Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 16: Nam nhân nửa đêm xuất hiện ở khuê phòng




Editor: Meimei

Tô Tâm Ly vừa về đến tiểu viện, liền được hạ nhân hầu hạ tắm rửa, thay y phục liền đi ngủ.

Ngủ không được bao lâu, Tô Tâm Ly bắt đầu mơ thấy ác mộng. Trong mộng, ký ức đời trước vẫn quấn lấy nàng, không cách nào buông tha.

Nhan Ti Minh tuyệt tình, tàn nhẫn và lừa dối; Tô Diệu Tuyết vô sỉ, dối trá và độc ác, còn có Phương di nương ác độc dối trá, Tô Bác Nhiên lạnh lùng, giả dối. Đời trước nàng không nhìn một màn kia, lúc này đây lại diễn ra toàn bộ trong giấc mơ của nàng.

Hơn trăm người của phủ Định Quốc Công mặc quần áo tù quỳ ở đó, từng khuôn mặt vừa quen thuộc vừa thân thiết, ông ngoại, bà ngoại còn có cữu cữu, ca ca. Gần như chỉ trong một khắc, đầu và thân đều bị tách ra. Hình ảnh liền xoay chuyển, là Cố Nam Y, hắn một thân áo giáp, quỳ trước mặt Nhan Thần Tỷ, trong tay cầm chủy thủ (đoản kiếm) giơ lên cao. Tô Tâm Ly không ngừng nói không muốn, không muốn, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủy thủ sắc bén kia đâm vào trong ngực hắn, sau đó bị mấy con chó hoang đen cường tráng kéo các phần trên cơ thể cắn xe, trong một khắc chỉ còn lại xương cốt.

“Không nên, không nên, không nên,...”

Tất cả hình ảnh đan xen hỗn loạn, ý thức hòa thành một mảng huyết vụ, gắt gao níu lấy tâm của Tô Tâm Ly. Nàng nỉ non, muốn mở mắt nhưng cứ như vậy lại rơi vào ác mộng không tỉnh lại.

“Tô Tâm Ly, Tô Tâm Ly, ngươi tỉnh, tỉnh, tỉnh!”

Đang lúc mơ mơ màng màng, hình như có người vỗ vỗ vào mặt mình, lực không nhỏ, khuôn mặt lành lạnh, tê tê vì đau, là thanh âm của nam nhân, trong trẻo mà lạnh lùng, tựa hồ còn có chút thân thiết và lo lắng.

Nam nhân? Khuê phòng của nàng tại sao lại có thể xuất hiện nam nhân? Là ai phái đến? Tô Tâm Ly bỗng dưng chấn động, cầm chặt bàn tay đặt trên mặt nàng lại, bỗng nhiên mở mắt.

“Ngươi đã tỉnh!”

Trên mặt Tô Tâm Ly đều là mồ hôi lạnh, ánh mắt mơ hồ, trước mắt vẫn là một mảnh huyết sắc, căn bản nhìn không rõ tướng mạo của người nam nhân trước mặt này. Thật lâu, nàng rốt cuộc cũng thấy được dưới ánh đèn là khuôn mặt như ngọc, nhưng là vẫn có chút mờ nhạt không rõ, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, cũng không buông tay, hiển nhiên là còn chưa có hồi phục lại tinh thần. Bi thống và tuyệt vọng trong mộng còn tích tụ trong lòng không cách nào biến mất.

Một tay Lan Dực Thư bị Tô Tâm Ly cầm chặt, tay còn lại từ trong áo lấy ra khăn tay thay Tô Tâm Ly lau mồ hôi trên mặt

Thẳng đến khi tầm nhìn trước mắt khôi phục, Tô Tâm Ly nhìn người bên giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, lập tức phục hồi lại tinh thần. Khóe mắt liếc nhìn tay mình cầm chặt tay hắn ở trước ngực, vội vàng buông ra ngồi dậy. Khăn mặt trong tay Lan Dực Thư theo mặt nàng rớt xuống trên áo ngủ bằng gấm, lưu lại nồng đậm bi thương sợ hãi, thậm chí còn có ánh mắt tuyệt vọng cùng đề phòng nhìn về phía nam nhân đột nhiên xuất hiện trong khuê phòng mình.

“Ngươi tại sao lại đến đây?”

Tô Tâm Ly vừa mở miệng, liền nếm được mùi mặn chát của máu tươi, môi cũng thấy đau nhức. Nghĩ đến cơn ác mộng lúc nãy, chắc là vô ý thức cắn nát, lúc nãy trong mộng, có hay không nàng không nói những gì không nên nói? trong lòng không khỏi buồn bực.

“Lan công tử, ta rất cảm kích ân cứu mạng của ngươi, thế nhưng ngươi không biết danh dự của một cô gái so với tính mệnh còn quan trọng hơn sao? Nếu để cho người trong phủ biết được đêm khuya có nam nhân đột nhập vào phòng của ta, ta sau này làm sao có thể gặp người!”

Tô Tâm Ly nói xong, thấy sắc mặt Lan Dực Thư thay đổi, con ngươi thanh tú hiện lên tia vui vẻ lại cực kỳ quang minh thẳng thắng nhìn nàng: “Vậy ngươi lấy thân báo đáp là được rồi, vừa vặn còn có thể báo đáp ân cứu mạng của ta đối với ngươi.” Tô Tâm Ly nghe ra trong lời nói của hắn có chút chế nhạo, lại bất ngờ nhìn hắn nghĩ hắn không phải là đang nói đùa chứ?

Tô Tâm Ly giả vờ không nghe thấy, xuống giường tìm cái áo khoác phủ lên người, đi đến cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài, nha hoàn và bà tử gác đêm đều bị đánh ngất, không có nửa điểm muốn tỉnh.

Tô Tâm Ly bĩu môi, nàng biết với thân thủ của hắn, muốn vào phòng nàng, tất nhiên sẽ không kinh động đến hạ nhân. Nàng xoay người, ánh mắt trước sau vẫn nhàn nhạt thản nhiên, ung dung, cho dù ai nhìn vào cũng đều sinh ra vài phần sợ hãi và kinh ngạc.

Lan Dực Thư sắc mặt khó coi nhưng không có tức giận, chẳng qua là cảm thấy nữ nhân này thật kỳ quái. Hắn hơn nửa đêm xuất hiện trong khuê phòng của nàng, nàng cư nhiên không thấy kinh hách, hắn còn tưởng là nàng sẽ sợ hãi kêu thành tiếng a. Quat thật lá gan của nàng rất lớn, nếu không nửa đêm hôm đó ở bãi tha ma đã cấp nàng sợ đến choáng váng.

Lan Dực Thư ngồi bên cạnh bàn, rót hai ly trà. Tô Tâm Ly nhẹ nhàng đi đến chỗ bên cạnh hắn ngồi xuống.

“Tuyệt không sợ?”

Lan Dực Thư đặt ly trà đến trước mặt Tô Tâm Ly, khuôn mặt bạch ngọc treo nụ cười vui vẻ.

Tô Tâm Ly cười khẽ một tiếng, nâng chung trà lên, trực tiếp uống hơn phân nửa. Tối hôm qua bộ dạng chật vật như vậy đều bị hắn nhìn thấy, cho nên hiện tại Tô Tâm Ly tất nhiên không cần lưu ý hình tượng trước mặt hắn.

“Nếu người đi vào là cướp sắc hay cướp tiền thì làm sao?”

Tô Tâm Ly đặt chén trà xuống, hướng phí Lan Dực Thư cười dịu dàng: “Ta bất quá chỉ là một tiểu thư vô danh của tướng phủ, nếu có kẻ xấu đến, cũng nên đi vào viện tử của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, viện của họ cách đây cũng gần, nói không chừng còn có thể nhân tài lưỡng đắc (ta không biết câu này có nghĩa là gì nữa, huhu).

Tô Tâm Ly khẽ cười, nói như vậy, nàng thật ra cũng mong có một đám cường đạo đột nhập vào tướng phủ bắt Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cướp đi, đến lúc các nàng được cứu về, không biết cái người phụ thân kia sẽ đối đãi với họ như thế nào nhỉ.

“Bọn họ nếu như đến tiểu viện của Tô Tâm Ly ta, nếu cướp tiền thì ta đây xui xẻo đành phải hao tài, nếu là cướp sắc, ta đây đành dùng mỹ nhân kế sau đó đem bọn chúng giết chết. Lại nói, hôm nay ta có thể xuất ra phần đại lễ kia, thật đúng là phải cảm tạ Lan công tử.”

Lan Dực Thư híp mắt, nhìn mỹ nhân dịu dàng cười dưới ngọn đèn nhu hòa, mặt nàng ung dung điềm đạm trầm tĩnh, chỉ là vì lúc nãy bị ác mộng, sắc mặt có chút tái nhợt, môi cũng vậy, toát lên vẻ nhu nhược, giống như là một bệnh nhân mỹ nhân. Mắt của nàng lưu chuyển, ngay cả đến chuyện giết người như vậy từ trong miệng nàng nói ra cũng là nhàn nhạt thản nhiên.

Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng là mâu thuẫn rồi lại thấy phi thường hài hòa.

“Bất quá chỉ là một cái nhất tay, ngươi thích là tốt rồi. Ngươi lúc nãy trong mơ là mơ thấy cái gì?”

Nghe Lan Dực Thư nhắc đến, Tô Tâm Ly rất nhanh nhớ tới giấc mộng kia, sắc mặt không khỏi lại tái nhợt đi vài phần, trắng bệch như tuyết.

Ác mộng? Đúng vậy, đó là một giấc mộng rất đáng sợ. Trong mộng, từng người từng người là một đám ma quỷ ở trước mặt nàng khoác bộ mặt giả nhân giả nghĩa hại chết từng người mà nàng thân yêu nhất.

“Một đám ma quỷ khoác mặt nạ giả nhân giả quỷ không từ bất cứ thỉ đoạn nào, bất quá không sao, chờ ta từ từ sẽ đưa những người này vào địa ngục, không để cho bọn họ làm loạn.”

Nhan Ti Minh, Tô Diệu Tuyết còn có Phương di nương, Tô Bác Nhiên, nàng một người cũng không bỏ qua. Đời trước bọn họ đều đem đến thống khổ cho nàng, nàng sẽ trả lại cho bọn họ từng cái từng cái một.

“Ngươi đến đây làm gì? Tướng phủ thủ vệ thâm nghiêm, ngươi không lo lắng sơ ý tiết lộ hành tung? Nói đi, ngươi rốt cuộc đến đây là có việc gì?”

Tuy rằng không biết hơn nửa đêm Lan Dực Thư tự mình đến đây có việc gì, bất quá nàng chắc chắn hắn sẽ không làm thương tổn nàng, hơn nữa hắn cũng không làm kinh động người trong phủ, Phương di nương các nàng khẳng định sẽ không biết việc này. Nếu như thế, nàng dĩ nhiên sẽ không sợ hãi. Bất quá chuyến đi này rõ ràng hắn muốn bảo mật, lại hơn nửa đêm xông vào tiểu viện của nàng, cho nên nàng nghĩ rằng hắn đến chỉ nói mấy lời nhảm nhí này rồi nhàn nhã cùng nàng dùng trà.

“Cho ngươi cái này.”

Lan Dực Thư nói xong từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội huyết sắc đặt lên bàn. Dưới ánh đèn mờ nhu hòa, ngọc bội kia trong suốt óng ánh, ở giữa khảm một con phượng hoàng đang bay lượn trông rất sống động. Đó chính là ngọc bội thiếp thân mà tô Tâm Ly vẫn hay mang theo.

Tô Tâm Ly trầm mặt lộ ra vẻ không hiểu. Lan Dực Thư thanh nhã cười, đem ngọc bội đến trước mặt Tô Tâm Ly: “Tiết mục đặc sắc tối hôm nay ta làm sao có thể xem miễn phí? Như thế ta cùng những người khác có gì khác nhau? Vì thế ta đến trả thù lao cho ngươi, như thế nào, thích không?”

Quả nhiên, hắn đem huyết ngọc vô giá trả lại cho nàng chính là muốn nói hắn cùng người khác khác nhau. Đúng là rất có sáng ý. Bất quá, hắn xem nàng thành hầu tử biểu diễn sao? Loại cảm giác này thật làm cho lòng người khó chịu. Tuy nhiên nhìn lễ vật đặt trên bàn, Tô Tâm Ly thấy lòng có vài phần dễ chịu hơn, dù sao cũng là ngọc bội thiếp thân của nàng, cho dù Lan Dực Thư không cầm nó gây bất lợi cho nàng thì Phương di nương cũng sẽ không lấy việc này mà buông tha nàng.

“Một mảnh tâm ý của Lan công tử ta làm sao có thể cô phụ?”

Tô Tâm Ly nhận lấy, đem ngọc bội đeo lên người, bỗng dưng nghĩ đến cái gì: “Lục hoàng tử là ngươi phái đến?”

Nhan Thần Tỷ và người của phủ Định Quốc Công căn bản không xuất hiện cùng lúc, với lại lần này hắn trở về, ngoại công bọn họ đều không biết, mà hắn lại đột nhiên xuất hiện, ngoại trừ cùng Lan Dực Thư len lén ở góc nào đó xem, nàng hoàn toàn không nghĩ ra người khác.

“Có qua phải có lại, hắn uống của ta hai bình rượu hoa quỳnh được ủ hơn 20 năm, đương nhiên không thể chỉ việc ngồi xem giống ta được.”

Lời này rõ ràng thừa nhận suy đoán của Tô Tâm Ly.

Lan Dực Thư sâu đậm nhìn Tô Tâm Ly, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Ngươi đã cho ta xem một hồi đặc sắc như vậy, ngoại trừ báo đáp, ta còn có hắn một phần đại lễ.”

Không đợi Tô Tâm Ly phản ứng, Lan Dực Thư đã bế nàng lên, nhảy qua cửa sổ, thân thể còn chưa rơi xuống đất, giữa không trung thắt lưng gập lại, người liền nhẹ nhàng đứng trên nóc nhà, chờ Tô Tâm Ly từ trong kinh hoàng hồi phục lại bình thường, nàng và Lan Dực Thư đã đứng trên nóc thư phòng Tô Bác Nhiên.