Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 70-1: Cám ơn, chúng tôi rất thích




Sở Quân Việt ôm Đường Bội.

Vai anh nhanh chóng bị nước mắt làm ướt.

Nước mắt của Đường Bội, xuyên qua âu phục và áo sơ mi, thấm vào da thịt anh.

Anh cảm thấy gần như mình sắp bị phỏng.

Tiếng khóc của Đường Bội nhỏ dần, cảm xúc của cô vừa rồi, ngay cả cô cũng bất ngờ.

Sở Quân Việt bế Đường Bội lên.

Người trong ngực mềm mại, hiếm khi nhu thuận, toàn tâm toàn ý dựa vào anh. Lúc này anh mới phát hiện, thật ra Đường Bội rất gầy. Mặc dù khi đứng, cô luôn cười tự tin kiêu ngạo, làm người ta không biết rằng, thật ra cô cũng là một cô gái trẻ, sẽ khóc khi đau lòng.

“Không sao....” Lần đầu tiên Sở Quân Việt cảm thấy mình thật vụng về, anh chỉ có thể ôm chặt Đường Bội, xoay người ngồi xuống ghế.

Cô rúc sâu vào người anh, làm anh vừa cảm thấy thỏa mãn lại vừa đau lòng.

“Anh ở đây...” Sở Quân Việt vụng về vỗ lưng Đường Bội, động tác dịu dàng cẩn thận: “Sẽ không có chuyện gì....”

Anh lẩm bẩm nói.

“Mẹ em..... Mẹ.....” Đường Bội nghẹn ngào, cánh tay càng quấn chặt vai Sở Quân Việt hơn: “Em rất nhỏ.... Lúc em còn rất nhỏ mẹ đã qua đời.”

“Ừ.” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên tóc Đường Bội, đặt cằm lên đầu cô gái còn đang khóc thút thít, thấp giọng an ủi: “Có anh đây rồi, anh sẽ thay mẹ chăm sóc tốt cho em.”

“Không phải.... Không phải....” Đường Bội lắc đầu.

Tóc quăn cọ tới cọ lui trên vai Sở Quân Việt, làm lòng anh rối bời.

Anh rất thích cảm giác này, anh biết mình suy nghĩ như thế là rất ích kỷ, nhưng anh thích như vậy, lúc này đây, anh giống như cả thế giới của Đường Bội vậy.

Anh lại ôm Đường Bội chặt hơn, mặc cho nước mắt của cô cọ lên âu phục chỉnh tề.

Đường Bội không ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, chỉ chôn vào vai anh, nghẹn ngào, nói: “Mẹ chịu rất nhiều cực khổ... Rất nhiều rất nhiều! Vì em và Tử Thái, mẹ vẫn luôn rất cực khổ!”

Nước mắt của cô càng rơi càng nhiều: “Tại sao em lại không lớn nhanh hơn một chút? Kiếm tiền nhanh một chút? Nếu vậy có lẽ mẹ sẽ không rời khỏi em sớm như thế!”

“Không thể trách em.” Sở Quân Việt ôm lấy Đường Bội, lại hôn lên tóc cô một cái. Trong mắt anh thoáng qua sự đau khổ: “Anh nên gặp em sớm hơn, nên gặp em lúc em còn nhỏ. Là anh đến trễ, ngoan....”

Anh mạnh mẽ nâng mặt Đường Bội lên.

Gương mặt trước giờ chỉ luôn tươi cười, lúc này lại đầy nước mắt.

Đôi môi mỏng đỏ mọng dính đầy nước mắt.

Sở Quân Việt xít tới, dịu dàng hôn lên môi Đường Bội.

Nước mắt mặn đắng bắt đầu truyền lên môi, cuối cùng đi sâu vào tim Sở Quân Việt.

Đường Bội rũ mắt xuống, lông mi dính nước mắt, che lại tất cả.

Cô im lặng để Sở Quân Việt hôn, im lặng nằm trong ngực anh, để vòng tay ấm áp của anh ôm lấy mình.

“Ngoan....” Sở Quân Việt ngừng hôn môi cô, nụ hôn của anh men từ môi lên khóe mắt cô.

Lưu luyến dịu dàng, hôn khô nước mắt của cô, cũng vuốt ve trái tim cô từng chút, từng chút một.

Cánh tay Sở Quân Việt có lực ôm chặt eo cô, nâng cơ thể mềm mại của cô lên, tựa như đang chống đỡ cả thế giới.

“Em nhớ mẹ...” Lông mi Đường Bội run rẩy, nước mắt lại rơi xuống.

Sở Quân Việt ôm cô chặt hơn, cơ thể của bọn họ dính sát vào nhau, nhìn vô cùng hài hòa và thân mật.

“Mẹ rất thương rất thương em, cho dù, cho dù em là con gái của Đường Phong Ngôn. Nhưng mẹ vẫn đối xử với em rất tốt.” Đường Bội thấp giọng nói.

Sở Quân Việt khẽ nhíu mày, nhưng không cắt lời Đường Bội.

“Bởi vì có em, nên mẹ mới phải gả cho Đường Phong Ngôn, rời bỏ người mình yêu. Cuối cùng... Cuối cùng còn phải chịu nhiều cực khổ như vậy!”

Nước mắt Đường Bội rơi xuống như mưa, thấm vào áo Sở Quân Việt.

“Nếu không phải em còn nhớ chuyện lúc nhỏ, em nhất định sẽ cho là, mẹ hận em! Nhưng mẹ lại rất thương em.... Rất thương rất thương....”

Rốt cuộc Sở Quân Việt đã hiểu khúc mắc của Đường Bội.

Không phải anh không điều tra Đường Bội.

Trên thực tế, hôm nay chân trước Tôn Mặc Vân nói chân tướng năm đó cho Đường Bội.

Chân sau Sở Quân Việt đã nghe được tin Đường Bội thẩn thờ về tới nhà, nên vội vả chạy về biệt thự, cũng biết được đại khái câu chuyện hôm nay.

Anh thấy, anh cần phải yêu thương Đường Bội nhiều hơn nữa.

Nhưng bây giờ, xem ra Đường Bội đang tự chán ghét bản thân mình---- ------.

Cô cảm thấy, là cô làm liên lụy mẹ mình.

Cô cảm thấy, bởi vì có sự tồn tại của cô, mà mẹ cô mới không có được hạnh phúc.

Quả nhiên, Đường Bội nói tiếp: “Nếu như không có em, bây giờ chắc chắn mẹ vẫn còn sống, hơn nữa cũng rất hạnh phúc. Tử Thái cũng không từ nhỏ đã yếu ớt, chưa từng có được một ngày bình thường như bao đứa bé khác.”

“Nếu như không có em, mẹ sẽ không phải gả cho Đường Phong Ngôn, mẹ sẽ lấy người đàn ông mẹ yêu, có được cuộc sống còn thoải mái hơn Tôn Mặc Vân.” Đường Bội ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, nước mắt lã chã, trong mắt đều là tối tăm và tuyệt vọng: “Anh biết không? Mỗi ngày, mẹ đều bận tới ba bốn giờ sáng. Mẹ mới ba mươi tuổi nhưng tóc đã bạc đi rất nhiều. Tay mẹ...”

Đường Bội run rẩy giơ tay mình lên, nhìn ngón tay trắng nõn, nhìn móng tay trong suốt mượt mà, run run nói: “Tay mẹ, rất thô, khi đông đến, sẽ có nhiều vết nứt. Mỗi lần mẹ sờ mặt em, em đều cảm thấy rất đau, rất khó chịu, rồi né tránh. Em thật sự là..... Là đứa con gái tệ nhất trên thế giới này!”

“Không phải vậy!” Sở Quân Việt kéo đầu Đường Bội vào ngực mình, không để cô nói tiếp nữa: “Không phải lỗi của em!”

“....” Trả lời anh, là tiếng khóc thút thít của Đường Bội.

“Bảo bối....” Sở Quân Việt cúi đầu hôn tóc cô, dịu dàng nói: “Không phải lỗi của em, là Đường Phong Ngôn, là Liên tam thiếu không điều tra rõ mà đã điên cuồng trả thù. Em đã làm đủ rồi, nếu mẹ em biết được, cũng sẽ vì em mà cảm thấy kiêu ngạo.”

“Sẽ không...” Đường Bội nói: Mẹ sẽ không thương em nữa, em không bảo vệ được em trai! Em tin tưởng Đường Phong Ngôn sẽ đối xử tốt với Tử Thái! Khi Tử Thái còn chưa ra đời, em đã biết rõ, là do Đường Phong Ngôn đuổi ba mẹ con chúng em đi! Nhưng em lại còn tin tưởng ông ta?! Tin tưởng ông ta sẽ đối xử tốt với Tử Thái! Tin tưởng lời hứa sẽ chữa trị cho Tử Thái, để em trai của em có thể giống như bao đứa trẻ khác, vui vẻ lớn lên!”

“Đây không phải lỗi của em, Bội Bội, hãy nghe anh nói.” Sở Quân Việt vuốt lưng Đường Bội, làm cô tỉnh táo lại: “Khi đó, em còn rất nhỏ. Em đã làm rất tốt. Mẹ em, sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì em! Bất kỳ một người mẹ nào cũng sẽ kiêu ngạo vì có được đứa con gái tốt như em.”

Động tác của anh rất dịu dàng, bàn tay to ấm áp nhẹ vỗ lên lưng Đường Bội, anh cảm giác được cơ thể trong ngực dần buông lỏng xuống.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Bội vùng vẫy, lại bị Sở Quân Việt ôm chặt vào ngực, thấp giọng nói bên tai cô: “Không sao.”

Người hầu bưng sữa nóng lên rồi nhanh chóng đi ra.

Từ trước đến nay, người hầu trong nhà chưa từng thấy thiếu gia dịu dàng như vậy, cũng chưa từng thấy thiếu gia có biểu cảm phong phú như vậy, hơn nữa còn đau lòng vì người khác.

Khi đóng cửa lại, người hầu nhìn thấy Sở Quân Việt bưng ly sữa nóng lên, uống một hớp lớn.

Sau đó, anh cúi đầu, dịu dàng nắm cằm Đường Bội, đặt môi lên môi cô, dùng miệng đút cô uống sữa.

“Ngoan...” Anh vỗ lưng Đường Bội, dịu dàng nói: “Uống sữa, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Bất luận xảy ra chuyện gì, đều có anh bên cạnh em.”

Tối nay, Đường Bội yếu ớt như một đứa bé. Nhưng Sở Quân Việt không cảm thấy khó chịu, sâu trong lòng, anh còn hưởng thụ cảm giác này.

Mặc dù biết rõ mình nghĩ như vậy là không tốt, nhưng anh không khống chế được, muốn ôm chặt Đường Bội vào ngực, muốn cô bộc lộ cảm xúc với anh, không nên ôm tất cả tự chịu đựng, không chịu tin tưởng bất kỳ ai.

Kiên nhẫn đút hết ly sữa, cuối cùng Đường Bội dựa vào ngực Sở Quân Việt.

Anh bế cô lên.

Giường lớn mềm mại, sạch sẻ êm ái, tràn đầy mùi thơm của mặt trời, mới thích hợp để ngủ.

Sở Quân Việt đặt Đường Bội lên giường, anh ôm chặt lấy cô, để cô tựa đầu vào ngực mình, kéo chăn qua, đấp cho cả hai người.