Thời Khanh đang tích một bụng tức tối lên đến họng, bởi vì một câu của Tần Mạc, mà nuốt cái ực trở vô luôn.
Té xỉu! Không giúp người ta thì thôi đi, còn đổ thêm dầu vào lửa nữa là sao!
Vì thế cậu quay đầu, vô cùng dùng sức mà trừng ca ca iu dzấu của cậu.
Đôi mắt đen đến khiếp người kia chăm chăm mà nhìn lại cậu, Thời Khanh tức khắc xìu xuống, vội vàng đem ánh mắt ‘dùng sức trừng’ thành ‘iu thưng nhìn’, thuận tiện còn hé miệng ra tạo thành hình dáng như muốn gọi một tiếng ‘ca~~~~’, vì thế ánh mắt dọa người chết khiếp của y thu lại, khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.
Trước mắt không phải là thời điểm tốt để thuận mao, Thời Khanh cũng biết cử chỉ này của Diệp Hân là chọc trúng nghịch lân của y.
Nói thật, bản thân cậu cũng rất tức giận.
Bất quá cậu bởi vì có ký ức của Diệp Khanh, cho nên biết được nhiều ít.
Bởi vì thế giới này đối với Omega bất công, cậu mới có thể sâu sắc cảm nhận được tuyệt vọng của Diệp Hân.
Diệp lão gia tử là một người rất yêu thương con cái, nhưng cho dù là thế, lúc ông quyết định hôn sự của Diệp Hân, căn bản cũng không cần hỏi đến ý tứ của cậu ta, tự bản thân ông tìm người thích hợp nhất, xứng đôi nhất, người có khả năng đối xử tốt nhất với cậu ta. Ông cùng lão chiến hữu ngầm quyết định, sau đó mới đi thông tri cho Diệp Hân biết.
Mà Diệp Hân bên này, bởi vì cảm thấy việc của Lâm Túc chắc chắn Lão gia tử sẽ không đồng ý, cho nên mấy ngày nay cậu ta vẫn giả trang làm một đứa con ngoan ngoãn dễ thương, cứ nghĩ mình nghe lời như vậy, lúc cậu ta đem chuyện của Lâm Túc nói ra, cha sẽ có thể tiếp thu nhiều hơn một chút.
Ai có thể ngờ đâu, ngược lại nháo thành một cục như vậy, Diệp lão gia tử nhìn Diệp Hân ngoan ngoãn, cảm thấy con mình hiểu chuyện, vì thế càng thêm dốc lòng chọn ‘con rể’.
Chờ đến khi ông nói cho Diệp Hân, tin này cấp tốc đem cậu ta dọa điếng hồn.
Tốt xấu gì Diệp Hân cũng còn biết thân thể Diệp lão gia tử không được tốt như trước, cho nên không phát tác ra ngoài, chỉ nhẫn nhịn rời khỏi, buối tối chạy đến phòng Diệp Khanh, lúc này mới bắt đầu hoang mang rối loạn.
Omega so với Alpha hoàn toàn bất đồng, Alpha chỉ cần có năng lực, có thủ đoạn thì cuộc đời có thể có nhiều Omega, nhưng Omega cả cuộc đời chỉ có một bạn lữ. Chỉ cần bị đánh dấu, thì cả đời, thân thể của Omega sẽ vĩnh viễn mang theo hương vị của Alpha kia. Cho dù bị vứt bỏ, bị ném đi, bị thôi, thì Omega đó vẫn bị xem là một người đã được đánh dấu, vẫn mãi thuộc về Alpha kia, cho đến lúc chết.
Diệp Hân biết, Diệp lão gia tử tìm một Alpha cho cậu ta, nhân phẩm khẳng định sẽ không kém cỏi, nếu trong lòng cậu ta không có ai, sau khi gả đi, ngày ngày thích ứng thì chắc chắn sẽ có ngày yêu Alpha kia.
Nhưng điều này không thể nào xảy ra, cậu ta đã có người trong lòng, cậu ta thích Lâm Túc nhiều năm như vậy, cậu ta không có biện pháp nào mà buông xuống phần tình cảm này. Không bỏ xuống được cũng chỉ có thể mang theo, nhưng cứ mang theo tình trạng như vậy mà lập gia đình, đối với Alpha kia chính là một loại vũ nhục.
Alpha trời sinh kiêu ngạo, nếu để cho hắn biết trong lòng Diệp Hân đã có người khác, cho dù ban đầu đối với Diệp Hân có tốt, chậm rãi cũng sẽ thay đổi dần. Mà Diệp Hân cũng tự biết tính tình của mình, từ nhỏ tới lớn chưa từng lấy lòng một ai, đến lúc đó nháo một hồi, cũng chỉ đi vào ngõ cụt.
Không chỉ nửa đời sau của Diệp Hân bị hủy, mà thậm chí còn ảnh hưởng đến mối quan hệ lâu đời của Diệp gia cùng Cố gia.
Nếu như xảy ra cái loại tình trạng này, hai nhà chắc chắn sẽ trở mặt, vậy cậu ta khẳng định cũng sẽ bị đuổi ra Cố gia, một Omega đã đánh dấu lại bị từ bỏ, thậm chí sẽ phải lưu lạc đến nơi phong hoa tuyết nguyệt…
Một ngày như vậy, cậu ta chỉ mới tưởng tượng thôi mà da đầu đã run lên.
Cho nên nói, Diệp Hân một lòng muốn chết là đúng.
Việc này bất luận Alpha nào cũng không lý giải được, cho nên Diệp Mạc sẽ cảm thấy cậu ta nhát gan yếu đuối.
Nhưng Diệp khanh bởi vì liên quan đến việc che giấu tung tích, cho nên thu thập rất là nhiều tài liệu, vì vậy rất hiểu rõ cái tấn bi kịch này, cậu biết Diệp Hân quả thật đã lâm vào tuyệt vọng.
Đương nhiên, không phải thật sự không có biện pháp.
Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Diệp Hân một lòng cho rằng Lâm Túc không cần cậu ta, căn bản không hề suy nghĩ đến chấp nhất của Lâm Túc, hoàn toàn tự đâm đầu vào ngõ cụt, chỉ có chết chứ không có chạy.
Bất quá hiện tại, trước hết nên đem tên Diệp Hân u mê này đánh cho tỉnh.
Thời Khanh nổi lên một chút, trước phát tiết một chút oa hỏa trong bụng chính mình.
“Diệp Hân à anh động não chút đi, đừng có mà ở đó muốn sống muốn chết, thật ngu ngốc! Bản thân anh xem thường Omega yếu đuối, kết quả anh lại trở thành cái dạng này? Chẳng có tiền đồ gì cả!”
Diệp Hân vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Khanh, nửa ngày mới nói ra: “Tiểu Khanh, tôi thật hâm mộ cậu”.
Trong lòng Thời Khanh hốt hoảng thót lên một cái, hâm mộ cái rắm ấy! Lão tử là một Beta giả mạo a.
Bất quá hiện tại không phải là lúc rối rắm vấn đề này, cậu hít hít một hơi, tiếp tục quát: “Tôi đã nói anh đừng có mà bày ra cái dạng này, sự tình còn chưa tới nông nỗi anh phải chết, cái đầu gỗ Lâm Túc kia, anh ngày đầu quen biết sao? Anh ám chỉ biết bao nhiêu lần, hắn không phải lúc nào cũng né tránh, sao anh lại không biết nghĩ? Sao lại quên hả?”
Nhắc tới cái này, Diệp Hân cũng không có sinh khí: “Cậu cũng thấy được mà, hắn thật sự không thích tôi, một chút cũng không, trước kia đều là tôi tự mình đa tình .”
Mắt thấy Diệp Hân cứ muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, Thời Khanh gấp gáp nhai đi nhai lại: “Anh sao lại không nghĩ tới, hắn là vì anh cho nên mới nhịn xuống?”
“A?” Diệp Hân ngơ ngẩn .
Thời Khanh cảm thấy chọt trúng hồng tâm rồi, không ngừng cố gắng: “Lâm Túc tuyệt đối thích anh, so với những gì mà anh tưởng tượng còn nhiều hơn nữa, anh cẩn thận nghĩ lại xem, hắn ta vài chục năm trước bởi vì cuộc sống nghèo túng mà không tìm được Omega thích hợp, nhưng sau này thì sao? Nhất là vài năm gần đây, hắn được phong đại tướng, quyền cao chức trọng, có biết bao nhiều gia đình có gia thế đem Omega dâng lên cho hắn, hắn nếu thật sự muốn kết hôn, không phải đã sớm bốc một cái rồi sao? Độc thân nhiều năm như thế, anh cho rằng hắn là vì cái gì?”
Điểm này… Diệp Hân thật chưa từng lưu ý tới, tuyệt vọng dưới đáy lòng nháy mắt nảy ra một mầm non hy vọng.
“Nhất là vài năm nay, anh tự nhận là anh cả ngày kề cận Lâm Túc, nhưng sao anh không ngẫm lại, nếu anh đối với Lâm Túc không hề có ý nghĩa, hắn đường đường là một đại tướng Liên Bang, ai lại rãnh cả ngày cùng một mao đầu tiểu tử như anh chơi đùa? Chơi đùa đến nỗi không thèm lấy vợ, chơi đến không kịp sinh con cái?”
“Anh không nghĩ tới, toàn bộ liên bang ngân hà, đã từng có một Đại tướng Alpha nào năm mươi tuổi mà còn chưa có Omega, năm mươi tuổi mà còn chưa có con cái sao?”
“Hắn nếu không coi trọng anh, hắn có cần thủ thân như vậy không?”
“Đừng có nói với tôi trong lòng hắn đã có người nào khác, nếu thật có người khác, lấy quyền thế địa vị hiện giờ của hắn, ai mà hắn không thể truy chứ?”
“Trừ phi, hắn luyến tiếc.”
Những lời này đối với Diệp Hân mà nói, không khác nào một búa đánh tỉnh, lập tức đem cậu ta từ trong u mê lôi ra, khiến cho cõi lòng đã chết từ từ sống lại, từ trong sương mù tối đen dày đặc bước ra.
Trong đôi mắt tràn đầy khát khao mong mỏi, cậu ta gấp gáp phóng tới phía trước: “Tiểu Khanh, tôi, tôi còn cơ hội phải không?”
Nói xong, cậu ta kích động muốn nắm chặt lấy tay Diệp Khanh, đáng tiếc cậu ta còn không kịp đụng tới, đã bị Tam ca chặn lại.
Rồi sau đó, Tam ca gắt gao cầm chặt tay Diệp Khanh.
Nếu như là ngày thường, Diệp Hân sẽ phát hiện ra cái gì đó không được bình thường, nhưng hiện giờ trong đầu cậu ta loạn thành một nùi, còn chỗ đâu mà suy nghĩ tới.
Thời Khanh bị nắm chặt tay, cố rút ra, nhưng không rút được, nghĩ tới đầu óc Diệp Hân lúc này đã quánh thành tương hồ rồi, phỏng chừng cũng không nghĩ gì nhiều.
Khụ khụ… Huống chi, anh em thân thiết nắm tay, chắc không có gì quá đáng đi, ha ha ha… Đương nhiên bọn họ vốn cũng không có gì mờ ám!
Mắt thấy Diệp Hân đã sống lại, Thời Khanh chêm thêm vào: “Đừng cao hứng quá sớm, anh muốn nửa đời sau được sống như ý, thì cần phải cố gắng hơn, đầu tiên anh phải thuyết phục được ba ba, sau đó anh còn phải thu phục Lâm đại đầu gỗ.”
Những lời vừa nói, giống như dội vào một gáo nước lạnh, Diệp Hân lại ủ rũ .
Vòng vòng chuyển chuyển, trở lại lúc ban đầu .
Kí chủ đồng học vẫn luôn đứng im lặng giả trang làm bức tường hoa, thật sự là hết kiên nhẫn, hơn nữa còn bực bội vì bi kịch của Diệp Hân.
Thật là ngu xuẩn yếu đuối, lại còn làm cho Thời Khanh quan trọng nhất của y hao tâm tổn trí như thế.
Nếu không phải cố kỵ đến suy nghĩ của Diệp Khanh, hơn nữa vì hoàn thành nhiệm vụ, y đã sớm làm cho cậu ta biến mất trên cõi đời này.
Nghĩ đến đây, Tần Mạc lại ngoài ý muốn ngây ngẩn cả người.
Thời Khanh không biết suy nghĩ của cái người này, còn đang giúp Diệp Hân suy nghĩ cách.
“Tôi cảm thấy, anh chết một lần cũng không tồi, nếu Lâm Túc không nghĩ ra, chúng ta cứ buộc hắn phải nghĩ cho ra.”
Đến lúc này, chỉ số thông minh của Diệp Hân lại trở về vị trí cũ, cậu ta ngơ ngác: “Phải làm như thế nào? Sao có thể qua mặt được hắn?”
Ửm… Vấn đề này ngược lại làm khó Thời Khanh, Lâm Túc dù sao cũng không phải là người thường, giả chết cái beep gì, nếu như làm không chu toàn, chỉ sợ sẽ không giấu diếm được hắn … Cái này quả thật khó nghĩ!
Thời Khanh suy nghĩ hoài không ra, bất giác chọt chọt người bên cạnh: “Ca, anh có đề nghị gì không?”
Tần Mạc đang tự hỏi chân lý nhân sinh, bị cậu chọt đem thần trí kéo về, có một tia mờ mịt hiếm thấy, hỏi: “Là sao?”
Thời Khanh hết chỗ nói rồi, thời khắc mấu chốt như vậy, ngài sao lại có thể thất thần hả!
Bất đắc dĩ, Thời Khanh đành lặp lại một lần.
Tần Mạc nghe xong thì đáp lại: “Cái này cũng dễ, dùng một viên thuốc trá tử là được.”
Thời Khanh và Diệp Hân đồng thời kinh ngạc đến ngây người: “Có cái thứ như vậy nữa sao?”
Trong mắt Tần Mạc chỉ có Thời Khanh, bởi vì suy nghĩ ban nãy, ánh mắt của y không khỏi lại mềm mại ôn nhu hơn rất nhiều: “Ừm, có.”
Ánh mắt trắng trợn như vậy, Thời Khanh muốn không nhìn thấy cũng hơi bị khó, trái tim trong lòng ngực lại nhảy lambada một hồi, tay chân có chút luống cuống, nhanh chóng cúi đầu, trong lòng lại không rõ, Ca của cậu… đang làm cái gì vậy?
Rada đã rụng của Diệp Hân giờ mọc lại, rốt cục nhìn thấy có chỗ không thích hợp, đậu xanh rau má, ánh mắt của Tam ca xảy ra chuyện gì vậy? Ngọt chết người a!
Cũng may kí chủ không phải người bình thường, thái độ phút chốc thay đổi, tức tốc thu liễm, nhìn cũng lười nhìn, liếc mắt sang Diệp Hân một cái, lấy ra một viên thuốc đưa cho cậu ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Buổi tối lúc 0h10p thì uống nó, không được sớm hơn cũng không được trễ hơn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Yêu cầu nghiêm khắc như vậy, khiến cho Diệp Hân không còn tâm trí mà bát quái, nhanh chóng đem viên thuốc cầm lấy, cẩn thận nhớ kỹ.
Thời Khanh bởi vì tạm thời bị phong bế ký ức, Tần Mạc được đặc quyền tự do lấy đồ vật trong không gian, lúc này mới có thể lấy viên thuốc ra được.
Bên này vừa mới thu phục xong Diệp Hân, thì có người hầu lại đây, lễ phép nhắc nhở: “Tam thiếu gia, lão gia nói ngài mau đến Thâm Tử Uyển, bởi vì trong nhà có chuyện, để Lý thiếu gia tới đây không được tiện cho lắm, nên đã hẹn dùng cơm bên ngoài.”
Tần Mạc đồng ý.
Thời Khanh ngơ ngác nửa ngày, mới kịp phản ứng, cậu đã đem việc này quên mất! Đây là Lão gia tử đang tìm đối tượng thân cận cho Diệp Mạc sao?
Ca ca của cậu muốn đi thân cận ? !
Phắc … Đang đùa hay gì vợi!