc môn phái nào, từ khi mưa lửa khiến linh mạch tam giới khô cạn, thân thể hắn có dấu hiệu suy nhược vì thiếu linh lực.

Phải giết Phượng Hoàng lấy linh mạch thì hắn mới có thể tiếp tục tu luyện lên đại đạo. Lần này hắn cũng bị tình thế bắt buộc mà thôi.

Mặt Phù Ngọc Thu trầm như nước nhìn cực kỳ đáng sợ nhưng tim lại đập loạn xạ.

Linh lực huyết mạch Thương Loan dẫn dắt linh đan kỳ quái trong người phóng ra linh lực cuồn cuộn như sóng thần. Chỉ là linh lực này không đánh về phía kiếm tu.

Phù Ngọc Thu hạ tay xuống, linh lực đột nhiên tràn vào dòng nước bên dưới.

Trong chớp mắt vô số linh lực như mạng nhện tỏa ra ánh sáng xanh thẫm lan rộng trong nước.

Ầm.

Nước hồ tràn ra như vô số rễ cây bao phủ khắp con đường, lúc này linh lực dồi dào để mặc Phù Ngọc Thu sử dụng.

Ác long còn đang thèm nhỏ dãi mỹ mạo của bảo bối thì chợt cảm nhận được nước dưới lòng bàn chân truyền đến linh lực làm hắn run sợ trong lòng, hoảng hốt nhảy dựng lên.

"Nước! A a a lại là nước kia nữa!!"

Kiếm tu chẳng thấy nước này có gì đáng sợ, đang muốn ra tay thì nước trên mặt đất hệt như sợi rễ cuốn lấy chân hắn kéo mạnh một phát.

Hắn quyết định rất nhanh, vung kiếm chặt đứt dòng nước trên chân!

Nhưng lúc này Phù Ngọc Thu mượn nước hồ có thể điều khiển vô số linh lực, một sợi bị chém đứt lại có vô số sợi khác chằng chịt quấn lên, hoàn toàn không có cách nào chống cự.

Kiếm tu chưa từng nghĩ một thiếu niên nhìn như không có linh lực lại có thể đẩy hắn vào tình thế này.

Thấy ác long còn đu cành cây quan sát, kiếm tu bị dòng nước đáng ghét kia quấn chặt không cách nào động đậy tức giận nói∶ "Sau hồ chính là Cung Thương Hạp, ngươi định trơ mắt nhìn y vào đó à?!"

Ác long do dự nửa ngày rồi nhảy xuống đất.

Hắn vừa mới động thì Phù Ngọc Thu đột ngột quất linh lực về phía hắn. "Cút đi."

Ác long nức nở∶ "Y mắng ta kìa, hu hu, chết cũng không tiếc!"

Phù Ngọc Thu∶ "......"

Kiếm tu∶ "......"

Phù Ngọc Thu chung quy vẫn thua thiệt vì không biết đánh nhau, y ném rất chuẩn nhưng thân hình ác long vẫn nhanh nhẹn tránh được linh lực lấy mạng rồng.

Kiếm tu vẫn đang bị "đám rễ" dệt từ nước quấn lấy, ác long biến về nguyên hình giương nanh múa vuốt bay đến.

Động tác của hắn nhìn thì nhẹ nhàng nhưng nguyên hình thật sự quá khổng lồ, cảm giác áp bách to lớn ập xuống đầu làm con ngươi Phù Ngọc Thu co lại, chỉ kịp vung ra một luồng linh lực mạnh mẽ rồi ngã ngửa ra sau.

"Ùm" một tiếng, Phù Ngọc Thu rơi thẳng xuống hồ.

Ác long tạo ra một vỏ bọc hộ thân chịu đòn của Phù Ngọc Thu.

Thấy Phù Ngọc Thu rơi xuống nước, hắn nhe răng nhếch miệng đi tới sợ hãi thò móng xuống hồ khuấy khuấy.

Vì Phù Ngọc Thu rơi xuống hồ nên dòng nước khó khăn lắm mới ngưng tụ lại được bỗng nhiên tan biến, kiếm tu vung kiếm lạnh lùng đi tới. "Đừng mò nữa, tìm Phượng Hoàng quan trọng hơn."

Trong đầu ác long chỉ có bảo bối, tức giận nói∶ "Kiếm tu các ngươi không có đạo lữ là đáng lắm, thì ra đều tại mình cả."

Kiếm tu: "......"

Ác long khuấy hồ đục ngầu, chưa mò bao lâu đã thấy Phù Ngọc Thu chật vật leo lên bờ bên kia rồi sặc ra mấy ngụm nước.

Y bị sặc làm đuôi mắt đỏ lên, trên mặt tràn đầy căm ghét và oán hận không che giấu được.

Hai mắt ác long sáng lên, bay vọt tới đè móng vuốt lên ngực bảo bối.

Toàn thân Phù Ngọc Thu ướt đẫm, nửa người còn đang dưới nước, bị hắn đè suýt tắt thở, hai chân đạp nước loạn xạ rồi yếu ớt gục xuống.

Long tộc xưa nay mạnh bạo, Phù Ngọc Thu đã tu luyện mấy trăm năm cũng không phải đối thủ, huống chi còn có một kiếm tu đạt đến tu vi đỉnh cao.

Phù Ngọc Thu đột nhiên kịp phản ứng, khó nhọc đẩy móng rồng ngoái nhìn lại.

Kiếm tu đã tìm ra Phượng Hoàng, lúc này đang cầm kiếm từ trên cao nhìn xuống hắn.

Con ngươi Phù Ngọc Thu co lại, hoảng loạn đến mức toàn thân run rẩy, giãy dụa muốn thoát khỏi móng rồng. "Phượng Hoàng -——!"

Ác long sợ y bị đè nát nên vội nói: "Đừng lộn xộn, ngươi muốn chết à?"

Phù Ngọc Thu nhìn kiếm tu giơ kiếm chĩa xuống Phượng Hoàng, hơi thở như ngừng lại.

Phượng Hoàng sẽ chết!

Không đâu, Phượng Hoàng sẽ niết bàn, hắn sẽ không chết đâu.

Nhưng.....

Phù Ngọc Thu thẫn thờ nghĩ thầm∶ "Nếu không phải vì mình thì hắn sẽ không xuống hạ giới, cũng sẽ không bị rình rập truy sát."

Phù Ngọc Thu đã cứu vô số người, xưa nay chỉ có người khác nợ y. Đây là lần đầu tiên y có lỗi với người khác.

Ác long đang thử tìm độ mạnh thích hợp để xoa cho bảo bối thì chợt cảm giác người dưới lòng bàn tay không giãy dụa nữa mà yên lặng quay đầu đi, tóc dài ẩm ướt dính bết vào gò má tái nhợt càng lộ ra vẻ mong manh yếu đuối.

Ác long ngừng thở.

Hắn chưa bao giờ thấy bảo bối nào xinh đẹp yếu đuối như vậy, như thể chỉ cần hắn thở một hơi sẽ thổi y vỡ vụn.

Tựa như tuyết đã biến mất ở hạ giới suốt hai mươi năm qua.

Đúng lúc này, ác long chợt phát hiện có gì đó không ổn.

Thiếu niên dưới lòng bàn tay yên tĩnh ngoan ngoãn nhưng linh đan trong người hệt như mưa to gió lớn càn quét khắp nơi, không ngừng tuôn ra linh lực cuồng bạo. Đây không phải linh lực nước mà hình như là......

Ác long bàng hoàng thảng thốt: "Y muốn tự nổ?!"

Kiếm tu quay phắt lại: "Cái gì?"

Ác long buông móng vuốt ra, khí thế trước khi linh đan tự nổ càng lúc càng mãnh liệt, khí tức cũng càng lúc càng mờ mịt. Kiếm tu không kịp nghĩ nhiều mà tiện tay ôm Phượng Hoàng vội vàng rút lui. "Đừng tới gần y!"

Khí thế tự nổ linh đan kia hết sức kỳ lạ, hoàn toàn không giống linh đan của tu sĩ bình thường, nếu lúc này mà nổ tung thì chỉ sợ trong bán kính mấy chục dặm đều bị san thành bình địa.

Kiếm tu quyết định thật nhanh: "Đi mau!"

Ác long không nỡ xa bảo bối nhưng cũng chẳng muốn bỏ mạng lại đây nên nghiến răng một cái rồi rời đi.

Phù Ngọc Thu nằm trên mặt đất, mười ngón bấu chặt vào bùn lầy nhão nhoẹt.

Linh lực càn quét lần nữa khiến toàn bộ nước chung quanh bay thẳng lên tạo thành lồng nước khổng lồ bao quanh hai người.

Kiếm tu bỗng nhiên vung kiếm quét ngang tới.

Nhưng lồng nước vẫn sừng sững như cũ, linh lực nước kia rất quái dị, thế mà không cách nào thoát ra được.

Ác long quả thực muốn hét lên: "Oa oa oa mỹ nhân tàn độc! Ta nhất định phải bắt y về làm đạo lữ mới được!"

Phù Ngọc Thu đã quen được cưng chiều, xưa nay không biết mình còn có thể hung ác đến mức này.

Y lại mạnh mẽ dùng hết linh lực còn lại hóa thành một tầng bảo vệ vung tới chỗ Phượng Hoàng, tạo ra một màng nước kín kẽ bảo vệ hắn.

Biết hai kẻ kia không thoát ra được lồng nước, rốt cuộc y mệt mỏi nhắm mắt lại để mặc linh đan trong người đảo loạn chuẩn bị nổ tung.

Đột nhiên một tiếng đàn vọng lại từ rừng sâu núi thẳm.

Rõ ràng là tiếng đàn táo bạo nóng nảy nhưng khi quét ngang qua Phù Ngọc Thu lại như một bàn tay mềm mại cưỡng ép xoa dịu linh lực sắp bùng nổ.

Lại một tiếng đàn du dương khác vọng đến.

Tiếng đàn tựa như linh đan diệu dược trấn an lòng người, chỉ mấy âm đã điều tức lại linh lực hỗn loạn trong cơ thể Phù Ngọc Thu, chẳng mấy chốc đã khôi phục như cũ.

Phù Ngọc Thu khẽ giật mình.

Kiếm tu và ác long cũng thở phào một hơi —— Một là vì giữ được tính mạng, một là vì bảo bối không bị vỡ. Chỉ là bọn hắn chưa kịp thả lỏng thì lại gặp phải một vấn đề khác. Tiếng đàn kia......

Kiếm tu chợt vỡ lẽ ra điều gì nên sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

Chỉ giây lát sau, trên đường nhỏ quanh co dẫn đến hồ nước loáng thoáng có tiếng vải vóc sượt qua lá cây.

Nhạc Thánh mặc áo trắng ôm đàn đi đến, uy lực như có như không trên người làm kiếm tu đã đạt cảnh giới cũng phải ngạt thở.

Rõ ràng là áo trắng tinh khôi như tiên nhân nhưng mặc trên người hắn lại mang đến cảm giác lạnh lẽo như thể "Canh ba đêm nay sẽ lấy mạng chó của ngươi".

"Lần lượt chịu chết đi." Nhạc Thánh lạnh lùng nói, "Ai tới trước?"

Kiếm tu, ác long: "......"

Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu lên, khi ánh mắt rơi vào tay phải bằng gỗ buông thõng bên hông Nhạc Thánh thì đột nhiên ngây dại.

Kiếm tu gật đầu bình tĩnh nói: "Hôm nay quấy rầy Nhạc Thánh đúng là sơ suất của ta, nhưng chúng ta chỉ giao chiến bên ngoài chứ đâu đã vượt qua ranh giới."

Hồ nước chính là ranh giới Cung Thương Hạp.

Tuy lúc nãy kiếm tu băng qua hồ bắt Phượng Hoàng nhưng chỉ cần chối bay chối biến thì Nhạc Thánh cũng chẳng có lý do gì nổi giận.

Ác long nghe được câu này lại quýnh lên.

Hắn nói vậy khác nào tố cáo bảo bối vượt qua ranh giới chứ?

Với tính xấu như chó bất kể quen biết của Nhạc Thánh thì mỹ nhân có đẹp cách mấy cũng chẳng lọt mắt.

Ác long đang định giải thích giùm Phù Ngọc Thu thì kiếm tu đã đạp mạnh vào đầu gối hắn rồi truyền âm sang: "Ngậm miệng! Chờ y chết chúng ta sẽ mang Phượng Hoàng đi."

Ác long nhíu mày.

Nhưng hắn không cần Phượng Hoàng, nhìn xấu muốn chết, mỹ nhân vẫn đẹp hơn.

Trong lúc bọn hắn trao đổi, Nhạc Thánh tính xấu như chó đã lạnh lùng nhìn kẻ "to gan lớn mật" vượt qua ranh giới nằm trên bờ hồ.

Kiếm tu dời mắt đi rồi âm thầm cười lạnh. Muốn trách thì trách chính y chán sống chạy tới Cung Thương Hạp đi, xui thì chết thôi.

Nhưng ma âm có thể phá hủy thần trí của Nhạc Thánh không hề xuất hiện, nam nhân áo trắng đáng sợ kia nhìn Phù Ngọc Thu từ trên xuống dưới với vẻ mặt kỳ quái.

Ngoại trừ mái tóc trắng như tuyết thì hình người của Phù Ngọc Thu hoàn toàn chẳng khác gì U Thảo.

Nửa người y ngâm trong nước không đứng dậy được, mọi nỗi run rẩy, sợ hãi, tuyệt vọng ngay khi thấy "Nhạc sư" lập tức biến thành ủy khuất ngập trời.

Phù Ngọc Thu cố kìm nén nhưng vẫn không nhịn được, nước mắt lã chã rơi xuống ướt đẫm mặt.

Nhạc Thánh nhìn chằm chằm gương mặt kia nửa ngày rồi sững sờ lên tiếng: "Ngọc Thu?"