Trong giây phút đấy, Đường Bội thật sự có xúc động muốn nói tất cả mọi chuyện cho Liên tam thiếu biết.
Cô thật sự muốn nhìn thử, cho đến lúc này, Liên Tu Cận luôn cao cao tại thượng, khi nghe được chuyện đó thì sẽ có biểu cảm gì.
“Chị….” Đường Tử Thái khẽ gọi cô một tiếng.
Tiếng gọi mang theo sự lo lắng của em trai, giống như một chậu nước lạnh tạt vào người Đường Bội, làm cho cô bình tĩnh lại.
Liên Tu Cận nhìn cô một cái thật sâu.
Cái nhìn kia gần như không có nhiệt độ, làm lửa giận của Đường Bội mới lui xuống, lại có khuynh hướng bốc cháy.
Nhưng cũng may, hình như bị lửa giận của cô áp chế, Liên Tu Cận không nói gì thêm nữa.
Ông ta vòng qua Đường Bội, đi thẳng tới chỗ Đường Tử Thái.
Đường Tử Thái cũng đã bình tĩnh lại, đang yên lặng nằm trên giường.
Ánh mắt dịu dàng, lo lắng nhìn Đường Bội.
Địch ý giữa Đường Bội và Liên Tu Cận thật sự quá rõ ràng.
Cho dù họ duy trì sự hòa nhã khi đứng trước mặt Đường Tử Thái, nhưng Đường Tử Thái vẫn có thể cảm nhận được địch ý giữa bọn họ.
Liên Tu Cận nhìn Đường Bội không vừa mắt, cậu cũng có thể đoán được nguyên nhân.
Nhưng chị hai lại không chút che dấu thù hận với Liên Tu Cận, thật sự làm Đường Tử Thái hơi kinh ngạc.
Nhưng bất luận thế nào, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng mình Đường Tử Thái biết rõ.
Bởi vì sức khỏe, nên từ nhỏ Đường Tử Thái không để tâm trạng của mình quá chập chờn. Lúc này mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng chỉ rũ mắt nằm đó, để cho người ta không nhìn ra được suy nghĩ của mình.
Cậu biết Liên Tu Cận đi tới bên cạnh giường mình, cũng biết ông ta đang nhìn mình.
Nhưng, hai ba con vốn không tính là quen thuộc, lại vì trận giương cung bạt kiếm vừa rồi mà càng thêm lúng túng, lúc này không biết nên nói gì!
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh quỷ dị.
Đường Bội vần nhìn về hướng cửa, không xoay người lại.
Hô hấp của cô hơi gấp rút, cô vô cùng lo lắng cho bản thân, sợ rằng nếu Liên tam thiếu lại có thái độ như vậy nữa thì bản thân sẽ nói ra tất cả mọi chuyện.
Vậy Tử Thái….
Không khí im lặng dần trở nên lúng túng.
Qua một lúc lâu, Đường Tử Thái lên tiếng: “Cám ơn ông đã đến thăm tôi.”
Giọng điệu của cậu, hời hợt, không giống như kiểu đối thoại của một người con trai vừa thoát ra khỏi quỷ môn quan nói với ba mình.
“….. Nghỉ ngơi cho khỏe.” Chắc là nhận ra thái độ của Đường Tử Thái đối với mình nên Liên tam thiếu im lặng trong chốc lát, nói: “Có cần gì, thì cứ nói với Thiên Duệ hoặc ba.”
Đường Tử Thái không nói gì.
Mí mắt cử động, lông mi thật dài, từ từ ngẩng đầu nhìn Liên Tu Cận.
“Ông Liên.” Giống như đã hạ quyết tâm, giọng của Đường Tử Thái cũng rõ ràng và tĩnh táo hơn: “Cám ơn ông nữa năm qua đã chăm sóc tôi, bất luận ông có thành kiến như thế nào với mẹ và chị tôi, thì mẹ vẫn là mẹ tôi. Còn có chị….” Cậu hít sâu một hơi, nói: “Chị ấy đối với tôi mà nói, là người quan trọng nhất trên thế giới này. Xin ông đừng bao giờ hành xử như vậy trước mặt tôi.”
Cậu nói chuyện rất khách sáo, trên thực tế, dù trong khoảng thời gian ở chung, giữa Liên Tu Cận và Đường Tử Thái không thân thiết như những ba con bình thường, nhưng cũng không hời hợt như vậy.
Liên Tu Cận đã hiểu, Đường Tử Thái đang nói với mình: Nếu như mình còn đối với mẹ nó như vậy, đối xử với Đường Bội như vậy, thì, giữa bọn họ, cái gì cũng không phải!
Con trai ruột của ông ta, con trai duy nhất, vì con nhỏ họ Đường quê mùa, vì người phụ nữ phản bội ông ta, không chút lưu tình phân chia ranh giới với ông ta….
“Con đang uy hiếp ba?” Liên Tu Cận hơi híp mắt lại, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, nhìn con trai mình.
Khi Đường Tử Thái ở đó, từ lúc giữ được tánh mạng, tới khi tỉnh lại, vẫn muốn đi tìm Đường Bội, bây giờ lại là như thế!
Giống như đối với cậu, chỉ cần chị gái là đủ, còn về ba, có cũng được mà không có cũng không sao!
Ông ta biết mình không phải người ba tốt, nhưng khoảng thời gia qua, ông ta cũng chưa từng bạc đãi Đường Tử Thái.
Dù ông ta luôn thù hận tên Đường Phong Ngôn cặn bả và người phụ nữ phản bội kia.
“Tôi không dám.” Đường Tử Thái lạnh nhạt đối mặt với ba mình, nói: “Tôi cũng không nghĩ là tôi uy hiếp được ông.”
Thái độ của cậu càng thêm khách sáo, lửa giận trong lòng Liên Tu Cận cũng theo đó mà dâng cao.
Trong mắt chợt lóe lên sự tức giận, nhưng lại nhanh chóng bị ông ta đè xuống.
“Đi ra với tôi!” Ông ta xoay người sãi bước đi về phía cửa, khi đi ngang qua Đường Bội thì lạnh lùng nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cô.”
“Chị!” Đường Bội chưa trả lời thì Đường Tử Thái đã lên tiếng trước.
Trên mặt cậu toàn là lo lắng, làm Đường Bội cảm thấy ấm áp, cũng làm cho sắc mặt Liên Tu Cận lạnh hơn.
“Không sao!” Đường Bội cười trấn an Đường Tử Thái, đi theo Liên Tu Cận ra ngoài.
Hành lang tầng chót của bệnh viện, có một cửa thủy tinh lớn, mở ra một không gian nhỏ độc lập.
Chỗ họ đang đứng, có thể nhìn thấy cảnh đẹp xung quanh bệnh viện.
Nhưng Đường Bội và Liên Tu Cận không có tâm trạng này.
Gió thổi qua nhẹ nhàng lay động mái tóc Đường Bội, mùa này, gió ở Zurich thổi vào mặt, vẫn làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.
Nó thổi tan nụ cười dịu dàng trên mặt Đường Bội.
Cũng làm lửa giận của Liên Tu Cận hơi dịu xuống.
“Đừng quên cô đã đồng ý….”
“Ông Liên, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi!” Ông ta vừa mở miệng nói chuyện, đã bị Đường Bội không chút khách sáo cắt ngang: “Tôi chưa từng đồng ý gì với ông. Chuyện của Tử Thái, lúc vừa bắt đầu tôi đã nói rõ, tôi sẽ không quyết định thay nó.”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Bất luận là nó theo ông trở về Liên gia, hay muốn tiếp tục ở chung với tôi, tôi đều sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó. Tôi hy vọng, ông cũng có thể tôn trọng lựa chọn của nó.”
“Đi cùng cô?” Liên Tu Cận cười nhạt: “Ở chung làm gì? Trong cái vòng hỗn loạn đó, nhìn cô và đủ loại đàn ông mập mờ, để sống à?” (D: ôi cái đm)
Mấy ngày nay, ông ta đã điều tra toàn bộ về Đường Bội.
Giới giải trí, scandal đầy trời, trắng cũng sẽ bị biến thành đen.
Huống chi từ lúc Đường Bội bước vào giới đến giờ, thật sự có vài tin tức không tốt.
Đường Bội im lặng nhìn Liên Tu Cận.
Trong mắt cô không có quá nhiều cảm xúc. không chút để tâm đến thái độ coi thường và nhục nhã của Liên Tu Cận.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời bình tĩnh, làm Liên Tu Cận tức giận.
“Nếu như có một ngày, vị kia không cần cô nữa, cô định mang Tử Thái, tiếp tục sống cuộc sống lang bạc, không có bảo đảm sao?” Liên Tu Cận hung ác nói.
“A….” Giống như nghe được chuyện cười, Đường Bội cười khẽ một tiếng, nhìn Liên Tu Cận, chậm rãi nói:”Ông có tư cách gì mà nói như vậy?”
Không có bảo đảm, không có cuộc sống tốt, đúng, nhưng đó là trước đây. Tình trạng sức khỏe của em trai lúc trước rất tệ, quả thật cũng có một phần là vì nguyên nhân này.
Ai cũng có thể nói những lời này, nhưng Liên Tu Cận thì không có tư cách!
Cô điều tra được, nhiều năm qua Liên Tu Cận luôn sống trong sự xa mỹ, chỉ say mê cuộc sống vàng son.
Nhiều năm qua, bên cạnh ông ta chưa từng thiếu bóng tình nhân.
Liên tam thiếu xuất thân giàu có, sau lưng là Liên gia phú khả địch quốc, bản thân cũng là một tay kiếm tiền tài năng.
Mặc dù ông ta phong lưu, vô tình, nhưng nổi tiếng là tay hào phóng đối với tình nhân.
Cho nên dù không bàn đến vẻ ngoài xuất sắc và gia cảnh, chỉ riêng việc hào phóng với tình nhân cũng đủ để phụ nữ đổ xô vào.
Những tin đăng trên báo, Đường Bội tin, nhiêu đó vẫn chưa bằng một phần trong tình sử của Liên Tu Cận.
Nhìn những tình nhân được ông ta đưa đi nhà hàng sang trọng, mua những xa xỉ phẩm số lượng có hạn….
Những người ngoài kia thình thoảng sẽ nói, Liên tam thiếu lại vì tình nhân mới mà bỏ tiền mua tiếng cười của người đẹp.
Đường Bội cảm thấy vô cùng châm chọc.
Liên tam thiếu có thể làm nhiều chuyện vì tình nhân, có lẽ cũng có thể làm cho em trai có một tuổi thơ vui vẻ.
Nhưng ông ta không làm gì cả.
Sau khi biết chuyện xảy ra năm đó, lúc ở một mình, Đường Bội luôn không nhịn được mà nghĩ tới năm đó khi mẹ thấy scandal về Liên tam thiếu, không biết mẹ có tâm trạng gì?!
Khi đó cô còn quá nhỏ, mẹ cũng không nói những chuyện này với cô!
Nhưng Đường Bội cảm thấy, nếu như những chuyện này xảy ra trên người mình, vậy cho dù cô bị gánh nặng mưu sinh ép tới gập cả người, cô cũng sẽ không đi cầu xin người đã từng là tình nhân kia.
“Cô có ý gì?” Liên Tu Cận lạnh lùng nhìn Đường Bội, ông ta ghét biểu cảm trên mặt Đường Bội, nó giống như ông ta nợ bọn họ vậy.
“Ý trên mặt chữ.” Đường Bội không chút sợ hãi đối mặt với Liên Tu Cận: “Cho dù trong mắt ông tôi dùng cách không quá đẹp để sống, nhưng ít nhất tôi sẽ không ‘bản thân ăn uống no đủ’, lại trơ mắt nhìn Tử Thái đói bụng.”
Cô cười tươi: “Huống chi Liên tam thiếu có nhiều tình nhân như vậy, còn hơn xa tin của tôi và các loại đàn ông kìa.”
“Miệng lưỡi sắc bén!” Chân mày Liên Tu Cận nhíu chặc hơn: “Tại sao Tử Thái lại có người chị như vậy?! Tôi rất tò mò, người đời nói Sở đại thiếu mắt cao hơn đầu, tại sao lại nhìn trúng cô?!”
“Chuyện này không nhọc Liên tam thiếu quan tâm. Dù sao chắc ông cũng không có hứng thú biết.” Ánh mắt Đường Bội lạnh như băng, nụ cười lại vô cùng quyến rũ.
Trong lòng giống như có một cây cưa cứa qua tim cô. Diệp Gia Quán.
Một mặt, cô băn khoăn tình cảm ba con giữa ông ta và em trai, không thể quyết định bản thân có nên trả thù Liên tam thiếu hay không.
Mặt khác, thái độ khinh thường của Liên tam thiếu, giống như tưới dầu vào lửa, làm cô thường xuyên không kiềm chế được lữa giận.
“Nếu Tử Thái biết chị của nó là loại thế này, nó nhất định sẽ rất thất vọng.” Liên Tu Cận chậm rãi nói.
Ông ta híp mắt đánh giá Đường Bội, thật sự không nhìn ra, một cô gái như vậy thì có sức quyến rũ gì mà lại làm Đường Tử Thái hết lòng như vậy.
Cũng làm cho Sở đại thiếu mắt cao hơn đầu, nhìn trúng cô.
“Bất luận tôi làm gì, Tử Thái cũng sẽ không thất vọng về tôi.” Đường Bội không chút khách sáo đáp trả: “Bởi vì em trai của tôi nhìn người, là nhìn bằng tim, mà không phải nông cạn, dùng mắt để nhìn vẻ bề ngoài rồi tự cho là đúng mà phán xét người khác.”
“Đúng là miệng lưỡi sắc bén thích đóp chát.” Liên Tu Cận châm chọc nói: “Cô cũng biểu hiện sự khác biệt của mình với người khác trước mặt Sở đại thiếu để hấp dẫn sự chú ý của cậu ta sao?”
Thật ra Liên Tu Cận không phải người cay độc như vậy.
Ông ta dịu dàng, quý ông, ở trong xã hội thượng lựu, cũng nổi tiếng y như chuyện ông ta phong lưu.
Nhưng khi đối mặt với Đường Bội, ông ta luôn không thể kiềm chế giọng điệu của mình, không tự chủ được mà châm chọc cô.
Đường Bội cười khẽ, đang tính trả lời thì một giọng nam lạnh lẽo vang lên: “Chuyện này không nhọc Liên tam thiếu quan tâm!” Giọng nói tràn đầy uy nghiêm, lại vô cùng dễ nghe vang lên phía sau bọn họ: “Bội Bội tốt chỗ nào, tôi biết là đủ.”
Đường Bội quay đầu lại.
Sở Quân Việt quả nhiên đứng phía sau cô.
Anh mặc áo sơ mi đen, trên cổ áo thẳng tấp, là hoa văn đen như ẩn như hiện. Cà vạt màu xám tro, trông cách ăn mặc của anh hôm nay có hơi thoải mái hơn thường ngày.
Âu phục chất lượng tốt nhất mặc trên người Sở Quân Việt vô cùng lịch lãm, cùng ánh mắt của anh lúc này, thật sự là hơi không hợp.
Anh nhẹ nhàng kéo cà vạt của mình, đi tới bên cạnh Đường Bội.
Ánh mắt lạnh lẽo từ đầu đến cuối đều nhìn Liên Tu Cận.
“Liên tam thiếu là trưởng bối, tôi không muốn tranh cãi với ông. Nhưng mà….” Sở Quân Việt vòng tay ôm vai Đường Bội, bổ sung: “Tôi tin, trong gia giáo của Liên gia, hẳn không có dạy phải công kích phụ nữ.”
Anh nói chuyện luôn rất thẳng thắng, thậm chí có chút không khách sáo.
Nhưng đây chính là đặc quyền thuộc về Sở gia.
Sự thanh lãnh của Sở Quân Việt kết hợp với thân phận của anh, sau lưng có Sở gia, nên không làm người ta chán ghét một chút nào.
Ngược lại sẽ làm cho người ta sợ hãi.
Liên Tu Cận không đến mức sợ hãi.
Ông ta chỉ cau mày nhìn Sở Quân Việt một cái.
Sắc đẹp mê hoặc lòng người.
Đây là sai lầm của tất cả người trẻ tuổi, một người đã vậy, người thừa kế Âu Dương gia cũng vậy, ngay cả ông ta, lúc còn trẻ cũng đắm chìm trong đó, không thế tự kiềm chế?!
Nhưng Liên tam thiếu không có tư cách dạy dỗ gia chủ Sở gia.
Liên Tu Cận nhìn Sở Quân Việt trong chốc lát, cuối cùng hờ hững nhìn Đường Bội, nói: “Nếu bây giờ Sở thiếu chịu làm chỗ dựa cho cô, vậy cô tự giải quyết cho tốt đi.” (d: ngạo mạn, ghét!)
Ông ta vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua người Sở Quân Việt, thì quay đầu nhìn anh một cái.
Sở Quân Việt đứng bên cạnh Đường Bội, tay ôm vai cô, ý muốn bảo vệ và ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ không thể khinh thường.
Liên Tu Cận híp mắt, lắc đầu đi ra ngoài.