Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 7




Khương Từ nghe theo lời Khương Huệ, quả nhiên đợi đến ngày nghỉ sẽ tụ tập cùng mấy vị công tử đó, hoặc mời đến nhà uống trà, hoặc cùng đi leo núi ngắm cảnh, chỉ là nghe nói Mục Nhung không đến nhà người khác làm khách.

Thân phận hắn như vậy, tất nhiên sẽ không thân cận cùng người bình thường.

Nhưng như thế cũng được rồi.

Bở vì sớm muộn Hồ thị cũng phát hiện ra.

Đúng như nàng nghĩ, lúc này Hồ thị đang thuyết phục lão phu nhân.

“Lần trước trong các công tử đến nhà làm khách, có Hồ công tử, nương nghĩ đó là ai? Nhị bá hắn ở kinh thành làm thị lang! Đó là quan tam phẩm, con thấy tính cách Hồ công tử không tồi, dù chưa thi đậu cử nhân, nhưng ở thư viện Ứng thiên đọc sách luôn không kém ai.”

Lão phu nhân có chút hứng thú: “Hắn là nhân sĩ Tống châu?”

“Không phải ạ, phụ thân hắn làm tri phủ Hành Dương, hiện giờ hắn ở nhà tam thúc, tam thúc hắn làm ăn ở đây, hình như mở cửa hàng lương thực, hắn đến Tống châu còn không phải vì để đọc sách ở thư viện Ứng thiên sao?”

Gia thế như vậy, tất nhiên sẽ làm người khác động lòng rồi. Lão phu nhân nghĩ thầm, Khương Du ngày thường cũng không tệ, có nữ phu tử chỉ dạy, có thể nói mỗi một lời nói hành động đề như tiểu thư khuê các, hiện giờ lão nhị lại là tri phủ Tống châu, muốn thúc đẩy chưa chắc khó, thế nhưng Khương gia cùng Kim gia có giao tình nhiều năm, bà nghĩ đi nghĩ lại, luôn thấy khó có thể mở miệng.

Dù sao Kim Hữu An cũng không tồi, cũng là một cử nhân đấy!

Hồ thị thấy bà do dự, liền có chút uể oải, trở về nói với Trương ma ma: “Ta đánh giá thấp tình nghĩa hai nhà rồi, nhưng tình nghĩa có thể ăn được sao?”

Trương ma ma cười nói: “Phu nhân chớ vội, lão phu nhân chỉ là ngại nói ra mà thôi.”

“Làm sao không vội, ngộ nhỡ ngày nào đó đính ước thật, người chịu ấm ức chính là a Du của ta, gả đến một gia đình nghèo như vậy, ta còn phải trợ cấp thêm tiền nữa.” Bà càng nhìn Kim gia càng không vừa mắt.

Con người chính là kỳ quái như vậy, ẩn nhẫn có thể miễn cưỡng trôi qua, nhưng một khi thoát khỏi nó, liền khó có thể chịu đựng nữa, tâm tình cũng không thể trở về như trước đây được.

Hồ thị chính là người như vậy. Đợi đến ngày Kim gia tới làm khách, trước mặt mọi người Kim phu nhân khen Khương Du, nói nàng thông minh xinh đẹp, không biết nhà ai có phúc khí cưới được nàng.

Hồ thị thầm cười lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, chẳng phải ta khen nữ nhi đâu, nhưng nữ nhi của ta thật sự là độc nhất vô nhị, muốn lấy A Du nhà ta, cần phải là gia đình tốt, sính lễ không thể ít hơn hai mươi bốn rương, trong nhà cũng phải có sáu người hầu hạ nữ nhi của ta, như vậy ta mới yên tâm.”

Sau buổi nói chuyện đó sắc mặt Kim phu nhân đỏ rực.

Lão phu nhân cũng kinh ngạc, không ngờ Hồ thị lại không kìm lòng được.

Khương Huệ cười khanh khách xem kịch vui, thấy Kim phu nhân và Kim Hà đều cúi đầu xuống, lại không thể lộ vẻ cáu giận, nàng cảm thấy cả người đều sảng khoái.

Như vậy mới đúng chứ, nên sớm xé rách mặt nhau, xem Kim gia làm sao chịu được nổi nhục nhã này!

Quả nhiên Kim phu nhân ngồi không yên, nói với lão phu nhân: “Trong nhà còn có việc, con xin phép về trước, ngày khác con sẽ đến thăm lão nhân gia ngài.”

Kim Hà lại không đi, ngẩng đầu lên cười rực rỡ: “Nương, chúng ta mới đến, con còn chưa cùng Du tỷ tỷ, A Quỳnh, A Huệ trò chuyện đâu, lát nữa con sẽ tự đi về.”

Khương Huệ ngẩn ra, liếc Kim Hà. Gặp phải chuyện như vậy, lại còn không biết khó mà lui?

Kim phu nhân chấp thuận, cáo từ rồi đi.

Lão phu nhân kêu Hồ thị nói chuyện riêng, Khương Du cùng bốn cô nương đi ra vườn.

Khương Du đương nhiên hiểu được ý Hồ thị, xem ra bà không muốn gả mình cho Kim Hữu An, chuyện này nàng không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy có chút có lỗi với Kim Hà.

Khương Du ôn nhu nói: “Ngươi đừng trách mẫu thân ta, có lúc bà nói chuyện hơi thẳng thắn.”

Kim Hà cười nói: “Du tỷ tỷ nói gì thế, cho dù thế nào, muộ̣i và Du tỷ tỷ luôn là bạn tốt mà. Lẽ nào chỉ vì phu nhân nói vài câu, muội sẽ không để ý Du tỷ tỷ sao? Chúng ta vẫn như trước đây thôi.”

Thấy trong lòng nàng không có khúc mắc, Khương Du rất vui mừng: “Vậy thì tốt rồi!”

Hai người lại như tỷ muội tốt.

Khương Huệ thấy Khương Du đơn thuần như vậy, thầm thở dài, nếu như nàng một lòng một dạ lấy lòng người nào đó, kết quả lại uổng phí công sức, trong lòng không hận mới là lạ.

Cũng chỉ có Khương Du mới tin Kim Hà. Nói đi cũng phải nói lại, nếu nàng không sống lại, có lẽ cũng khó mà nhận biết được, con người luôn phải gặp gỡ và trải nghiệm mới có thể nhạy bén hơn được.

Hồ thị bị lão phu nhân dạy dỗ một trận, đến nỗi khóc sướt mướt, sau đó Khương Tế Hiển biết được, lại là nói mấy câu, Hồ thị đầy bụng ấm ức, bà chỉ muốn tốt cho nữ nhi thôi, mọi người lại chỉ biết tránh mắng bà.

Dù sao cũng đáng giá, Kim phu nhân từ lần đó không đến nữa, phàm là có thể diện, cũng nên biết chuyện này sẽ không thành được.

Tới giữa tháng tư, khi hải đường trong vườn nở rộ, thì Khương Tế Đạt cùng thê tử Lương thị, Bảo nhi và Khương Tú rốt cuộc cũng tới Tống châu.

Khương Huệ vô cùng vui vẻ, đầu tiên là nhào vào lòng Lương thị khóc: “Cuối cùng cũng đến rồi, con rất nhớ mọi người! Sao xe đi chậm quá, lâu như vậy mới đến?”

Lương thị khẽ vuốt đầu nàng, cười nói: “Tống châu cách Hộ huyện xa như vậy, có thể làm thế nào được? Đừng khóc nữa, y như trẻ con vậy.”

Bảo nhi lôi kéo tay Khương Huệ: “A tỷ, a tỷ, muội cũng nhớ tỷ, tỷ đi rồi, nương chải đầu cho muội quá khó coi.” Khương Huệ hì hì cười nói: “Đúng rồi, đúng rồi, sau này mỗi ngày tỷ đều chải tóc cho muội.”

Tiểu muội phấn điêu ngọc trác*, vô cùng xinh đẹp, tương lai chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân. Khương Huệ ôm lấy nàng: “Đi, Bảo nhi, chúng ta đi gặp đường tỷ đường muội của chúng ta.”

(*) Phấn điêu ngọc trác: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn, ở đây nghiêng về nghĩa thứ 2 – Nguồn nami195 wordpress.

Trên đường đi, hai người kia đã đến chào đón.

Khương Du vừa thấy Bảo nhi liền bế lên, điểm mũi nàng: “Bảo nhi, muội nặng hơn rồi đó, tỷ bế muội cũng khó.”

Bảo nhi cười nói: “Đại đường tỷ, muội rất nhớ tỷ.”

Khương Du càng thích nàng hơn: “Tỷ cũng nhớ Bảo nhi. Lát nữa tỷ dẫn muội đi ngồi xích đu nhé? Trong vườn có một cái đấy.”

Bảo nhi nói được.

Khương Tú ở phía sau phát giận: “Các ngươi đều không nhìn thấy ta à?”

Lại nói về vị cô cô này, Khương Huệ đối với cô một chút hảo cảm cũng không có, cho nên vừa rồi thấy nàng, chỉ thấy kỳ quái vì sao nàng cũng tới, lúc này mới có lệ nói: “Hôm nay cô cô ăn mặc thật đẹp.”

Khương Tú cả người mặc quần áo tươi đẹp nổi bật, thật làm người khác chú ý, nghe thấy cháu gái khen ngợi, cười rộ lên: “Đương nhiên, đây là váy áo thịnh hành nhất ở Hộ huyện.”

Khương Du cùng Khương Quỳnh nhìn nhau một cái, đều có chút coi thường.

Trượng phu cô cô mới chết, theo lẽ thường còn đang thủ tiết đấy, sao có thể lại ăn mặc như vậy, rất khó coi, cũng không biết nghĩ thế nào nữa.

Khương Huệ nói với Khương Tế Đạt: “Ca ca và A Chiếu đều đang ở thư viện, chắc phải tối mới quay về được.”

“Không sao, gặp lúc nào cũng được.” Khương Tể Đạt nghiêng đầu nhìn Lương thị, thấy bà đang nói chuyện với Khương Du, liền nhỏ giọng nói, “A Huệ, nương con vốn không chịu đến, cha khuyên mấy ngày mới bằng lòng đấy, trên đường tâm trạng bà ấy cũng nặng nề, hỏi thì không nói. Con thân thiết với mẫu thân, không bằng hôm nào hỏi một chút xem.”

Khương Huệ đáp ứng, trong lòng đã biết nguyên nhân.

Bởi Lương thị lai lịch không rõ ràng, bà chỉ muốn ẩn náo ở Hộ huyện, chỉ tiếc, bị người có tâm nhìn chằm chằm thì ở đâu cũng đều giống nhau, còn không bằng ở cạnh nhị thúc, dù sao ông cũng là một tri phủ.

Đoàn người đi vào phòng.

Người làm trong phủ nghe nói đại phòng Khương gia tới, không khỏi ra nhìn một chút, nhìn thấy Lương thị không khỏi ngạc nhiên. Quả nhiên đúng như lời đồn, nửa gương mặt bên phải của bà có một vết sẹo lớn, khiến người khác sợ hãi, nửa mặt bên trái lại vô cùng thu hút người khác.

Bọn họ liền hiểu rõ vì sao nữ nhi của đại phòng lại xinh đẹp như vậy.

Khương Tế Đạt vừa thấy Khương lão gia và lão phu nhân liền kích động lớn tiếng gọi cha nương, những người khác cũng đi lên chào hỏi.

Khương lão gia tươi cười: “Các ngươi cuối cùng cũng tới, ta trông ngày trông đêm, thiếu chút nữa đã bảo người đi đón các ngươi rồi!” Dứt lời ông liếc nhìn Khương Tú, cau mày nói, “Ngươi đang mặc cái gì vậy?”

Khương Tú bĩu môi mà: “Cha, con đến Tống châu không thể để mọi người mất mặt được, phải mặc đẹp một chút chứ?”

Khương lão gia đau đầu.

Lão phu nhân vội nói: “Trước tiên mau vào nhà, muốn nói gì, đùa gì đều khoan đã, đi nhiều ngày như vậy, sao có thể không mệt mỏi chứ.”

Bà phân phó hạ nhân đưa bọn họ vào phòng khách trước, rồi thu dọn hành lý sau.

“Đều nghỉ tạm một chút, buổi tối sẽ mở tiệc đón gió cho các ngươi.” Khương lão gia nói với Hồ thị, “Đều chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

“Xong hết rồi, cha yên tâm, hôm nay nhà bếp mua hai con gà, một con vịt, chân giò và một ít cá, đã đầy đủ hết, còn có thể để đại ca, đại tẩu đói bụng sao?” Hồ thị cười.

Khương lão gia hài lòng gật đầu.

Khương Tế Đạt cùng Khương lão gia nói chuyện ruộng đất: “Con đã tìm người đáng tin cậy trông coi, sau này cách ba tháng con trở về một lần, đem sổ sách xem xét rõ ràng.”

“Việc này sau này hãy nói, nương ngươi đã nói rồi, đi nhiều ngày như vậy có thể không mệt mỏi sao? Mau đi nghỉ đi.” Ông vỗ vỗ vai con trai.

Tuy Khương Tế Đạt không được học hành nhưng lại là người thành thật, ruộng đất giao cho hắn, Khương lão gia rất yên tâm.

Khương Tế Đạt thưa vâng một tiếng.

Buổi tối Khương Tế Hiển, Khương Từ và Khương Chiếu trở về, lúc ăn cơm, phụ tử huynh đệ vừa nói chuyện về những ngày không gặp, vừa ăn uống.

Vì là tiệc đón gió tẩy trần, nên không thế thiếu rượu. Hai huynh đệ Khương Tế Đạt xa nhau cũng đã hai năm mới gặp lại, nên cứ mời rượu nhau liên tục. Khương lão gia thấy hai đứa con trai hòa thuận, cũng vui vẻ, uống nhiều mấy chén. Mấy tiểu bối như Khương Từ Khương Chiếu, ngày thường không được uống rượu, lúc này chỉ mới uống vài chén, đã không chịu nổi.

Cuối cùng, trừ mấy nữ tử, tất cả đều say.

Mấy cô nương gia nhìn dáng vẻ say rượu của bọn họ đều hé miệng cười rộ lên. Hồ thị vội vàng kêu hạ nhân đỡ bọn họ về phòng, cười nói: “Hôm nay mọi người đều tận hứng, xem bọn họ vui vẻ kìa.”

Lão phu nhân nói: “Hiếm khi cả nhà mới ở cùng nhau thì phải như vậy. Sớm mai các ngươi nhớ gọi bọn họ thức dậy, nhất là Tế Hiển, không thể làm trễ nãi công việc ở nha môn, phải nấu trà giải rượu cho bọn họ uống.” Rồi bà lại kêu các nàng nhanh chóng đi ngủ.

Đây là buổi đoàn viên hiếm có.

Đêm nay Khương Huệ ngủ cực kỳ ngon giấc, nghĩ thầm hôm nay cả nhà đều ở chung một chỗ, tương lai chắc sẽ vô cùng tốt đẹp.