Editor: Meimei
Lúc Ninh Thanh Trúc còn sống, thường mang nàng và ca ca đến nhà ngoại công, Ninh gia dương thịnh âm suy, ngoại công và các cữu cữu (cậu) đặc biệt ưu ái nàng, bởi vì lo lắng nàng bị khi dễ, nên luân phiên dạy nàng một ít công phu phòng thân, thân thủ của nàng, đối phó với hai người kia tạm được, nhưng gặp gỡ cao thủ, cũng chỉ có thể thúc chủ chịu trói.
Tô Bác Nhiên không thích nữ hài vũ đao lộng thượng, từ khi mẫu thân và ca ca qua đời, hơn nữa từ bãi tha ma bị kinh hách, lá gan của nàng tựu thay đổi trở nên nhỏ hơn, trước khi gả cho Nhan Tư Minh, nàng hầu như đóng cửa không ra khỏi phòng, cho nên Phương di nương và Tô Diệu Tuyết điều không biết chuyện nàng biết võ công.
Không hổ là Phương di nương, làm việc thủ đoạn độc ác, rất cẩn thận, ngoại trừ hai gã nam nhân kia, cư nhiên còn có hậu chiêu.
Bốn phía tuy rằng cỏ dại mọc thành bụi thuận tiện cho việc giấu người, nhưng nếu người đến tìm có đuốc lửa, nàng căn bản không có khả năng trốn thoát, ngược lại là tự tìm đường chết.
Nàng biết bơi, so với nấp trong rừng tốt hơn, nếu như nước sông sâu, nàng lặn xuống trốn, tuyệt đối là lựa chọn tốt.
Chân Tô Tâm Ly đã bị rách, mặt còn có cánh tay đều bị nhánh cây đâm vào, chảy máu, đau rát, nhưng Tô Tâm Ly hoàn toàn không quan tâm, chỉ không ngừng theo hướng tiếng dòng nước chảy mà chạy.
Qua ước chừng nửa khắc, nàng rốt cuộc thấy một con sông nhỏ dài ước chừng mấy trượng, nước sông rất trong suốt, mông lung dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy đáy, hơn nữa nước sông rất cạn, cũng chỉ đủ ngang thắt lưng, coi như là ẩn vào, cũng có thể thấy rõ.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân thùng thùng phá lệ rõ ràng, ngay cả giọng nói cũng truyền đến bên tai nàng.
Tô Tâm Ly bỗng nhiên cả kinh, quay đầu lại, ba hắc y nhân tay cầm đuốc hướng bên này tới gần, bọn họ chắc đã phát hiện ra hai gã kia, trong đêm tối lộ ra đôi mắt hung mãnh (hung dữ và mạnh mẽ), bước nhanh về phía nàng.
Sau lưng bọn họ, càng ngày càng nhiều hắc y nhân xuất hiện.
Bọn họ thân hình mạnh mẽ, vừa nhìn ngay là biết cao thủ, khác với hai gã nam nhân đã chết kia.
Mí mắt Tô Tâm Ly hơi trầm xuống, đáy mắt thâm trầm lo sợ không yên, Phương di nương để đối phó nàng, thật là hạ huyết bản, cư nhiên mời nhiều cao thủ như vậy.
Lẽ nào nàng hôm nay thật sự bỏ mạng tại đây?
Nếu ông trời cho nàng sống lại, vì sao không cho nàng nhiều thời gian hơn?
Nàng còn chưa kịp thay đổi vận mạng, nàng còn chưa báo thù, cứ như vậy chết ở đây, nàng không cam lòng!
Trong không khí, phảng phất hương thơm cây cỏ, Tô Tâm Ly mạnh mẽ quay đầu lại, lúc nhìn thấy cảnh sắc cách đó không xa, đột nhiên ánh mắt thay đổi, híp lại.
Bên bờ phía Bắc con sông nhỏ, là một đồng cỏ lớn, một đống lửa phát ra ánh sáng từ trong rừng cây, vây quanh là ba nam tử, trong đó hai người ngồi bên phải đều có bảo kiếm.
Bên cây cổ thụ cạnh đống lửa, là một tuấn mã thân hình cường tráng cao lớn toàn thân trắng như tuyết đang lẳng lặng gặm cỏ quang đó, mà bên cạnh nó, còn có một cỗ xe ngựa trông rất phú quý.
Mắt nhìn người phía sau càng ngày càng đến gần, Tô Tâm Ly hít sâu, chạy thẳng đến hướng cỗ xe ngựa.
Một bóng đen chợt xẹt qua, cắt ngang bầu trời đêm, hướng phía nàng đánh tới, người còn chưa thấy rõ đã mang theo một trận kình phong bén nhọn.
“Người nào?”
Tô Tâm Ly vừa chạy, vừa nhìn về phía sau, còn chưa kịp phản ứng, mãi đến lúc nàng cảm thấy có gì đó không đúng, thì bỗng nhiên xoay người, ngân kiếm sắc bén đã hướng phía nàng đánh tới.
Tô Tâm Ly cả kinh, khó khăn tránh được, còn chưa kịp phản ứng, vai trái đã trúng một chưởng của nam nhân này.
Tô Tâm Ly ngực đau xót, liên tục lùi về phía sau, ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân dâng lên, người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
“Người ở bên kia, lục soát nhanh.”
Tô Tâm Ly mắt tối sầm, muốn ngất đi, nhưng nghe được thanh âm, mạnh mẽ chống hai tay dính đầy máu trên bãi cỏ ngồi dậy.
Tầm mắt của nàng có chút mơ hồ, nàng cố sức mở mắt, nhìn tử y nam tử đang ngồi dựa lưng vào cây đại thụ, trong tay còn đang cầm một ly rượu. Người nam nhân này hình như là chủ tử của hai người kia.
Tô Tâm Ly giật giật môi, phun ra một búng máu, nhưng nàng không có đưa tay lau đi, lúc này, nàng cũng chỉ có thử xem, tử y nam nhân này, hiện tại là hy vọng duy nhất của nàng.
Tô Tâm Ly nhìn tử y nam nhân, bình tĩnh nói: “Công tử, ân cứu mạng hôm nay, tiểu nữ tử nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.”
Tô Tâm Ly xiêm y (áo quần) rách rưới, sợi tóc mất trật tự, gương mặt dính đầy máu, mặt tái nhợt đã bị huyết sắc nhuộm đỏ, nhìn thập phần đáng sợ, cả người chật vật không chịu nổi, thế nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời dị thường, vừa oán hận lại không cam lòng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quyết tuyệt, thật giống như tuyết trên núi Thanh Phong suốt năm không đổi, lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.
Tề Lỗi đứng bên cạnh nàng cũng không khỏi run lên, quay đầu nhìn tử y nam tử như đang ngồi phẩm rượu kia.
“Đỡ cô nương ấy lên xe ngựa.”
Thanh âm của nam nhân thanh nhã lãng phong, không nhanh không chậm, ưu nhã thong dong.
Tô Tâm Ly sắc mặt bình tĩnh, chật vật đứng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm khó làm người khác phát hiện.
Nàng tựa hồ cược thắng.
Tề Lỗi ngẩn người, nhìn Tô Tâm Ly, lại nhìn tử y nam nhân, thần sắc tựa hồ có chút ngoài ý muốn, đỡ Tô Tâm Ly lên xe ngựa.
Tô Tâm Ly còn chưa có ngồi lên xe ngựa, người phía sau đuổi theo nàng đã đến.
“Các ngươi là ai? Thức thời thì mau đưa nữ nhân kia giao cho chúng ta, ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”
Hắc y nhân chĩa trường kiếm trong tay về phía Tề Lỗi đang đỡ Tô Tâm Ly, khẩu khí càn rỡ.
“Các ngươi là ai? Thức thời thì nhanh cút cho ta, quấy rối nhã hứng công tử chúng ta phẩm rượu, giết không tha!”
Tề Vân giơ lên bảo kiếm trong tay, nhếch miệng nói, có chút mạn bất kinh tâm (thờ ơ), nhíu mày, hoàn toàn không để những người đó vào mắt, trái lại xuất khẩu khiêu khích.
“Muốn chết!”
Hắc y nhân bị chọc tức giận, cắn răng nói, rút trường kiếm trong tay ra, hướng Tề Vân đánh tới.
Tề Vân vẫn là bộ dạng khinh thường, linh hoạt tránh né công kích, “Nên là ta.”
Vừa nói, trường kiếm trong tay đã ra khỏi, trong chớp mắt, giữa không trung, một đạo ngân quang hiện lên, máu bắn tung tóe, yết hầu của hắc y nhân bị cắt đứt, té trên mặt đất, mắt trợn thật to, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
Tô Tâm Ly đã lên xe ngựa, đang ngồi ở cửa xe, nhìn hắc y nhân nằm trên mặt đất, không khỏi cả kinh.
Phương di nương phái tới những hắc y nhân này đều dễ dàng hạ gục hơn năm mươi hộ vệ của tướng phủ, mỗi người thân thủ đều rất tốt, thế mà hiện tại, cư nhiên chỉ một chiêu đã mất mạng.
“Lão tứ!”
Mấy gã hắc y nhân còn lại chạy tới, vừa vặn thấy nam tử áo đen bị mất mạng, nhất tề hướng về phía Tề Vân đánh tới.
“Cái này, ngươi ăn đi.”
Chú ý của Tô Tâm Ly đều đặt vào trận đánh của Tề Vân với mấy gã hắc y nhân, căn bản không chú ý tới Tề Lỗi, chờ phản ứng kịp, trong miệng đã cảm thấy đắng đắng, một viên dược hoàn theo họng trợt vào bụng.
Cái gì vậy? Tô Tâm Ly lấy ngón tay của mình móc vào họng, muốn ói ra nhưng đã không còn kịp rồi.
Hắc y nhân trước khinh địch cho nên mới một chiêu đã mất mạng, giờ còn tám hắc y nhân đã có vết xe đổ kia, nên thập phần cẩn thận, ra chiêu tàn nhẫn, bất quá hai người Tề Lỗi và Tề Vân phối hợp ăn ý, một chút cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Tô Tâm Ly ánh mắt lóe lóe tia an tâm, đi vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, vừa mới nhắm mắt, mành xe bỗng nhiên bị xốc lên, Tô Tâm Ly nhìn thấy quần và giày đen của kẻ định tiến vào, cả kinh, nhanh nhẹn đưa tay lên rút cây trâm trên đầu xuống, chưa kịp làm gì, hắc y nhân đã hét lên một tiếng, ngã lăn xuống đất.
Trên cổ hắn, cắm một miếng sứ nhỏ, nhưng lại không chảy máu.
Tô Tâm Ly nhìn về hướng tử y nam nhân, ly rượu trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã biến mất. Nàng lần đầu tiên thấy có người dùng chén sứ giết người mà không thấy máu.