Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 90




Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết + Riêng

Khương Huệ bật cười.

Mục Nhung quay đầu lại nhìn nàng, mới hiểu là mình nhất thời sơ xuất nên bị nàng trêu đùa, cả người liền áp đến, bóp cổ nàng nói: “Được, nàng càng lúc càng lớn gan rồi!”

Khương Huệ bị hắn bóp đến khó chịu, tằng hắng một cái, “Thiếp thở không được, thiếp chết mất.”

Mục Nhung vội buông tay ra nhưng miệng lại nói: “Đáng đời!”

Khương Huệ vuốt đuôi hắn: “Thiếp sai rồi, thật ra không đáng sợ đến như vậy, nhưng thiếp cũng không có nói dối hoàn toàn, điện hạ có thể đi hỏi bà đỡ thì sẽ biết sơ sơ ngay.”

Hắn nhướng mày.

“Có điều với sức khỏe của thiếp thì sinh một hai đứa cũng không có gì.” Nàng vốn thấy ấm ức vì tự nhiên hắn lại bảo mình sinh con mà không chút quan tâm đến sức khỏe của nàng có tốt không, nên nàng mới buột miệng nói những lời kia, kết quả hắn lại vội vã bảo nàng uống thuốc tránh thai, vì thế trong lòng nàng thoải mái không ít

Sao nàng không muốn sinh được chứ? Kiếp trước, về sau nàng rất cô đơn, chưa có con thì đã chết, cho nên cũng không có vướng bận gì, nhưng lại không được nếm trải cảm giác làm mẹ.

Hơn nữa còn có con với hắn.

Lúc này gương mặt của nàng ngập tràn dịu dàng, vẻ dịu dàng này tựa như ánh trăng trên mặt hồ, khiến Mục Nhung nhìn mà ngơ ngẩn. Quả thật phụ nữ có thiên tính làm mẹ, nàng chỉ vừa nói một câu, mà dường như đã nhìn thấy đứa bé rồi.

Hắn lại kéo nàng qua ôm vào lòng: “Vậy có sinh không?”

“Sinh.” Nàng gật đầu. Không uống thuốc nữa, hai người đi ra ngoài dùng bữa tối.
Ngày mười sáu tháng chín, Khương Từ thành hôn, trước đó một hôm Khương Huệ đã không ngủ được, hôm sau nàng thức dậy rất sớm, sai người dọn sạch đồ trong khố phòng đến, Mục Nhung đi ra nhìn thấy quà tặng có thể chất đầy một xe ngựa, thì nói: “Có ai về nhà mẹ đẻ mà thế này sao?”

Khương Huệ cũng không sợ hắn, cười hì hì nói: “Nhưng những thứ này đều là của thiếp mà.”

Mục Nhung cười rộ lên. Cho nàng một chút màu nàng liền mở phường nhuộm, thật sự xem vương phủ này là của nàng cả. Có điều cũng chẳng sao, hắn chưa đến mức tiếc mấy chuyện này, anh vợ thành thân đúng là nên tặng đại lễ.

Khương Huệ nhìn hạ nhân dọn ra xong, nói với Mục Nhung: “Ta sang nhà mẹ đẻ ngay đây, điện hạ bao giờ mới đến?”

Nàng đi trước, sẵn tiện tụ họp trò chuyện với mẫu thân và mọi người một chút, dù sao cũng lâu rồi không gặp nhau, còn Mục Nhung là đàn ông nên nàng sợ hắn đi theo sẽ buồn chán, hắn cũng không phải là người thích giao thiệp, sao có thể ở đó chờ đợi hơn nửa ngày được? Đến chạng vạng Khương Từ mới thành thân đấy.

Quả nhiên Mục Nhung cũng không muốn đến sớm, chỉ dặn nàng đi đường cẩn thận một chút.

Khương Huệ ngồi kiệu đi đến Khương gia.

Vừa đến nơi đã thấy xung quanh giăng đèn kết hoa, cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có, bởi vì Khương Từ là người đầu tiên trong thế hệ trẻ cưới vợ. Lương thị bận đến tối mặt, nhìn thấy Khương Huệ thì chỉ nói: “Con đi chào hỏi tổ phụ tổ mẫu trước đi, ta còn phải đến nhà bếp xem một chút.”

Trong nhà bày hơn mười bàn tiệc, chỉ mỗi việc này cũng đã là một công trình lớn.

Khách mời hôm nay có bà con dòng chính, đồng liêu của Khương Tế Hiển, các gia tộc thường qua lại thân thiết với Khương gia bọn họ, còn có bạn học và đồng liêu của Khương Từ, dù sao bọn họ cũng giao thiệp không ít. Đến cả Hồ thị cũng rất bận rộn, tương lai con trai Khương Chiếu của bà thành thân cũng phải nhờ Lương thị giúp một tay, nên bây giờ bà không thể ngồi yên mà không làm gì.

Khương Huệ đến chính phòng trước.

Lão phu nhân nghe nói nàng đã đến từ sớm, cười nói: “Ai ui, A Huệ, sao con lại tặng nhiều quà như vậy, e là A Từ không chịu nhận đâu.”

“Không nhận cũng phải nhận, con cứ để ở đây thôi.” Khương Huệ mỉm cười, thăm hỏi sức khỏe của tổ phụ tổ mẫu. Hai ông bà đều rất khỏe mạnh.

Không lâu sau, Khương Quỳnh, Bảo nhi và Hồ Như Lan lần lượt tới, rồi một lúc người của Hạ gia cũng tới. Mấy nữ quyến lại tụ tập với nhau.

Hiện tại bụng của Khương Du đã hơi nhô lên, qua ba tháng, nên nàng có thể ra ngoài chơi một chút. Hạ Ngọc kiều nói: “Chỉ là phải cẩn thận, mẹ ta dặn đi dặn lại cả ngàn lần, nên đến tiểu viện trước kia của đại tẩu ăn uống, đừng ngồi cùng những người khác, lỡ đụng phải sẽ không hay. Hôm nay không trở về cũng được, không vội.”

Có thể thấy được Hạ phu nhân rất coi trọng mẹ con Khương Du.

Khương Du cười nói: “Tỷ biết rồi.”

Tính tình nàng dịu dàng, nên cho dù người khác căn dặn nhiều lời, nàng cũng không ngại phiền. Vì vậy ở Hạ gia, Hạ phu nhân rất thương nàng. Hạ Ngọc Kiều cũng vậy.

Khương Quỳnh nói: “Hôm nay tỷ tỷ thật sự đã trở thành bảo bối rồi!”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Bảo nhi kéo tay Khương Huệ, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, một chút nữa muội sẽ có đại tẩu đó!” Gương mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy hưng phấn.

Khương Huệ có chút ghen tỵ: “Có đại tẩu thì không cần tỷ nữa à?”

“Cần tỷ làm gì, tỷ cũng có chịu chơi với muội đâu!” Bảo nhi bĩu môi.

“Bảo nhi ngoan, nếu muội tới vương phủ thì không phải tỷ sẽ có thể chơi với muội?” Khương Huệ kéo nàng đến bên mình, “Không thể có đại tẩu liền quên tỷ nha, không thôi tỷ sẽ nói với mẹ gả muội đi, để muội và tỷ giống nhau luôn.”

Bảo nhi kêu lên: “Đừng gạt muội, muội mới có chín tuổi đấy!”

Khương Quỳnh che miệng cười nghiêng ngả, hùa theo dọa Bảo nhi: “Chín tuổi cũng có thể gả rồi, có vài người vừa sinh ra đã được hứa hôn đấy thôi.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Bảo nhi lập tức trắng nhợt.

Khương Du nói: “Các muội đó, vậy mà lại ức hiếp Bảo nhi, Bảo nhi đến đây, đừng để ý tới các tỷ ấy nữa, các tỷ ấy không nỡ gả muội đi đâu. Bảo nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, sau này cũng không biết người nào có phúc lấy được nữa.” Nàng hôn lên mặt Bảo nhi một cái, chỉ cảm thấy đường muội lại càng đẹp hơn, thoạt nhìn cứ như không phải người thật vậy.     Nếu như đứa bé trong bụng mình có thể xinh xắn thế này thì tốt rồi.

Bảo nhi lại vui vẻ nở nụ cười, vươn tay ôm cổ Khương Du: “Vẫn là đại đường tỷ là hiểu rõ muội nhất!”

Hồ Như Lan ngồi ở bên cạnh không nói gì, nhớ tới những việc ngốc nghếch mình đã làm vài ngày trước, chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mơ, hôm nay chứng kiến Khương Từ sắp lấy vợ, trong lòng nàng cũng không hề đau khổ, số mệnh đã định, dù sao cũng không có cách nào thay đổi.

Mọi người cười đùa vui vẻ, rất nhanh thì đến giờ ngọ (giữa trưa).

Khương Tế Đạt hối thúc con trai: “Mau mặc hỉ bào đi, còn phát ngốc gì nữa?”

Khương Huệ đứng ở bên ngoài, nghe vậy liền cười khúc khích.

Nhìn thấy muội muội, Khương Từ vô cớ đỏ mặt lên.

Khương Huệ tiến đến cười nói: “Sao chưa gì ca ca đã xấu hổ rồi, một chút nữa đi đón tân nương thì phải làm sao?” Nàng là người từng trải, nên hiện tại trêu ghẹo Khương Từ.

Gương mặt Khương Từ càng đỏ hơn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Nói bậy bạ gì đó, ta có phải tiểu thư khuê các đâu, sao có thể xấu hổ chứ.”

“Không xấu hổ thì sao còn không mặc đồ vào, đừng để lỡ giờ lành đấy?” Nàng cầm hỉ bào đỏ thẫm lên, tự tay mặc cho Khương Từ, “Ca ca mặc vào trông thật anh tuấn, thảo nào người xưa lại nói đời người có hai chuyện mừng, một là đêm động phòng hoa chúc, hai là ngày đề tên lên bảng vàng. Cha thấy có đúng không?”

“Đúng vậy!” Khương Tế Đạt cười ha ha, “Con nói không sai, xem A Từ của chúng ta đi, khí sắc hôm nay không thua gì ngày được đề tên lên bảng vàng đâu.”

Lương thị cùng Bảo nhi cũng tới, mọi người đều nhìn hắn mỉm cười, khiến Khương Từ rất mất tự nhiên. Nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, sung sướng, và tràn đầy hy vọng về tương lai tươi đẹp.

Vậy là hắn sắp thành thân với cô gái mình thích. Chẳng biết hiện tại nàng có cảm giác gì nhỉ?

Lúc này thì hạ nhân bên ngoài thông báo Mục Nhung đã đến.

Khương Tế Đạt nhìn sang Khương Huệ nói: “Mau ra đón tam điện hạ đi.”

Khương Huệ vểnh môi: “Không cần đón đâu ạ, chàng quen cửa quen nẻo mà.”

Hơn nửa đêm còn có thể lẻn vào nhà bắt nàng đi, còn phải đón gì nữa.

Lương thị giương miệng cười. Dường như con gái đã bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên, nhưng dù sao đối phương cũng là thân vương, nên bà thúc giục: “A Huệ, con còn không mau ra đi.”

Phụ thân mẫu thân đều nói vậy, nên Khương Huệ đành phải đi ra cửa nghênh đón Mục Nhung.

Mục Nhung nhìn thấy nàng, liền nói: “Khung cảnh thật náo nhiệt, ngay cả trên cây cũng được treo đèn.” Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi, “Ngày chúng ta thành thân có treo những thứ này không?” Ngày ấy hắn chỉ một lòng muốn cưới nàng, thậm chí vương phủ trang trí ra sao cũng không thể nhớ rõ được.

“Sao thiếp biết được chứ, điện hạ, thiếp bị trùm khăn mà.” Khương Huệ đáp.

Mục Nhung nhớ lại liền nở nụ cười.

Đúng vậy, ngày ấy nàng trùm một cái khăn hỉ, là hắn nắm tay nàng đi đến chính đường rồi lại vào tân phòng.

Mục Nhung nắm tay nàng đi vào trong.

Tiếng pháo bỗng nhiên vang lên.

Khương Tế Đạt vội vàng đẩy con trai đi ra ngoài, Khương Chiếu cười hì hì theo ở phía sau: “Đường ca, một hồi đến Thẩm gia, không biết bọn họ có làm khó chúng ta không nhỉ, đệ đã chuẩn bị rất nhiều tiền, cùng đi với huynh, tránh cho đến lúc đó không đón được tân nương về.” Rồi lại quay sang hỏi Khương Tế Hiển, “Phụ thân, có được không ạ?”

Khương Tế Hiển cười nói: “Tất nhiên được rồi, ta đã lớn tuổi, bằng không cũng  đi theo xem một chút.”

Bọn họ vừa đi ra thì gặp Mục Nhung, nên lập tức đi tới hành lễ.

Mục Nhung nhìn Khương Từ, tựa như nhìn thấy bản thân ngày ấy, có lẽ hắn và Khương Từ đều thật may mắn, vì chí ít, họ đã cưới được người con gái mà họ muốn cưới, hắn cười nói: “Cưỡi ngựa cẩn thận đấy, đến khi trở về, bản vương và huynh không say không về.”

Khương Từ nói được rồi xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Nhìn thấy ca ca đi xa, tiếng kèn trống cũng nhỏ dần, Khương Huệ cấu tay Mục Nhung một cái: “Cái gì mà không say không về, chàng và ca ca ta uống ít thôi, một chén là đủ rồi.”

Nghe vậy Mục Nhung mới nghĩ đến chuyện gì, cười rộ lên nói: “Đúng, nương tử nói phải.”

Mọi người ở nhà ngóng trông, hơn nửa canh giờ sau, Khương Từ cuối cùng cũng đã rước được Thẩm Ký Nhu trở về.

Tân nương đầu đội mũ phượng, trùm khăn voan, chậm rãi bước xuống kiệu hoa.

Khương Từ đi đến dắt nàng vào hỉ đường.

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Khương Huệ thấy phụ thân và mẫu thân không kìm lòng được rơi lệ. Mắt nàng cũng ửng đỏ. Mục Nhung nắm lấy tay nàng, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến như đang an ủi nàng.

Nàng nghiêng đầu cười với hắn.

Sau khi hoàn thành đại lễ, Khương Huệ và đám người Khương Du đến tân phòng xem tân nương, lúc Khương Từ vén khăn voan của nàng lên, gương mặt của Thẩm Ký Nhu lộ ra, thẹn thùng xinh đẹp, đôi mắt như ánh sao giữa đêm đen, vừa sáng người vừa ngập tràn vui mừng.

Hai người họ đối diện nhau, tựa như thời gian đã ngừng lại. Khiến cho các nàng đều thấy không tiện ở lâu, cả đám khen ngợi chúc phúc vài câu, rồi chu đáo rời đi nhanh chóng.

Đến khi tân khách dùng tiệc rượu xong, rời khỏi Khương gia, thì trời đã đầy sao.

Khương Huệ ngồi ở trong kiệu, tựa vào lòng Mục Nhung, chỉ cảm thấy giờ khắc này cả người nhẹ bẫng, thực sự vô cùng hạnh phúc.

Điều quan trọng nhất trong cuộc đời này của nàng, chỉ là hy vọng có thể thay đổi số phận, nhưng mà, nàng lại có được những điều tốt đẹp hơn sự kỳ vọng rất nhiều, nàng không những có thể làm vương phi, mà ca ca còn cưới được người con gái mình thích, cả nhà bọn họ ngày càng tốt đẹp hơn. Tất cả mọi người đều sống tốt.

Cứ như một giấc mơ.

Nàng khẽ rên một tiếng, chẳng lẽ một ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện đây thật sự chỉ là một giấc mơ? Có khi nào nàng vẫn là nô tỳ?

Nàng đưa tay qua sờ sờ mặt Mục Nhung, lí nhí nói: “Điện hạ, năm nay là năm gì vậy?”

Mục Nhung nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, thầm nghĩ còn bảo hắn uống ít thôi, ngược lại nàng thì hay rồi, tuy rằng rượu kia không nặng, nhưng nàng uống đến mấy ly, chắc bây giờ đã say rồi, hắn cười nói: “Là Sùng Quang năm thứ hai mươi hai.”

Vậy không phải là mơ rồi. Nếu là trong mơ, làm sao hắn lại dịu dàng với mình như vậy? Không những cho nàng dựa vào, còn cho nàng sờ loạn gương mặt của hắn.

Đôi mắt này, cái mũi này… Trước đây sao nàng dám chạm vào như thế? Ngay cả nhìn thẳng vào hắn nàng còn không dám, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã thích hắn rồi, còn hắn thì luôn lạnh lùng, lần đó nàng đã lấy dũng khí để đưa cho hắn một cái hà bao, nhưng hắn lại ném đi.

Từ đó về sau, nàng không dám thích hắn nữa. Nó vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng nàng. Có đôi khi nàng thật sự không biết hắn là đang đối xử tốt hay tệ bạc với nàng nữa.

“Vì sao chàng ném hà bao ta làm? Cho dù ta chỉ là nô tỳ, thì cũng thật lòng thật dạ.” Nàng không kìm lòng được hỏi hắn, giọng nói tràn đầy ấm ức, “Nếu chàng không thích ta, thì nên thả ta đi đi, cớ sao vẫn cứ giữ ta ở lại trong phủ, rốt cuộc là vì sao?”

Mục Nhung không hiểu gì cả, cái gì mà nô tỳ chứ? Chẳng lẽ nàng say nên nói về giấc mơ kia? Trong mơ, hắn ném hà bao nàng làm đi sao?

Khương Huệ cố chấp lại hỏi một lần nữa: “Vì sao?”

Mục Nhung không nhịn được cười, vuốt ve mặt nàng nói: “Là nô tỳ thì nên ngoan ngoãn làm nô tỳ, tham lam làm gì? Càng tham lam thì sẽ chết càng sớm, hơn nữa, bản vương cũng không thể cưới một nô tỳ làm vợ, còn về chuyện thả nàng đi…” Hắn nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm của nàng, “Mặc kệ nàng là nô tỳ hay là cái gì, thì cũng không thể rời khỏi ta, đúng không?”

Khương Huệ cau mày, chết sớm?

Nàng nói: “Không rời đi càng chết sớm hơn đấy, không phải ta vẫn bị người khác hại chết sao? Chàng có che chở được không? Chàng chỉ biết…” Nàng hừ hừ, đưa tay cào cánh tay hắn, “Dù sao chàng cũng không thích ta, dù sao thì chàng chính là một người xấu không thể xấu hơn.”

Cứ như một con mèo con uống say, không biết mình đang làm gì.

Mục Nhung bật cười ha ha.

Tới vương phủ, hắn ôm nàng đi vào, vừa đặt nàng xuống giường, nàng liền ngủ say.

Hôm sau nàng tỉnh lại thì đầu mờ mịt, khi xuống giường, thiếu chút nữa đã té ngã.

“Quả nhiên không thể uống nhiều rượu.” Khương Huệ đỡ trán, hôm qua vui vẻ quá, nên nàng đã uống với người nhà hết ly này đến ly khác, cũng không biết là mấy ly nữa, uống rượu hại thân, giờ đầu nàng cứ căng đau khó chịu.

Kim Quế vội bưng trà tỉnh rượu tới cho nàng: “Nương nương uống cái này vào sẽ đỡ hơn đấy ạ.”

Khương Huệ nhận chén trà uống, rồi hỏi: “Hôm qua ta trở về thế nào vậy?” Nàng không nhớ chút gì cả.

“Nương nương uống say ở buổi tiệc.” Kim Quế nói, “Sau đó về đến vương phủ càng say hơn… Là điện hạ đã ôm nương nương vào, còn chưa tắm nữa đấy, trên người nương nương có khó chịu không, có muốn đi tắm trước không, rồi sau đó hãy ăn sáng?”

Khương Huệ gật đầu, thảo nào người nàng hơi khó chịu cứ như bị ra mồ hôi.

Nàng ngâm mình trong thùng nước tắm, sau đó đi ra, đến lúc dùng cơm thì nghe thấy bên ngoài rất ồn ào, nàng thầm nghĩ kỳ lạ, sao lại có người dám làm ồn ở trước cửa vương phủ như thế, nên cho người đi xem, một lúc sau hạ nhân trở về bẩm báo: “Không chỉ ở đây đâu ạ, bây giờ trên phố rất náo nhiệt, đâu đâu cũng là người, bởi vì thái tử điện hạ đã thắng lợi quay về rồi ạ!”

Khương Huệ kinh hãi, trước đó không hề có tin tức, sao tự dưng lại trở về, hắn cố ý gây ngạc nhiên cho hoàng thượng sao?

Sao có thể thắng lợi quay về? Rõ ràng kiếp trước, hắn đã thất bại mà!