Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 23




Khi tỉnh lại lần nữa, Phù Ngọc Thu vẫn còn nóng bừng.

Nhưng nỗi thống khổ khi nước lửa va chạm đã biến mất, chỉ còn âm ấm như hơi nóng còn sót lại sau khi lửa tắt.

Kinh mạch đầy tràn, linh lực thơm ngát của Cửu Trọng Thiên len lỏi khắp người y.

Cảm giác này khá quen thuộc.

Phù Ngọc Thu mơ màng nghĩ hồi lâu mới nhớ ra khi U Thảo kết linh đan, y cũng có cảm giác căng trướng kỳ quái này, chỉ hận không thể mọc ra một chiếc lá.

"Gì đây?" Phù Ngọc Thu mờ mịt nghĩ thầm, "Chẳng phải xác chim trắng này không có linh đan à? Sao lại muốn kết đan chứ?"

Y đang suy nghĩ miên man thì bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Tỉnh rồi à?"

Phù Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn.

Phượng Hoàng đứng ngay bên cạnh rũ mắt nhìn y, mắt vàng xinh đẹp như lửa.

Giờ Phù Ngọc Thu mới phát hiện mình đang ở trong cung điện "giam" Phượng Hoàng, dưới chân là trận pháp chằng chịt, dây đỏ và chuông gió trên đỉnh đầu đều im lìm.

Vô số đom đóm bay lượn trong trận pháp tỏa ra ánh sáng lập lòe như lửa trên thảo nguyên.

Cung điện vốn âm u lạnh lẽo trở nên thơ mộng lạ thường.

Đầu óc Phù Ngọc Thu đã bị đốt thành bột nhão, không nghĩ ra sao mình lại ở đây, phản ứng đầu tiên khi thấy Phượng Hoàng chính là—— Truyền Thừa Phượng Hoàng!

Y thẫn thờ ngơ ngác há mỏ nửa ngày mới phát hiện truyền thừa Phượng Hoàng ngậm trong miệng lại bị cướp đi.

Lý trí mất hết làm Phù Ngọc Thu không kiểm soát được cảm xúc của mình, lập tức "oa" một tiếng rồi vừa khóc vừa mắng: "Diêm La sống...... không phải con người, lại lấy lông vũ đi rồi!"

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng không ngờ câu đầu tiên sau khi y tỉnh dậy lại nhắc tới chuyện này nên lập tức bật cười: "Ý ngươi nói lông Phượng Hoàng ấy à?"

Phù Ngọc Thu nghẹn ngào: "Ừ."

"Ngươi nhìn phía sau đi." Phượng Hoàng nhắc nhở.

Phù Ngọc Thu nghe lời nhảy một cái rồi quay đầu nhìn ra sau.

Chẳng có gì cả.

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng một lời khó nói hết: "Ngươi quay đầu thôi chứ đừng quay người."

"À." Phù Ngọc Thu quay đầu lại thì phát hiện trên bộ lông trắng như tuyết của mình cắm một chiếc lông vũ Phượng Hoàng màu đỏ vàng.

Phù Ngọc Thu mờ mịt, nước mắt tới nhanh mà đi càng nhanh hơn, lập tức mừng rỡ ngậm lông vũ tới gần Phượng Hoàng.

"Phượng, Phượng Hoàng, cho ngươi, cho ngươi đó."

Phượng Hoàng cúi đầu nhìn chăm chú chiếc lông vũ đỏ vàng kia hồi lâu, tuy biết rõ chim trắng này không có ý đồ đen tối gì nhưng đã quen cảnh giác quá lâu nên hắn không thể hoàn toàn tin tưởng một người xa lạ vô duyên vô cớ đối tốt với mình.

Hắn hỏi: "Ngươi không cần à?"

Phù Ngọc Thu khẽ chíp chíp, mờ mịt hỏi: "Gì cơ?"

"Đây là truyền thừa Phượng Hoàng đấy." Phượng Hoàng nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như hồ nước của Phù Ngọc Thu gằn từng chữ: "Luyện hóa linh lực trong đó sẽ được một bước lên trời, ngươi còn có thể kết đan rồi thuận lợi hóa thành người nữa."

Chim chóc linh thú tu luyện lấy kết đan hóa thành người để làm tiêu chuẩn.

Cứ như biến thành người thì có thể vạch ra giới hạn với những loài thú dã man khác, một mình mình mỹ lệ.

Sau khi chim trắng phá vỏ vẫn không kết được linh đan, tuy được tộc Thương Loan gọi là "tiểu điện hạ" nhưng cũng không tránh được bị kẻ khác nói xấu.

Thùng cơm phế vật.

Thậm chí ngay cả tên cũng chẳng có.

Vì không có linh đan mà y phải âm thầm chịu đựng xỉ vả, chẳng phải điều ước lớn nhất là có cơ duyên kết đan để hóa thành người rửa sạch nhục nhã sao?

Ban đầu Phượng Hoàng chỉ muốn thăm dò nhưng bây giờ ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Thấy Phù Ngọc Thu tựa như đang suy nghĩ, Phượng Hoàng nói tiếp: "Tộc chủ Tuyết Lộc nói trong người ngươi chứa lửa độc, chỉ có linh lực truyền thừa Phượng Hoàng mới khử được độc tố trong kinh mạch của ngươi thôi."

Phù Ngọc Thu run lên, vẻ mặt hơi xoắn xuýt, đôi mắt như hạt đậu cũng híp lại thành một đường.

Phượng Hoàng thờ ơ nói: "Thế mà ngươi không cần truyền thừa Phượng Hoàng......"

"Hóa thành người......" Phù Ngọc Thu thì thào ngắt lời Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng: "Ừ, hóa thành người."

Chẳng có chim thú nào không muốn hóa thành người, chim trắng này cũng......

Chưa kịp nghĩ xong thì Phù Ngọc Thu đột nhiên "chíp!" một tiếng rồi cả giận nói: "Không thèm hình người! Hình người! Không thèm!"

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng hoài nghi mình nghe lầm.

Đầu óc Phù Ngọc Thu mông lung nhưng bản năng chán ghét nhân loại làm y tức giận đến xù lông đuôi, vùi đầu vào lông nhung ấm áp của Phượng Hoàng hùng hổ nói: "Hình người gớm ghiếc, ta thà làm chim cả đời cũng không thèm biến thành người đâu, gớm ghiếc, gớm ghiếc."

Phượng Hoàng: "............"

Hắn bắt đầu tự hỏi Phù Ngọc Thu có thật là chim hay không.

Sao lại có một con chim không muốn hóa thành người, thậm chí ngay cả bay cũng chẳng muốn.

Còn sợ độ cao nữa.

Đầu óc Phù Ngọc Thu mơ màng cộng thêm không biết mắng chửi người nên chỉ biết lầm bầm "gớm ghiếc, thật gớm ghiếc".

Phượng Hoàng lặng thinh.

Nghe Phù Ngọc Thu ầm ĩ, chút khúc mắc trong lòng Phượng Hoàng cũng tan thành mây khói.

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm không thèm làm người, cắm chiếc lông vũ ngậm trong miệng lên người Phượng Hoàng cứ như chiếc lông này cũng đáng sợ như "hình người" nên y phải mau chóng né xa.

Phượng Hoàng âm thầm thở dài nhận chiếc lông vũ này.

Phù Ngọc Thu thở phào một hơi rồi nằm xuống lông vũ mềm mại của Phượng Hoàng, đầu óc quay cuồng như sắp ngủ.

Chuông trên đỉnh đầu chợt vang lên.

Linh lực trong truyền thừa Phượng Hoàng được Phượng Hoàng dẫn dắt từ từ rót vào trận pháp trên mặt đất, theo chuyển động của phù văn dần hóa thành linh lực như mây mù âm thầm tụ hợp vào kinh mạch Phù Ngọc Thu.

Linh lực Phượng Hoàng như lửa cháy nuốt chửng lửa độc, linh đan trong cơ thể —— Thủy Liên Thanh cũng cực kỳ bài xích lửa Phượng Hoàng, theo bản năng muốn đẩy linh lực lửa Phượng Hoàng ra ngoài.

Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn Thủy Liên Thanh hóa thành dòng nước nhỏ bé muốn xua tan linh lực lửa trong kinh mạch Phù Ngọc Thu.

Thứ ngu xuẩn.

Thủy Liên Thanh này khá kỳ quái, tựa như được cố ý tạo ra để dập tắt lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng, chỉ cần Thủy Liên Thanh lọt vào ngưởi Phượng Hoàng thì sẽ chặt đứt con đường tái sinh của Phượng Hoàng.

Hoàn toàn giết chết Phượng Hoàng bất tử.

Nếu là trước kia có lẽ Phượng Hoàng sẽ cố ý dẫn dắt Thủy Liên Thanh vào cơ thể mình.

Nhưng bây giờ......

Hắn nhìn chim trắng yếu ớt đến nỗi có thể bị năm ngón tay nghiền thành bột mịn đang dựa vào mình, đột nhiên thúc giục linh lực đâm vào Thủy Liên Thanh trong người chim trắng.

Thủy Liên Thanh run rẩy kịch liệt, nó tựa như có thần trí riêng nên hoàn toàn không chịu sự điều khiển của Phù Ngọc Thu, chỉ khi gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng mới xuất hiện.

"Ngươi đã muốn giả làm linh đan......" Phượng Hoàng thản nhiên nói, "Thì cứ mãi làm linh đan đi."

Thủy Liên Thanh run lên một cái, cảm nhận được sát ý trên người Phượng Hoàng nên im ắng thét lên.

Theo bản năng nó muốn thoát khỏi xác chim trắng, nhưng chưa kịp chui ra đã bị một uy lực mạnh mẽ như núi tuyết đè nghiến, thần trí như rơi xuống đầm sâu không đáy.

Ánh sáng từ từ tan đi trước mắt.

Thần trí nó khó khăn lắm mới sinh ra như một sợi dây cung nối với tia sáng kia, khi nó tiếp tục chìm xuống thì sợi dây cung kia càng lúc càng căng.

Càng lúc càng căng......

Cho đến khi một tiếng "phựt" vang lên.

Sợi dây đứt lìa.

Thủy Liên Thanh hoàn toàn biến thành một viên linh đan không có thần trí, dịu dàng ngoan ngoãn co ro trong người Phù Ngọc Thu.

Phượng Hoàng thu lại chiếc lông vũ rồi cúi nhìn cục bông trắng đã mê man.

Lửa độc trong người Phù Ngọc Thu đã bị lửa Phượng Hoàng thiêu huỷ toàn bộ, Thủy Liên Thanh hóa thành linh đan cuối cùng tụ hợp linh lực dồi dào trong người vào kinh mạch chim trắng.

Chim trắng bị ba tộc gọi là thùng cơm phế vật rốt cuộc đã có linh đan.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không hay biết gì mà vẫn ngủ ngon lành.

***

Liên tục giày vò suốt cả đêm, ráng đỏ đã hiện lên ngoài điện, ánh nắng ban mai xuyên qua mây mù chiếu sáng Cửu Trọng Thiên.

Thang mây lại được mở ra, tư tôn Uyên Sồ Minh Nam bị đưa đi khỏi Cửu Trọng Thiên nhưng không về Lưu Ly Đạo mà xuống trần gian trở về tộc Uyên Sồ.

"Tôn thượng, ta có cần theo dõi y không ạ?" Vân Quy cau mày, "Y đã biết thiếu tộc chủ Uyên Sồ không phải ân nhân cứu mạng của ngài, nếu nói lại chuyện này với tộc Uyên Sồ......"

Tiên tôn đã rót linh lực ròng rã một đêm vì Phù Ngọc Thu nên có vẻ hơi mệt nhưng tâm tình lại rất tốt, uể oải cầm một quyển sách cổ đã ố vàng, mắt vàng đảo qua những dòng chữ chi chít rồi nhanh chóng lật tiếp.

"Không cần. Dù y có e ngại cũng sẽ giúp ta thôi." Tiên tôn hờ hững nói, "Tộc Uyên Sồ chỉ hận không thể đem Minh Nam đi tế hồn thiếu tộc chủ, nếu y mất đi sự che chở của ta thì chỉ sợ kết cục còn thảm hơn cả chết."

Vân Quy trầm ngâm gật đầu.

"Đây là tất cả sinh linh ở Minh phủ đã chuyển kiếp trong một tháng qua à?" Tiên tôn đã lật xong quyển sổ "Ghi chép chuyển kiếp" dày cộp: "Có sai sót gì không?"

Vân Quy: "Sáu cõi luân hồi ở Minh phủ đều do Thập Điện Diêm Vương quản lý, mấy ngàn năm nay chưa bao giờ sai sót đâu ạ."

Tiên tôn đóng lại "Ghi chép chuyển kiếp" rồi nhíu mày suy nghĩ.

Vân Quy rụt rè hỏi: "Tôn thượng muốn tìm ai sao ạ?"

"Ừm." Tiên tôn thờ ơ gõ hai ngón tay lên tay vịn ghế mây, "Minh Nam nói tộc Uyên Sồ tiên đoán hắn đã đầu thai, nhưng trong sổ chuyển kiếp này......"

Vân Quy nói: "Là ai vậy ạ?"

Ai có thể khiến tôn thượng nhớ nhung như vậy?

Tiên tôn lại nói: "Ta không nhớ rõ."

Hắn từng niết bàn, chỉ còn lại tình cảm chứ ký ức đã vỡ tan tành không nhớ được gì nữa.

Vân Quy nhất thời lúng túng không biết làm sao để giúp tiên tôn.

Đúng lúc này Vân Thu từ tẩm điện chạy tới thở hổn hển nói: "Tôn, tôn thượng, chim...... tiểu điện hạ không ổn lắm ạ."

Tiên tôn đứng phắt dậy.

Trong tẩm điện Cửu Trọng Thiên.

Chim trắng nhỏ bé co quắp trên giường rộng, trong lúc mê man không khống chế được linh đan mới "kết", linh lực trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một tia nước như ngọn cỏ rồi phút chốc biến mất.

Chỉ trong chốc lát giường đã bị thấm ướt hơn phân nửa.

Tiên tôn bước nhanh tới, vừa vén rèm mây lên thì đột nhiên bị một dòng nước ập tới.

Hắn giơ tay lên cản, linh lực nước chứa Thủy Liên Thanh lập tức dừng lại giữa không trung.

Phát giác được linh lực hung hãn của Thủy Liên Thanh, Vân Thu tức giận thốt lên: "Làm càn! Y muốn ám hại tôn thượng!"

Vân Quy: "......"

Vân Quy lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết bịt miệng đệ đệ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngậm miệng đi!"

Không thấy chim trắng đang nằm trên giường tiên tôn à?!

Đúng là có mắt không tròng mà.

Phù Ngọc Thu còn đang cau mày, mất khống chế tuôn ra từng tia nước.

Tiên tôn đi tới kiểm tra rồi nhíu mày.

Không phải lửa độc phát tác mà hình như......

Sắp hóa thành người rồi thì phải?