Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 87




Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Khương Huệ phấn chấn: “Phải không? Làm sao em biết?

“Nương nương, bây giờ cả thành đều đang đồn ầm lên đấy!” Kim Quế nói, “Hôm nay ai đi ra ngoài cũng đều nghe thấy, mọi người vừa trở về nói, nô tỳ đương nhiên cũng biết.”

Khương Huệ không nhịn được cười rộ lên.

Bình thường nàng cười thiên kiều bá mị*, nhưng lúc này, nụ cười của nàng lại mang theo sự lạnh lẽo.

*thiên kiều bá mị: xinh đẹp quyến rũ

Kim Quế thường đi theo hầu hạ bên cạnh Khương Huệ, tất nhiên biết rõ Khương Huệ và Vệ Linh Lan có thù, cho nên hiểu được chủ tử mình đang vui sướng khi người khác gặp họa. Nàng lại nói: “Vệ gia đã phái người đi tìm nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Đến cả Thuận Thiên phủ và binh mã ti cũng đi tìm.”

Khương Huệ hỏi: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”

“Hình như là hơn một canh giờ rồi ạ.” Kim Quế thầm nghĩ, Thẩm tiểu thư vì chuyện lần trước mà danh dự bị ảnh hưởng, sợ là lần này Vệ tiểu thư cũng không tránh được. Nàng đột nhiên thở dài, “Kinh thành cũng thật nguy hiểm, sau này nương nương ra ngoài phải thật cẩn thận đấy.”

Khương Huệ cười cười, chuyện này và cẩn thận thì có liên quan gì? Nếu có một người trăm phương ngàn kế đối phó với ngươi thì ngươi khó mà phòng được, nhất là khi còn chưa kịp đề phòng.

Có lẽ Vệ Linh Lan chưa bao giờ nghĩ đến Thẩm phu nhân sẽ nghi ngờ nàng ta nhỉ? Nàng ta đã hại Thẩm Ký Nhu thành như vậy, mà mỗi lần đến Thẩm gia mọi người đều hết lòng tiếp đãi nàng ta. Nàng ta đem người Thẩm gia đùa bỡn trong lòng bàn tay, đến Thẩm phu nhân cũng chưa từng để vào mắt. Nàng ta tự cho là mình thông minh, cho rằng không ai biết bộ mặt thật của nàng ta!

Rốt cuộc hôm nay cũng xem như ác giả ác báo.

Tâm tình Khương Huệ rất tốt, bảo các nàng mang kim chỉ đến, lại tiếp tục làm giày.

Vừa đâm một mũi kim xuống, nàng liền hỏi Kim Quế: “Ta định thêu gì lên đôi giày này vậy?”

Kim Quế giật giật khóe miệng. Đã lâu quá rồi, nàng cũng đã sớm quên, nên vội hỏi Ngân Quế: “Cô còn nhớ không?”

Ngân Quế suy nghĩ một chút: “Giày của đàn ông cũng không có nhiều họa tiết, nô tỳ nhớ hình như nương nương nói định thêu cỏ may mắn lên hai bên đó.”

“À.” Khương Huệ nhớ ra.

Đến khi Mục Nhung về, nàng liền bỏ giày xuống, muốn đứng dậy nghênh đón.

“Nàng làm tiếp đi.” Hắn lộ ra vẻ vui mừng.

Thoạt nhìn tâm tình hắn không tệ, Khương Huệ hỏi: “Ở nha môn có chuyện vui gì sao?”

“Nha môn thì có thể có chuyện tốt gì, chẳng lẽ bản vương còn có thể thăng quan sao?” Mục Nhung nhướng mày, đi tới nhìn đôi giày, “Nàng làm cho ai vậy?”

Biết rõ lại còn hỏi, đôi giày lớn như vậy còn cho ai được nữa? Khương Huệ cũng lười trêu chọc hắn, cười nói: “Làm cho điện hạ đó.”

Mục Nhung nghe vậy, cười càng tươi hơn, nhưng nghĩ lại, nàng gả cho hắn gần nửa năm mà đến giờ một đôi giày còn chưa làm xong, hắn có gì để vui mừng? Hắn nhớ từ lúc đại ca lấy thái tử phi, thái tử phi đã làm không biết bao nhiêu thứ. Đến người đệ đệ như hắn cũng được hưởng sái không ít, tuy rằng hắn không thích thú gì.

Nhưng vương phi của hắn… Mục Nhung không quá vui vẻ nữa, khuôn mặt bắt đầu đen lại.

Khương Huệ thấy hắn tâm tình bất định, không muốn chọc hắn, nên hỏi: “Điện hạ đã muốn ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa đói.” Hắn nhàn nhạt nói.

Thấy hắn ngồi mãi không đi, Khương Huệ nói vài câu linh tinh rồi lại thêu tiếp, cuối cùng cũng thêu xong cỏ may mắn, nàng cầm kéo cắt chỉ, cười nói: “Điện hạ đi thử xem thế nào?”

Mục Nhung đang nghĩ có nên thử hay không. Hắn không muốn mình biểu hiện quá vui mừng.

Khương Huệ luôn thăm dò tâm tình hắn, cảm thấy người này quá phiền phức. Nàng ngồi xổm xuống, cởi giày hắn rồi xỏ giày mới vào.

Không biết có phải vì giày mới không, hắn bỗng cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh, dùng trong mấy ngày mùa hè đặc biệt thoải mái. Hắn nhịn không được đứng lên đi lại trong phòng. Đôi giày này rất mềm, không lớn không nhỏ, rất vừa với chân hắn. Hắn đi từ đầu phòng đến cuối phòng, rồi lại đi ngược lại.

Khương Huệ hỏi: “Có thoải mái không, nếu lớn hoặc nhỏ gì thì thiếp sẽ làm đôi khác.”

Mục Nhung thản nhiên nói: “Rất tốt.”

Giọng điệu này làm người khác thật mất hứng. Khương Huệ bĩu môi: “Xem ra không tốt rồi, điện hạ cởi ra đi, thiếp lại làm đôi khác, đôi giày này để cho ca ca. Thiếp thấy chân điện hạ và ca ca thiếp cũng tương đương nhau.”

Nàng ngồi xổm xuống, muốn cởi giày ra.

Mục Nhung nhíu mày: “Không phải ta nói rất tốt sao? Nếu nàng cảm thấy mình làm không tốt thì làm thêm một đôi nữa đi.”

“Vậy điện hạ trả thiếp đôi này đi.” Khương Huệ duỗi tay.

Mục Nhung vỗ lên lòng bàn tay nàng một cái, tức giận nói: “Đòi cái gì, làm một đôi giày mất mấy tháng, chờ đến lúc nàng làm xong đôi khác thì đến năm sau mất. Vậy bản vương đi bằng cái gì?”

Khương Huệ ngẩng mặt nhìn hắn: “Ngài chỉ có một đôi giày thôi à?”

Kim Quế, Ngân Quế đứng bên cạnh buồn cười.

Mặt Mục Nhung hơi đỏ lên: “Sao lại nói thế?”

“Thì chàng nói không có giày để đi.” Khương Huệ nói, “Chẳng lẽ thiếp nghe nhầm?”

Mục Nhung tức giận đuổi hai nha hoàn ra ngoài.

Thấy hắn tới gần, Khương Huệ lui đến bên cạnh thư án, nhưng cũng không có chỗ trốn. Nàng không khỏi cau mày nói: “Sắp ăn cơm rồi, chàng đừng đùa. Thiếp không lấy giày là được chứ gì?”

Mục Nhung không để ý đến lời nói của nàng, vừa bắt được liền bế nàng ném lên giường.

Bỏ qua bữa tối, cho đến trời tối mịt mới ngừng lại. Khương Huệ mệt đến không muốn động đậy, nằm lỳ trên giường một lúc, cảm thấy cả người mềm nhũn, bụng lại đói, cố chịu đựng đứng lên mặc quần áo. Mục Nhung nhìn qua, thấy mái tóc nàng buông xuống bên hông, mềm mại như tơ lụa.

Nghĩ đến bộ dạng của nàng vừa rồi khi nắm chặt tay mình, khóe miệng hắn cong lên, biết là nàng hài lòng, sao bây giờ lại đi vội vã như vậy? Nàng không dựa vào hắn nghỉ ngơi một lát sao?

“Nàng đi đâu?” Hắn hỏi.

Khương Huệ đáp: “Làm giày cho chàng!”

Khóe miệng Mục Nhung giật giật, kéo nàng trở về: “Còn nói bậy nữa, có tin bản vương…”

“Quên đi, thiếp làm cho chàng hai đôi?” Khương Huệ nói như dỗ trẻ nhỏ, “Chúng ta không nói chuyện giày nữa, sau này thiếp sẽ làm cho chàng mấy đôi luôn.” Không phải hắn vì cái này mà giày vò nàng sao.

Mục Nhung buông nàng ra: “Là do nàng không biết lấy lòng bản vương sớm hơn.”

“Chàng cũng chưa bao giờ nói thích nó mà.” Khương Huệ bỗng thở dài, “Cho tới giờ thiếp vẫn chưa biết chàng thích gì cả.”

Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng chiếu vào đôi mắt ảm đạm của nàng.

Mục Nhung hơi giật mình.

“Làm cho chàng nhiều lại sợ chàng chán ghét.” Giọng nói của Khương Huệ rất nhẹ nhàng, giống như đang nói mớ, “Nếu chàng chán ghét thì làm sao bây giờ, không bằng thiếp làm cho chàng ít thôi.”

Một câu nói đơn giản lại làm lòng hắn bỗng thấy hơi khó chịu. Hắn nhớ đến một chuyện khi còn bé. Lúc ấy, mẫu hậu cũng tự tay làm giày, ngày ấy phụ hoàng vốn định dùng bữa cùng mẫu hậu, nhưng sau đó không biết vì sao lại đến chỗ một phi tần khác. Mẫu hậu nghe thấy vậy liền buông đôi giày xuống. Hắn vẫn còn nhớ rõ lời bà nói khi ấy, “Đích thân làm thì thế nào, chỉ sợ ông ấy đi rồi cũng không biết là ai làm cho.”

Hắn phát hiện về sau mẫu hậu không làm những thứ này nữa. Lúc trước hắn còn nghĩ là nàng không thể học theo mẫu hậu nhưng bây giờ, hắn lại thấy hình bóng mẫu hậu trên người nàng.

Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ từ bộ dáng xinh đẹp quyến rũ làm người ta yêu thích, trở thành một người như mẫu hậu sao?

Mục Nhung thấy lạnh cả người. Không phải hắn không thích mẫu hậu, hắn rất kính trọng mẫu hậu mình, nhưng người hắn thích không thể là một người giống như mẫu hậu hắn, hệt như một tấm gương của tất cả phụ nhân trên đời, không thể tìm ra chút sai lầm nào. Rồi sẽ có một ngày, có lẽ bà cũngsẽ như hoàng tổ mẫu, làm người khác không muốn thân thiết.

Hắn đưa tay cầm tay nàng: “Ai nói ta chán ghét, chỉ cần nàng làm thì ta đều thích cả.”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn, Khương Huệ mở to mắt nhìn. Lời nói thế này lại có thể phát ra từ trong miệng hắn sao.

Nàng kinh ngạc nhìn sang hắn, trong mắt như có sương mù: “Nhưng chàng nói là hiện tại, sau này thì thế nào?” Nàng nhớ tới kết cục của Thẩm Ký Nhu, không nhịn được nói tiếp, “Nếu thiếp gần gũi chàng quá, thì sẽ có một ngày chàng chán ghét thiếp thôi.”

Hắn nhíu mày: “Ai nói, nàng nghe ai nói?”

“Thiếp đoán!” Nàng cong môi, “Nhìn qua điện hạ chính là người như vậy, thiếp cũng không dám hy vọng xa vời.”

Hắn tức giận đến bật cười, vì lí do này nên nàng mới không toàn tâm toàn ý thích hắn? Làm giày còn keo kiệt không muốn làm nhiều.

Đừng nói đến chuyện nàng gần gũi hắn. Nghĩ lại thì ngoại trừ lúc trên giường là nàng nguyện ý dựa vào hắn, còn bình thường lại rất ít khi quấy rầy hắn.

Nhưng hắn làm sao có thể ghét bỏ nàng đây? Hắn ước gì…

Mục Nhung nghiêm túc uốn nắn lại suy nghĩ của nàng: “Nàng đoán sai rồi, sau này sửa lại đi.”

Khương Huệ nghiêng đầu quan sát hắn: “Thật sự không chê?”

“Không.”

“Lỡ chàng lừa thiếp thì sao.” Nàng nói, “Con người luôn dễ thay đổi.”

“Quân tử nhất ngôn!” Hắn tức giận nói, “Nàng dám không tin bản vương?” Hắn giơ tay đến bắt nàng.

Nàng vội nói liên tục: “Được, được, thiếp tin.” Lại nói thêm một câu, “Ngày mai thiếp làm cho chàng hai đôi tất nhé?”

Trẻ nhỏ dễ dạy, Mục Nhung mặc quần áo xuống giường: “Ta đói rồi, đi ăn cơm thôi.”

Thấy thân ảnh cao lớn của hắn đi ra cửa, Khương Huệ khẽ mỉm cười. Hắn nói không chê, có lẽ nàng cứ thử xem, dù sao cũng gả cho hắn rồi, có trốn cũng trốn không thoát được, để xem hắn nói có thật không. Nếu như hắn tỏ ra ghét bỏ, sau này nàng sẽ không tin lời hắn nữa.

Nàng từ trên giường đi xuống.

Hai người ngồi song song ăn cơm. Khương Huệ ăn được một lúc, bỗng nhiên gắp cho Mục Nhung một đũa nấm mói, đây là loại nấm được đưa từ Vân Điền tới, cực kỳ ngon, nhà bình thường tuyệt đối không mua nổi. Mục Nhung ngẩn ra. Động tác của nha hoàn chia thức ăn cũng chậm lại.

Khương Huệ bình tĩnh nói: “Rất ngon đấy, điện hạ ăn nhiều một chút đi.” Không phải muốn nàng quan tâm hắn sao?

Mục Nhung cười rộ lên, cũng gắp cho nàng một đũa: “Ức gà hôm nay không tồi.”

Một bữa cơm, hai người gắp cho nhau mấy lần. Xem như phá vỡ thói quen thường ngày.

Lúc này Khương Huệ mới nói đến chuyện của Vệ Linh Lan: “Điện hạ có biết không?”

“Đương nhiên biết.” Mục Nhung nói, “Chuyện này rất ồn ào, ta nghĩ là có người cố ý làm ra.”

Quả nhiên rất tỉ mỉ!

Khương Huệ hỏi: “Sao điện hạ lại nghĩ vậy?”

“Nàng còn nhớ chuyện của Thẩm tiểu thư không? Trước đây nàng ta bị bắt cóc, dư luận cũng xôn xao một trận nhưng ít nhất phải qua một đêm mọi người mới biết. Còn Vệ tiểu thư vừa xảy ra chuyện, cũng chỉ mới nửa canh giờ thì phố lớn ngõ nhỏ đều đã biết cả, Vệ gia có muốn che đậy cũng không được.”

Ánh mắt Khương Huệ đảo trên mặt hắn một vòng: “Điện hạ sẽ nhúng tay vào việc này sao?”

“Liên quan gì đến bản vương?” Mục Nhung nói rất vô tình, “Chắc Vệ tiểu thư đã đắc tội ai đó.”

“Có lẽ nàng ta gặp báo ứng đó, trước đây nàng ta đã hại Thẩm tiểu thư!” Đối với Vệ Linh Lan, nàng lại càng vô tình hơn.
Lúc hai người đang nói chuyện thì Vệ Linh Lan đã được tìm thấy.

Lời đồn trong thành càng lúc càng lan rộng.

Có người nói nhìn thấy nàng quần áo xộc xệch, có người nói nhìn thấy trên mặt đất có máu, nhìn thấy làn da trắng bóng của nàng, những lời đùa cợt này là từ miệng đám đàn ông thô tục, cứ thêm mắm dặm muối, bởi vì danh tiếng của Vệ Linh Lan ở kinh thành luôn rất tốt.

Đệ nhất mỹ nhân lại là tài nữ, có không ít đàn ông mơ tưởng, vậy mà giờ lại bị rơi xuống mặt đất, bị người ta bắt đi chà đạp.

Khi Vệ phu nhân nghe được tin này, cả người run rẩy, vội vã hỏi: “Người ở đâu, sao còn chưa đưa về?”

Vệ lão gia nói: “Đang ở Thẩm gia, phát hiện ra nó ở ngõ nhỏ sau nhà bọn họ. Thẩm phu nhân tốt bụng, thấy Linh Lan bị thương nặng nên mang về nhà trước, mời đại phu đến xem…”

Ông vẫn chưa nói hết thì Vệ phu nhân đã kêu lên: “Lúc này làm sao có thể để ở nhà người khác! Thẩm gia nhiều người như vậy, nhiều người lắm miệng, chẳng may có ai biết được điều gì rồi truyền ra ngoài thì Linh Lan làm sao sống nổi? Đi, chúng ta mau đến Thẩm gia đón Linh Lan về, nó…” Bà khóc thất thanh, “Không biết đã bị sợ hãi đến thế nào, đứa nhỏ này thật khổ!”

Vệ lão gia vội vàng đỡ bà ra ngoài, trong lòng lại vô cùng thê lương. Giờ còn cách gì nữa, dù Thẩm gia không cứu nàng, trực tiếp đưa về phủ thì bên ngoài cũng đủ lời đồn, đã không thể ngăn cản được.

E là sau này con gái không thể ở lại trong nhà nữa. Vệ lão gia thở dài. Đứa con này luôn được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, thế mà giờ lại gặp chuyện như vậy. Biết thế này, ông nên gả nàng đi từ sớm mới phải!

Hai người vội vã lên xe ngựa.

Vệ Linh Lan nằm ở trên giường, cảm thấy cả người đều đau đớn. Vừa rồi trong mơ, có người đeo mặt nạ dữ tợn đến trước mặt nàng, cởi xiêm y của nàng, không nói không rằng đã đè lên nàng, nàng sợ hãi đến mức chỉ biết khóc lớn.

Thân thể đau đớn như thể có gậy gộc liên tục đâm vào mình.

Cũng không biết vì sao nàng lại mơ như vậy, nàng chưa bao giờ sợ hãi như thế, bất lực như thế. Nàng từ từ mở mắt.

Chỉ thấy bức màn xanh thêu mây, thoạt nhìn có hơi xưa cũ. Nàng kêu lên: “Tố Anh, Tố Anh, sao ngươi lại thay đổi màn che?”

“Vệ tiểu thư.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Vệ Linh Lan nghiêng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào mà Thẩm phu nhân đã ngồi ở mép giường.

“Thẩm phu nhân?” Nàng kinh ngạc, “Sao bà lại ở đây?”

Thẩm phu nhân nhìn khuôn mặt mảnh khảnh của nàng, dịu dàng nói: “Đây là Thẩm gia mà, Vệ tiểu thư không nhớ gì sao?”

Vệ Linh Lan khó hiểu, muốn giãy giụa nhưng vừa nhấc người lên đã cảm thấy chỗ nào cũng đau. Thẩm phu nhân vội đỡ lấy nàng, bảo nàng đừng nhúc nhích, nói nàng đã bị thương. Nàng nhìn xung quanh, quả nhiên đây không phải khuê phòng nàng, chẳng lẽ đây thật sự là Thẩm gia? Nhưng sao nàng lại đến Thẩm gia?

“Thẩm phu nhân, bà mau bảo mẹ ta đến đón ta đi.” Nàng cầu khẩn, “Hình như ta bị bệnh rồi.”

“Không phải bị bệnh.” Thẩm phu nhân trấn an nàng ta, “Ngươi là bị thương, hôm nay ngươi vốn trên đường đến nhà ta làm khách, có nhớ không? Về sau không biết xảy ra chuyện gì, lại bị đạo tặc bắt đi, ba bốn canh giờ sau mới tìm thấy! Ngươi nhìn xem, bây giờ trời đã tối rồi, lúc ngươi ra ngoài trời vẫn còn sáng mà đúng không?”

Nghe thấy hai chữ đạo tặc, cả người Vệ Linh Lan liền run lên: “Bà nói bậy, đạo tặc gì chứ?”

“Ngươi không biết đạo tặc sao?” Thẩm phu nhân mỉm cười, “Trước kia không phải ngươi còn thuê đạo tặc bắt Ký Nhu của ta đi sao?”

“Cái gì?” Vệ Linh Lan hét lên, “Bà nói cái gì! Ta không hiểu gì hết!”

Thẩm phu nhân vén chăn lên: “Ngươi nhìn đi, khi ngươi được cứu trở về đã thế này rồi, ta còn chưa kịp thay quần áo cho ngươi đấy, ngươi tự nhìn xem. Chỗ này bị rách, chỗ kia cũng bị rách, những chỗ bị rách cũng không ít đâu.” Bà kéo một bên váy nàng ta lên, “Chỗ này còn dính máu nữa, ngươi đã chảy máu ở đâu vậy?”

Vệ Linh Lan nghe bà nói xong liền nhìn xuống cơ thể mình. Hôm nay nàng mặc bộ váy đỏ màu quả hạnh, vạt áo thêu hoa ngọc lan, vô cùng tao nhã, nhưng bây giờ nó lại rất dơ bẩn, vạt áo rách rưới, đai lưng không còn, lại nhìn vào bên trong, cái yếm cũng bị lệch, lộ ra nửa bộ ngực.

Nàng lại nhìn chỗ dính máu kia, không biết nó đọng lại từ khi nào, đỏ sẫm một mảnh. Nàng vội vã nhìn xung quanh tìm kiếm vết thương nhưng không có, một chút vết thương cũng không.

Nàng run lên, càng lúc càng run rẩy, tựa như lá rụng trong gió. Hóa ra đó không phải là mơ, mà là sự thật.

Khó khăn lắm tay nàng mới khỏi, Thẩm gia mời nàng đến làm khách, nàng nghĩ lâu rồi không ra ngoài chơi, đúng lúc đi giải sầu một chút, lại nghe nói Thẩm Ký Nhu sắp gả cho Khương Từ nên còn thấy thú vị, không ngờ trên đường đi thì con ngựa lại phát điên lao vọt đi, chạy đến một con ngõ nhỏ, nàng chưa kịp hoàn hồn thì đã hôn mê.

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

“Đã nhớ ra rồi à?” Giọng nói của Thẩm phu nhân rất dịu dàng ân cần, “Vệ tiểu thư, hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu một đạo lý, ngươi hại người khác sẽ có một ngày ngươi cũng không chạy thoát được.”

“Là bà!” Vệ Linh Lan hoảng sợ trừng mắt nhìn Thẩm phu nhân, “Bà phái người bắt ta?”

Bộ dạng nàng vô cùng sợ hãi, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Có lẽ ngày đó con gái mình cũng như vậy? Mình yêu thương con gái nhất, cứ nghĩ sẽ bảo vệ con gái cả đời, thế nhưng thiếu chút nữa nó đã bị hủy hoại!

Thẩm phu nhân thu lại nụ cười, đưa tay tát thật mạnh lên mặt Vệ Linh Lan, lạnh lùng nói: “Là ta thì thế nào, ngày đó ngươi đã hại Ký Nhu, hôm nay ngươi chính là bị quả báo! Tiểu tiện nhân, ngươi tưởng Thẩm gia ta không có ai dám làm gì, để mặc ngươi ức hiếp?”

Cái tát kia rất mạnh, trên mặt nàng lập tức in dấu một bàn tay. Vệ Linh Lan che mặt, không thể tin nổi, nàng run rẩy hét lên: “Ai nói ta hại nàng ta, bà… bà có bằng chứng gì không?”

“Ta không cần chứng cứ, không phải ngươi thì chẳng còn ai vào đây nữa.” Thẩm phu nhân không nói lời vô nghĩa, “Hôm nay ta đã trả thù xong, ta xem nửa đời sau ngươi sống thế nào.”

Gương mặt Vệ Linh Lan lập tức tái mét. Ít ra Thẩm Ký Nhu vẫn còn trong sạch, thế nhưng nàng thì sao, trinh tiết đã không còn!  Nàng hận đến muốn đứng dậy đánh Thẩm phu nhân cho hả dạ.

Thẩm phu nhân lui về sau, cười mỉa mai nhìn nàng như nhìn thứ rác rưởi.

Đúng lúc này Vệ lão gia và Vệ phu nhân chạy đến.

Vệ phu nhân thấy bộ dạng của Vệ Linh Lan, lập tức gào khóc, ôm Vệ Linh Lan kêu lên: “Con của ta, sao số con khổ thế này, trời xanh không có mắt, rốt cuộc là người nào, đáng đâm ngàn đao…”

“Mẹ, chính là bà ta!” Vệ Linh Lan chỉ vào Thẩm phu nhân kêu lên, “Mẹ, chính bà ta đã cho người bắt con. Cha, cha mau đưa bà ta đến nha môn đi, là bà ta đó!”

Vệ phu nhân nghe nàng nói vậy, càng sốt ruột: “Linh Lan, con nói lung tung gì thế?”

Thẩm gia và Vệ gia có giao tình, làm sao Thẩm phu nhân có thể làm ra loại chuyện này, mà cũng không có lý do gì phải làm thế cả.

Vệ lão gia thở dài: “Mau đưa Linh Lan trở về thôi, ta sẽ mời ngự y giỏi nhất trong cung đến khám cho nó.” Ông lại nói với Thẩm phu nhân, “Đa tạ phu nhân, đã làm phiền bà rồi.”

Thấy cha mẹ khách khí với Thẩm phu nhân như vậy, hai mắt Vệ Linh Lan như bắn ra lửa, lớn tiếng tố cáo: “Mẹ đừng để bà ta lừa, chính bà ta đã hại con, bà ta nói con hại Thẩm tiểu thư, nhưng làm sao con phải hại Thẩm tiểu thư chứ? Bà ta vì báo thù nên mới làm chuyện ác độc như vậy.”

Càng nói càng không có căn cứ, thứ nhất chuyện này cũng lâu rồi, bây giờ Thẩm Ký Nhu cũng đã tìm được người tốt, Thẩm phu nhân còn đang mải vui vẻ đấy. Hơn nữa, không có bằng chứng gì, thân phận Thẩm phu nhân như vậy, sao phải đối phó với một cô gái?

Vệ phu nhân dịu dàng nói: “Linh Lan, chúng ta về nhà đã.”

Thẩm phu nhân cũng nói: “E rằng nàng đã chịu đả kích quá lớn rồi, haizz, cũng tại ta, ta không nên mời nàng đến chơi, cứ nghĩ từ nhỏ nàng đã lớn lên cùng Ký Nhu, giờ Ký Nhu sắp gả đi, sợ là sau này hai đứa sẽ không thể thường xuyên gặp gỡ nên ta mới mời nàng đến.” Giọng nói của bà tràn đầy tự trách.

Nhưng Vệ phu nhân cũng không thể vì điều này mà trách bà được, chuyện xảy ra trên đường, hơn nữa Vệ phu nhân không mời khách thì lẽ nào con gái mình sẽ không ra khỏi nhà? Vệ phu nhân chỉ lắc đầu.

Thẩm phu nhân vội vàng gọi người đỡ Vệ Linh Lan ra ngoài, lại tự tay khoác áo choàng cho nàng.

Lúc này Vệ phu nhân mới nhìn kỹ Vệ Linh Lan, thấy váy sam nàng bị dính máu, đầu bà như bị gõ một cái, suýt nữa thì ngất xỉu, gắng gượng cầm tay con gái: “Về đến nhà là tốt rồi, để đại phu khám rồi nghỉ ngơi một thời gian.”

Vệ Linh Lan khóc lớn, ra đến cửa lại quay đầu nhìn Thẩm phu nhân đầy thù hận.

Thẩm phu nhân cười cười: “Vệ tiểu thư phải bảo trọng, Ký Nhu của chúng ta rất lo lắng cho cô đấy.”

Vệ Linh Lan cắn môi. Nàng lảo đảo đi cùng phụ thân, mẫu thân.
Không biết từ lúc nào mà lại có lời đồn rằng Vệ Linh Lan gặp báo ứng, do trước đây nàng hại Thẩm tiểu thư, nên bây giờ mới gặp phải kết cục như vậy. Đương nhiên có nhiều người không tin, nhưng ngày đó khi Thẩm Ký Nhu gặp chuyện thì Vệ Linh Lan thật sự có ở bên cạnh.

Để xem người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào.

Về phần Thẩm phu nhân, bà cũng không sợ Vệ gia hoài nghi, vì báo thù cho con gái, dù phải đối đầu với Vệ gia thì bà cũng không hối hận.

Một thời gian sau, Vệ Linh Lan dọn ra ngoài thôn trang tịnh dưỡng.

Một hôm, nàng đang ngủ thì cảm thấy cổ mình đau nhói, tiếp đó rất khó thở, thiếu chút nữa nàng đã bị bóp chết tươi. Nàng miễn cưỡng mở to mắt, nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy một khuôn mặt vừa đau khổ lại vừa dữ tợn.