Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 139: Chương 80




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

images 
images

images

images

Trong lúc này không biết bao nhiêu người ước ao ghen tị, trong lòng bắt đầu không thăng bằng.

Trên thế gian này thường không công bằng, có một loại người khi sinh ra đã khiến cho người khác phải ghen tị, có đuổi cũng không kịp, cho dù có ngầm cố gắng bao nhiêu, những người đó có thể dễ dàng đoạt được thứ mà người khác đã nỗ lực rất lâu cũng không lấy được.

Vì thế  khi Khương Sam được vào ban trung cấp không tránh khỏi bị mọi người cô lập, kỳ thật cũng không tính là cô lập, ít nhất các cô gái đã cũng tham gia thi đấu với cô vẫn vô cùng thân thiết, chỉ là khi gần gủi khó tránh khỏi xoa tay hâm mộ.

Dù sao Khương Sam ban đầu là tiểu học muội phía dưới các cô, lại là học viên của trường đại học hạng hai không chuyên nghiệp, từ điểm xuất phát đã thấp hơn các cô biết bao nhiêu, có thể vượt qua các cô đoạt giải quán quân, lại không cần huấn luyện cùng với các cô đã được Mục Vân gọi đi huấn luyện, tâm tình có thể hoàn toàn bình thản chỉ có thể là thánh nhân.

Mà tồn tại của Mục Vân đã gây thù chuốc oán cho Khương Sam, vào lúc huấn luyện cùng một đám học viên cao cấp đều mắng cô từ đầu đến đuôi, gai nhọn đâm chọt quả thật khiến người ta hận không thể có thể ngăn chặn miệng các cô lại.

Nhưng mấu chốt ở chỗ Mục Vân đã chọn Khương Sam, vô cùng yêu thích, cũng rất thiên vị cô.

Sau đó vào lúc luyện tập hoàn toàn bỏ qua các đoàn viên cao cấp, cũng đề cao vị trí của Khương Sam d☼ d☀ l☁ q☂ d☃ ❄.

Hôm nay, sau khi Khương Sam kết thúc một ngày luyện tập cao độ, vừa bước ra khỏi cổng đã nhìn thấy Lương Thụy.

Sau khi trôi qua trò cười nhà họ Lưu, kỳ thật trong lòng hai người vô cùng rõ ràng, việc nhận thân này cũng là chuyện sớm muộn, vì thế Khương Sam nhìn thấy Lương Thụy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Cô thậm chí đi đến chào hỏi:

“Hoắc phu nhân.”

Trên mặt Lương Thụy mang theo vẻ không yên, nước mắt liền rơi xuống:

“Thật xin lỗi, Sam Sam, thật xin lỗi.”

Một người lớn như thế, trang dung tinh tế, thời gian dài được ăn mặc sung sướng đã sớm dưỡng thành phong thái tao nhã, cửa vũ đoàn người lui tới nhiều như thế, miệng không ngừng nói “thật xin lỗi”, bà khóc giống như một đứa trẻ.

Kiếp trước cũng thế, Lương Thụy cũng tới tìm cô không ngừng giải thích, khi đó là lúc danh dự của cô bị bôi đen đến thấp nhất, bị mọi người xa lánh, lời đồn đại ác liệt đã muốn hoàn toàn hủy cô đi, Bạch Kỳ lại đang giận cô, cả thế giới vui vẻ rộn ràng náo nhiệt như thế, nhưng chỉ còn có một mình cô hốt hoảng bất lực, cuộc sống vốn dĩ đang tốt đẹp lại thay đổi đến nghiêng trời lêch đất.

Khi đó trong mắt Khương Sam, Lương Thụy là một người phụ nữ hư hỏng vứt chồng bỏ con, lúc bà tìm đến cô lúc bà đang có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, vẻ ngoài được trang điểm thanh nhã, có một người con trai hiếu thuận, còn có một người chồng danh tiếng.

Vào lúc tinh thần Khương Sam gần như hỏng mất, Lương Thụy lại mang khuôn mặt đầy nước mặt đến tìm cô cầu xin tha thứ, làm sao có thể có sắc mặt hòa nhã với bà được?

Về sau, Lương Thụy đã đến tìm cô rất nhiều lần, Hoắc Diệp cũng đến, nhưng khi đó tính tình Khương Sam rất cực đoan, khi nhìn thấy hai người liền nghĩ đến người ba vừa mới qua đời của mình đã cô độc nhiều năm chưa từng lấy người khác.Tính tình Khương Sam vốn ôn hòa chưa từng có lời nói sắc bén chói tai không chút lưu tình đối với bất cứ ai, nhưng cô khó có thể chịu được bọn họ luôn xuất hiện trước mắt cô, ầm ĩ vô số lần cuối cùng dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương*, càng về sau càng không thể liên lạc được nữa.

* lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều bị tổn hại

Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, cho dù Khương ba có tốt gấp trăm ngàn lần, có mấy người phụ nữ có thể chịu đựng được Khương Mật và bà Chu chứ?

Lương Thụy bỏ nhà rời đi khi Khương Sam mới được hai tuổi, trí nhớ nho nhỏ của cô cũng đã mất đi gần hết, trong ấn tượng của cô, hình ảnh Lương Thụy lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ đối với hai mẹ con bà Chu, như khi đó ở nhà họ Lưu nhìn thấy hành vi của bà Chu không chút kiêng gì cũng có thể thấy được, có thể đoán được bảy tám phần năm đó Lương Thụy đã phải gánh chịu những gì.

Khương Sam không trách bà, cho dù trong lòng không có tồn tại cái gọi là tình thân, Khương Sam cũng thật sự không trách bà nữa.

“Đừng khóc nữa.”

Khương Sam thở dài, đưa cho Lương Thụy chiếc khăn tay.

Trên mặt Lương Thụy hiện rõ vẻ thấp thỏm bất an ngay lập tức có chút thụ sủng nhược kinh*, vội vàng cầm lấy khăn tay, cũng không lau nước mắt, cẩn thận gấp khăn tay cất vào trong túi như vật quý, lúc nhìn Khương Sam nước mắt còn rơi lộ vẻ vui mừng.

*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ

“Con ăn cơm chưa? Luyện múa một ngày chắc rất mệt mỏi, mẹ thấy con buổi trưa chỉ ăn có quả táo, chắc giờ đói bụng lắm, mẹ, mẹ dẫn con đi ăn cơm được không? Con thích ăn gì? Đúng rồi, mẹ biết nấu ăn, con muốn ăn món ăn gia đình nào, mẹ sẽ nấu cho con ăn.”

Lương Thụy nói năng lộn xộn, nói xong nước mắt đong đầy có chút ảo não:

“Lẽ ra mẹ nên chuẩn bị thức ăn rồi đưa đến mới đúng, lúc này mới nấu nhất định sẽ khiến con phải sốt ruột chờ.”

Lời nói vội vàng mang theo mềm mại chờ đợi, Lương Thụy mong ngóng nhìn Khương Sam.

Trong lòng Khương Sam không có bao nhiêu cảm tình cũng có chút xúc động, bà ở bên ngoài chờ cô suốt một ngày sao?

Thấy Khương Sam không trả lời, trong lòng Lương Thụy vô cùng thất vọng, bà đã dự liệu trước Khương Sam sẽ không chịu tha thứ cho bà, có thể nhìn thấy cô, có thể nói chuyện cùng với cô đối với bà cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.

“Không được….”

“Được.” Khương Sam bỗng nói: “Tôi thích ăn cay.”

Lương Thụy sững sờ nhìn cô.

Khương Sam kiên nhẫn bổ sung thêm:

“Bà có thể nấu đồ ăn cay không? Nếu không, ở quanh đây có mấy quán ăn Tứ Xuyên cũng không tệ lắm.”

Ánh mắt Lương Thụy bỗng phát sáng, nháy mắt cả người như được sống dậy, giọng nói run rẩy:

“Được, mẹ nấu được, đồ ăn nào mẹ cũng làm.”

Giống như một học sinh được công nhận, mong muốn làm một câu trả lời thỏa đáng cho Khương Sam. Khương Sam bị phản ứng này của bà chọc cười.

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Lương Thụy nhìn căn biệt thự lớn như thế lại trống không, chỉ có một mình Khương Sam, trong lòng lại có một trận quặn đau, lúc ở phòng bếp áy náy tự trách không ngừng lau nước mắt.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, đa phần là Lương Thụy nói, Khương Sam nghe, sau đó trở thành Lương Thụy cẩn thận hỏi, Khương Sam chậm rãi trả lời.

Trong nhà có nhiều thêm một người, trên bàn là đồ ăn nóng hổi, trong không khí ấm áp đầy mùi đồ ăn, thực ra đối với Khương Sam mà nói, cảm giác này vô cùng xa lạ, có phần xa cách.

Mười năm, trọn vẹn mười năm, từ sau khi Khương ba mất, dường như không còn có khoảng thời gian thế này.

Vốn lạnh lùng, tim giống như đá, nơi nào đó trong lòng Khương Sam bỗng xuất hiện vết nứt, cảm giác kia rất kỳ quái, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ giống như là chua xót, là yêu thương.

Trước mắt là người phụ nữ nói chuyện không ngừng, là người sinh ra cô, là người mà cô có chung dòng máu, là người mà cô nên gọi là “mẹ”.

Mẹ….

Xưng hô này thật xa lạ, Lương Thụy nói chuyện, Khương Sam bỗng nảy sinh cảm giác tò mò, môi không tự giác giật giật, lại phát hiện chữ này giống như một tiếng gọi vô cùng khó khăn nhất trên thế gian, bởi vì chưa bao giờ gọi qua, thậm chí ngay cả thử mở miệng gọi cũng chưa từng làm.

Lương Thụy thử thăm dò muốn được ở lại cùng với cô, Khương Sam không hề nghĩ ngợi đã từ chối bà.

Lương Thụy lòng đầy mất mác vừa rời đi, trong phòng to ngay lập tức yên tĩnh lại, vắng vẻ trống không, tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân. Nhưng Khương Sam lại nhẹ nhàng thở ra, cô đã quen cô độc, tình cảm xa lạ vô cùng dễ dàng khiến cho cô không tự giác cảm thấy bất an, lo sợ và nghi hoặc.

Đã là lúc nửa đêm, Khương Sam đang muốn về phòng ngủ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, hết lần này đến lần khác, không nhanh không chậm, rất kiên nhẫn.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Tần Diệc Hạo đứng phía ngoài cửa.

Khương Sam ngẩn ra:

“Sao anh lại tới đây?”

Không phải anh đã xuất ngoại làm việc rồi sao? Nói làm xong việc sẽ phải mất nửa tháng, bây giờ vẫn còn chưa đến mười ngày nữa.

Vẻ mặt Tần Diệc Hạo lạnh lùng mang theo vài phần ủ rũ rõ ràng, một bộ dáng mệt muốn chết đi được.

“Công việc làm xong trước thời hạn, ngồi máy bay một ngày về.”

Khương Sam khó có được săn sóc hỏi:

“Đã trễ thế này sao anh còn không về nhà nghỉ ngơi, còn tới tìm tôi làm gì?”

“Xe bị hư, tôi nhớ rõ nhà em vừa vặn ở gần, nên đi thẳng đến đây.”

Trên mặt còn kém viết rõ ba chữ to “tôi mệt chết”, Tần Diệc Hạo dựa vào khung cửa xoa xoa mi tâm, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn Khương Sam.

Khương Sam: “...”

Tần Diệc Hạo hít một hơi thật sâu đứng thẳng lên:

“Em không mời tôi vào nhà sao?”

Khương Sam chặn cửa bình tĩnh nói:

“Sân bay ở phía nam, nhà họ Tần anh cũng ở phía nam, Tần Diệc Hạo, nhà tôi ở phía bắc.”

Chiếc xe bị hỏng này của anh có phần quá xa rồi.

Khương Sam tự nhận bản thân má phải không viết chữ ngu, má trái không viết chữ đần, thật sự không rõ Tần Diệc Hạo sao có thể nghiêm túc nói lời nói dối rõ ràng như thế chứ.

Tần Diệc Hạo kinh ngạc, ánh mắt vui sướng:

“Vậy mà em cũng biết nhà họ Tần ở phía nam, hai ngày nữa tôi dẫn em đến trong nhà ngồi chơi một chút.”

Nói xong nghĩ muốn đi vào nhà.

Khương Sam sốt ruột nhìn anh, mấu chốt câu chuyện không nằm ở chỗ này.

Cơ thể Khương Sam xê dịch, đúng lúc ngăn được bước chân Tần Diệc Hạo.

“Anh đi về đi, tôi luyện múa cả một ngày nay, muốn đi ngủ.”

Tần Diệc Hạo nhíu mày, kiên nhẫn nói:

“Đã trễ thế này không thể gọi xe được, tôi cũng không thể đi bộ về, em không thể để tôi ở lại một đêm sao?”

Khương Sam nhẹ nhàng nói:

“Không thể.”

Tần Diệc Hạo: “...”

Nhưng không đồng ý cũng vô dụng, suy nghĩ một mạch trên đường mới tìm được lý do ở lại, cánh tay Tần Diệc Hạo nhanh chóng đưa ra ôm lấy Khương Sam bế lên như một đứa trẻ, Khương Sam sợ hãi hô nhỏ một tiếng.

Tần Diệc Hạo không thèm để ý sự vùng vẫy của cô, trực tiếp vác cô trên vai đi vào trong nhà, vừa đi vừa ôn hòa nói:

“Nhà cửa trang hoàng không tệ, mời thiết kế ở đâu thế?”

MD! Anh lại chuyển sang chủ đề khác là có ý quỷ gì hả? Mau đặt cô xuống ngay!

Hết Chương 80