Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 14




Một khúc kết thúc, cả studio lặng ngắt như tờ, một lát sau giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, vài tiếng vỗ tay đứt quãng vang lên.

Tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiều, dường như toàn bộ mọi người trong studio không hẹn mà cùng nhìn người đẹp ở trên đài cao, buông mọi chuyện trong tay, nhiệt liệt hoan hô.

Đường Bội mỉm cười.

Ánh mắt của cô và Tần Hạo Diễm cách không đối lập nhau, tuy rằng đạo diễn còn chưa hô “Action” nhưng Đường Bội đã cầm chuôi kiếm thắt bên eo đứng lên.

Bộ lễ phục trên người trong sáng, linh hoạt, mái tóc mây được búi lên, dùng cây trâm bạch ngọc cố định, càng khiến cô trở nên dịu dàng.

Cô ngẩng đầu, đi xuống từ trên đài cao, mặt mày như vẽ, cả người tựa hồ bước ra từ bức tranh, khiến Tần Hạo Diễm quả thực luyến tiếc một cái chớp mắt.

“Tần đạo diễn” Đường Bội gật đầu, chào hỏi với anh.

Tần Hạo Diễm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khẽ nheo đôi mắt, đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới một lát, bỗng nhiên nói với cô:

“Tôi có một người bạn, gần đây đang chuẩn bị một tiết mục.” Ánh mắt của anh cuối cùng dừng lại ở trên mặt Đường Bội, không chút che giấu sự thưởng thức của mình, tiếp tục nói:

“Anh ta đang tìm một nữ khách quý, nếu cô có hứng thú và thời gian, tôi sẽ giới thiệu cô cho anh ấy”

Đường Bội nhướng mày, cười hỏi: “Tiết mục gì?”

“Tạm thời giữ bí mật.” Tần Hạo Diễm nhàn nhạt nói.

“Vậy thật xin lỗi.” Đường Bội cười xinh đẹp, có thể lọt vào mắt xanh của Tần Hạo Diễm, lại còn đích thân giới thiệu chương trình cho cô tham gia, cô tin sẽ không có khuyết điểm gì, hơn nữa còn có lợi với cô. Cô nghĩ nếu đổi lại là nữ diễn viên khác, khi nghe anh ta nói như vậy, nhất định sẽ tìm mọi cách để lấy lòng anh ta, và dốc hết toàn lực để tìm hiểu chương trình xa lạ này là gì.

Nhưng sau khi Đường Bội trọng sinh, cô ghét nhất chính là cảm giác không thể nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình.

“Cảm ơn ý tốt của anh” Đường Bội nói xong lại tiếp tục cười.

Anh đã gặp qua nhiều nữ minh tinh có tham vọng, ở thời đại này, người không có tính cách đặc biệt rất khó bộc lộ tài năng ở trong làng giải trí hoa lệ này.

Nhưng anh không tin Đường Bội không có tham vọng.

Nét mặt của cô hết sức bình tĩnh, cũng cực kì nghiêm túc, đôi mắt lành lạnh sáng ngời, thậm chí anh không nhìn thấy một chút nịnh nọt nào trong mắt cô.

“Có thể nói cho tôi biết lý do không?” Tần Hạo Diễm đi đến bên cạnh Đường Bội, bọn họ tiếp tục thảo luận kịch bản, vừa hỏi vừa nói:

“Tin tôi đi, chương trình này tuyệt đối là một cơ hội không tệ với cô.”

“Tôi tin” Đường Bội cười càng rạng rỡ, nhưng vẫn cự tuyệt nói: “Nhưng tôi hy vọng bản thân có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình.”

Trong tay cô nắm đạo cụ biểu diễn, đứng ở bên cạnh Tần Hạo Diễm cao lớn vững chãi, thật sự có vài phần khí khách của công chúa một nước.

“Vậy được rồi.”

Tần Hạo Diễm buông tha không tiếp tục khuyên nhủ Đường Bội nữa, chủ động nói chuyện với cô, đã không giống tác phong của anh, anh là một đạo diễn nổi tiếng thế giới, nói thêm gì nữa, giống như tự hạ thấp thân phận của mình.

Nhân viên bên trong studio lục tục vào chỗ, Tần Hạo Diễm nói với Đường Bội về cảnh quay hôm nay thì Hạ Tử Diệu cũng tới.

Đợi đến khi Hạ Tử Diệu chuẩn bị tốt, diễn viên quần chúng mỗi người đều có vị trí riêng của mình, giữa ánh sáng giao thoa bên trong studio, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngưng trọng hơn nhiều.

Tuy rằng phần lớn đặc hiệu là cần hoàn thành hậu kỳ, nhưng lúc Đường Bội bước lên đài cao lần nữa, mọi người chung quanh đều mặc chiến giáp, cô tựa hồ đã bước chân vào cổ đại, trở thành công chúa Chiến quốc duy nhất quyết định sống còn.

“Ting”

Một tiếng nhỏ vang lên, dây đàn bị khuấy động, Đường Bội mặc hồng y ngồi ngay ngắn trên đài cao, dường như không giống với người ban nãy Tần Hạo Diễm nhìn thấy.

Cô vừa rồi, tiêu sái, thong dong, giống như một công chúa cao quý, đang nhàn nhã nằm ở trên lãnh thổ của mình, hưởng thụ thời gian yên tĩnh sau giữa trưa.

Theo tiếng đàn cổ, môi anh đào của Đường Bội khẽ mở, ngân nga.

Ở dưới đài cao, phía sau nhóm binh linh, Lạc Tu Vân mặc áo bào trắng đeo mặt nạ bạc, đứng thẳng người nhìn trăng bạc, rồi nhìn bóng hình xinh đẹp vô song ấy, ánh sáng chớp động trong mắt.

Khi đó, không ai biết ba tháng sau, Lạc Tu Vân sẽ đề nghị Sở quốc mở một cuộc càn quét trên khắp đại lục, giống như một đầu cự long hung ác, cắn nuốt hết những quốc gia trên đại lục. Cùng lúc đó, tên của Chiến thần trẻ tuổi mặc áo bào trắng đeo mặt nạ bạc, đã được khắc vào bên trong lịch sử.

Mà Tiêu công chúa và Lạc Tu Vân vốn hiểu nhau lại trở thành kẻ thù lâu năm, cho đến khi Tiêu công chúa vì muốn bảo vệ quốc gia của mình và tử trận trên sa trường.

Đây là một câu truyện bi tráng, là một câu truyện xưa ngợi ca những anh linh của chiến sĩ trên chiến trường.

Tuy rằng Tiêu công chúa không phải nữ chính, nhưng hôm nay cô ấy hát khúc nhạc chiến đấu này, quả thật đã làm rung động những người ở trong trường quay này.

Âm của đàn cổ linh hoạt, kỳ ảo, ca xa, Đường Bội lại hát hùng hồn, khí phách và bi thương.

Nhóm diễn viên quần chúng vốn biến nhác, rất nhanh đã bị tiếng hát của cô hấp dẫn, tuy rằng không phải là tiếng hát không tỳ vết như trong phòng thu âm, nhưng Đường Bội ca một cách ngân vang, thu hút sự chú ý của mọi người.

Ai nói chúng ta không có quần áo?. Đồng bào cùng chết. Vương khởi binh, sửa lại giáo mâu, cùng tử cùng thù.

Ai nói chúng ta không có quần áo?. Cùng con cùng nhà. Chúng ta cùng làm.

Âm cuối cùng vang lên, studio vốn nhốn nha nhốn nháo, nay trở nên lặng ngắt như tờ.

Lạc Tu Vân vốn đứng ở xa, lúc này lại đột nhiên rút kiếm. nương theo tiếng đàn của Tiêu công chúa vừa hát vừa múa kiếm.

Giữa tiếng đàn leng keng, thân hình của Lạc Tu Vân mạnh mẽ như rồng, cuồng cuộng như hổ, bảo kiếm sắc bén, làm cho người ta rung sợ.

“Cắt” Tần Hạo Diễm kích động đứng lên, la lớn.

Thật sự quá tuyệt vời, trên màn ảnh trước mắt anh, màn ảnh như ngừng lại ở cảnh quay cuối cùng. Đường Bội cười nhẹ vỗ cầm, Hạ Tử Diệu thu kiếm, đứng thẳng người.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung…

Lúc này không có tiếng động, càng hơn có tiếng động…

Không biết từ khi nào có một người đàn ông xuất hiện ở phía sau Tần Hạo Diễm, anh ta nhẹ nhàng gật đầu. Anh ta đưa tay vuốt ve cằm của mình, tay trái khoanh ở trước ngực, ánh mắt nhìn từ màn hình nhỏ rồi chuyển sang thân hình của Đường Bội ở trên đài cao.

Giống như đang nói với Tần Hạo Diễm, cũng giống như đang tự thì thào với chính mình:

“Thật sự rất thích hợp.”

Sau đó anh ta ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ khiến người ta ghen tị, nhẹ giọng nói:

“Ánh mắt của anh không tệ, cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng.”