Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 123: Chương 68.2




Lãng Quên- Diễn Đàn

Khúc nhạc Khương Sam tuyển chọn là “Mars”.

Lúc khúc nhạc dạo vừa vang lên, không ít người xem nghe thấy khúc nhạc vô cùng quen thuộc này, lực chú ý cứ như vậy từ từ được hấp dẫn trở về.

Thiếu nữ khoanh chân ngồi, vẻ mặt chán ghét không hứng thú.

Cô đang lười biếng đùa giỡn với đôi tay của mình, phía trước bỗng nhiên có cái gì đó hấp dẫn lực chú ý của thiếu nữ, thiếu nữ quanh co khúc khuỷu đứng lên, lưng bàn chân duỗi thẳng, dáng vẻ như một bức tranh nhẹ nhàng đi qua, chuyển động mới được nửa người liền dừng lại, cả người giống như mây bay lơ lửng, bỗng nhiên hình ảnh dừng lại nghiêng người ở giữa không trung.

Cả thính phòng bỗng rộ lên, đôi mắt bình tĩnh của Sở Phàm xẹt qua tia kinh ngạc, giám khảo ở bên có người không nhịn được nói:

“Động tác rất giống với động tác vừa rồi của Ngô Minh…”

Đúng! Thoáng nhìn động tác hiện tại của Khương Sam giống với động tác của Ngô Minh khiến người xem kinh động một lần nữa! Độ khó của động tác này được Sở Phàm cho lời bình chính bản thân cô cũng không nhất định có thể làm một cách hoàn mỹ, chỉ mới liếc mắt nhìn qua một lần, Lãng ##Quên Khương Sam giống như trong buổi Tổng Duyệt binh ngày đó, vậy mà không dự đoán được lần này có thể  thoải mái thực hiện lại động tác chiêu bài của người khác.

Tiếng trâm bỗng vang lên, không sai biệt hòa cùng nhịp trống, âm nhạc đột nhiên bắt đầu  trở nên thần bí.

Dáng múa thiếu nữ mạnh mẽ đầy khí khái anh hùng, nhịp chân xen lẫn điệu nhảy Clacket, eo giống như rắn di chuyển.

Nhìn xem, diễn xuất quái dị thế này, giống như bọn thủy thủ ẩu đả trong quán rượu.

Cả người thiếu nữ nâng cao ở không trung lật nghiêng, khiến váy đỏ bỗng nở rộ, sự nóng bỏng giống như một ngọn lửa thiêu đốt qua, áo sơ mi trắng thấp thoáng sau váy đỏ giống như đang nhiễm máu.

Điệu Bass thấp u buồn vang lên, tiếng đàn dương cầm lưu loát xen lẫn đệm vào.

Thiếu nữ xoay người, vẻ mặt đầy u mê, dáng múa hoa lệ giống như đến từ bữa tiệc lớn thời Trung Cổ.

Ngọn lửa từng chút một không phòng ngự được chui vào trong lòng mọi người, điệu múa của cô nhiệt liệt như vậy, vẻ mặt của cô tràn đầy mời gọi, trong thính phòng có người không nhịn được giật giật cả người, lúc trước vẫn còn đang xì xào bàn tán, mọi người đã sớm yên tĩnh trở lại, người khác đã xem điệu múa của cô rồi, sẽ không nhịn được muốn đứng lên múa cùng cô, sức cuốn hút của người này quá mạnh mẽ, chỉ nhìn thôi đã khiến trong lòng người khác giống như đang có một trận lửa nóng.

Bass bỗng nhiên ngừng lại, tiếng ca im bặt ngừng lại.

Cả người thiếu nữ trên sân khấu giống như diều đứt dây, mềm yếu ngã ngửa về phía sau, cả thính phòng nhất thời hít sâu một hơi, có người còn kinh hô đứng lên.

Một giây sau, cả người thiếu nữ khẽ động, cơ thể của cô ở trên sân khấu giống như cát bay, một dải lụa đen được tung ra, che lấy thiếu nữ, cả người cử động lần nữa, tóc đỏ sậm rơi xuống, khoác lụa đen trên người.

Khúc nhạc vui vẻ tiếp tục vang lên, cả người thiếu nữ tiếp tục khom xuống, cô mờ mịt giơ tay lên, tìm kiếm, tất cả chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Cô giãy giụa, lại không thể thoát khỏi cát mỏng manh kia, cô lảo đảo đi hỏi, lại giống như không có ai mình từng quen biết.

Toàn bộ xung quanh xa lạ như vậy.

Cô đã đi đến một thế giới lạ lẫm, chung quanh đều là người không quen, cuối cùng là cô trở về lúc xưa, hay toàn bộ chỉ là một giấc mơ cô trải qua khi đang hôn mê?

Hay là cô kỳ thật vẫn còn đang bị giam giữ ở viện tâm thần của mười năm sau, sớm đã bị năm tháng dài đằng đẳng đánh mất lí trí bản thân.

Thê lương cử động cánh tay, hai tay không ngừng run rẩy, d!^Nd+n(#Q%*d@n thiếu nữ chậm rãi nhẹ nhàng ngã xuống đất, hình ảnh điệu múa sôi nổi nhiệt huyết giống như một hồi ảo mộng, cô mê mang nhìn trên không.

Lúc camera đặc tả, vẻ mặt thiếu nữ bình tĩnh mà vô cảm, đôi mắt mênh mông sương mù chợt lóe ánh nước, camera vội vàng tiến gần, đôi mắt gần như muốn khóc kia đã khôi phục lại bình tĩnh, chính biểu cảm như thế khiến người xem không thể tự giác trở nên khó chịu theo.

m nhạc tắt.

Hành giả thời không, vô gia trăm năm. 

<người du hành thời không, trăm năm không có chốn nương thân>

Đứng ở phía dưới sân khấu, các cô gái vũ đoàn Niết Bàn bắt đầu lau nước mắt tràn mi, cứ theo dõi điệu múa của Khương Sam, cô ấy vui khiến cho người khác vui, cô ấy đau cũng khiến người khác đau theo. 

Những vũ khúc này thật sự quá đáng, phía trước quá mức vui vẻ, bởi vậy càng nổi bật sự cô tịch và bi thương tột cùng sau này.

Trái tim người xem vẫn còn đang thổn thức theo điệu nhảy.

Tay Ngô Minh nắm chặt thành quyền ở bên người, con ngươi trong suốt trên khuôn mặt anh tuấn nhìn chằm chằm vào Khương Sam ở trên sân khấu, $#LangQuen%$LQĐ*$ tầm mắt khí phách không nói nên lời vô cùng nóng bỏng, giống như sự vui sướng sau khi tìm thấy đồng loại, cậu thậm chí không nhịn được bước tới, một giây sau liền dừng lại.

“Khương Sam.”

“Khương Sam, Khương Sam.”

Lúc đầu chỉ có một người hô tên cô, sau đó tiếng hô “Khương Sam” giống như sông Hoàng Hà vang dội cả khắp thính phòng, sau đó là vỗ tay chỉnh tề, tiếng huýt gió liên tiếp vang lên, vỗ tay như sấm dậy, ầm ĩ vang trời.

Khương Sam cười yếu ớt đứng dậy nói lời cảm ơn, lụa đen quấn quanh người, vẻ mặt vô cùng tinh khiết và hoàn hảo.

Khương Sam thắng, không hề do dự.

Lần thi đấu tỉnh này, xuất hiện một quán quân đạt được toàn bộ số cao điểm nhất, chấn kinh toàn trường.

Sở Phàm vẫn như cũ không chấm điểm, đến khi mời cô lên sân khấu biểu diễn một khúc, Sở Phàm cười khổ đứng dậy:

“Trận thi đấu tiến hành đến bây giờ đã kết thúc, đạt được kết quả như vậy là tốt nhất, cả hai vị tuyển thủ đều biểu diễn một cách vô cùng xuất sắc, thay vì để tôi lên sân khấu biểu diễn, chi bằng chúng ta hãy cứ yên lặng thưởng thức dư âm của hai điệu nhảy tuyệt vời này, cũng đừng khiến tôi mất mặt.”

Lời nói của Sở Phàm thân thiết lại khôi hài, đem đến một trận cười vui vẻ cho cả thính phòng.

Các vị giám khảo cũng biết rằng lúc này không thích hợp để Sở Phàm lên biểu diễn, trong lòng cũng hiểu nên bóp chết kế hoạch sớm được định ra lúc trước.

Lúc này vũ đoàn Niết Bàn giành được hai giải, một quán quân, một huy chương đồng, Ngô Minh được á quân, thi đấu tỉnh hoàn mỹ trở về.

Khương Sam bị thành viên Niết Bàn vây quanh, đồng thời thay quần áo, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bị một nhân viên công tác ngăn cản.

“Khương tiểu thư? Bên trái sân khấu có người muốn gặp cô, đã đợi một lúc rồi.”

Ánh mắt Khương Sam nhìn theo hướng nhân viên công tác chỉ, cả người Bạch Kỳ mặc quần áo bình thường đang chăm chú nhìn về phía bên này, Khương Sam vừa muốn bước qua, liền bị nhân viên công tác vẻ mặt ôn hòa ngăn lại.

“Khương tiểu thư.”

Ánh mắt Khương Sam từ từ tối lại.

Hết Chương 68

(Tặng thêm các bạn một chương 68 này, bù lại khoảng thời gian mình không edit được ^^)