Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 48




Thời Khanh tản sáng ngủ một giấc, ngủ mãi cho đến chiều cho đến tối cũng không có dấu hiệu tỉnh, ngay cả mơ cũng không hề mơ. Hừng đông vừa ló dạng, thì bị tiếng đập cửa bùm bùm bùm đánh thức …

Thời Khanh vừa tỉnh giấc, còn đang mơ mơ hồ hồ, cảm thấy trong phòng sao lại tối thui vậy nè, đen tuyền, trời còn chưa sáng gõ cửa làm cái quái gì nha!

Quay qua, thì thấy hai bộ đồ ngủ treo ở ngoài ban công, lập tức, ký ức tối hôm qua xông thẳng lên đầu, mặt cậu phừng một cái đỏ au.

Cậu mơ thấy mộng xuân, mà còn là Tần Mạc … Cái gì thế này.

Khoan! Khoan! Stoppp! Rất… rất không giới hạn!

Cậu tại sao có thể YY kí chủ như vậy chớ, mặc dù kí chủ bộ dạng cũng dễ nhìn, nhưng cũng không thể nào bằng phụ nữ được. Tại sao có thể… tại sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

Thời Khanh ngây ngốc ngồi ở trên giường, tim đập bang bang bang, cả người lơ lửng lửng lơ.

Cậu sao lại không cẩn thận trở thành biến thái thế này, việc đã xảy ra rồi mai sau cậu biết ở chung với Tần Mạc thế nào đây?

Lúc này tiếng đập cửa ở ngoài càng gấp rút hơn, tiếng nói của Hoàng Mao xuyên qua khe cửa truyền vào: “Hạ Nặc, nhanh lên đi, sắp trễ rồi, cậu như thế nào mà thức trễ hơn so với tôi nữa vậy? Nhanh học cho xong bốn mươi phút, thì có thể ngủ tiếp nha!”

Thời Khanh nhanh chóng bừng tỉnh, cái này là thật hết dám miên man suy nghĩ nữa, hôm nay là thứ bảy, vì vậy buổi sáng lúc tám giờ cậu phải đi học, chỉ có bốn mươi phút, ngây ngốc lơ đãng qua hết là được nghỉ cuối tuần rồi.

Thật sự là chương trình học tốt nghiệp của bọn họ được sắp xếp vẹn toàn, chỉ có bất đắc dĩ là vào buổi sáng thứ bảy, thầy dạy ngày hôm đó nổi danh khó xơi, biệt danh Bốn Mắt, không phải vì ông ấy đeo kính, mà bởi vì ông ấy chỉ có hai mắt mà lại lợi hại y như có bốn con mắt vậy.

Trong mắt ông không gì lọt qua được, đừng có mơ tưởng mà nhờ người khác điểm danh giùm, đó chắc chắn là đi tìm đường chết.

Hạ Nặc vẫn luôn là học sinh ngoan, Thời Khanh cũng không muốn làm ảnh hưởng thanh danh của cậu ta, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, đơn giản rửa mặt rồi lao ra cửa phòng.

Hoàng Mao thấy cậu đã ra, đưa cho cậu một cái bánh nắm và một ly sữa đậu nành, hai người một đường chạy điên cuồng.

Khi vọt tới phòng học, thời gian còn sớm một chút, đúng mười phút không dư tẹo nào, hai người mới nhanh chóng qua loa dùng bữa sáng.

Thời Khanh thực cảm kích tri kỷ Hoàng Mao, Hoàng Mao tỏ vẻ, cậu ngày hôm trước giúp tôi một đại ân như vậy, buổi tối tôi lại không thể mời cậu đi ăn, đền bù bữa sáng là một phần bánh nắm cũng là lẽ thường …

Thời Khanh cười cười, vừa nghe chữ “buổi tối”, đầu óc có chút mơ màng, mặt nhịn không được mà ửng hồng.

Hoàng Mao nhìn cậu, Hạ Nặc này bộ dạng thật là xinh đẹp, trước kia cậu ta chỉ biết cúi đầu nên nhìn không kỹ, mấy ngày nay không hiểu sao cảm thấy càng xinh đẹp rực rỡ hơn, lúc nãy cũng bởi vì chạy quá nhanh, khiến cho hai má đỏ ửng, tựa như  quả đào đang phát ra hương khí mật ngọt dụ dỗ người trong cơn khát, làm người ta muốn bay đến gặm một cái.

Móa nó, tưởng tượng như vậy, làm người ta thèm ăn đào muốn chết , điềm điềm thủy thủy nộn nộn tất cả đều là nước, (¯﹃¯) nước miếng chảy ròng…

Kẻ tham ăn Hoàng Mao suy nghĩ cứ một đường chạy thí điên thí điên như vậy, mười con ngựa cũng kéo về không nổi …

Tiết học này, hai người chẳng ai chăm chú nghe giảng, một tên thì đầu óc cứ kí chủ kí chủ kí chủ, một tên thì đầu óc cứ quả đào quả đào quả đào. Cũng mệt cho hai người chọn phải hàng đầu, vì vậy phải ngồi quy củ máy móc, mắt cứ nhìn chằm chằm giáo viên đang giảng bài kia, thần thái cũng cực kỳ chuyên chú, làm cho Bốn Mắt tiên sinh cảm thấy vô cùng hài lòng, nhìn xem đi, học sinh của ông thiết tha trìu mến muốn nghe ông giảng bài cỡ nào a!!!

Bốn mươi phút cứ như vậy mà trôi qua, các bạn học đều bỏ của chạy lấy người, Thời Khanh và Hoàng Mao vẫn còn đang ngồi “nghim tút”.

Bốn Mắt nhìn thấy, thầm nghĩ trong lòng, bây giờ hảo hài tử học hành nghiêm túc như vậy thiệt tình là không nhiều, tới giờ nghỉ về nhà rồi, mà còn không gấp rút chi cả, đúng là nhiệt tình thiết tha đối với học tập quá nha!!!

Nghĩ như vậy, ông cố ý nhớ kỹ tên hai người kia, chờ sau khi kỳ khảo hạch qua rồi, sẽ không lại làm khó hai đứa nhỏ này nữa … Để cho tất cả các học sinh ai cũng biết, ông không có cay nghiệt xoi mói như trong truyền thuyết đâu nha, ông vẫn rất yêu thương nhiệt tình với các bé ngoan mà.

Hai tên may mắn E(*) hồn nhiên không biết trên trời rớt xuống cái bánh nhân thịt, vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày. 

[E là một thuộc tính may mắn trong game]

Vẫn là Hoàng Mao từ trong biển trái đào tỉnh táo lại trước, gã xoạch xoạch miệng, nhìn về phía Thời Khanh: “Hạ Nặc, cậu có về nhà không? Nếu không thì sang nhà tôi chơi đi? Tôi đi mua một chút hoa quả là lạ về đãi cậu.”

Thời Khanh lúc này mới hoàn hồn, vừa nghe đến về nhà, mới hốt hoảng mà phản ứng, Tần Mạc còn đang chờ cậu tới đón mà!

Cậu phải nhanh chóng về nhà, trước cùng cha Hạ mẹ Hạ cha chào hỏi, sau đó mới liên hệ cho Tần Mạc, hỏi xem hai người nên gặp mặt ở đâu.

Vừa nghĩ tới là lập tức muốn gặp ngay, nhưng cậu không hiểu sao lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm…

A a a! Xảy ra chuyện gì thế này! Cậu rốt cuộc làm sao vậy a! Có phải quên save cái gì không a!

Không nên không nên! Nhất định phải tỏ ra đoan chính, không thể nào biến thái như vậy được !

Thời Khanh hít sâu mấy hơi, không thèm để ý đến phản ứng của Hoàng Mao, đeo balo trên lưng, thí điên thí điên phóng ra ngoài.

Hoàng Mao mặt nhăn mày nhíu, lắc đầu, không biết Hạ Nặc nổi điên cái gì, bất quá gã cũng không quan tâm, nhanh chóng gửi tin qua cho mẹ thân yêu, gã muốn ăn quả đào quả đào quả đào…

Trường học nằm ở khu Đông Nhị, mà nhà Thời Khanh thì ở khu Đông Bát, phải qua sáu tiểu khu mới tới, ngồi xe thì cần tận một giờ đồng hồ, đó cũng là lý do tại sao mẹ Hạ hỏi cậu có trở về nhà hay không.

Lộ trình không tính là ngắn, nhưng bây giờ là thời khắc tốt nghiệp mấu chốt, những tuần trước, Hạ Nặc đều không trở về.

Bất quá cuối tuần này cậu phải về, bằng không cha mẹ sẽ lo lắng .

Thời Khanh trên đường về nhà, tâm tình không thể nào bình tĩnh được, bất quá càng nghĩ thì thời gian càng chậm hơn, cậu đành lôi sách vở ra, ôn tập công khóa, lâu lâu liếc nhìn đồng hồ, thời gian ngược lại nhanh hơn.

Xuống xe, men theo ký ức đi đến cửa chính của tiểu khu, đang cân nhắc có nên gửi tin nhắn báo cho Tần Mạc hay không, thương lượng xem nên gặp mặt ở đâu, thì cậu trông thấy dưới nhà mình có một chiếc xe đậu ở đó.

Thế giới này công nghiệp phát triển so với địa cầu không khác biệt lắm, loại hình ô tô cũng có chút tương tự.

Hạ Nặc đối với xe cũng có hứng thú, tuy nhiên trông thấy chiếc xe này giá trị hẳn rất là xa xỉ, không thể nào là người trong gia đình bình thường có được.

Cậu đang rất là nghi hoặc, bèn xuyên thấu qua cửa sổ xe, thì lập tức cùng thiếu niên ngồi trong đó bốn mắt nhìn nhau.

Kính xe màu đen xám thong thả hạ xuống, dung nhan thiếu niên cũng từ từ hiện ra rõ ràng.

Tóc ngắn màu đen, làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ. Cùng Tần Mạc có bảy tám phần giống nhau, nhưng bởi vì tuổi bị rút nhỏ, con ngươi nguyên bản hẹp dài đã trở nên tròn to, thiếu đi rất nhiều lệ khí, thêm vào rất nhiều non nớt thơ ngây.

Chỉ nhìn thoáng qua, Thời Khanh bỗng cảm thấy thấy trái tim bé nhỏ của mình điên cuồng nhảy lambada trong lồng ngực.

Cửa xe mở ra, thiếu niên từ trên ấy bước xuống, một thân quần áo tinh tế, cầu kỳ, thân hình hết sức nhỏ bé, nhưng bước chân trầm ổn, đi từng bước từng bước lại gần, tao nhã thanh thản, bình tĩnh tự nhiên, trong thoáng chốc Thời Khanh mơ hồ nhìn thấy nguyên bản Tần Mạc…

Khi đi đến trước mặt cậu, thiếu niên hơi hơi ngẩng đầu, đôi môi mỏng hé mở, thanh âm dễ nghe giống nước suối chảy xuôi bên tai:

“Tìm được ngươi rồi.”

Nói xong, y nắm chặt lấy tay Thời Khanh, dùng sức đem cậu kéo xuống.

Thời Khanh bị lực đạo của y kéo nên hơi hơi cuối người, thiếu niên thuận thế nắm chặt áo của cậu, đem cậu kéo đến trước mặt y. Nhìn cái cổ trắng nõn trước mắt, Tề Tử Mặc cảm giác được trong lòng rung động cùng khát khao đang dâng tràn.

Y thuận theo dục vọng thấu qua trước kia, tham lam ngửi hương vị quen thuộc này, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, rồi sau đó dùng sức cắn mạnh một cái trên chiếc cổ nhẵn nhụi mịn màng kia.

Tìm được ngươi, rốt cục tìm được ngươi rồi.

“Áaa!” Thời Khanh hét thảm một tiếng… Đau quá đau quá đau quá!

Cậu thiếu chút nữa đem Tần Tiểu Mạc hất văng ra, may mắn vào thời khắc mấu chốt bản năng của cậu vẫn còn, bằng không hất văng tiểu kí chủ ra tận ba thước kia rồi, chờ kí chủ khôi phục ký ức thì… QAQ thật đáng sợ!

Nhưng mà… Kí chủ, anh cắn tui làm cái beep gì nha!

Đau chết người ta mà!

Một tiếng thét kinh hãi, Tề Tử Mặc cũng dừng lại, tầm mắt của y dừng ở trên cổ mảnh khảnh, làn da trắng mịn màng kia in một dấu răng, còn có một chút tia máu, mâu sắc của y khẽ nhúc nhích, cúi đầu liếm lên nó. Cho đến khi nếm được một mùi máu nhàn nhạt, y cũng không chút nào bài xích, ngược lại còn phi thường quý trọng, vô cùng cẩn thận, như là đang thu hoạch trân bảo, đem những tia máu đỏ tươi kia từ từ liếm sạch sẽ.

Động tác này thật sự không bình thường chút nào, bản thân Thời Khanh cũng hiểu được nó không hợp lý, sao lại có cảm giác tiểu ký chủ đang phát bệnh vậy kìa?

Thân thể cậu cương cứng ngắc, nhịn xuống cảm giác nhột nhột, cuối cùng mở miệng: “Tần Mạc?”

Vừa mở miệng, cậu cũng ý thức được không thích hợp, nhanh chóng sửa miệng: “Tề… Tề Tử Mặc?”

Tuy rằng hai cái tên có chút giống nhau, nhưng rõ ràng một bên chỉ có hai chữ, một bên thì tới ba chữ, chênh lệch cũng không ít, Tề Tử Mặc nghe được phân minh, cái tên xa lạ từ trong miệng của Thời Khanh thốt ra, làm cho lòng của y thập phần không vui, y buông Thời Khanh ra, bốn mắt đối diện: “Tần Mạc là ai?”

Nghe Tần Mạc hỏi như vậy… Thời Khanh trong lòng cảm thấy thực quỷ dị, xem ra kí chủ thật sự bị phong bế ký ức, nhưng bi kịch một nỗi, tuy không có ký ức , kí chủ thoạt nhìn cũng không được bình thường… Rốt cuộc Tề Tử Mặc bản thân không bình thường, hay là Tề Tử Mặc bị xuyên qua không bình thường?

Thời Khanh nghĩ mãi không ra, cậu đang do dự không biết nên giải thích thế nào. Nói sạch bách ra hết? Không được, Tề Tử Mặc chỉ mới có mười một tuổi, cái chuyện quái lực loạn thần như vậy, làm sao mà y có thể tiếp thu?

Cậu cân nhắc một chút, bèn ra quyết định chậm rãi thẩm thấu, chuyện gì nên nói thì nói, bằng không làm sao mà tiến hành thực thi nhiệm vụ.

“Tần Mạc là bạn tốt của tôi … Ờm … các người hơi chút giống nhau.”

Tề Tử Mặc theo dõi trong mắt, không hề lên tiếng, nhưng sau đó ánh mắt chợt nhắm lại, ngã về phía cậu.

Thời Khanh nhanh chóng tiếp được y, trong lòng cả kinh, Tần Mạc bị làm sao vậy? Cậu nhanh chóng kiểm tra hơi thở, hô hấp vững vàng lại vô cùng lưu loát, trạng thái này, sao giống đang ngủ thế nhỉ?

Cậu nhìn thiếu niên mê man kia, lúc này mới phát hiện đáy mắt của y in hằn những vầng thâm màu xanh… Thời Khanh không khỏi nhíu chặt mày.

Lúc này, Nhan Thất vẫn luôn canh giữ ở bên người, không dám hé răng, nó đi lên trước, tuy rằng không biết nam nhân xinh đẹp này là ai, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tề Tử Mặc say ngủ, trong lòng nó thật nhẹ nhàng thở ra.

Hai ngày ba đêm, không hề ngủ nghỉ, sao có thể chịu đựng được?

Nhan Thất nhỏ giọng nói: “Thỉnh ngài không nên buông tay, để tiểu thiếu gia ngủ một hồi đi ạ.”

Thời Khanh nhíu mày hỏi lại: “Đây là có chuyện gì?”

Nhan Thất nói: “Tiểu thiếu gia đã hai ngày ba đêm không hề chợp mắt.”

Hai ngày ba đêm… Thời Khanh hơi hơi sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.

Từ khi xuyên qua tới nay, Tần Mạc không hề ngủ lại.

Thời gian dài như vậy, đối với một thân thể hài tử chỉ hơn mười tuổi, chắc chắn đã là cực hạn rồi.

Tư vị trong lòng Thời Khanh chua ngọt lẫn lộn, cậu cúi đầu nhìn bàn tay nắm thật chặt lấy tay của mình. Nhỏ nhỏ, trắng trẻo, thoạt nhìn rất là nhu nhược, nhưng lại dị thường kiên định và chấp nhất, lực đạo lớn đến nỗi hận không thể đem cậu vĩnh viễn vây khốn lại.

Cường thế, không để cho người ta cự tuyệt, tuy nhiên vẫn không che giấu được bất an nồng đậm.

Sợ mất đi, cho nên mới nắm chặt. Sợ bị vứt bỏ, cho nên mới trước một bước khóa chặt lại.

Thời Khanh không khỏi cong cong khóe mắt, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, thanh âm khe khẽ thì thầm: “Tôi ở đây rồi.”