Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 80: Mắc câu




Hậu cung có thêm một vị Từ Mỹ nhân Trác Hoàng hậu mỗi ngày có thêm một ít thú vị. Nói như thế nào thì vị Mỹ nhân này lúc trước thân phận là nữ quan cho nên cũng có một chút không giống các phi tần khác. Từ Mỹ nhân đã quen nhìn sắc mặt chủ tử mà làm việc, đang là nô tỳ bỗng dưng thành chủ tử khí chất cùng phong độ vẫn có vẻ không tự nhiên phóng khoáng.

Những vị phi tần gia thế tuy có khác biệt, có người gia đình giàu sang nhà cao cửa rộng, có người nhà nghèo ít tiền của, nhưng họ đều là tiểu thư, vào cung cũng thành chủ tử, cho nên trên người tự nhiên có một loại khí chất cao quý, điểm này Từ Mỹ nhân thiếu hụt.

Dù nàng cực lực học theo Hoàng hậu nhưng nàng sao so sánh được cùng Trác Hoàng hậu, bởi vậy liền lộ ra một vẻ không thành thật làm người ta nhìn buồn cười.

Từ Mỹ nhân tất nhiên là không biết mọi người ở sau lưng cười nhạo nàng, cũng không biết Trác Hoàng hậu xem nàng như thú vui tiêu khiển mỗi ngày. Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần nếu đem nàng trở thành quân cờ, tất nhiên là phái người âm thầm giám sát nàng, thám tử kỹ càng tỉ mỉ ghi chép nhất cử nhất động, từng lời nói của nàng mỗi ngày đi trình báo.

Đậu Thuần biết được Trác Kinh Phàm thấy chuyện này thú vị, thản nhiên nói với người phụ trách giám sát Từ Mỹ nhân:

"Thì ra nàng còn có tác dụng vậy, nếu Hoàng hậu thích, các ngươi đừng quên mỗi ngày trình báo cáo lên cho Hoàng hậu."

Đúng là cực kỳ sủng Hoàng hậu, Hoàng hậu thích thì dù trăng sao trên tời cũng quyết phải hái xuống.

Những mật thám tất nhiên là biết được ý đồ chân chính của Hoàng thượng, vị Từ Mỹ nhân căn bản là bia che cho Hoàng hậu. Buồn cười là Từ Mỹ nhân không tự biết, còn cho là mình lọt vào mắt Hoàng thượng, ngay cả việc Hoàng thượng cho người làm cho nàng sinh ảo giác rằng nàng được sủng hạnh nàng cũng không biết, từ đầu đến cuối Hoàng thượng một ngón tay cũng không có chạm qua nàng.

Qua mấy ngày được sủng ái, đột nhiên Hoàng thượng lãnh đạm bỏ mặc Từ Mỹ nhân.

Từ Mỹ nhân nghĩ mình bị thất sủng sao nhanh như vậy, nàng mới được phong Mỹ nhân không bao lâu mà, sao Hoàng thượng liền chán mình? Chẳng lẽ là Hoàng hậu đã nói gì đó? Từ Mỹ nhân bắt đầu ngày ngày lo sợ bất an.

Không quản Từ Mỹ nhân phí bao nhiêu sức lực cố lôi kéo chú ý, Hoàng thượng vẫn bình thản. Sự thân thiện cùng sủng ái cũng bị mất làm Từ Mỹ nhân trong lòng chua xót nhưng cũng không dám lộ ra oán giận, chỉ phải đem khổ sở nuốt vào lòng.

Khi nàng có chút nản lòng thoái chí, đột nhiên có người tìm tới nàng.

Từ Mỹ nhân còn nhớ rõ, "Người nọ" lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mình là vào một đêm tối. Lúc đó nàng đang ai oán vì không có được triệu thị tẩm, đang định đi ngủ trong phòng đột nhiên xuất hiện một người. Càng kỳ quái chính là cung nữ phụ trách trực đêm lại không có bất luận phản ứng gì.

Từ Mỹ nhân ôm chăn ngơ ngác ngồi ở trên giường, vài giây sau mới kịp phản ứng muốn gọi người nhưng đã bị "Người nọ" bước lên bụm kín miệng. Mà cung nữ không chỉ không có la lên, thậm chí lui ra cửa, bỏ mặc cho nàng một mình cùng người khách không mời mà đến giằng co."Người nọ" thấp giọng uy hiếp, vừa nói vừa để một thanh chủy thủ ở cổ nàng, Từ Mỹ nhân trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi...

Từ Mỹ nhân nhắm mắt để mặc " Người nọ" hành sự. "Người nọ" còn nói một câu khiến nàng nghẹn khuất, dù sao nàng thân là phi tần nếu thân thể đã bị làm bẩn nếu bị phát hiện chỉ có con đường chết.

Nàng không muốn chết, cho nên nàng chỉ có thể nuốt oán khí vào bụng, đồng thời trong lòng của nàng cũng bắt đầu oán hận Hoàng thượng. Nếu không phải bởi vì Hoàng thượng bỏ mặc nàng, đã lâu chưa từng đi vào điện Tử Thần, "Người nọ" cũng không dám lớn mật tiến vào tẩm cung của nàng. "Người nọ" nhất định là nghĩ nàng bị vứt bỏ, không được coi trọng mới có thể đối với nàng có tà niệm.

Từ mỹ nhân càng nghĩ càng giận, trong lòng oán hận tất nhiên là càng ngày càng sâu, vả lại lời "Người nọ" nói lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu, khiến cho Từ Mỹ nhân dần dần sinh ra tâm tư. Nửa tháng sau, "Người nọ" lại đến thăm điện Tử Thần, Từ Mỹ nhân thái độ liền thay đổi, nghênh đón "Người nọ" cùng làm chuyện tốt.

Qua nhiều lần thân mật quan hệ của Từ Mỹ nhân cùng đối phương càng khắng khít, "Người nọ" mở miệng yêu cầu một việc. Yêu cầu này Từ Mỹ nhân nghe xong lập tức đổ mồ hôi lạnh.

"Ngươi điên rồi sao? Muốn ta cho độc vào chén thuốc của tiểu Hoàng tử?!"

"Chớ có lên tiếng! Ngươi muốn rống cho tất cả mọi người đều biết được sao?"

"Mục Hiên, ngươi muốn chết không cần liên lụy ta!"

Từ Mỹ nhân lạnh lùng nói. Nàng cuối cùng đã biết vì sao Mục Hiên lại coi trọng mình!

Không sai, ngay từ đầu người cưỡng bức Từ Mỹ nhân chính là Mục Hiên, sau này nhiều lần cùng Từ Mỹ nhân ôm ấp cũng là Mục Hiên. Cũng không trách Mục Hiên sẽ trúng kế của Đậu Thuần, thật sự Từ Mỹ nhân là miến mồi rất hấp dẫn người. Hậu cung trừ Trác Hoàng hậu ra chỉ có một phi tần là Từ Mỹ nhân, Mục Hiên nếu muốn tìm phi tần thay hắn sinh hạ huyết mạch không tìm Từ Mỹ nhân còn có thể tìm ai đây? Vả lại Từ Mỹ nhân có thể quang minh chính đại tiếp cận Hoàng hậu cùng các Hoàng tử.

"Kiều Kiều, ta sao lại hại nàng?"

Mục Hiên kiên nhẫn gọi tên Từ Mỹ nhân còn vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực. Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ nàng

"Kiều Kiều, hiện giờ nàng là người của ta, nàng không động thủ, ngày sau Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, có ta ở đây, nàng đừng sợ."

Từ Mỹ nhân nhíu mày nghe, nhưng vẫn do dự. Mục Hiên tất nhiên là dùng ba tấc lưỡi nói một đống lời ngon ngọt, cũng hứa hẹn thật nhiều, cuối cùng dụ dỗ Từ Mỹ nhân mặt mày hớn hở gật đầu.

"Cũng đúng, thế nào cũng chết, không bằng bất cứ giá nào liều mạng tìm đường sống, dù chết kéo tiểu Hoàng tử chôn cùng cũng tốt."

Nàng cũng không muốn hỏi Mục Hiên rốt cuộc muốn làm gì, kỳ thật nàng mơ hồ suy đoán,  nhưng lại thấy quá mức kinh hãi, nàng không dám nghĩ sâu hơn.Mục Hiên đề xuất yêu cầu Từ Mỹ nhân ba ngày sau đi tới chỗ tiểu Hoàng tử. Bởi vì nàng gần đây mỗi ngày đều đến, cho nên cung nữ hầu hạ cùng nàng rất quen thuộc. Từ Mỹ nhân như thường ngày, đầu tiên là bế tiểu Hoàng tử, thấy không ai chú ý đem độc giấu ở trong móng tay bỏ vào chén thuốc dành cho tiểu Hoàng tử sẽ uống.

Chỉ có nàng tự cho là việc này thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết nhất cử nhất động của mình kỳ thật đều có người giám sát chặt chẽ. Bởi vậy sau khi Từ Mỹ nhân bỏ độc vào chén thuốc kia, cung nữ bưng thuốc đột nhiên bị trượt chân ngã xuống, chén thuốc cũng rời khỏi tay rơi xuống bể nát.

Nước trong chén thuốc đổ lênh láng, mà ngay cả Từ Mỹ nhân cũng gặp vạ lây, trên chiếc váy lụa màu hồng nhạt bị dính ướt một mảng. Từ Mỹ nhân sắc mặt nhất thời khó coi, cung nữ tất nhiên là vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Từ Mỹ nhân trong lòng thầm hận cung nữ tay chân không lanh lợi lãng phí viên độc dược, nhưng nàng cũng không thể tùy ý xử trí đối phương, chỉ phải cắn răng cười nói:

"Đáng thương, té có bị thương hay không? Đang êm đẹp sao đột nhiên bị ngả? Về sau đi đường phải chú tâm một chút."

Cung nữ kia nghe xong lại tiếp tục thỉnh tội, Từ Mỹ nhân phủi tay còn nói thêm:

"Được rồi, nhanh chóng dọn dẹp một chút, tiểu Hoàng tử còn phải uống thuốc chớ để trì hoãn."

Nói xong nàng đứng dậy, dẫn cung nữ  về điện Tử Thần thay y phục khác.

Nhóm cung nữ hầu hạ tiểu Hoàng tử sau khi thấy nàng rời đi, lúc này mới nhìn nhau, họ không nghĩ Từ Mỹ nhân lại thật sự dám cả gan xuống tay đối với tiểu Hoàng tử. Mọi người không khỏi lắc đầu, người muốn đi chết thật sự ông trời cũng ngăn không được.

Bên kia, Từ Mỹ nhân gương mặt bình tĩnh vội vã về điện Tử Thần, đợi cho nàng thay xong y phục bẩn sắc mặt mới biến đổi tốt một chút. Lúc này, cung nữ bên cạnh hầu hạ nàng thấp giọng nói:

"Mỹ nhân, hôm nay không có thành công nên làm cái gì bây giờ?"

"Ta làm sao biết, chủ tử của ngươi không phải rất có năng lực sao? Nói hắn lấy một viên độc dược nữa cho ta."

Từ Mỹ nhân tức giận nói. Cùng Mục Hiên lui tới nhiều lần, Từ Mỹ nhân mới biết được người bên cạnh nàng đều là người của Mục Hiên. Chả trách khi Mục Hiên lần đầu tiên tập kích mình họ khoanh tay đứng nhìn.

"Như thế nào, cảm thấy ta nói chuyện không đúng sao? Nếu như thế các ngươi liền rời điện Tử Thần trở về với chủ tử các người đi. Còn ở chỗ này nên biết làm như thế nào?! Gặp chủ tử cũng phải hành lễ thỉnh an, các ngươi thấy đúng không?!"

Mấy cung nữ thấy nàng đột nhiên phát cáu, trên mặt có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là rất nhanh quỳ xuống thỉnh tội. Từ Mỹ nhân thấy cung nữ quỳ ở trước mặt nàng, tức giận trong lòng lúc này mới tiêu một ít. Nàng cũng mặc kệ mấy cung nữ có phải người của Mục Hiên hay không, hiện tại nàng là chủ điện Tử Thần, nàng tất nhiên là có quyền lực quản giáo họ.

Đậu Thuần tới vào thời điểm Từ Mỹ nhân còn đang răn dạy mấy cung nữ.

Từ Mỹ nhân không nghĩ tới, hôm nay Hoàng thượng lại đột nhiên đến, bởi vậy có chút trở tay không kịp, vả lại bởi vì nàng cùng Mục Hiên có quan hệ, chỉ cần vừa nghĩ tới phải đối mặt Hoàng thượng, trong lòng nàng bắt đầu chột dạ.Từ Mỹ nhân cùng các cung nữ và nội thị ra cửa đại điện đón Hoàng thượng. Đậu Thuần thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái. Nàng nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Hoàng thượng vào chính điện, cũng không dám ngẩng đầu.

"Mỹ Nhân hôm nay làm sao vậy? Sao im lặng như thế."

Từ Mỹ nhân nghe giọng Hoàng thượng ôn hòa hỏi, phút chốc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp đã lâu không thấy ngài trong lòng sợ hãi, không biết nên nói cái gì mới phải."

"Trẫm nghe nói nàng mỗi ngày đều đến thăm tiểu Hoàng tử, nàng thật có tâm."

Đậu Thuần nhìn Từ Mỹ nhân làm bộ làm tịch trong lòng chán ghét, nhưng để Mục Hiên mắc câu hắn không thể không đến ứng phó một chút với Từ Mỹ nhân, để  khiến cho Mục Hiên cho rằng Từ Mỹ nhân có giá trị lợi dụng.

Bên kia, Trác Hoàng hậu đáp ứng Đậu Thuần, triệu Tấn Vương phi vào cung nói chuyện. Bởi vậy vào một ngày, Tấn Vương phi được triệu kiến nhưng không ngờ Thế tử phi Tấn Vương cũng cùng tới. Bởi vì Thế tử phi Tấn Vương có thai nên Trác Hoàng hậu cũng không có cho hai người quỳ lạy hành lễ.

"Thế tử phi hiện giờ có thai, còn phải chú ý nhiều mới tốt."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thiếp đã biết."

Thế tử phi cười cười, cung kính đáp.

Trác Hoàng hậu quay đầu cười nói với Tấn Vương phi:

"Ngày đó Vương phi tiến cung, Bổn cung bởi vì sự vụ quấn thân, không thể cùng Vương phi gặp mặt, bởi vậy mới thỉnh Vương phi tiến cung một chuyến, cùng Bổn cung trò chuyện."

"Nương nương ưu ái, thần phụ thật sự là thụ sủng nhược kinh."

Tấn Vương phi khéo léo tươi cười cùng Hoàng hậu nói chuyện phiếm.

Thế tử phi ngồi ở một bên chỉ cúi đầu nghe, cũng không chen vào nói. Trác Hoàng hậu ở trong lòng cân nhắc ý đồ của đối phương đến là gì. Hoặc có lẽ là bởi vì Hoàng hậu là nam tử, cho nên Tấn Vương phi trong lòng luôn có một cảm giác không hợp.

Hôm nay trước khi xuất phát, Tấn Vương cố ý giao phó bà cần phải thăm dò Hoàng hậu sâu cạn thế nào. Tấn Vương tuy rằng lựa chọn trung với Hoàng thượng, cũng không có nghĩa thừa nhận Trác Hoàng hậu. Tuy nói tiền triều có nam Hoàng hậu, nhưng Đại Chu triều xưa nay không có. Tấn Vương sợ Đậu Thuần tuổi còn nhỏ bị người có tâm tư bất chính lừa gạt, bởi vậy mới dặn dò Tấn Vương phi thăm dò Hoàng hậu.

Khi nói chuyện với nhau, Tấn Vương phi âm thầm quan sát vị nam Hoàng hậu tuổi còn trẻ này. Bà phải thừa nhận đối phương khí chất ôn hoà phong thái đỉnh đạt kiến thức sâu rộng. Vả lại so với Phó Hoàng hậu trước kia, Trác Hoàng hậu tiêu sái lạnh nhạt hơn, Tấn Vương phi cảm thấy Trác Hoàng hậu thật sự không giống như là lấy sắc mị chủ mà Tấn Vương lo lắng. "Hoàng hậu mê hoặc triều cương" xác nhận sẽ không phát sinh.

Ngồi ở một bên Thế tử phi cũng âm thầm quan sát Hoàng hậu, nàng biết Vương phi hôm nay vào cung là thăm dò Hoàng hậu. Nếu là Trác Hoàng hậu không xứng đáng, như vậy Vương phi hồi phủ sẽ báo cho Vương gia. Vương gia cùng Thế tử liền có thể sớm làm ra ứng phó. Vương gia khó khăn lắm mới lại được trọng dụng, nhưng cũng không bởi vì muốn ở bên Hoàng thượng mà gian nịnh.Tấn Vương lúc trước rời xa kinh đô là bởi vì Tuyên đế nghe lời gian thần, khiến cho trong triều có nhiều trung lương bị hãm hại. Tuyên đế lúc ấy độc sủng một Tài nhân, khiến cho hậu cung chướng khí mù mịt. Tấn Vương lúc đó bị vài huynh đệ liên thủ tính kế hãm hại cuối cùng chọc Tuyên đế chán ghét mà vứt bỏ, bị sung quân đến đất phong cằn cỗi.

Mới đầu thật sự là mất hết can đảm, nhờ có Vương phi ở một bên giúp đỡ cổ vũ vượt qua gian khổ. Hiện giờ khó khăn lắm mới về kinh đô, nếu lại gặp như trước kia Tấn Vương không có nắm chắc mình có thể lại vượt qua nỗi.

Ông cùng Tiên hoàng tuổi không hơn nhau mấy, lúc này đã gần năm mươi, có thể trở lại kinh đô Tấn Vương trong lòng đã tràn ngập thỏa mãn. Ông càng cảm kích Đầu Thuần có thể trọng dụng mình. Đậu Thuần quyết đoán cùng gan dạ sáng suốt, xác thực mạnh hơn so với phụ thân cùng tổ phụ hắn.

Tuy rằng ở mặt ngoài ông đối với Đậu Thuần thái độ còn e ngại, nhưng trong lòng kỳ thật đã có chút nhận tâm ý đối phương rồi. Chỉ là đối phương lại lập một nam Hoàng hậu làm Tấn vương nhìn không vừa mắt.

Đợi cho Vương phi hồi phủ xong, Tấn Vương vội vàng mời Vương phi đến thư phòng hỏi chuyện yết kiến Hoàng hậu. Vương phi không có giấu diếm, nói rõ nội dung bọn họ nói chuyện, sau đó còn nói nhận xét của mình đối với Hoàng hậu. Tấn Vương nghe xong trầm mặc không nói, một hồi lâu mới mở miệng nói:

"Ý của Vương phi là Trác công tử xứng ngôi vị Hoàng hậu sao?"

"Dạ, thiếp nhìn Hoàng hậu quanh thân tỏa ra khí chất bất phàm, nói một câu đại bất kính là so với Hoàng thượng có chút cứng cỏi hơn, Hoàng thượng có hắn giúp đỡ hậu cung có thể an ổn."

Tấn Vương phi biết được Tấn Vương lo lắng nhất là cái gì, ngày xưa chính bởi vì một Tài nhân mà phu thê bọn họ mới rơi xuống hoàn cảnh như vậy.

"Chỉ là bổn Vương nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng lạnh nhạt với Hoàng hậu, ngược lại sủng ái Từ Mỹ nhân, nàng lần này tiến cung, có thấy Từ Mỹ nhân kia hay không?"

"Thiếp vẫn chưa nhìn thấy Từ Mỹ nhân, nhưng thiếp nghe nói Từ Mỹ nhân vốn là nữ quan Ti thiết, là người không có quy tắc, không hiểu sao có thể có chuyện như vậy?"

Tấn Vương phi sau khi trầm ngâm lại mở miệng nói.

"Nàng ta nếu có quy tắc, hôm nay sao thành Mỹ nhân?"

Tấn Vương cũng cười nhạt, Vương phi ngẩn người, Vương gia nói không phải không có lý

"Vương gia, tuy nói như thế không sai, nhưng nếu Hoàng thượng muốn chẳng lẽ nàng ta còn có thể nói một tiếng không sao?"

"Nàng ta hầu hạ đã hơn một năm, nếu Hoàng thượng có ý sớm thu nàng, tội gì chờ đến hiện tại?"

Tấn Vương đối với kẻ chủ động lên giường người khác thật sự không có hảo cảm, ngữ khí mang theo điểm chán ghét.

Tấn Vương phi cùng Thế tử phi sau khi rời khỏi, Trác Kinh Phàm liền về phòng ngủ ngồi trầm tư. Hôm nay Vương phi như là thăm dò mình, bất quá Thế tử phi thái độ có chút ý vị sâu xa. Ánh mắt Thế tử phi nhìn mình có chút cổ quái, Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, mở miệng gọi Phục Linh.

"Phục Linh, Bổn cung trước kia cùng Thế tử phi có quen biết sao?"

Trác Kinh Phàm cho lui các cung nữ hầu hạ xong, mở miệng thấp giọng hỏi Phục Linh.

"Thưa nương nương, nô tỳ đang tìm cơ hội cùng ngài nói, nô tỳ nhìn Thế tử phi xác nhận nhớ ra đó là Yến tiểu thư sáu năm trước rời kinh đô."

"Yến gia?"

Trác Kinh Phàm nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.

"Thưa nương nương, ngài quên sao? Trác gia cùng Yến gia giao tình rất tốt, ngài cùng Yến tiểu thư xem như thanh mai trúc mã. Vốn là Yến lão gia còn muốn đem Yến tiểu thư gả cho ngài, nhưng do phu nhân không có đáp ứng chuyện hôn nhân này."

Phục Linh liếc Trác Kinh Phàm một cái rồi nói ra.

"Gả cho ta?"

Xem ra Thái tử thật quá kinh ngạc. Chả trách mới vừa rồi Thế tử phi thấy mình vẻ mặt cổ quái như vậy, đúng là thanh mai trúc mã của Trác Kinh Phàm thật sự. Vì đối phương nghĩ thanh mai trúc mã của mình thành Hoàng hậu cho nên mới không giấu được biểu tình xấu hổ.

Tuy nói Trác Kinh Phàm trước kia cùng Thế tử phi quan hệ thân thiết nhưng hiện giờ đã là vật đổi sao dời. Cả hai người đều đã thành thân bởi vậy chuyện này có thể quên đi. Nhưng không ngờ, qua mấy ngày sau, Đậu Thuần gương mặt đen xì đi tìm Hoàng hậu  chất vấn, hỏi xem Thế tử phi Tấn Vương cùng Hoàng hậu quan hệ thế nào.