Phù Ngọc Thu thoải mái cuộn mình trên lòng bàn tay Vân Thu, được ngâm mình trong suối một lần làm y thỏa mãn đến mức chỉ hận không thể chíp chíp chíp.
Chẳng biết Vân Thu mắc chứng gì mà vừa bưng y đến thiên điện vừa luôn mồm mắng y xối xả.
"Ngươi là đồ ngốc, Phượng Hành Vân có đúng là huynh trưởng ngươi không hả? Phi, với đầu óc này của ngươi nhất định không phải là huynh đệ với hắn rồi. Khai thật đi, ngươi là con riêng của tộc chủ Thương Loan như ba tộc đồn đại đúng không?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu vô duyên vô cớ bị mắng nên hung dữ trừng hắn.
Y vẫn nhớ lần trước Vân Thu đã cứu mạng chim của mình, nhưng hắn còn mắng nữa thì chút ân tình này sẽ theo mấy câu "ngu xuẩn ngốc nghếch" bay đi mất.
"Cũng phải, Thương Loan sinh ra một con chim trắng đã đủ kỳ quái rồi." Vân Thu càng nói càng thấy đúng, "Hèn gì tộc chủ Thương Loan đương nhiệm không ưa ngươi."
Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Tộc chủ Thương Loan......
Phút chốc thần trí bị nước suối cuốn trôi thất điên bát đảo đột nhiên tỉnh táo lại.
Lời nói của tộc chủ Thương Loan quanh quẩn trong đầu.
"Tìm cơ hội bỏ Thủy Liên Thanh vào suối ngọc ở Cửu Trọng Thiên đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Thôi xong, chắc suối kia không phải là...... suối ngọc hắn nói đấy chứ?
Vân Thu vẫn đang lải nhải: "Lần sau gặp Phượng Hành Vân nhớ coi chừng mạng nhỏ của ngươi, đừng để hắn thẹn quá hoá giận làm thịt đấy."
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết Thủy Liên Thanh ở đâu, cũng lười quan tâm chuyện vớ vẩn này của tộc Thương Loan.
"Tốt lắm." Phù Ngọc Thu quên sạch sành sanh Thủy Liên Thanh, lạnh lùng nghĩ, "Ta để ngươi mắng lâu như vậy rốt cuộc cũng trả xong ơn cứu mạng của ngươi rồi."
Vân Thu vẫn đang lải nhải thì chim trắng cuộn mình trên lòng bàn tay hắn đột nhiên bật dậy há mỏ hung ác ngậm lấy thịt mềm giữa ngón cái và ngón trỏ của Vân Thu......
Sau đó y xoay đầu vặn chỗ thịt mềm kia nửa vòng.
Vân Thu rống lên thảm thiết.
Rồng xanh hóa thành người da dày thịt béo, nếu Phù Ngọc Thu dùng mỏ nhọn mổ hắn e là sẽ bị đau răng. Nhưng đòn tấn công âm hiểm chỉ vặn một chút xíu thịt này sẽ làm đối phương đau điếng người.
Con rồng Vân Thu chịu không nổi suýt vung tay ném y xuống.
"Ngươi muốn chết à?!" Vân Thu phẫn nộ gầm thét, "Có tin ta đớp ngươi không?!"
Phù Ngọc Thu chỉ sợ Diêm La sống chứ con rồng ngoài mạnh trong yếu này chẳng là cái đinh gì, y nhảy nhót trên lòng bàn tay hắn như muốn thách thức "Đây, đớp đi".
Vân Thu: "......"
Vân Thu sấm to mưa nhỏ, ngoại trừ gầm gừ gào thét thì hoàn toàn không làm gì được y.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai cũng bảo tộc Thương Loan tính tình dịu dàng như nước, sao ngươi lại khó ưa thế hả?"
Vừa dứt lời thì bên tai chợt vang lên tiếng rồng gầm kinh thiên động địa, sau đó một con rồng đen nhánh rơi ầm xuống trước mặt hai người làm tro bụi bay mù mịt.
Vân Quy suýt giẫm trúng bọn họ, nổi giận đùng đùng quẫy đuôi một cái: "Cút sang một bên đi!"
Dứt lời nàng lại hùng hổ bay vút lên cao.
Phù Ngọc Thu: "......"
Vân Thu: "......"
Rồng đen khổng lồ lượn vòng trên trời, giữa không trung chỉ thấy một bóng dáng xanh biếc phóng ra linh lực cuồn cuộn, trong khoảnh khắc lao vào đánh nhau với rồng đen.
Linh lực va chạm nổ tung phát ra tiếng ầm vang.
Vân Thu đứng vững lại rồi lạnh lùng hỏi: "Tộc Thương Loan các ngươi chẳng ai hiền lành dịu dàng hết đúng không?"
Phù Ngọc Thu ngờ vực nhìn hắn.
Có ý gì?
Nữ nhân áo xanh kia cũng là tộc Thương Loan sao?
Đang nghĩ ngợi thì bên tai chợt vang lên tiếng kêu chói lói, một con chim khoác bộ lông xanh biếc đáp xuống đỉnh cột long phượng, bộ lông vũ xinh đẹp lộng lẫy như biển mây trên trời.
Quả nhiên là tộc Thương Loan.
Nàng cao ngạo liếc nhìn rồng đen cuộn mình trên cột rồi nói bằng tiếng người: "Không cho ta gặp tiên tôn cũng được, ngươi bảo chim trắng ra đây đi."
Vân Quy quấn trên cột long phượng lạnh lùng nói: "Thanh Khê, ngươi vượt quá giới hạn rồi đấy."
"Hừ." Thanh Khê cười lạnh, "Ta vượt quá đâu phải một hai lần, còn cần ngươi nhắc ta chắc?"
Vân Thu cách đó không xa tặc lưỡi: "Tỷ ngươi thấy ngươi chưa chết nên muốn đến bổ một đao đấy, chậc chậc, tỷ đệ ruột quả là cảm động trời đất."
Phù Ngọc Thu: "......"
Y mơ hồ suy luận.
Tộc chủ Thương Loan Thanh Khê và thiếu tôn không phải cùng một người.
Thiếu tôn là Phượng Hành Vân —— nam nhân sai chim trắng ám sát tiên tôn bằng Thủy Liên Thanh.
Phù Ngọc Thu đang nghĩ miên man thì đột nhiên giật thót người, mơ hồ cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo chĩa về phía mình.
Y ngơ ngác định ngẩng đầu lên thì thân thể bỗng dưng mất trọng lượng, bên tai vang lên tiếng quát của Vân Thu: "Cửu Trọng Thiên, không được càn rỡ —— Á!"
Phù Ngọc Thu choáng váng rơi thẳng xuống đất phát ra một tiếng "bịch", còn nảy lên mấy cái.
Y chưa kịp phản ứng thì một cái chân chim đã giẫm lên đầu mình.
Phù Ngọc Thu: "???"
Phù Ngọc Thu ngớ người, muốn giãy dụa đứng dậy nhưng móng vuốt kia như nặng ngàn cân đè nghiến y xuống, hai chân chim nhỏ bé giãy đạp loạn xạ trên mặt đất mà không sao thoát ra được.
Trong mắt y mơ hồ lóe lên màu xanh —— Chính là con chim Thương Loan kia.
Thanh Khê ngạo nghễ giẫm lên đầu chim trắng rồi cười như không cười nói với hai con rồng đang bao vây mình: "Muốn cản ta à, các ngươi mà có bản lĩnh đó sao?"
Vân Thu quắc mắt: "Làm càn! Có tin ta nuốt......"
Vân Quy lạnh lùng truyền âm với hắn: "Nghe nói hôm qua nàng cầm kiếm xông lên núi Thanh Nguy ở Lưu Ly Đạo, suýt nữa đã làm thịt Phượng Hành Vân, không muốn chết thì cứ việc nuốt nàng đi."
Vân Thu: "......"
Khí thế hùng hổ của Vân Thu lập tức biến mất.
Thanh Khê nhíu mày bảo Vân Quy: "Ngươi cũng thức thời đấy."
"Tộc chủ." Vân Quy lạnh nhạt nói, "Vì một quân cờ làm vậy không đáng đâu."
"Quân cờ?" Thanh Khê đạp đầu chim trắng dưới chân hống hách nói, "Phế vật này mà cũng xứng làm quân cờ à."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu đâu chịu được nỗi nhục này, tức giận sắp bùng nổ.
Nhưng bất kể y có giãy dụa thế nào thì đầu chim vẫn không nhúc nhích, tức giận đến nỗi suýt hót lên.
Nữ nhân xấu xa!
Vân Quy đang định nói thì thính tai nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai.
Con ngươi trong mắt nàng co lại, động tác nhanh chưa từng có lao tới Thương Loan.
Thanh Khê nhướng mày, vừa định xòe cánh thì Vân Quy truyền âm tới: "Đừng nhúc nhích!"
Thanh Khê vẫn chưa phát giác ra sát ý, trong lúc sững sờ bị Vân Quy bóp cổ quăng mạnh xuống đất.
"Ầm ——"
Mặt đất lập tức xuất hiện những khe nứt rồi dần lan rộng.
Rốt cuộc Phù Ngọc Thu cũng được tự do, bay nhảy lộn nhào tới chỗ Vân Thu.
Mặc dù Vân Thu hơi xấu tính nhưng ít ra sẽ không giẫm đầu chim của mình.
Thấy chim trắng cuống quýt chạy trốn, đôi mắt long lanh như nước của Thanh Khê tựa hồ đóng băng, hung dữ trừng Vân Quy.
"Ngươi!"
Vân Quy quỳ một gối bên cạnh nàng rồi cúi người, tóc dài rối tung xõa xuống che khuất ánh mắt nàng.
Vân Quy cắn răng nghiến lợi gằn giọng: "Không ai bảo ngươi đến Cửu Trọng Thiên phải thu cánh lại à?"
Thanh Khê: "Cái gì?"
Ngón tay Vân Quy run rẩy như đang dốc hết sức lực, khó nhọc nói: "Cánh...... thu, thu lại —— Nếu không muốn chết."
Thanh Khê cau mày, thấy Vân Quy có vẻ như đang sợ hãi gì đó thì cũng không nghĩ nhiều mà nhanh nhẹn hóa thành người rồi hất tay Vân Quy đang nắm chặt cổ tay mình ra.
Tộc chủ Thương Loan có vẻ đẹp khuynh thành dịu dàng nhưng khí thế hết sức lạnh lùng cao ngạo, nàng ung dung đứng dậy, tóc đen rũ xuống vai bị hất ra sau lưng.
Vân Quy vẫn quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: "Khấu kiến tôn thượng."
Thanh Khê giật mình quay đầu lại.
Chẳng biết tiên tôn đã đến từ lúc nào, mỉm cười đứng trên bậc thang quan sát với vẻ hào hứng, vạt áo bào trắng tinh sau lưng phủ lên mấy bậc thang tựa như lông vũ mỹ lệ.
Vân Thu chạy vội tới bế Phù Ngọc Thu lên rồi hành lễ theo.
Thanh Khê chống kiếm quỳ một chân trên đất, dáng vẻ khí khái hào hùng không sao tả xiết.
"Thanh Khê của tộc Thương Loan bái kiến tôn thượng."
"Ngươi là Thanh Khê đấy à?" Tiên tôn cười nói, "Ta vẫn chưa chúc mừng ngươi kế thừa chức tộc chủ Thương Loan nữa."
"Tôn thượng không cần nhọc lòng vì ta đâu." Thanh Khê lười vòng vo nên nói thẳng: "Ngài đang tìm quả Âm Đằng, ta sẽ dốc hết sức lực toàn tộc để tìm về cho tôn thượng, chỉ xin ngài một ân điển thôi."
Tiên tôn giơ tay ra, chim trắng trên lòng bàn tay Vân Thu lập tức bay vào tay hắn.
Phù Ngọc Thu bị giẫm không nhẹ làm bộ lông rối bù, y căm tức trừng Thanh Khê một cái rồi thở hồng hộc há mỏ chải lông.
Lại còn tỷ đệ ruột nữa à?
Tỷ đệ ruột mà đi giết nhau sao?!
Thanh Khê vừa thấy y thì lông mày nhíu chặt, giọng nói cũng lộ vẻ lo lắng.
"Xin tôn thượng chấp thuận."
Tiên tôn có vẻ rất hào hứng, mỉm cười vuốt ve chim trắng: "Ta chỉ giao cho một mình Hành Vân đi tìm quả Âm Đằng, sao giờ cả ba tộc đều biết thế nhỉ?"
Lời này chính là đang trách Thanh Khê cố tình xen vào chuyện của Cửu Trọng Thiên.
Vân Quy nghe vậy thì giật thót.
Thanh Khê to gan nói thẳng: "Mọi người đều biết thì sao, chẳng phải tiên tôn chỉ cần kết quả à, quan tâm ai tìm được làm gì?"
Tiên tôn bình thản nhìn nàng, khí thế áp bách cực nặng.
Thân hình mảnh khảnh của Thanh Khê dường như không cảm nhận được uy lực kia nên vẫn đứng yên, sắc mặt không hề thay đổi.
Tiên tôn nhìn nàng hồi lâu rồi đột nhiên cười vang.
"Ngươi rất thú vị." Tiên tôn nói, "Nếu lúc trước ta chọn ngươi làm thiếu tôn Thương Loan thì e là bây giờ vị trí tiên tôn đã xác định rồi."
Thanh Khê không phủ nhận.
"Được." Tiên tôn dễ dãi nói, "Ngươi muốn ân điển gì, không lấy quả Âm Đằng ta vẫn có thể thưởng cho ngươi."
Ánh mắt Thanh Khê nhìn về phía chim trắng trên tay hắn.
Toàn thân chim trắng ướt nhẹp chưa khô, nhìn vừa chật vật vừa tội nghiệp —— Không con chim nào thích lông mình bị ướt, có lẽ chim trắng vừa mới bị phạt.
Thanh Khê ép mình dời mắt đi rồi nói: "Tôn thượng có thể trả lại Bạch Tước cho tộc ta không?"
Tiên tôn tỏ vẻ hứng thú: "Bạch Tước?"
"Vâng." Thanh Khê nói, "Bạch Tước khờ khạo không biết gì, chỉ sợ ở lại Cửu Trọng Thiên sẽ quấy nhiễu tôn thượng......"
"Không đâu." Tiên tôn gãi cằm Phù Ngọc Thu rồi thản nhiên nói, "Ta thích y lắm."
Thanh Khê: "......"
Thanh Khê sốt ruột: "Nhưng......"
Năm ngón tay tiên tôn khép lại nắm hờ chim trắng trong lòng bàn tay.
Hắn ôn tồn hỏi: "Nhưng gì?"
"Bạch Tước không có linh lực mà cũng chẳng kết đan, hoàn toàn không khác gì chim bình thường cả......"
Thanh Khê im bặt.
Bởi vì nàng phát hiện mình càng nói thì năm ngón tay tiên tôn càng nắm chặt chim trắng.
Tiên tôn vẫn đang ôn hòa nhìn nàng: "Rồi sao nữa?"
Thanh Khê nghiến chặt răng.
Tiên tôn đang muốn nói với nàng: Nếu bảo hắn trả lại chim trắng thì được thôi, trả lại một cái xác cũng là trả.
Phù Ngọc Thu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn đang vô tư chải lông.
Cái xác này phiền quá đi mất, sao mà lắm lông thế.
Thanh Khê nào dám nói tiếp, khẽ gật đầu rồi đổi giọng: "Nếu tôn thượng không chê thì chính là may mắn của Bạch Tước —— Vậy có thể phiền tôn thượng cho ta nói mấy câu với đệ đệ không?"
Năm ngón tay tiên tôn từ từ buông lỏng, hắn mỉm cười làm đôi mắt vàng hiện ra ánh sáng nhu hòa: "Tất nhiên rồi."
Phù Ngọc Thu lập tức xù lông, cuống quýt ôm chặt năm ngón tay tiên tôn.
Đừng mà, nữ nhân xấu xa này muốn giẫm chết y đó!
Nhưng tiên tôn đã đáp ứng thì không thể đổi ý, cuối cùng vẫn giao Phù Ngọc Thu ra.
Phù Ngọc Thu cảnh giác nằm trong tay Thanh Khê, bị nàng quen thuộc nâng trên lòng bàn tay đi ra ngoài điện.
Đến chỗ vắng vẻ, Thanh Khê nâng chim trắng lên trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng lập tức biến mất, nàng thận trọng nhìn quanh một vòng, thấy không ai nhìn trộm mới vội vã mở miệng.
"Mấy ngày nay hình như tiên tôn lại bệnh, ngày mai hắn sẽ ra suối bế quan tĩnh dưỡng, hai con rồng kia cũng đi vắng. Giờ Tý ba khắc đợi mọi nguồn nước ở Cửu Trọng Thiên đều ngừng chảy, đệ lén trốn ra sẽ không ai cản đệ đâu."
Phù Ngọc Thu sững sờ mờ mịt nhìn nàng.
Nàng...... thật sự muốn cứu mình ra ngoài sao?
"Ngoan nào." Thanh Khê vuốt túm lông đỏ trên đầu y, khuôn mặt luôn cau có bỗng nhiên giãn ra, nàng dịu dàng thì thầm, "Ra khỏi điện rồi đi về hướng Bắc, trèo xuống thang mây Cửu Trọng Thiên, tỷ tỷ sẽ chờ đệ ở cổng Lưu Ly Đạo."
Phù Ngọc Thu giật mình.
Lưu Ly Đạo, Vân Bán Lĩnh!
Không phải quá đúng lúc rồi sao?
Phù Ngọc Thu mừng rỡ như đang buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
"Tiên tôn âm tình bất định, đệ ở Cửu Trọng Thiên sớm muộn gì cũng có ngày gặp họa thôi." Thanh Khê dùng tay áo lau bộ lông ướt của y rồi đau lòng nói, "Sau khi trốn thoát tỷ sẽ đưa đệ đến thế gian ẩn náu."
Phù Ngọc Thu gật mạnh đầu.
Thanh Khê thấy vẻ mặt ngốc nghếch của y thì không khỏi đau đầu, lặp lại đường chạy trốn thêm hai lần rồi hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Nói lần đầu y đã nhớ rồi, chỉ mấy câu ngắn gọn thôi mà.
Thì ra cái xác này ngu ngốc đến vậy, có mấy câu cũng không nhớ nổi.
Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của y, Thanh Khê cau mày, vẫn không yên tâm nên lặp lại lần nữa, cuối cùng mới lưu luyến không rời đưa y về.
Phù Ngọc Thu nhìn theo nàng đi xa, nghĩ thầm lời đồn chẳng đúng tí nào.
Tỷ tỷ của chim trắng này hình như cũng đâu ghét nó như trong truyền thuyết.
***
Quả nhiên Thanh Khê nói không sai.
Tiên tôn lại bệnh.
Sau khi trở về Phù Ngọc Thu chưa kịp thấy hắn thì đã bị nhốt vào lồng vàng trong thiên điện, ban đêm cũng không được triệu đến "thị tẩm".
Ngay cả bóng rồng của Vân Thu và Vân Quy cũng không có, chẳng biết đã đi đâu.
Phù Ngọc Thu uống nước trong lồng vàng một ngày suýt nôn ra.
Đêm hôm sau Phù Ngọc Thu bị no nước liên tục nấc cụt, khó khăn lắm mới đỡ hơn chút lại muốn uống nước.
Nhưng y vừa đến cạnh khay ngọc thì sửng sốt thấy hạt châu liên tục tuôn ra nước đột nhiên rung rinh.
Sau đó toàn bộ nước trong khay ngọc biến mất tăm chẳng còn một giọt.
Phù Ngọc Thu giật mình.
Chíp!?!
"Nước của mình đâu?!"
Y ngu ngơ nửa ngày, sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu nhìn quanh.
Không riêng gì nước trong khay ngọc mà thác nước nhỏ cạnh chậu cây cảnh ở thiên điện cũng tan thành hư vô.
Mây mù luôn lượn lờ chung quanh cũng đã biến mất lúc từ nào, tầm nhìn vô cùng rõ ràng —— Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu thấy rõ quang cảnh đại điện Cửu Trọng Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng cổ quái này, Phù Ngọc Thu chợt nhớ tới lời Thanh Khê nói......
"Giờ Tý ba khắc, mọi nguồn nước ở Cửu Trọng Thiên đều ngừng chảy."
Chính là lúc này sao?
Phù Ngọc Thu lập tức phấn khởi nhảy cẫng lên, bứt một chiếc lông vũ từ trên người xuống rồi hì hục cắm vào lỗ khóa lồng vàng, chỉ giây lát sau khóa "cạch" một tiếng mở ra.
Cái này do cây Âm Đằng ở Văn U Cốc dạy y.
Lúc ấy Âm Đằng dương dương đắc ý nói: "Ngươi xấu tính như vậy sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta trói lại đánh thôi, ngươi học cách mở khóa đi, lúc cấp bách có thể giữ lại mạng cỏ đấy."
Phù Ngọc Thu ghét nhất người khác nói mình xấu tính nên lập tức đập Âm Đằng một trận.
Nào ngờ bây giờ lại cần tới kỹ năng mở khóa này.
Sau khi thuận lợi thoát khỏi lồng vàng, Phù Ngọc Thu không biết bay nên dựa vào thân hình tròn vo lăn lộn ra ngoài điện.
Bên ngoài vắng tanh vắng ngắt, không có rồng mà cũng chẳng có mây.
Phù Ngọc Thu nhìn quanh một vòng, sau khi tìm đúng phương hướng thì lập tức vừa lăn vừa chạy tới thang mây Cửu Trọng Thiên.
"Đây là hướng Bắc đúng không nhỉ?" Phù Ngọc Thu lăn đến hoa cả mắt, mờ mịt nghĩ thầm, "Hướng Bắc chính là thang mây dẫn đến Lưu Ly Đạo, Bắc...... Bắc."
Phù Ngọc Thu lăn nửa ngày ở Cửu Trọng Thiên trống trải mà chẳng thấy bóng dáng thang mây trong truyền thuyết đâu, trái lại chỉ thấy một cung điện nguy nga sừng sững cách đó không xa.
"Hình như hơi sai sai." Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi, "Cửu Trọng Thiên lớn như thế mà chỉ có ba người ở thôi sao?"
Theo lý mà nói, với thân phận tôn quý như tiên tôn thì chỗ ở phải có vô số người hầu kẻ hạ mới đúng, nhưng y đến Cửu Trọng Thiên đã hai ngày mà ngoại trừ Vân Thu và Vân Quy thì không thấy một người sống.
Những người hầu kia không tính, Phù Ngọc Thu từng liếc qua và phát hiện đó chỉ là đá khắc ra.
Phù Ngọc Thu rùng mình một cái, nghĩ thầm chắc tiên tôn này có gì đó quái gở nên mới không để người ta hầu hạ.
Trong đầu y đầy ngập những hình ảnh đáng sợ, đúng lúc này ở cung điện phía xa chợt vọng lại một tiếng chim hót tê tâm liệt phế.
Không gian lặng ngắt như tờ bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu chói lói làm Phù Ngọc Thu giật mình ngã chổng vó.
"Chíp ——"
Phù Ngọc Thu suýt xù lông lên.
Đó là tiếng chim hót?!
Cửu Trọng Thiên còn có chim khác nữa sao?
Sau tiếng chim hót thống khổ kia, chung quanh lại trở về yên tĩnh.
Phù Ngọc Thu hoảng sợ vội vàng đập cánh lộn nhào ra cổng cung điện.
Đợi đến khi an toàn rời xa cung điện kỳ quái kia, Phù Ngọc Thu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng chim hót thảm thiết hơn như bị tra tấn.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình, không hiểu sao chợt nhớ tới con hoàng oanh lúc trước bị tiên tôn hành hạ máu me đầm đìa mà vẫn giãy dụa bứt lông vũ bắn pháo hoa.
Nghe từng đợt kêu thảm sau lưng, Phù Ngọc Thu sợ hãi nghĩ thầm: Diêm La sống không có sở thích làm nhục người khác đâu...... nhỉ?
Y không dám ở lâu mà chỉ muốn bỏ chạy càng nhanh càng tốt.
Trên con đường ngọc thạch trống trải, một cục bông trắng lăn lông lốc, nhanh như chớp chui vào bụi cỏ.
Chỉ chốc lát sau Phù Ngọc Thu lại lập cập lăn về.
Phù Ngọc Thu sợ run, chiêm chiếp không ngớt an ủi mình.
"Mình không điên, mình chỉ trở lại nhìn, nhìn tí xíu thôi...... Dù sao Diêm La sống kia cũng đang ở suối tĩnh dưỡng nên không bắt được mình đâu."
Nghĩ vậy y trèo lên bậc thang rồi cẩn thận từng li từng tí lách qua cửa điện khép hờ.
Một đàn đom đóm bay ập vào mặt, vô số đom đóm phát ra ánh sáng li ti mơ hồ chiếu sáng chung quanh.
Tiếng chuông gió chậm rãi vang lên như có gió thổi qua.
Phù Ngọc Thu rón rén đi vào trong, bên tai lại vang lên tiếng chim kêu thét rõ mồn một.
Y nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, sau đó lập tức ngẩn ngơ.
Cung điện rộng lớn hoàn toàn không có đồ đạc trang trí, trên đất chằng chịt pháp trận, vô số dây đỏ đan xen nhau, phía trên cột hàng trăm hàng ngàn chuông gió, vừa động nhẹ sẽ phát ra tiếng leng keng êm tai.
Giữa pháp trận có vô số tia nước từ bốn phương tám hướng đổ về tụ lại thành một dòng chảy xiết như thác.
Dưới thác có một con chim màu sắc rực rỡ đang nằm thoi thóp trong nước.
Con ngươi Phù Ngọc Thu lập tức co lại.
Bộ lông con chim kia hết sức lộng lẫy, so với Thương Loan còn đẹp hơn nhiều, dường như nó muốn thoát khỏi dòng nước đang ào ạt đổ xuống nhưng giãy dụa mấy lần mà hai cánh vẫn không hề nhúc nhích.
Hình như con chim xinh đẹp kia đã bị ai đó bẻ gãy cánh thì phải?
Trong lòng Phù Ngọc Thu bùng lên lửa giận, phẫn nộ chíp một tiếng.
Quả nhiên Diêm La sống có thú vui quái gở ngược đãi chim chóc!
Phượng Hoàng thoi thóp trong nước bỗng nhiên mở to mắt, lộ ra một đôi mắt vàng rực như lửa.