Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 120: Chương 66.2




Lãng Quên- Diễn Đàn

Khương Sam ngơ ngác nhìn Tần Diệc Hạo, nghe xong lời uy hiếp của anh, anh nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác được một cơn tức giận càng ngày càng lớn, anh làm sao có thể là người dễ mềm lòng, anh tàn nhẫn, vô tình, tuy nhiên chưa bao giờ thể hiện ở trước mặt Khương Sam, nhưng trong nội tâm cao ngạo và lạnh bạc sao có thể để cho người khác có phương thức trực tiếp khiêu khích lấy tôn nghiêm của anh.

Con người Tần Diệc Hạo lạnh lùng khẽ nheo lại, khóe môi khẽ nhếch, biểu tình trên mặt có chút uể oải, vẻ mặt lạnh nhạt không tiếp tục nhìn Khương Sam đang bị dọa, cả người vừa động muốn ngồi dậy.

Nhưng không đợi anh ngồi xong, cổ anh đã bị một đôi bàn tay mềm mại ôm lấy.

Khương Sam ôm chặt lấy cổ anh, vào lúc anh không kịp phản ứng, đôi môi mềm mại khẽ hôn lên bên sườn mặt của anh, vẻ mặt Tần Diệc Hạo trong nháy mắt trở nên trống rỗng, cơ thể vững chắc cứng ngắc tại chỗ.

Khương Sam nhẹ nhàng lấn người qua, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo chôn vào bên cổ anh, khó chịu buồn bực nói:

“Tần Diệc Hạo, anh dọa tôi sợ rồi.”

Giọng nói có chút không vui, nhưng chính xác là giọng điệu đang làm nũng, môi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát ở bên cổ anh, bàn tay nhỏ lành lạnh ôm lấy cổ anh.

“Về sau không cho phép anh đùa giỡn như vậy nữa.”

Cô khó chịu buồn bực, động tác của cô rõ ràng nhẹ nhàng như thế, anh chỉ cần không tốn chút một chút sức lực khẽ nhếch người qua một cái sẽ tránh thoát được, nhẹ đến mức anh có thể dùng lời lẽ nghiêm khắc nhất, dùng hành động nhục nhã nhất khinh thường tâm cơ nho nhỏ của cô.

Bị cô nhiều lần chọc giận, gây ra chuyện khiến người ta tức giận như thế, còn giải thích như vậy thật sự khiến người khác muốn nổi điên lên, mà bộ dáng của cô còn không biết tự phát giác, cứ không hề đề phòng như vậy, nhẹ nhàng mềm mại đưa tay ra, không có một chút thành ý còn muốn anh tiêu tan tức giận cùng với uy hiếp.

Cô quá phận khiến người ta hận không thể lập tức mở cửa xe ra ném cô ra ngoài, như thế sẽ không cần phải tiếp tục hao tâm tổn trí để suy đoán trong lòng cô đang suy nghĩ gì, trong lúc đó cô có quan hệ thế nào với Tần Chiến, nhiều chuyện bí mật của cô bắt nguồn từ đâu.

Cũng không phải tiếp tục dụ dỗ, lừa gạt, tính toán tỉ mỉ từng bước một như thế nào để hoàn toàn thu tâm của cô gái độc ác nhẫn tâm này, làm cách nào để khiến cho cô mãi mãi ở bên cạnh anh.

Anh chỉ cần làm một động tác thôi, chỉ cần anh tránh cô, hay nói ra một câu nói lạnh lùng, đơn giản biết bao.

Nhưng Tần Diệc Hạo giống như bị một loại xiềng xích nào đó chắc chắn trói lại vậy, trong lòng anh bách chuyển liên hồi ( thay đổi liên tục), cả một động tác đơn giản như thế anh cũng không thể làm được, này thì lửa giận, nghi ngờ, mưu tính, lạnh lùng trong lúc này bỗng chốc bị một sức mạnh kỳ quái nào đó hút hết một cách triệt để, để lại sự lan man mờ mịt vô bờ bến.

Anh nên lạnh lùng châm chọc cô, châm chọc cô không tự lượng sức mình có ý đồ muốn thao túng anh.

“Tần Diệc Hạo, tin tưởng tôi không được sao, tôi thật sự không giống như anh nghĩ đâu, tôi thật sự không phải người không biết liêm sỉ, thật sự!”

Vậy mà cô còn dám dùng giọng nói giả mù sa mưa tỏ vẻ tội nghiệp dán gần tai anh thì thầm.

Có thể, cmn, thật sự cmn, này thì lãnh khốc vô tình, đả thương người, uy hiếp, lời nói bày mưu tính kế không lung lay, liền bị mắc nghẹn ở cổ họng, tay cô vừa động nhẹ nhàng, liền có thể không phí chút sức lực nào đè hết những lời nói đó xuống.

“Tôi tin em!”

Giọng nói thấp hơn không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn không giống với lời mà Tần Diệc Hạo sẽ nói vào lúc này cứ như thế bật thốt lên.

Anh nghiêm mặt, cả người cứng ngắc, đông cứng mỗi một tấc đường máu trong người, thậm chí anh cũng không dám động đậy, sợ giờ phút này cho là cô gái đang chủ động chỉ do tưởng tượng của bản thân, nháy mắt một cái không để tâm cô sẽ ngồi lại như cũ, lại tiếp tục không thừa nhận cô từng chủ động làm ra hành động thân mật đó, Lãng ##Quên không thừa nhận bản thân cô đã từng mềm mại, dịu dàng dùng giọng điệu làm nũng nói lời khẩn cầu với anh.

Đôi mắt mênh mông sương mù của Khương Sam đã nhiễm lên tia ngượng ngùng xấu hổ, quay sườn mặt qua một bên, môi mềm mại chạm nhẹ lên má của anh.

“Đừng nóng giận, em sai rồi không được sao?”

Tay Tần Diệc Hạo không nghe lời, cứ không khống chế vòng qua ôm ngược cô gái vào lòng, anh bế cô ngồi ở trên chân, cương cổ cứng rắn nói:

“Ngậm miệng, không được nói nữa!”

CMN chết tiệt, này thì lãnh huyết vô tình, mà anh không thể nào hạ quyết tâm với cô gái này được.

Rõ ràng tức giận như thế, nhưng Tần Diệc Hạo không có phát hiện trong đôi mắt vốn ngoan lệ lạnh lùng không một tiếng động không dễ nhận ra mấy phần sung sướng.

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Không ai nghĩ đến Khương Sam có thể dễ dàng vượt qua được vòng bán kết tiến vào trận thi đấu chung kết, cuộc thi đấu ngày trước dựa vào kết quả bỏ phiếu của người xem quyết định, nhân khí của Khương Sam cao tới mức khiến người khác không thể tưởng tượng được, số phiếu được bầu chọn đã cách rất xa những người khác dẫn đầu vị trí ở đầu bảng.

Ngay cả Liễu Thanh Thanh đang chờ cơ hội chế giễu cũng không có, theo tiến trình trận đấu không ngừng đẩy mạnh, bình thường mà nói người dẫn đội cũng ít khi phải xuất hiện. Không phải chỉ vì Khương Sam căn bản không nghe cô ta tận tình khuyên bảo chỉ đạo, còn dựa theo ý mình tuyển chọn ca khúc để múa, lại càng thêm vì uy tín cùng với sự ảnh hưởng của Triệu Thanh Thanh tới đoàn dự thi đã đang không ngừng giảm xuống.

Cả đoàn thành viên ban trung cấp mắt cao hơn đầu làm sao có thể bắt đầu chuyển hướng nguyện ý nghe lời của Khương Sam, từ đội viên lúc bắt đầu vẫn luôn xa lánh không ủng hộ Khương Sam đã theo vô ý vây xung quanh Khương Sam rồi, ngược lại làm cho người dẫn đầu bất hòa là cô ta, Triệu Thanh Thanh nhìn như không thấy.

Cô ta làm nhiều việc như thế, trừ bỏ trận đấu bán kết bởi vì tức giận buông tay mặc kệ trận đấu ra ngoài, ngày hôm sau Triệu Thanh Thanh đã khôi phục bộ dáng thân thiện, suy nghĩ cho mọi người thường ngày. Cô ta lại bóng gió không nhiều lần châm chọc như vậy mà nói, cô ta đối tốt với Khương Sam, giảm bớt những chuyện mâu thuẫn với Khương Sam trong đoàn, nhưng cái chiêu này sử dụng chăm lần với những nữ sinh khác trăm lần đều linh lúc này bỗng nhiên không hề có tác dụng.

Triệu Thanh Thanh không hợp qui củ nâng cao Khương Sam khiến những khác trong đoàn bất mãn, nhưng người khác còn nâng cao Khương Sam hơn, khiến cho mọi chuyện hoàn toàn rối loạn.

Mỗi ngày Triệu Thanh Thanh nhìn bộ dáng Khương Sam ung dung thản nhiên không biến sắc, nhìn Khương Sam cười lại với cô ta, mỗi lần nhìn thấy mọi chuyện đã thoát khỏi sự khống chế của cô ta từ từ lệch khỏi quỹ đạo, trong lòng giống như bi vô số cây kim mạnh mẽ đâm vào lòng vậy.

Bị ghen tị che mờ đôi mắt khiến Triệu Thanh Thanh không thể nào nhận ra, hoặc cho dù đã nhìn thấy vẫn không có cách nào thừa nhận, d!^Nd+n(#Q%*d@n những loại thủ đoạn tiểu nhân như thế này khi đứng trước mặt một cao thủ chân chính, sẽ không có một chút tác dụng nào hết.

Giống như trong một cuộc thi, bạn đạt được 59 điểm, nhưng người kia được 60 điểm, bạn sẽ khó có thể khống chế được sự ghen tị đối với người đó, bất mãn nghĩ rằng bản thân mình không kém người kia hoặc thậm chí có thể nghĩ trình độ người kia rõ ràng không bằng mình, dựa vào đâu có thể đạt được điểm cao hơn mình được! Nhưng nếu như bạn thất bại, người bên cạnh lại có thể đạt được số điểm cao nhất, đã vứt bỏ bạn xa tới ngàn con phố, bạn sẽ không thể nào có thể ghen ghét hay bất mãn với người ta được.

Khương Sam chính là người như vậy.

Các đoàn viên trung cấp dự thi đã sớm chiều ở chung cùng với cô, cô tùy cơ ứng biến năng lực, trình độ vũ đạo của mình, mỗi một lần kỹ xảo cùng với linh tính đồng thời ổn định phát huy đều khiến cho các cô kinh ngạc thậm chí bị thuyết phục.

Trình độ của Khương Sam căn bản không giống như một cô gái trẻ như vậy nên có, bọn họ  không biết được trời sinh Khương Sam đã là thiên tài vũ đạo, lại từng sống qua một lần, ở kiếp trước cô ở Niết Bàn có dư khả năng để lên làm giáo viên, d!^Nd+n(#Q%*d@n sau khi sống lại cho đến bây giờ đều cố tình che giấu trình độ của mình, trình độ của cô đã không thể so với trình độ của bọn họ nữa.

Nhưng Triệu Thanh Thanh không tin, cô ta cho rằng tại vì nhân khí trên mạng của Khương Sam cao, cho nên ảnh hưởng người xem bỏ phiếu quyết định, cô ta tâm tâm niệm niệm đến trận chung kết sắp đến, mang tâm tư chuẩn bị nhìn Khương Sam ở trận chung kết này bị thua thảm bại.

Một người ở vị trí đó có thể làm nên trò trống gì, một học viên ban sơ cấp làm sao có thể đạt được thứ tự gì chứ? Hừ.

Trong trận bán kết, Khương Sam đạt được vị trí cao, mỗi giây mỗi phút Triệu Thanh Thanh đều mong đến ngày diễn ra trận thi đấu chung kết.

Vào lúc ăn cơm trưa, Triệu Thanh Thanh khéo léo cười duyên dáng với Khương Sam, nhẹ nhàng quăng tới một quả bom tấn.

“Đúng rồi, còn có một chuyện quên nói với mấy người đoàn viên sẽ tiến vào trong trận chung kết.”

Triệu Thanh Thanh nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói tiếp:

“Người chủ trì trận thi đấu có mời Sở học tỷ đến tham gia hữu nghị ở trận chung kết, đến lúc đó bọn em thi đấu, Sở học tỷ sẽ ngồi ở vị trí ban giám khảo chấm điểm, bọn em nhất định phải thể hiện cho tốt, đây là sự hãnh diện của Niết Bàn chúng ta.”

Nhất là cô, Khương Sam, Triệu Thanh Thanh cười ý vị thâm trường, ảnh chụp được đã gửi cho Sở học tỷ, nên lúc này chị ấy nhất định đang rất tức giận.

Khương Sam vẫn không nhanh không chậm ăn cơm như cũ, không hề có phản ứng gì với Triệu Thanh Thanh, nhưng trong lòng cô cũng khẽ rung động, không thể khống chế bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Sở Phàm, đây chính là mục tiêu, cũng là đối thủ cạnh tranh xứng đáng với cô.

Hết chương 66