Mắt hắn xuyên qua lớp kính, vô cùng sắc bén: “Lý do này, nhất định có thể thuyết phục Sở thiếu.”
Cơn giận của "ám dạ đế vương" không ai dám tùy tiện khiêu khích.
Văn Tư Miểu lo lắng không chỉ riêng Đường Bội, hắn đã thấy Sở Quân Việt coi trọng chuyện này đến mức nào, hắn nhất định phải bảo đảm, chuyện này không ảnh hưởng đến Sở gia và tập đoàn Sở thị.
Lục Tử Mặc còn chưa kịp trả lời, một giọng nói còn lạnh và dễ nghe hơn của Văn Tư Miểu đột nhiên vang lên.
“Đường Bội đâu?”
Sở Quân Việt buồn bực đi tới đi lui trong thư phòng bốn tiếng, đoán được thời gian Đường Bội về, nên đi ra ngoài.
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc cứng đờ.
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Lục Tử Mặc, cau mày nói: “Cậu về một mình?”
Anh để Lục Tử Mặc đi theo Đường Bội, mới xảy ra chuyện Đường Bội bị thương, bây giờ Lục Tử Mặc còn dám đi riêng, bỏ lại mình Đường Bội?!
Mắt anh càng lạnh hơn.
Lục Tử Mặc bị khí thế của anh trấn trụ, ngửa đầu nhìn Sở Quân Việt, vội vàng nói: “Cô Đường đã đi Thụy Sĩ rồi.”
Sở Quân Việt không nói gì, nhưng chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Lý do?” Tối hôm qua trong điện thoại, rõ ràng Đường Bội đã đồng ý sẽ về trong hôm nay, Sở Quân Việt không tin, cô là một người nói không giữ lời.
“Cô ấy bảo tôi chuyển lời với anh, cô ấy vì Đường Tử Thái.” Lục Tử Mặc lại nói.
Nói xong, Lục Tử Mặc cầu nguyện, mong Boss đừng tức giận, anh ta không có dũng khí đứng trước mặt Boss đang giận dữ.
Quả nhiên, chân mày Sở Quân Việt lập tức giãn ra.
“Đường Tử Thái?” Anh cau mày: “Cô ấy tìm được cậu ta rồi?”
Cho dù là anh, bây giờ cũng chỉ có thể chắc chắn Đường Tử Thái còn sống, nhưng không thể nào tìm được tung tích của đối phương.
Không ngờ Đường Bội lại đột nhiên tìm được em trai mình.
Mặc dù không thể kìm nén sự thất vọng trong lòng, nhưng Sở Quân Việt không tức giận và lo lắng như lúc nãy nữa.
Nên giọng điệu cũng ôn hòa hơn lúc nãy rất nhiều: “Cô ấy biết khi nào? Làm sao biết?”
Mới vừa yên lòng, chân mày Sở Quân Việt lại nhíu lại.
Nếu như biết từ ngày hôm qua, Đường Bội sẽ không hứa với mình, còn đồng ý hôm nay sẽ về.
Như vậy, chỉ có khả năng là biết từ sau khi cúp điện thoại hoặc sáng hôm nay.
Trong đầu anh đã có câu trả lời.
Quả nhiên Lục Tử Mặc nói: “Cô Đường biết lúc nào thì tôi không biết, nhưng sáng nay, tôi nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với một người tên là "Lạc"...”
Đây là lần đầu, Lục Tử Mặc nhìn thấy trong mắt Boss nhà mình đều là âm u.
Cũng là lần đầu tiên, cảm nhận trực tiếp lửa giận của "ám dạ đế vương", anh ta cảm thấy không khí xung quanh như bị đóng băng, làm cho giọng của anh ta cũng hạ thấp xuống, cuối cùng biến mất trong không khí.
“Đi Thụy Sĩ.” Sở Quân Việt nói: “Bây giờ, lập tức.”
“Sở thiếu?!” Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc kinh ngạc đồng thanh kêu thành tiếng.
Khách khứa nhận được thiệp mời đều đã đến thành phố S.
Có thể nhận được thiệp mời, đối với Sở gia mà nói, đều là đối tác quan trọng, còn có không ít bạn bè thân thích của Sở gia.
Chẳng lẽ Sở thiếu thật sự muốn bỏ mặc bọn họ, vì một người phụ nữ mà bay đến Thụy Sĩ?!
Sở Quân Việt nhắm mắt lại.
Đường Bội không về, tất nhiên anh rất thất vọng, nhưng không đến mức tức giận.
Vì anh biết, đối với Đường Bội, Đường Tử Thái quan trọng đến mức nào.
Làm một người yêu bao dung, chuyện giành vợ với em trai, Sở Quân Việt quyết không cho phép xảy ra trên người mình, để tránh làm Đường Bội khó xử.
Nhưng khi nghe được cái tên "Lạc" từ trong miệng Lục Tử Mặc, nghĩ đến cái người đứng dựa ở cửa phòng bệnh kia, người đàn ông anh tuấn vô cùng thân quen với Đường Bội, thì anh không khống chế được trái tim của mình nữa.
“Buổi tiệc sẽ diễn ra trước thời hạn...” Khi Sở Quân Việt mở miệng lần nữa thì đã tỉnh táo hơn: “Vừa kết thúc, lập tức đi Thụy Sĩ.”
Toàn bộ Sở gia, từ trên xuống dưới đều bận như con quay.
Tất cả khách khứa có mặt ở đây đều rất tò mò, cảm xúc của Sở thiếu, tại sao hôm nay lại biểu hiện ra mặt?
Nhưng đều mọi người càng tò mò hơn là, hiếm khi thấy biệt thự Sở gia được bố trí ấm áp và lãng mạn như vậy, nhưng bên cạnh Sở thiếu, tại sao vẫn không thấy bóng dáng của phụ nữ?
Buổi tiệc được kết thúc trong không khí vội vả và ngột ngạt.
Lúc đợi Văn Tư Miểu sắp xếp máy bay tư nhân, Sở Quân Việt đưa tay kéo cái nơ tây trang trên cổ.
Vì chuyện hôm nay, nên anh ăn mặc vô cùng chỉnh tề, mặc lễ phục chính thống đuôi én màu đen, đeo nơ, tóc cũng được chải tỉ mỉ, nhìn vừa anh tuấn vừa nghiêm túc.
Anh móc chiếc nhẫn kim cương giá trị liên thành từ trong túi ra, tiện tay ném vào ngăn kéo bên trái bàn làm việc.
Anh ngồi trên ghế dựa rộng lớn, biết mình không nên giận cá chém thớt, nhưng có làm sao cũng không kiềm chế được sự lo lắng trong lòng.
“Boss.” Văn Tư Miểu gõ cửa phòng, thấp giọng nói: “Có thể đi rồi.”
Sở Quân Việt đứng lên.
Lúc sắp đi tới cửa, anh đột nhiên vòng trở về, lấy chiếc nhẫn ra, bỏ lại vào túi.
Sau đó, trước ánh mắt không dám nhìn thẳng của Văn Tư Miểu, sãi bước đi ra ngoài.
Lúc này, Đường Bội đã xuống sân bay Thụy Sĩ.
Mở điện thoại lên, Lạc lập tức gọi tới.
Đường Bội vừa đi ra ngoài, vừa nghe điện thoại của Lạc.
“Em đến rồi.” Bay mười tiếng, làm giọng của Đường Bội hơi khàn.
“Công chúa của anh, hoan nghênh em đến Thụy Sĩ.” Giọng của Lạc truyền qua điện thoại.
Cô nhìn về phía trước, thấy Lạc mặc áo khoác dài mỏng đứng đó mỉm cười nhìn cô.
Cho dù đứng giữa vô số người Châu Âu cao lớn, Lạc cũng không thấp hơn họ.
Đôi mắt màu xanh lam mang theo ý cười nhìn Đường Bội, cất điện thoại, sãi bước đi tới cạnh cô.
“Mệt không?” Lạc vuốt tóc Đường Bội, thấp giọng nói: “Xe ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Lạc thuận thế nhận lấy vali trong tay Đường Bội, dẫn cô ra ngoài.
Ở đây, là địa bàn của Lạc.
Đường Bội không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài, khi bọn họ lên xe chạy khỏi sân bay, có mấy chiếc xe màu đen nhỏ không quá bắt mắt, yên lặng chạy theo sau.
Lạc chú ý tới ánh mắt Đường Bội, mỉm cười nói với cô: “Không thích bọn họ đi theo?”
Đường Bội lắc đầu.
Ngồi máy bay thời gian dài, cho dù là cô, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đưa tay chống đầu tựa lên cửa sổ, cô thấp giọng nói: “Bây giờ đến chỗ Tử Thái luôn?”
“Đúng vậy.” Lạc dừng một chút, lại khẽ cười nói: “Vốn dĩ Liên gia muốn liên kết với Sở gia để nuốt trọn anh, nhưng gần đây, bọn họ lại giống như đang do dự.”
Lạc quay đầu nhìn Đường Bội một cái, trong đôi mắt thâm thúy như biển xanh có chút hài hước: “Em nói, đây là vì cái gì?”
Đường Bội đột nhiên cả kinh, khẽ cau mày nhìn Lạc.
Lạc lại chuyên chú lái xe, tựa như câu nói vừa rồi không phải do anh ta nói.
Đường Bội híp mắt---- -----.
Lạc đang..... Nhắc nhở mình?
Liên gia đối với mình, thật ra không có ý tốt?
Cô khẽ cong môi, Liên gia như thế nào, cô không muốn bình luận.
Nhưng Liên tam thiếu..... Cô không muốn thân thiết gì với ông ta.
Xe trực tiếp lái vào bãi đậu xe của một bệnh viện ở Zurich.
Bệnh viện này không quá lớn, nhưng theo lời Lạc nói, ở đây không chỉ có dụng cụ chữa bệnh tân tiến nhất thế giới, vì căn bệnh của Tử Thái, mà Liên gia gần như đã tìm tất cả các bác sĩ giỏi nhất thế giới về đây.