Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 55: Lần đầu tiên




Đậu Thuần phát điên, hạ quyết tâm muốn triệt để chiếm hữu Trác Kinh Phàm. Hắn thậm chí sinh ra một loại ý tưởng vớ vẩn là muốn đem Trác Kinh Phàm cả người nuốt vào trong bụng, như vậy thì không cần vì đối phương nóng ruột nóng gan, không cần lo mất đối phương.

Đậu Thuần đem Trác Kinh Phàm đặt ở dưới thân mình, hai thân thể kề sát cùng một chỗ, cả hai đều có thể cảm giác được nhiệt độ đối phương. Áo Trác Kinh Phàm bị Đậu Thuần xả ra, lúc này Đậu Thuần chỉ cần hạ tầm mắt có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trước ngực của đối phương, cảnh đẹp như thế làm Đậu Thuần nhìn không chớp mắt. Mới vừa rồi Đậu Thuần nhiệt khí phừng phừng, tay còn nhanh hơn đầu óc. Đợi cho hắn đem người đặt ở trên giường xong, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, người bên dưới bộ dạng chật vật không ngờ lại câu nhân đến vậy.

Đậu Thuần nhất thời cảm thấy mũi ngứa ngứa, có một dòng nhiệt chảy ra chóp mũi, hắn nháy mắt mấy cái, còn chưa có kịp phản ứng, Trác Kinh Phàm đã kinh hô

"Đậu Thuần...... lỗ mũi của ngài..... chảy máu..."

"A.. "

Đậu Thuần ngây ngốc la một tiếng, Trác Kinh Phàm nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Tình huống trước mắt diễn biến đến vô cùng buồn cười, Đậu Thuần vẻ mặt hung thần ác sát mà trên mũi có vết máu, thật sự là có chút không được tự nhiên. Không khí ban đầu là giương cung bạt kiếm giờ đã ngưng trọng, cũng bởi vì Đậu Thuần giờ phút này nhìn ngốc lăng, khí thế giết người nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Đậu Thuần đưa tay lau mũi, rồi đem đến trước mắt nhìn, đúng là một tay dính máu. Hắn ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy Trác Kinh Phàm nhịn không được bật cười. Hắn ngây ngốc nhìn bàn tay của mình lại liếc mắt nhìn Trác Kinh Phàm, cũng không biết bộ dạng lúc này nhìn càng ngốc, làm Trác Kinh Phàm cười càng dữ dội hơn.

Tiếng cười này của Trác Kinh Phàm nháy mắt đã làm dịu đi không khí khẩn trương giằng co của hai người. Lúc này dù Đậu Thuần còn nằm ở trên người của Trác Kinh Phàm, nhưng cũng không còn giống mới vừa rồi, ngược lại đã thả lỏng thân thể.

Thái tử cười một lúc, phát hiện Đậu Thuần vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, lại nhìn đối phương còn dính máu trên mũi, trong lòng nhịn không được lại mềm lòng. Thái tử thở dài một tiếng, giơ tay lên dùng ống tay áo nhẹ nhàng chà lau vết máu giúp Đậu Thuần, miệng còn nhắc nhở

"Sao lại ngốc ra thế? Chỉ nhìn ta thì máu dừng chảy sao? Tự mình còn không biết tiếc thân thể của chính mình, thì sẽ lo lắng cho ai được đây?"

"Phàm Phàm..."

Đậu Thuần nói giọng ủy khuất, sau đó chôn đầu vào cổ đối phương cọ cọ mấy cái. Bởi vì hắn hành động như thế làm cho người nằm dưới trong lòng run lên, hốc mắt cũng có chút đỏ lên. Đậu Thuần lúc này đang làm nũng. Ngày xưa lúc còn giả ngốc Đậu Thuần chỉ cần cọ cọ như vậy, Trác Kinh Phàm dù trong lòng đang rất tức giận cũng đều bị hắn cọ đến không còn giận nữa. Nhưng hiện tại hắn cọ như vậy, đúng là làm ai kia có chút xót xa trong lòng, thậm chí là có chút tưởng niệm Đậu Thuần đơn thuần của ngày xưa."Ngồi dậy, trước tiên lau sạch máu, sau đó sẽ nói chuyện rõ ràng."

Trác Kinh Phàm chớp chớp mắt còn vỗ vỗ sau lưng đối phương, chậm rãi nói.

Đậu Thuần nghĩ nghĩ, rồi nghe theo lời Trác Kinh Phàm buông người bên dưới ra, ngồi dậy. Sau đó vươn tay kéo đối phương lên, còn cố ý đi lấy áo khoát lên trên người Trác Kinh Phàm.

Vì không muốn để cho người ngoài thấy bộ dạng buồn cười Đậu Thuần lúc này, cho nên Thái tử gọi Phục Linh đưa một chậu nước đến cửa phòng, cũng tự mình đến cửa nhận lấy chậu nước.

Mới vừa rồi hai người náo động cũng không nhỏ, bọn cung nữ cùng Phục Linh canh giữ ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt. Nhưng bởi vì chủ tử không có gọi vào, bọn họ cũng không dám tự tiện đi vào, cho đến khi nghe thấy Trác công tử cười lớn, mọi người lúc này mới thở phào một hơi. Bất quá hiện tại nghe chủ tử muốn lấy nước, làm Phục Linh cùng mấy người nhịn không được suy diễn miên man trong đầu.

Trác Kinh Phàm đem nước đến để trên bàn, lại cầm một cái khăn sạch sẽ nhúng vào nước rồi vắt khô, đi đến ngồi ở trước mặt Đậu Thuần ôn nhu lau vết máu. Đậu Thuần trên mặt đã lau sạch xong, Trác Kinh Phàm vẫn ngồi bên cạnh lại muốn cùng Đậu Thuần nói rõ ràng một lần.

"Đậu Thuần, ta cũng không hỏi ngài là khi nào hồi phục, tóm lại ngài hẳn là cũng phát hiện, từ sau khi ta trúng độc tỉnh lại, tính tình liền thay đổi không ít."

Đậu Thuần sau khi nghe xong chỉ gật gật đầu, cũng không có lên tiếng, Trác Kinh Phàm cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:

"Ta tỉnh lại xong cũng suy nghĩ rất nhiều, biết ở trong cung, nếu vẫn tiếp tục yếu đuối chỉ có đường chết. Nếu mình mạnh hơn, người bên ngoài mới không dám khi dễ leo lên trên đầu."

"... Phàm có ý nghĩ như vậy tất nhiên là tốt, nhưng điều này cùng cái vị trí kia có gì can hệ?"

Đậu Thuần hai mắt nhìn thẳng Trác Kinh Phàm, như muốn nhìn thấu trong lòng đối phương, nhìn thấu ý tưởng đối phương.

"Trước đây ngài còn ngốc nghếch, ta nghĩ ở trong cung ngồi vững vàng vị trí Thái tử phi thì chưa đủ, chỉ cần ngài một ngày chưa có bình phục, Thái tử phi chỉ là cái hư danh. Một khi đã như vậy, ta vì sao không thể vượt qua ngài nắm vị trí kia trong tay, như vậy chẳng phải là so với việc ta nuôi dưỡng một Thái tử ngốc còn tốt hơn sao?"

Trác Kinh Phàm thản nhiên đối diện cùng Đậu Thuần.

"Phàm cho là phụ hoàng dễ đối phó sao? Phàm có biết chỉ cần ngươi lộ ra chút ý tứ về vị trí kia, phụ hoàng sẽ đem ngươi trừ bỏ hay không?"

Đậu Thuần híp mắt, ngữ khí nghiêm khắc nói.

"Ta hiện tại nếu còn có thể ngồi ở chỗ này, ngài nói ta có biết hay không?"

Đậu Thuần vẫn cứ nhíu chặt đôi mày, hắn mấp máy môi, bình tĩnh nói:

"Hiện giờ ta đã bình phục, tất nhiên là có thể bảo hộ ngươi chu toàn, như vậy vẫn không thể bỏ qua suy nghĩ đó sao?"

"Bảo hộ ta chu toàn? Điện hạ ngài đang nói giỡn sao? Nếu mà ngài thật có thể hộ ta chu toàn, giờ phút này ta sao ở Nghi Thu cung?"Trác Kinh Phàm nhíu mày, bản thân không nghĩ muốn nói lời cay nghiệt như thế, nhưng do Đậu Thuần đã khơi mào oán hận trong lòng mình trước.

Đậu Thuần nghe lời này đã bị nghẹn, nhất thời có chút chùng xuống không nói được gì. Dù sao khi Trác Kinh Phàm bị phế, hắn quả thật không có bảo vệ đối phương, hiện nói cái gì muốn hộ đối phương chu toàn, giống như đang làm trò trước mặt Trác Kinh Phàm. Xem ra, hắn lần này thật buồn cười, Đậu Thuần tự cười nhạo mình, suy sụp nói:

"Đúng vậy, ta ngay cả Thái tử phi của mình công bảo hộ không tốt, cũng không trách Phàm sinh ra tâm tư như vậy, kỳ thật ngươi... ngươi trong lòng là trách ta phải không?"

"..."

Thái tử nói xong liền hối hận, lúc này thấy Đậu Thuần suy sụp, cũng nghe hắn tự cười nhạo chính mình, trong lòng càng khổ sở. Nhớ lại lúc Thái tử phi bị phế, Đậu Thuần còn kích động hơn so với chính mình bị phế, thậm chí còn muốn chạy đến trước mặt Hoàng thượng tranh luận. Nếu không phải mình khuyên nhủ ngăn cản, thì không biết chuyện kinh khủng gì đã xảy ra. Bây giờ mình còn lấy chuyện này công kích đối phương, đó không phải là bởi vì trong lòng mình có oán khí sao? Đậu Thuần hỏi không sai, mình quả thật đã từng trách đối phương.

Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm trầm mặc không nói, trong lòng nhất thời có chút lạnh, xem ra Phàm Phàm quả nhiên là đang trách mình. Chỉ sợ đối với mình quá thất vọng, cho nên mới không tiếp thu tình cảm của mình, thậm chí còn muốn âm mưu soán vị, không phải bởi vì căn bản không tin mình sao? Hắn có chút chua sót mở miệng nói:

"Phàm Phàm, ngươi quả thật là oán hận ta phải không?"

"Phải."

Trác Kinh Phàm nhìn thẳng vào Đậu Thuần, gật đầu, lần đầu tiên thừa nhận trong lòng mình có oán hận Đậu Thuần. Sao không oán hận? Vô duyên vô cớ bị đẩy đến Đại Chu triều, lại trở Thái tử phi của một Thái tử ngốc nghếch. Vốn bản thân cũng là Thái tử tôn quý, lại phải đi hầu hạ một người khác, vả lại người nọ trên danh nghĩa là phu quân của mình, điều này làm sao khiến Thái tử cam lòng?

Còn nữa Đậu Thuần ngốc thì thôi đi, sao lại để đối phương bình phục, bình phục cũng tốt, sao lại liên lụy mình bị phế. Tuy rằng bởi vì Hoàng thượng muốn bảo vệ thanh danh, cho nên mình không có bị đuổi ra khỏi cung, nhưng bị nhốt ở Nghi Thu cung ngày đêm đều phải lo lắng đề phòng, nếu không cẩn thận sẽ bị người trừ bỏ. Những ngày tháng này đều là do Đậu Thuần ban tặng, mình sao lại không thể oán hận?

Trác Kinh Phàm chỉ thấy Đậu Thuần đôi mắt vốn sáng ngời, bởi vì mình gật đầu thừa nhận oán hận ánh mắt liền ảm đạm xuống, trong lòng nhói đau một chút, hít một hơi tiếp tục nói:

"Tuy rằng ta đã từng oán hận ngài, nhưng tâm cũng không phải làm bằng sắt đá... ngài đối với ta tốt, ta sao lại không biết? Ngài đối với ta tốt như vậy, trong lòng ta... cũng rất vui."

Đậu Thuần trong mắt ảm đạm, lúc này nghe Trác Kinh Phàm nói xong ánh mắt lập tức lại sáng lên, trong lòng vốn đã dập tắt hy vọng, cũng lần nữa bừng lên. Hắn lâng lâng nhìn Trác Kinh Phàm, trên mặt mang vẻ cẩn thận cùng mong chờ.Thái tử không khỏi ở trong lòng tự cười chính mình. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trước mắt Đậu Thuần mặc dù không là mỹ nhân, nhưng mình vẫn đưa tay cho đối phương, cho nên kỳ thật có phải mỹ nhân hay không cũng không quan trọng, lúc này đối phương quả thật đã ở trong lòng mình.

Thái tử biết rõ khi mình đã đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chính vì phòng bị đối với Đậu Thuần đã rất thấp.

Đậu Thuần giờ phút này cũng kinh ngạc, cái gì cũng không nghĩ được. Khi Trác Kinh Phàm vừa dứt lời hắn cũng đã đứng lên đi đến trước mặt đối phương, nắm chặt đối phương hỏi liên tục

"Phàm Phàm, ngươi là nghiêm túc sao? Tâm ý của ta ngươi thật sự đã hiểu? Ngươi sẽ không tiếp tục giả bộ hồ đồ? Ngươi đồng ý với ta đi!"

Trác Kinh Phàm bị hắn hỏi dồn dập nhanh chóng mở miệng nói:

"Dừng lại! Ngài dừng lại một lát, ta bị ngài làm cho đau cả đầu."

Nhưng Đậu Thuần đâu có nghe vào, hiện tại lòng hắn tràn đầy vui sướng. Vui sướng vì Trác Kinh Phàm rốt cục đã thừa nhận tâm ý của mình, cũng đồng ý tiếp thu tình cảm của mình. Hắn nhịn không được vươn tay ra nắm lấy hai bàn tay Trác Kinh Phàm, đem đôi bàn tay nhỏ bé của đối phương toàn bộ bao bọc lại, sau đó nắm thật chặt.

"Phàm Phàm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thực nhanh đem ngươi đi ra ngoài, hơn nữa ta nhất định sẽ làm cho ngươi đứng ở bên cạnh ta."

Đậu Thuần ngữ khí trịnh trọng nói, dừng một chút, lại nghiêm túc nói

"Cho nên, Phàm Phàm ngươi không cần muốn cái vị trí kia."

Thái tử nghe vậy có chút bật cười, nhìn Đậu Thuần bộ dạng vui vẻ vô cùng, còn tưởng rằng hắn sẽ tra hỏi, không ngờ hắn quá vui sướng hôn lên tóc mình, còn muốn thuyết phục mình buông tha ngôi vị Hoàng đế. Thái tử cũng không tính toán nói cho đối phương, nhưng từ lúc đối phương dần dần hồi phục, bản thân cũng đã sửa lại kế hoạch. Vả lại ngày đó Đậu Thuần đã hứa cho mình vị trí như Yến Hoàng hậu thì ý niệm chiếm ngôi vị hoàng đế cũng phai nhạt rất nhiều.

Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm không có đáp lời, trong lòng lại lo sợ, xem ra vẫn là đem Phàm Phàm biến thành người của mình mới tốt. Bởi vậy khi Trác Kinh Phàm còn chưa kịp phản ứng, Đậu Thuần buông bàn tay ra,  bế cả thân người lên đi đến giường. Lúc này động tác của hắn có chút thô bạo cùng vội vàng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cũng mang theo ý chí kiên quyết chắc chắn.

Trong lòng Thái tử luống cuống, bản thân có thể cảm giác được, Đậu Thuần lúc này thật sự kiên quyết. Vừa mới rồi bị mình chọc giận có thể xúc động, nhưng lúc này Đậu Thuần vẻ mặt bình tĩnh, lại lộ ra khí tức nguy hiểm, trong ánh mắt phát ra tia sắc bén như có thể đâm người bị thương. Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm Đậu Thuần như vậy, Đậu Thuần trước mặt hoàn toàn không còn vẻ ngây thơ ngày xưa, cũng không có hành động tùy ý, mà chính là vẻ trầm ổn thâm sâu khó lường.

Đậu Thuần đem Trác Kinh Phàm đặt ở trên giường, động tác ôn nhu lại rất nhanh cởi bỏ y phục. Tuy quá trình cũng không thuận lợi, Trác Kinh Phàm có phản kháng nhưng đều bị hắn trấn áp.Bản thân Thái tử cũng do dự không dám tổn thương Đậu Thuần, tự nhiên liền rơi xuống thế hạ phong, chỉ chốc lát sau đã bị triệt để lột sạch nhét vào trong chăn. Đậu Thuần lột sạch đối phương xong, cũng đem mình lột sạch, sau đó tiến vào trong chăn, đem người muốn chạy trốn giữ thật chắc, bắt đầu trực tiếp hôn xuống.

Trải qua mấy lần kinh nghiệm, Đậu Thuần tất nhiên đã thăm dò được trên người Trác Kinh Phàm chỗ nào mẫn cảm. Đợi cho nụ hôn chấm dứt Trác Kinh Phàm sớm bị hắn đùa đến thở hồng hộc, toàn thân nhũn ra vô lực, một chút khí lực giãy giụa để chống cự cũng không có, chỉ biết oán hận trừng mắt quát Đậu Thuần đang mò mẫm ở trên người mình

"Đậu Thuần, mau dừng lại!"

Nhưng việc đã đến nước này, Đậu Thuần sao có thể dừng lại? Người mà hắn tâm niệm đã lâu, lúc này đang nằm ở dưới thân, vả lại cả hai người đều trần trụi, thân thể dính sát vào nhau. Làn da mịn màng trơn lán của đối phương càng làm hắn yêu thích không muốn buông tay. Hắn đã là cung đã giương lên, không thể không bắn, cho nên hôm nay nói cái gì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Phàm Phàm.

Thái tử tất nhiên là nhìn thấy Đậu Thuần kiên quyết, hơn nữa Đậu Thuần quá mức hiểu khối thân thể này, vừa bắt đầu đã sờ lên những chỗ mẫn cảm, khiến cho cả thân thể nhanh chóng mềm nhũn như nước, sao còn có thể đủ giãy dụa cự tuyệt? Chỉ sợ mình chống đỡ không lại đối phương, ngược lại thành nghênh đón.

Càng về sau, Trác Kinh Phàm cũng có chút cam chịu, được Đậu Thuần hầu hạ cũng coi như thoải mái. Dù sao khi bắt đầu tiến vào khó tránh khỏi có chút thảm thiết, làm Trác công tử khó chịu chửi ầm lên, bất quá sau đó cũng có hưởng thụ. Vả lại sau khi kết thúc, Đậu Thuần tự giác gánh vác công tác thanh lý, còn tự tay bôi thuốc cho nên ai kia trong lòng bất mãn cũng tiêu một ít. Huống chi bị gây sức ép đến lợi hại, khi Đậu Thuần bôi thuốc cũng đã ngủ mê mệt, dù muốn tìm đối phương tính sổ cũng là hữu tâm vô lực.

Mà lúc này Đậu Thuần là xuân phong đắc ý, hắn thích Phàm Phàm lâu như vậy rốt cục hắn đã chiếm được, hắn sao không vui chứ? Nếu không phải sợ làm Phàm Phàm tỉnh dậy, hắn đã muốn nhảy dựng ngửa mặt lên trời thét lớn, hét to sự vui sướng cùng đắc ý trong lòng ra ngoài. Vốn hắn còn e ngại, lúc biết Phàm Phàm cùng mình tâm ý tương thông, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn mới biết được cùng ai đó nghiêm túc yêu thương lại rất vui sướng, cái loại vui sướng này không gì có thể sánh bằng, hơn nữa vui sướng còn mang theo hạnh phúc cùng thỏa mãn, làm người thật muốn sa vào trong đó, không bao giờ muốn tỉnh lại.

Hắn ngốc hề hề nhớ lại hương vị đêm qua, liếm liếm môi, quay đầu nhìn Trác Kinh Phàm ngủ ở bên cạnh, trên mặt mang vẻ thỏa mãn ngây ngô cười. Hắn nghĩ, hắn cùng Phàm Phàm đã chân chính là phu thê, sau này, vận mệnh hai người đã được buộc chặt ở cùng một chỗ...

Sáng hôm sau, người bị ăn sạch cũng đã tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ hồ, vốn định muốn đứng dậy, vừa mới cử động bỗng cảm thấy phía sau ở chỗ nào đó lại ẩn ẩn đau, có một cảm giác khó nói thành lời, vừa cảm thấy đau đồng thời tứ chi có chút bủn rủn.

Thái tử ngẩn người, có chút nghi hoặc sao thân thể của mình lại khó chịu, nhưng nháy mắt nhớ đến tối hôm qua hai mắt trừng lớn, phút chốc quay đầu nhìn chỉ thấy vị trí bên cạnh đã trống không. Thái tử cắn răng, ở trong lòng nguyền rủa một tiếng, sau đó cất giọng gọi Phục Linh một tiếng.Phục Linh dẫn theo một cung nữ vào. Thật ra họ đã sớm đợi bên ngoài, bất quá bởi vì Điện hạ đã giao phó, không nên quấy rầy công tử, cho nên nàng đứng ở ngoài màn che, cung nữ bị nàng lệnh đến chỗ xa hơn một chút. Lúc này nàng nghe thấy công tử gọi đã nhanh chóng tiến lên.

"Thưa công tử, Điện hạ nói ngài hôm nay thân thể khó chịu, ngài hiện tại cảm thấy như thế nào ạ? Có cần nô tỳ mời Thái y hay không?"

Phục Linh ở một bên cẩn thận hỏi. Ngày xưa công tử gọi người đến hầu hạ xong liền nhanh chóng rời giường, nhưng hiện tại còn nằm ở trên giường, sắc mặt nhìn cũng không tốt, không phải vì thân thể thật sự khó chịu sao?

"Không cần, ngươi cho họ lui ra đi "

Lệnh Phục Linh cho cung nữ kia lui ra, đợi cho chỉ còn lại có Phục Linh cùng mình, Thái tử mới mở miệng hỏi:

"Điện hạ rời đi bao lâu rồi?"

"Thưa công tử, Điện hạ đi từ sớm."

Phục Linh cung kính đáp.

"Điện hạ rời đi có lưu lại lời nào không?"

"Thưa công tử, Điện hạ giao phó nô tỳ không có ngài gọi không thể tự tiện quấy rầy ngài, vả lại còn nói ngài thân thể khó chịu, nếu hôm nay dậy trễ cũng đừng quá lo lắng ."

Phục Linh đem lời Đậu Thuần nói thuật lại một lần.

Thái tử ở trong lòng lại thầm mắng một tiếng, Phục Linh thấy sắc mặt chủ tử không tốt lo lắng hỏi:

"Công tử, ngài sắc mặt tiều tụy, thật sự không cần mời thái y sao?"

Trác Kinh Phàm khoát tay, có chút buồn bực nói:

"Không cần, ta chỉ là có chút đau đầu, nằm trong chốc lát sẽ tốt."

Phục Linh không lay chuyển được chủ tử, chỉ đành dìu người ngồi dậy, hầu hạ hắn rửa mặt xong, lại thấy người xuống giường khó khăn, liền nhanh chóng lệnh người đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị đến phòng ngủ.

Thái tử thấy những món ăn, còn chưa mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nội thị xin cầu kiến. Phục Linh vội vàng đi xem một cái. Thì ra là Điện hạ cố ý lệnh người đưa đồ ăn sáng đến đây.  Tiểu nội thị điện Sùng Nhân bưng một cái khay, bên trên để một cái hộp đựng thức ăn, mở nắp ra thì thấy đó là một chén cháo nóng.  Phục Linh cùng Hổ Phách đều có chút nghi hoặc, không hiểu được Điện hạ sao lại cố ý đưa đồ ăn sáng đến, vì sao lại là một chén cháo.

Nhưng các nàng thấy công tử cũng không phải không vui, ngược lại cười tươi tiếp nhận chén cháo. Càng ngạc nhiên hơn là công tử chỉ uống cháo, đối với đồ ăn sáng khác không hề động đũa, khiến cho Phục Linh cùng Hổ Phách trong lòng nghi hoặc càng sâu...

Ở bên kia, khi trời còn chưa sáng hẳn, trở về đến điện Sùng Nhân, Đậu Thuần liền lệnh người đi Thái y viện chờ Hồ Thái y, đợi cho Hồ Thái y vào cung lập tức bí mật mang đến Đông Cung. Tuy tối hắn qua đã rất cẩn trọng, nhưng đây là lần đầu tiên của Phàm Phàm nên hắn cũng không dám khinh xuất, muốn tìm Thái y thỉnh giáo cách điều trị cùng bảo dưỡng. Từ lúc hắn xác định tâm ý của mình và Phàm, hắn liền dò hỏi Hồ thái y, hai nam tử khi yêu nhau phải làm chuyện đó như thế nào.

Cũng là bởi vì hắn trước đó có học tập, còn đem theo thuốc mỡ bên mình, cho nên tối hôm qua coi như thuận lợi. Nhưng khi hắn bôi thuốc cho Phàm Phàm vẫn cảm thấy có chút kinh hãi, nếu mỗi lần gần gũi Phàm Phàm đều phải chịu khổ như vậy, hắn làm sao còn dám hạ thủ cho được? Bởi vậy hắn mới vội vã tìm Hồ Thái y cẩn thận hỏi nên chăm sóc điều trị ra sao, mà ngay cả việc ăn uống cũng hỏi rất cẩn thận.

Hồ Thái y tuy rằng trong lòng khiếp sợ với quan hệ của Điện hạ cùng Trác công tử, bất quá ông cũng biết không thể hỏi, bởi vậy chỉ tập trung đem hiểu biết của của mình nói cho Điện hạ.

Đối với Hồ Thái y thức thời, Đậu Thuần tất nhiên là vừa lòng. Sau khi Hồ Thái y rời khỏi, hắn liền giao phó người nhanh chóng hầm một chén cháo. Vì theo như Thái y đã nói chỗ kia rất yếu ớt lần đầu tiên gây sức ép sẽ bị thương, chỉ có thể ăn cháo, nếu là ăn món bình thường chỉ sợ khi đi mao xí phải chịu khổ.

Đậu Thuần đem những lời Hồ Thái y đã nói cẩn thận nhớ kỹ, hắn còn lấy thuốc từ chỗ Hồ Thái y, là vài phương thuốc điều trị thân thể, trong đó còn có thuốc bổ, còn có thuốc mỡ chuyên dùng cho chỗ đó. Hắn cố ý cho người đem thuốc bổ đưa đến Nghi Thu cung, về phần thuốc mỡ tự mình cất trữ. Dù sao Phàm Phàm bị thương đều là bởi vì hắn quá mức kích động cùng lỗ mãng, một khi đã như vậy, chuyện bôi thuốc mình hắn sẽ phụ trách mới phải.

Đậu Thuần gật gật đầu, cảm thấy càng nghĩ càng có lý, mình thực sự nên phụ trách nhiệm vụ này, chuyện bôi thuốc trăm triệu lần không thể giao cho người bên ngoài, tự Phàm Phàm làm cũng không được. Còn nữa, Phàm Phàm bị thương ở nơi đó, khẳng định ngại ngùng để những người khác biết, mà Phàm Phàm làm sao nhìn thấy chỗ bị thương. Cho nên Đậu Thuần nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bản thân mình là chọn lựa thích hợp nhất.