Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
Qua ngày hôm sau Đường Bội mới hay tin.
Tần Hạo Diễm là người có tài nổi tiếng khắp giới giải trí, luôn một mình, lần đầu tiên làm ra chuyện bất ngờ thế này.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ đưa phim vào rạp ở cuối năm thì ngay ngày Đường Bội và Sở Quân Việt kết hôn, Tần Hạo Diễm cho phim lên sóng.
Ngày hôm sau lúc Đường Bội thức dậy, Lục Tử Mặc đã ngồi trong phòng khách chờ cô.
Vừa vuốt máy tính bảng trong tay, vừa ghi chép gì đó vừa ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội đang xuống lầu.
“Xem tin tức chưa?” Trên mặt Lục Tử Mặc hiếm khi thấy xuất hiện nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm.
Đường Bội chớp mắt, ngồi xuống ghế kế Lục Tử Mặc.
Người giúp việc trong biệt thự nhanh chóng đưa bữa sáng tới, Đường Bội vừa uống nước trái cây vừa cười híp mắt nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Để tôi đoán xem, là vì thành tích bán vé ngày đầu tiên rất tốt à?”
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu.
Dựa vào sút hút của Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu trong giới giải trí, thành tích phòng vé của ‘Chiến ca’ không thể nào thấp.
Thành tích bán vé ngày đầu cao, tất nhiên sẽ làm họ vui, nhưng đó không phải mấu chốt để phán xem phim đấy hay hoặc tệ.
“Trừ thành tích phòng vé, còn gì nữa?” Đường Bội nhướng mày cười.
Vừa nói cô vừa lấy máy tính bảng Lục Tử Mặc đang cầm.
Đúng lúc này Sở Quân Việt đi vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy động tác của Đường Bội, anh vội bước tới cạnh cô, khom người lấy máy tính bảng trước, thấp giọng nói: “Để Tử Mặc đọc cho em nghe, em bây giờ, ít đụng tới mấy thứ này đi.”
Lục Tử Mặc vội vàng đứng lên, chào Sở Quân Việt, rồi cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Sở Quân Việt vừa nói, vừa ngồi xuống tay vịn ghế của Đường Bội, cúi đầu vuốt màn hình máy tính.
Trên màn hình, là tin tức Lục Tử Mặc đã mở.
Hôm nay tất cả các trang web giải trí, đều đăng cùng một tin.
Trong phim của Tần Hạo Diễm, ảnh đế Hạ Tử Diệu trước giờ không hề làm cho người xem thất vọng phát huy, cùng với, sự xuất hiện đột ngột của người mới Đường Bội, ở trước mặt ảnh đế, kỹ thuật diễn của cô thật sự làm cho người xem trợn mắt hốc mồm.
Trong hợp báo công bố quay ‘Chiến ca’, Tần Hạo Diễm đã nói, đây là một bộ phim lấy nam làm chủ, phái nữ không có nhiều phân cảnh cho lắm.
Nhưng ngay ngày đầu tiên công chiếu ở rạp, vô số người xem ở rạp xong, khi về nhà đã mở topic.
Họ nhớ vị nguyên soái mặc áo dài trắng, cũng nhớ Chiến quốc huy hoàng vĩ đại thời loạn thế, cũng nhớ những cuộc chiến đẫm máu, nhưng cũng nhìn thấy, giữa cát vàng máu đỏ, sau đao kiếm, là tình cảm sâu nặng.
Trang web giải trí không bao giờ làm khó khán giả, tin ở trang đầu, không tiếp tục sử dụng tấm ảnh ở buổi lễ ra mắt, cũng không dùng tấm poster Tần Hạo Diễm dùng quảng cáo phim, mà là tấm hình được tìm kiếm nhiều nhất trên internet—-
Đường Bội trong hình, mặc quân trang, cưỡi chiến mã cao lớn, ngửa đầu phóng khoáng uống rượu.
Gò má bị rượu làm đỏ ửng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
Cái gọi là thiết huyết nhu tình! (*)
Thật sự đẹp đến mức không thể tưởng tượng.
Sở Quân Việt kinh ngạc nhìn tấm hình, một lúc lâu sau, ngón tay thon dài dịu dàng gạt đi dòng nước mắt trên mặt Đường Bội trong hình, lòng lại chua xót buồn bã.
Phim tất nhiên anh đã xem, thậm chí trước khi mọi người xem được bản trailer, Sở Quân Việt đã lấy được bản trọn bộ đã qua chế tác hậu kỳ từ chỗ Tần Hạo Diễm.
Anh cũng biết sớm hơn Đường Bội một chút, vì những phân đoạn về Tiêu công chúa có hiệu quả quá tốt, Tiêu công chúa vốn chỉ là một nhân vật phụ, qua sự tuyên truyền, gần như bị khán giả coi thành nữ chính.
“Rất đẹp.” Qua một lúc lâu, Sở Quân Việt mới lẩm bẩm khen.
“Đó là đương nhiên.” Đường Bội cười, ngửa đầu nhìn Sở Quân Việt ngồi bên cạnh mình, nói: “Hình ảnh đã được xử lý hậu kỳ, tất nhiên là đẹp rồi.”
Sở Quân Việt cúi xuống hôn lên trán Đường Bội, nói: “Nhìn như vậy, cũng rất đẹp.”
Đường Bội cười không đáp.
Lục Tử Mặc lại rụt người, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Lẽ ra anh ta nên nghe lời Văn Tư Miểu, để Boss tự nói mấy chuyện này với Đường Bội, mắc gì mình lại chạy tới góp vui thế này?
Đường Bội nhìn Lục Tử Mặc, hỏi: “Tử Mặc tới sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
“Sáng sớm hôm nay đạo diễn Tần gọi cho tôi, cuối năm sẽ có liên hoan phim, anh ta xác định thời gian với tôi, không biết cô có thể tham gia hay không.” Lục Tử Mặc giải thích.
“À?” Đường Bội cúi đầu nhìn bụng càng lúc càng rõ ràng, cười nói: “Cái này phải hỏi bé cưng trong bụng tôi rồi.” Diệp gia quán.
Sở Quân Việt bá đạo ôm vai Đường Bội, nói: “Từ chối thay Bội Bội đi.”
Anh cảm thấy giọng của mình có hơi bá đạp, dừng một giây lại nói: “Dù sao sang năm cũng sẽ có mấy hoạt động này.”
Nói xong nhìn Đường Bội, giọng mang theo chút lấy lòng: “Ý em thế nào?” (đậu mòe, ông nói xong mới hỏi,:v)
“Ừ.” Đường Bội cười gật đầu.
Đối với cô mà nói, sự nghiệp tất nhiên quan trọng, nhưng bé cưng trong bụng quan trọng hơn.
Cô có một người mẹ dịu hiền thương cô nhất thế gian, mình cũng sẽ trở thành một người mẹ như vậy.
Mắt Sở Quân Việt càng dịu dàng hơn.
Anh hỏi: “Còn chuyện gì không?”
“Văn Tư Miểu kêu tôi hỏi vài chuyện, xem nữa năm sau cô Đường có chịu ký thêm hợp đồng quảng cáo nào không?” Anh ta giải thích: “Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy, vì quảng cáo nước hoa CPD lần trước có hiệu quả rất tốt, nên quảng cáo quý bốn, họ cũng muốn mời cô Đường làm đại diện tiếp.”
Nói đến quảng cáo này, Đường Bội lại nghĩ, cái đó cũng xem như là tác phẩm đầu tiên của cô khi vào nghề.
“Được.” Cô cười híp mắt gật đầu, đồng ý chuyện này.
Suy nghĩ một chút, Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt: “Lúc nào chúng ta mới về nước? Em muốn tới rạp chiếu phim xem bộ phim đầu tiên mình diễn.”
Lục Tử Mặc cảm thấy, Boss nhà mình rất có thể sẽ biến thành một tên thê nô.
Đường Bội sang Mỹ quay phim Sở Quân Việt lập tức dồn hết công việc qua Mỹ.
Bây giờ Đường Bội nói một câu, ngày thứ ba sau khi diễn ra hôn lễ, tất cả bọn họ bay về thành phố S.
Mấy rạp chiếu phim lớn ở thành phố S, hầu như đều treo tấm poster ‘Chiến ca’ ở chỗ dễ thấy nhất.
Trừ tấm poster tuyên truyền, tấm hình Đường Bội mặc quân trang cũng bị làm thành poster lớn, dán lên bên cạnh tấm poster cũ.
Sở Quân Việt không hoàn toàn cấm Đường Bội sử dụng đồ điện tử, ngay hôm về nước, Đường Bội ngồi trong phòng giải trí của Sở gia, nhìn lên màn hình cách đó mười mét, vui thích xem.
Doanh thu phòng vé của ‘Chiến ca’ tăng liên tục, luôn lập ra kỷ lục mới.
Lượt tìm kiếm cứ tăng vùn vụt, video có mặt trên tất cả các trang web.
Bây giờ Đường Bội đang xem bình luận dưới video—-
“Rốt cuộc cũng biết tấm hình này ở đâu rồi, thật sự là đẹp trai đến chết mất!”
“Tui chỉ có thể nghĩ tới một câu, vô cùng xinh đẹp cộng thêm ba phần anh khí, cô gái soái thế này, tui bắt đầu chờ mong phim của cổ đóng rồi!”
“Nữ thần!”
“Nữ thần! +1 “
“Nữ vương mới đúng!”
…
Cũng có một số khán giả nữ tinh tế, để lại một hàng icon khóc thầm: “Cầu Tiêu công chúa không chết cùng Lạc nguyên soái ngao du giang hồ!”
“Cầu Tiêu công chúa không chết!”
“Cầu không chết! Hu hu hu hu…”
“Lúc ngồi trong rạp chiếu phim tui khóc quá chừng, bạn trai tui cũng bị dọa sợ luôn. Mấy người ngoài gần tui cũng khóc!”
“Bạn trai tui cũng khóc!”
…
Lúc đầu, Đường Bội chỉ lướt qua những bình luận này, cảm thấy rất thú vị. Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên cô đóng, trên đời này có ai không muốn được người khác công nhận đâu.
Nhưng mà càng xem lại càng cảm động.
Cô không biết tại sao, chỉ cảm thấy lòng nóng lên, thậm chí có chút chua xót.
Cô hay Hạ Tử Diệu đều như nhau, trong phim, họ chỉ là một nhân vật hư cấu.
Nhưng những nhân vật này, dùng chuyện cũ của họ, ảnh hưởng tới người khác, khiến người khác chìm trong những vui buồn mừng giận của nhân vật trong phim.
Đường Bội chống càm, bắt đầu chuyên chú xem từng bình luận.
“Người dũng cảm, nên có được hạnh phúc mới phải!”
Bình luận đầu tiên dưới video là do một người ẩn danh để lại.
Mà ở mục trả lời, đã có hàng loạt trả lời—-
“Đỉnh!”
“Ủng hộ!”
“Người dũng cảm, thật sự có được hạnh phúc của mình. Mọi người có nhớ lúc ở hợp báo phim, Đường Bội dũng cảm cầu hôn không? Ngày ‘Chiến ca’ lên sóng, cô ấy và người yêu, kết hôn rồi.”
“Wow! Chúc phúc một vạn năm!”
…
Đường Bội cong môi, nhìn vô số lời chúc phúc phía dưới, hốc mắt hơi nóng lên.
Vốn cho là, trong giới giải trí đầy giả dối, chuyện kết hôn của cô và Sở Quân Việt, sẽ có nhiều người bàn tán khó nghe. Không ngờ rằng, lại là những lời chúc phúc này.
Lại xem một lúc, Đường Bội cúi đầu xuống bàn phím, tiện tay gõ mấy code.
Khung chat với Âu Dương Lạc nhanh chóng xuất hiện, ngón tay cô dừng lại trên bàn phím một lúc, rồi mới gõ xuống một hàng chữ: “Cám ơn, Lạc.”
Âu Dương Lạc trả lời rất nhanh: “Công chúa của anh, làm anh hạnh phúc vui vẻ, là chức trách của kỵ sĩ, khắc vào xương máu cho đến chết, sẽ không bao giờ quên.”
Đường Bội không trả lời lại, Sở Quân Việt đã tới đón cô đi đến rạp chiếu phim.
Không bao hết rạp, Đường Bội theo chân Sở Quân Việt đi vào từ lối đi cho khách quý, đi vào hàng ghế tư nhân.
Ánh đèn trong rạp hạ xuống, Sở Quân Việt nắm chặt tay Đường Bội, thấp giọng hỏi: “Căng thẳng ư?”
“Đâu phải là đi thi đâu.” Đường Bội mỉm cười, nhìn lên màn hình.
Màn hình lớn sáng lên, trên màn hình, hiện lên cảnh Hạ Tử Diệu đã từ quan quy ẩn.
Hắn mặc trường bào mộc mạc màu xanh, tóc buộc sau ót, hào sảng anh tuấn hào sảng, giống như hầu hết những lãng tử khác, mang theo sự tang thương cô tịch lắng đọng qua từng năm tháng.
Chỉ có đôi mắt ấy, vẫn sáng ngời, quay đầu nhìn về phía xa.
Ở phía sau hắn là một thiếu niên độ chừng mười bốn mười lăm tuổi. Trên lưng đeo một thanh bảo kiếm, thanh kiếm kia, đã từng nằm trong tay Lạc nguyên soái, san bằng thiên hạ, lập được vô số chiến công hiển hách.
“Nơi đó, đã từng là chiến trường mà ta chinh chiến. Cũng là, nơi mà linh hồn ta ngủ yên. Sau khi ta chết, hãy rắc tro cốt của ta ở đó.” Giọng nói buồn bã mê man của Lạc nguyên soái đã vào tuổi trung niên vang lên trong rạp chiếu phim, giây phút đó mọi người cũng im lặng.
“Như vậy có lẽ một ngày nào đó, lúc nàng hồn về quê cũ, sẽ một lần nữa, đi qua bên cạnh ta.”
Phim được chính thức mở màn bằng câu nói đầy kỷ niệm này.
Từ đầu, Đường Bội đã chuyên chú xem. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, đã trải qua xử lý hậu kỳ, nhưng phân cảnh kia, lại tự nhiên đến vậy.
Từ đầu tới cuối, Sở Quân Việt đều không buông tay Đường Bội. Thỉnh thoảng khi tới đoạn kịch tính, anh sẽ nắm tay Đường Bội, dùng cách của mình, cho cô sự ấm áp.
Lần đầu gặp, cảm mến, ngọn lửa chiến tranh bùng cháy lần nữa…
Tiêu công chúa chết trong vòng tay Lạc nguyên soái, nước Sở không thể ngăn cản bước chân của hắn, trường kiếm của Lạc nguyên soái chỉ chỗ nào, nơi đó sẽ cúi đầu xưng thần.
Sau đao quang kiếm ảnh, những năm tháng nhiệt huyết đã cháy hết.
Không biết bắt đầu từ ai, tiếng khóc thút thít bắt đầu lan ra.
Ngay cả Đường Bội, cũng cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Đó là một niên đại lớn mạnh, cũng là một bản anh hùng ca hùng hồn thê lương.
Cảnh cuối phim, Lạc nguyên soái hát vang bài ca năm đó đã từng hợp tấu với Tiêu công chúa, khi hắn từ quan quy ẩn.
Nắng chiều ngã về Tây.
Ánh nắng rực cháy như lửa đỏ, khiến cho Lạc nguyên soái mặc lam bào, cô tịch không thôi.
Hắn quay đầu nhìn về phía xa, nhìn về đại lục hắn đã từng để lại mồ hôi và máu, chôn vùi tuổi xuân ở nói đó.
Lúc này không còn là tiếng hát của Lạc nguyên soái nữa, tiếng hát trong trẻo của Đường Bội vang khắp rạp chiếu phim, đi đôi với chiếc bóng cô tịch bị nắng chiều kéo dài của Lạc nguyên soái, cứ như vậy mà yên tĩnh lần nữa.
Trên đường chân trời, rốt cuộc không còn thấy bất kỳ bóng dáng ai nữa, chỉ còn lại thiên địa rộng lớn, tiếng hát của cô vang vọng, hát lên bài ca về niên đại nhiệt huyết sôi trào cũng lại bi tráng vô song này. Diệp gia quán.
Phụ đề bắt đầu nổi lên, mọi người trong rạp chiếu phim không ai di chuyển.
Đường Bội nhúc nhích, từ từ tựa vào vai Sở Quân Việt.
“Tần Hạo Diễm đúng là nhân tài.” Đường Bội lẩm bẩm: “Có thể đi thẳng vào lòng người xem.”
“Ừ.” Sở Quân Việt ôm chặt vai Đường Bội, khẽ nói: “Anh ta rất khá.”
Tiếng hát nhỏ dần, ánh đèn lại bừng lên, chiếu sáng rạp chiếu phim.
Đường Bội và Sở Quân Việt vẫn không nhúc nhích, nhưng các khán giả đã bắt đầu đi về phía lối ra.
Đời người của nhân vật trong phim đã kết thúc, mà họ, phải tiếp tục cuộc đời của mình rồi.
Tựa như Đường Bội và Sở Quân Việt vậy.
Đó là lần đầu tiên, Đường Bội thật sự cảm nhận được sức quyến rũ to lớn đến từ điện ảnh. Năng lực mạnh mẽ của Tần Hạo Diễm, làm cho tất cả mọi người đi theo sự dẫn dắt của anh ta, cùng khóc cười với nhân vật trong phim, cùng trải qua cuộc đời của họ.
Về nhà, đêm hôm đó Đường Bội hiếm khi lại yên lặng, cho đến Sở Quân Việt bế cô lên giường, cô mới nói: “Em nghĩ, cứ diễn như vậy thôi.”
“Ừ.” Sở Quân Việt vuốt vai Đường Bội, nói thật khẽ: “Ngủ thôi.”
Những ngày tháng kế tiếp của năm đó, hình như trôi rất nhanh.
Doanh thu phòng vé của ‘Chiến ca’ đại thắng, cuối năm các liên hoan phim lớn bắt đầu thay nhau mà tới, Tần Hạo Diễm dẫn đội của mình, càn quét các giải thưởng lớn ở tất cả các liên hoan phim.
Trọng ảnh Hạ Tử Diệu vốn đã nặng nay lại càng nặng, lần này không chút khách sáo lấy đi mấy chiếc cúp vô cùng nặng.
Có một vài ký giả đã viết bài dự đoán, Hạ Tử Diệu sẽ nhanh chóng phá đi kỷ lục của các tiền bối, trở thành nam diễn viên đoạt được nhiều giải thưởng nhất.
Đi đôi với ‘Chiến ca’ mạnh mẽ càn quét các liên hoan phim lớn, còn có Đường Bội.
Đối với cô diễn viên mới này, cả giới giải trí, hoặc vì kiêng kỵ Sở Quân Việt, hoặc vì thưởng thức và khẳng định tài hoa của cô, tất cả đều trăm miệng một lời cho cô lời khen cực cao.
Đường Bội coi như có được một tác phẩm tiêu biểu, không chỉ là người mới làm chủ màn ảnh nhỏ, mà còn trực tiếp lấy được chiếc cúp diễn viên mới xuất sắc nhất.
Ở cùng một liên hoan phim, chiếc cúp cô nhận được, còn có cúp nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Cuối năm đó, Đường Bội gần như trở thành nhân vật quyền thế mạnh nhất trong giới giải trí.
Ngọn gió đó, lấn át cả ảnh hậu mới đăng quang năm kia.
Lúc những lời bàn tán như bông tuyết bay về phía Đường Bội, cô đang ung dung làm ổ trong nhà, rúc trong lồng ngực ấm áp của Sở Quân Việt, an tâm nuôi thai.
Bụng của cô đã càng ngày càng lớn, tim thai cũng càng ngày càng rõ ràng.
Bây giờ việc yêu thích nhất của Sở Quân Việt sau khi tan làm về nhà, chính là cùng Đường Bội nói chuyện với bé cưng trong bụng cô.
Không biết là anh nghe ai nói là làm vậy sau khi bé cưng được sinh ra thì sẽ rất thân với ba.
Sở Quân Việt muốn con gái tới điên rồi, nhưng họ không đi siêu âm xem con là trai hay gái. Đối với Sở Quân Việt mà nói, không, có thể nói là đối với toàn Sở gia mà nói, bất luận đứa bé Đường Bội sinh ra là trai hay gái, đó cũng là viên ngọc quý trên tay tất cả mọi người.
Cho nên anh và Đường Bội cũng quyết định thuận theo tự nhiên, ngay cả phòng trẻ cũng chuẩn bị cả hai căn.
Nói như Sở Quân Việt là, bất luận đứa bé là trai hay gái, đều có thể để căn còn lại cho đứa bé sau dùng.
Gần đây khi Đường Bội ở nhà một mình, luôn thường xuyên nhận được quần áo bé gái Văn Tư Miểu chuyển tới, nghe nói là hứng thú lớn nhất của Boss, đặt mua đồ bé gái từ khắp nơi trên thế giới.
Mỗi lần như thế, Đường Bội đều sẽ có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Hết năm, cách ngày dự sinh của Đường Bội lại gần hơn một tí.
Gần đây Sở Dực Thành bận tuyên truyền phim, lúc rãnh rỗi cũng sẽ tới thăm Đường Bội.
Từ khi biết Thích Duệ là con mình, Sở Dực Thành giống như sống lại vậy, làm gì cũng vô cùng hăng hái.
Phim vẫn sẽ được công chiếu vào ngày lễ tình nhân như kế hoạch, cuối năm vừa càn quét các liên hoan phim lớn, đây còn là bộ phim đầu tiên Đường Bội đóng vai chính, còn chưa lên sóng, độ hot trên internet đã lên đến mức cao nhất.
Cách lễ tình nhân càng ngày càng gần, trên đường lớn cũng bắt đầu xuất hiện đủ loại tuyên truyền.
Các clip quảng cáo về hai hãng xa xỉ phẩm Đường Bội nhận của công ty con Sở thị cũng bắt đầu được tuyên truyền.
Càng ngày càng nhiều người biết Đường Bội đang mang thai. Những người yêu mến cô từ các nên trên thế giới đều gửi tới rất nhiều lời chúc phúc, cũng như người Sở gia, tràn đầy mong đợi bé cưng ra đời.
Hết năm, Đường Tử Thái tạm thời không đi học tiếp mà ở lại thành phố S, chờ cháu trai mình ra đời.
Ngày lễ tình nhân, rốt cuộc đã tới.
Đoạn trailer của ‘Phong hoa’, đã sớm đăng lên internet.
Đối với cô gái Đường Bội phút trước còn là nữ tướng anh dũng hiên ngang, nhuộm máu chiến kỳ, chỉ chớp mắt lại hóa thành cô em lưu manh, lúc đầu mọi người còn thấy hoài nghi.
Dẫu sao cũng là diễn viên mới, bay từ nữ phụ tới nữ chính, thứ cần không chỉ có tài hoa, mà còn cần kinh nghiệm.
Nhưng xem trailer, khi Đường Bội tóc ngắn, trang điểm đậm, vô cùng ngang ngược xuất hiện, mọi người đều phục hoàn toàn.
Nhất là lúc cô đứng trước mặt người mình yêu, cô gái dũng cảm kiêu ngạo, không hề làm người ta ghét, có nhiều người bình luận gào thét: “Đáng yêu quá!”
Từ cô em lưu manh lột xác thành ngự tỷ kiên cường kiêu ngạo, từ kiêu tướng trên chiến trường biến thành con nhà giàu biết đua xe trên đường đua, từ ‘Chiến ca’ đến ‘Phong hoa’, Đường Bội cho mọi người quá nhiều kinh ngạc.
Ngày 14 tháng 2, ‘Phong hoa’ chính thức được công chiếu ở rạp.
Ba nhân vật quan trọng, tất cả đều là người mới. Hơn nữa có hai người, không hề được đào tạo chính quy, diệp gia quán, tác phẩm đã diễn ít đến đáng thương.
Ngay cả nam phụ quan trọng nhất, còn là một người mới chưa từng nghe tên, Sở Dực Thành kiêu ngạo to gan, một lần nữa trở thành đề tài tiêu điểm của mọi người.
Nhưng doanh thu phòng vé ngày đầu tiên, cao đến mức khiến tất cả những người có thành kiến với phim đều phải câm miệng.
Cố Diệp, Đường Bội, Âu Dương Lạc, thật sự làm khán giả sắp điên cuồng.
Một người là trai đẹp vô đối, một người kỹ thuật diễn xuất chúng, thật sự không thể không khen.
Ngày hôm sau phóng viên giải trí nọ đi phỏng vấn Sở Dực Thành, còn đùa hỏi anh ta, rốt cuộc là đào được mấy bảo bối này ở đâu.
Sở Dực Thành chỉ cười mà không nói.
Các ký giả và người bình luận phim cũng dự đoán, tên tự cao tự đại Sở Dực Thành, cho dù đổi nghề làm đạo diễn, cũng có đủ năng lực, tiếp tục tạo ra thần thoại khiến người người điên đảo.
Ba nhân vật chủ chốt trong ‘Phong hoa’, đường tương lai chắc chắn là một khoảng trời rộng lớn.
Đáng tiếc là, ngày hôm đó lễ ra mắt phim, Đường Bội lại vắng mặt.
Vì ngày hôm đó, đứa con đầu tiên của cô và Sở Quân Việt chào đời.
Sáng sớm ngày 14 tháng 2, Đường Bội còn nghiêm túc cân nhắc, không biết có nên đi tới buổi họp báo ra mắt phim không.
Tất nhiên suy nghĩ này bị Sở Quân Việt bác bỏ không thương tiếc.
Càng gần ngày dự sinh của cô, Sở Quân Việt càng căng thẳng, chỉ cần Đường Bội nhíu mày một cái thôi là anh đã lo lắng hỏi han nửa ngày trời.
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Sở thị vậy mà mấy ngày đó lại giống như một bà mụ già vậy, vừa dài dòng vừa nhạy cảm, chọc cho Đường Bội thường xuyên không nhịn được mà cười nhạo anh.
Nhưng sáng sớm hôm đó, lúc cô vừa thấy bụng quặn đau, Sở Quân Việt đang cao râu trong phòng ngủ.
Người giúp việc trong nhà, chạy như bay lên báo cho thiếu gia nhà mình, thiếu phu nhân sắp sinh, Sở Quân Việt gần như là chạy xuống y như bay.
Anh đã sớm chuẩn bị chu đáo, cho dù lúc ấy đầu óc trống rỗng, nhưng người hầu vẫn nhanh chóng đưa Đường Bội cùng với Sở Quân Việt đã ngốc tới không nói thành lời đến bệnh viện.
Cho đến Đường Bội được đặt lên xe đẩy, chuẩn bị đưa vào phòng sinh, Sở Quân Việt mới chợt tỉnh, nắm chặt tay Đường Bội, kiên định nói: “Anh cũng muốn vào.”
“Cái này…” Bác sĩ mặc áo blue trắng nhíu mày.
Văn Tư Miểu nghe tới chạy tới bệnh viện vội vã gật đầu với họ.
Đây là bệnh viện tư của Sở gia ở thành phố, Sở Quân Việt muốn đi đâu, ai có thể cản được chứ.
Hôm đó đối với Sở Quân Việt mà nói, vừa dài đăng đẵng lại vừa ngắn như một cái chớp mắt.
Sau này khi nhớ lại tình huống hôm đó anh không nhớ mình đã có tâm trạng thế nào, chỉ nhớ sắc mặt Đường Bội càng ngày càng tái, mồ hôi chảy ra càng ngày càng nhiều.
Từ đầu đến cuối anh đều nắm chặt tay cô, lòng cũng thay đổi thành từng tiếng rên rỉ của Đường Bội.
Cho đến tiếng ‘oa’ giòn giã vang lên trong phòng sinh.
Sở Quân Việt vẫn luôn cảm thấy mình rất kiên cường, cái gì cũng không thể đánh bại mình, nhưng bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống bên cạnh giường Đường Bội.
Anh run rẩy đặt tay lên gò má ướt đẫm mồ hôi của Đường Bội, đột nhiên tiến tới, chôn đầu vào vai Đường Bội, khẽ nức nở: “Bội Bội, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi là đủ rồi.”
Anh nắm luôn tay kia của Đường Bội, cảm giác bất lực vì không thể chia sẻ chút đau đớn nào của cô khiến anh đau đớn.
“Bội Bội…” Sở Quân Việt thấp giọng nói, anh nghiêng đầu hôn lên má Đường Bội, im lặng một lúc lâu, mới nói: “Anh yêu em.”
Một giọt nước mắt nóng hổi, chảy xuống từ gò má Đường Bội.
“Cho em nhìn anh…” Đường Bội khẽ đẩy tay Sở Quân Việt, thấp giọng nói.
Lúc này Sở Quân Việt mới ngước đầu lên, hai người nhìn nhau, cùng nhau nhìn về sinh mạng mới vừa được sinh ra.
Đứa bé nhỏ xíu nằm trong nôi, vẫn chưa mở mắt, trên đầu có mấy sợi tóc tơ, lỗ mũi và miệng đều bé bé xinh xinh.
“Chúc mừng, bé nặng ba ký tám, là một công chúa nhỏ xinh đẹp.” Bác sĩ đỡ đẻ cười híp mắt nói.
Sở Quân Việt thật sự mừng đến phát điên luôn rồi.
Lần đầu tiên anh thất thố thế này, cúi người xuống ôm Đường Bội: “Vợ ơi, anh rất yêu em!”
Đường Bội mỉm cười, không nói gì.
Cô dịu dàng nhìn đứa bé mới sinh, lòng đột nhiên thấy an bình hạnh phúc.
Đó là con của cô và Sở Quân Việt, là kết tinh tình yêu của cô và người cô yêu…
Đường Bội đột nhiên thấy muốn khóc, cô nhớ mẹ mình.
Nhiều năm trước, khi mẹ nằm ở chỗ này, quay đầu nhìn cô, đứa con gần như phá hủy cả cuộc đời cô, trên người chảy nữa dòng máu của tên khốn nạn mà bà không yêu, không biết bà có hận đứa con của gã đàn ông khốn nạn đó không.
Sở Quân Việt đoán được tâm tư của cô.
Anh nắm chặt tay cô, khẽ nói: “Ánh mắt mẹ nhìn em, nhất định cũng dịu dàng như em nhìn con chúng ta.”
Anh hôn lên trán Đường Bội, lại nói: “Bởi vì, bà ấy rất thương em.”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
Ông cụ Sở và đám người Đường Tử Thái đã đứng ngoài cửa khá lâu, khi Đường Bội và đứa bé được đẩy ra, lập tức hưng phấn đi tới.
“Bội Bội.” Ông cụ Sở đi tới bên cạnh Đường Bội, cúi người vỗ nhẹ lên vai cô: “Con vất vả rồi.”
“Ông nội.” Đường Bội mỉm cười gọi.
Tất cả mọi người mẹ, đều đau đớn trong hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc đó, có thể khiến người mẹ cưng chiều con cái của mình từ khi nó còn nhỏ, khi nó vấp té trầy sướt, đều đau lòng muốn khóc, người phụ nữ có thể chịu đựng tất cả đau khổ trên thế gian.
Đấy chính là người mẹ vĩ đại.
“Chị…” Đường Tử Thái đứng bên kia của Đường Bội, vừa nhìn là thấy cháu gái của mình, lòng đầy kích động, nhưng lại thẹn thùng như một đứa bé, chỉ xoa tay, kích động đến nhất thời không biết nên nói gì.
Xế chiều hôm đó, không ngừng có người đến thăm Đường Bội.
Có vài người Sở Quân Việt để Văn Tư Miểu tiếp.
Mãi cho đến buổi tối, Sở Dực Thành nhận được tin, lập tức rời khỏi lễ ra mắt chạy tới.
Anh ta không thể nhìn con mình ra đời, mặc doanh, điều đó luôn là tiếc nuối, lúc này nhìn sinh mạng nhỏ bé đang ngủ yên bên cạnh Đường Bội, trong lòng bỗng mềm mại đến lạ.
“Thật… Thật đáng yêu…” Sở Dực Thành cẩn thận vươn tay, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào gò má của cháu gái, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Anh nghĩ tới con mình, nếu như lúc ấy, nếu như…
Ngón tay Sở Dực Thành run dữ hơn, nếu lúc ấy mình không ngông cuồng, không tự cao, có phải có thể ở bên chăm sóc Thích Duệ, nhìn cậu từ một đứa bé sơ sinh, trở thành một thiếu niên mạnh mẽ.
“Bội Bội.” Sở Dực Thành móc một cái bao lì xì từ túi áo ra đưa cho Đường Bội, nói: “Chú không biết nên chuẩn bị cái gì mới tốt, chỉ có thể dùng thứ tầm thường này.”
“Cám ơn chú.” Đường Bội mỉm cười với Sở Dực Thành.
Sở Quân Việt thì thay bảo bối nhà mình nhận món quà này.
Qua mười hai giờ khuya hôm đó, kết quả thống kê số vé ngày đầu của ‘Phong hoa’ được tổng lại, một kỹ lục mới của điện ảnh Trung Quốc xuất hiện.
Tất nhiên, trong mắt người Sở gia, không có gì có thể sánh bằng cô bạn nhỏ Sở Hân Mộ ra đời.
Đây là cái tên mà ông cụ Sở đã nghĩ ra từ lâu, ngay cả Sở Quân Việt cũng mất đi quyền lợi đặt tên cho viên ngọc nhà mình.
Đường Bội nhìn mấy người đàn ông đang mất khống chế trong phòng, đã đoán được, con gái cô, chỉ sợ sau này sẽ được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.
Trưa ngày hôm sau, Liên tam thiếu và Liên Thiên Duệ nhận được tin cũng bay từ Thụy Sĩ về thành phố S.
Mặc dù Đường Tử Thái vẫn chưa thân cận với Liên Tu Cận, nhưng từ chuyện hôm kỉ niệm thành lập Sở thị, cậu không thể lạnh lùng với Liên tam thiếu như trước. (Nói thật là làm tới hai người này, tui luôn nghĩ tới Phụ Tử văn hơ hơ)
Liên tam thiếu chỉ cần con trai không dùng mắt lạnh nhìn mình nữa thì đã hài lòng lắm rồi, lần này đi thăm con gái của Đường Bội, chuẩn bị quà như chuẩn bị đồ cưới cho con gái mình vậy.
Biệt thự hai căn, cộng thêm các loại quần áo mà bây giờ bé cưng còn chưa mặc được, cùng với một đống búp bê dành cho bé gái ba tuổi…
Cuối cùng, sau khi nhận được sự đồng ý của Đường Bội, Liên tam thiếu nhẹ nhàng chạm vào má bé cưng.
Ông chưa bao giờ nuôi trẻ con, cũng giống Sở Dực Thành, ở trong lòng người thân nhất trong đời họ, họ đã để lại một khoảng trống lớn.
Những khoảng trống đó, tiền tài không thể nào lấp đầy được.
Liên Tu Cận ở lại hơn nữa tiếng, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ.
Cuối cùng do sợ Đường Bội mệt, nên mới không cam lòng đi về.
Lúc đi, Đường Tử Thái là người tiễn ông.
Trong cuộc đời của hai cha con, có hai mươi năm xa lạ, cho dù cùng nhau đứng trong thang máy, nhưng cũng không tìm được chuyện để nói.
Trong lòng Liên Tu Cận chua xót, khi thấy con gái của Đường Bội, một thoáng kia, ông bằng lòng dùng hai mươi năm còn lại của cuộc đời mình, thậm chí là nhiều hơn, để đối lấy thời gian ở cùng Đường Tử Thái, dù chỉ có một năm cũng được.
Nhưng ông chỉ có thể gượng cười với Đường Tử Thái luôn không biết phải chung đụng với mình như thế nào: “Tử Thái, con về cùng chị con đi.”
“Ừm.” Đường Tử Thái gật đầu, suy nghĩ một hồi vẫn nói: “Ngài đi đường cẩn thận.”
Âu Dương Lạc là người tới cuối cùng.
Buổi tối hôm đó, khi tất cả mọi người đều rời khỏi, chỉ còn lại Sở Quân Việt luôn ở bên cạnh Đường Bội, cẩn thận bế con gái bảo bối đi tới đi lui, miệng đang hừ hừ bài hát không biết tên.
Anh thế này, đến Đường Bội cũng được nhịn cười được: “Anh đang hát gì vậy?”
“Bài hát ru con đó.” Sở Quân Việt thản nhiên nói.
“Con gái đã ngủ rồi, coi chừng đánh thức nó.” Đường Bội vừa nói vừa chỉ huy nói: “Đặt con xuống cạnh em này.”
“Bội Bội.” Sở Quân Việt nghe lời để bé xuống cạnh Đường Bội, hỏi: “Em thích cái tên ông nội đặt không?”
“Cũng được.” Đường Bội nói.
Trên mặt Sở Quân Việt thoáng qua chút khó chịu, anh vô cùng muốn đặt tên cho bảo bối nhà mình.
“Vậy…”
Chính là vào lúc này Âu Dương Lạc đẩy cửa bước vào.
Nhìn anh ta có vẻ mệt mỏi, nhưng vừa đi vào, mắt lập tức dính chặt lấy Đường Bội và bé cưng, sau đó mắt sáng lên.
Sở Quân Việt cau mày, đứng lên, lịch sự chào Âu Dương Lạc: “Cậu đến rồi à.”
“Ừ.” Âu Dương Lạc không thèm nhìn anh, chỉ đi thẳng tới chỗ Đường Bội, cúi đầu lấy tay chọc má bé con.
Lúc ngẩng đầu lên, mắt đầy hưng phấn: “Con gái nuôi của anh thật đáng yêu!”
Vừa nói, vừa nựng má bé con.
“Nhẹ tay chút coi.” Sở Quân Việt thật sự bất mãn max level, “Tôi mới dỗ ngủ xong.”
Còn nữa, con gái nuôi là thế nào?!
Tiểu công chúa của anh, chẳng lẽ phải kêu tên đàn ông nguy hiểm này là ba nuôi hả?!
Sở Quân Việt lại nhíu mày, nhìn Đường Bội.
Lại thấy Đường Bội chẳng có chút phản đối, chỉ cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Lạc, nói: “Tất nhiên là đáng yêu rồi, con gái em mà.”
“Hê…” Âu Dương Lạc cực kỳ vui mừng, dè dặt đưa tay ra, hỏi: “Anh bế con bé một chút được không?”
“Không được!” Lần này không đợi Đường Bội đáp, Sở Quân Việt đã bước lên, đuổi Âu Dương Lạc khỏi chỗ con gái bảo bối, khẽ nói: “Cậu không hề biết bế con nít, đừng làm loạn thêm.”
“Anh thì biết chắc?”
“Tất nhiên!” Sở Quân Việt không chút nhượng bộ nói: “Tôi đã đặc biệt mời người dạy, còn học qua video.”
Hai người đàn ông một người 1m8 một người 1m9, không chút nhún nhường nhìn nhau chằm chằm.
Đường Bội không thể nhịn cười: “Được rồi được rồi, hai người đó…”
Cô vỗ nhẹ lên tay Sở Quân Việt, nói: “Anh đưa Lạc ra ngoài đi, em và con nên ngủ rồi.”
Dừng một giây, cô lại nói: “Lạc là cha nuôi, đây là chuyện bọn em đã quyết lâu rồi.”
Sở Quân Việt mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao con gái là của anh, sau này anh tuyệt đối không để cho bảo bối của anh, chơi đùa với cái tên thủ lĩnh hắc đạo này. (ha ha cười chết con ruồi hê hê)
Ngày thứ ba ‘Phong hoa’ ra rạp, tỷ số phòng vé đạt mức 90%.
Là nhà đầu tư, Sở Quân Việt lại toàn tâm toàn ý chìm trong sự nghiệp trêu chọc con gái, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Sở Dực Thành nhìn những chủ đề dày đặt ngày càng hot về ‘Phong hoa’ trên internet, không nhịn được mà cười khổ.
Bộ phim kia, là anh dành cho Thích Bạch Phong, là món quà tình nhân trễ mấy năm.
Nhưng cho tới bây giờ, anh cũng không dám đi hỏi, liệu cô có còn nhớ chuyện xưa không?
Anh không biết, khi anh ngồi xem những tin tức liên quan đến ‘Phong hoa’, trong một rạp chiếu phim của thành phố ‘S’, có một người xem đặc biệt.
Cô mua một tấm vé bình thường như bao người bình thường khác.
Mặc dù ở nhà cô, có tấm thiệp mời dự lễ ra mắt ‘Phong hoa’, nhưng cô không dùng tới.
Chỗ khác với những người xung quanh là, cô đi một mình, không giống người khác, có đôi có cặp đi vào rạp chiếu phim.
Cho nên không ai chú ý tới, người phụ nữ ngồi trong góc của rạp chiếu phim, khi phim chiếu được một nửa, diệp gia quán, nước mắt đã đầy mặt.
Cuối cùng, ‘Phong hoa’ vẫn tiếp tục dùng cảnh kết từ đầu đã viết.
Bạch An mặc áo cưới, mặc áo cưới bước trên thảm đỏ, đi về phía Nghiêm Minh Lãng.
Dưới ánh mặt trời, Bạch An mặc áo cưới, đẹp không thể tả.
Phía trước cô, Nghiêm Minh Lãng anh tuấn dịu dàng, đang nghiêm túc nhìn cô, chuẩn bị cùng cô đi qua những người còn lại.
Bạch An lúc đó, đã bước ra từ bụi gai, lúc nhỏ là cô em lưu manh kiêu ngạo, biến thành người nắm quyền hành ở Bạch gia, người phụ nữ một tay chống đỡ Bạch gia.
Đang bước đi trên con đường tương lai thênh thang của mình, đi về phía chương mới.
Lúc này ống kính bị chuyển sang hướng khác, song song với ca khúc hôn lễ, là Tạ Liên Thành đang đứng buồn bã ở đằng xa.
Anh ta có sự nghiệp thành công, nhưng lại vĩnh viễn mất đi người yêu, cuối cùng cô độc hết quãng đời còn lại.
Phim hết ở đoạn này, màng đen rơi xuống, một hàng chữ rồng bay phượng múa hiện ra—
Xin hãy quý trọng người dũng cảm yêu bạn.
Sau đó, hàng chữ này biến mất, một hàng chữ khác xuất hiện—–
Dành riêng cho tình yêu của tôi!
Cô gái ngồi cạnh Thích Bạch Phong, đang thổn thức thảo luận hàng chữ xuất hiện cuối phim.
Buổi sáng trước khi ‘Phong hoa’ ra rạp, có người đã phỏng vấn Sở Dực Thành, hỏi anh, bộ phim này có phải được biên soạn dựa trên sự thật hay không.
Nhưng Sở Dực Thành chỉ cười mà không nói.
Một cặp tình nhân ngồi cạnh Thích Bạch Phong, cũng đang thảo luận vấn đề này.
Cô gái làm nũng nói với bạn trai: “Nếu như có một ngày anh làm tổn thương em, em bỏ đi, anh có nhớ em không?”
“Tất nhiên không.” Cậu trai cười gian: “Thứ nhất, anh sẽ không tổn thương em. Thứ hai, nhỡ em muốn đi, anh sẽ ôm em thật chặt, không để em đi. Ừm, chính là vậy đó.”
Cậu trai vừa nói, vừa ôm chặt lấy cô gái, chọc cô ấy cười ra tiếng.
Tuổi trẻ thật tốt, có thể không chút kiêng kỵ như vậy, cho rằng tình yêu là cuộc sống.
Thích Bạch Phong mỉm cười, đứng lên.
Hốc mắt cô hơi đỏ, nhưng lúc này sẽ không có ai chú ý tới cô.
Cuộc sống không đơn giản như thế, chông gai đi tới ngày hôm nay, bao ước mơ đẹp đẽ thuở nhỏ, giống như bong bóng xà phòng vậy, cuối cùng, yên lặng biến mất giữa không trung.
Lúc Thích Bạch Phong về đến nhà, Thích Duệ vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế salon, cái đầu nhỏ không ngừng gật gù.
Cô bước tới bế con trai lên, Thích Duệ ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn mẹ mình một cái, ậm ừ hai tiếng, rồi yên lòng dựa vào vai cô, nhắm hai mắt lại, ngọt ngào thiếp đi.
“Tiểu thư, để tôi bế tiểu thiếu gia lên.” Dì giúp việc nói.
Thích Bạch Phong lắc đầu, đáp: “Để tôi.”
Cô hôn lên đầu con trai, con trai là cả thế giới của cô.
Có Thích Duệ, cho dù cuộc sống có gian khổ gấp mười lần, cho dù một thân một mình, cô cũng có dũng khí, vì con của mình, mở ra một khoảng trời quang đãng.
Năm đó, chắc chắn là năm để lại ấn tượng nổi bật và sâu sắc nhất trong giới điện ảnh Hoa Ngữ.
Người mới Đường Bội và Cố Diệp đột nhiên xuất hiện, gần như lật đổ bố cục với có của giới điện ảnh.
Nhất là Đường Bội, quý thứ ba năm đó, bắt đầu tiến hành quay ‘Phượng hoàng’, lúc này mở ra giai đoạn nghệ thuật huy hoàng rực rỡ của cô.
Lúc quay ‘Phượng hoàng’, có một vài bất ngờ, Đường Bội gặp lại Đường Phỉ Phỉ sắp bị cô quên mất.
Không có Đường gia ủng hộ, cộng thêm tai tiếng năm đó, bây giờ Đường Phỉ Phỉ sống không như ý.
Thậm chí ở đoàn phim, chỉ có thể diễn viên quần chúng.
Phó đạo diễn luôn cung kính đi theo Đường Bội, thấy Đường Bội kinh ngạc nhìn một người, nhìn qua thì thấy Đường Phỉ Phỉ đã thay quần áo xong.
Người ở trong giới này, có ai mà không khôn tinh?!
Đường Bội nhìn một cái, rồi xoay người bước đi, không để việc này ở trong lòng.
Đường Phỉ Phỉ đã đủ thảm, cô ta bị người ta sai sử chèn ép, nào còn có dáng vẻ huy hoàng năm xưa.
Nhưng phó đạo diễn kia tự cho mình thông minh, đổi vai Đường Phỉ Phỉ khó khăn lắm mới lấy được thành vai cung nữ nhỏ bé.
Nhưng Đường Bội không hề chú ý tới điểm này. Diệp gia quán.
Cuối năm đó, Đường Bội dựa vào biểu hiện xuất sắc trong ‘Phong hoa’, lấy thân phận là một người mới, lấy được cup nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau hôm đó, cô trở thành truyền kỳ của toàn giới điện ảnh.
Ở lễ trao giải cuối năm, ngôi sao sáng chói.
Đường Bội mặc đầm dạ hội lộng lẫy tham dự.
Đầm dạ hội cô đang mặc là do Đường Tử Thái thiết kế từ lúc quay ‘Phượng hoàng’, xinh đẹp vô song, hầu như lúc vừa bước ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đèn las ở hiện trường chớp nhoáng không ngừng, ánh đèn đuổi theo từng bước chân của Đường Bội trên thảm đỏ.
Sở Quân Việt luôn khiêm tốn, vì vợ mà không thèm đếm xỉa chuyện gì, lần đầu tiên lấy thân phận nhà đầu tư, lấy chút quyền lợi, lấy được thân phận khách trao giải, xuất hiện ở buổi lễ trao giải.
Khi Đường Bội cười tủm tỉm nhận chiếc cúp tượng trưng cho ảnh hậu thì toàn trường sôi trào, không ít người hâm mộ được mời tới đều hét lên: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Cuối cùng, hầu như là tất cả mọi người đều góp vui hét lên theo.
Đường Bội mỉm cười, cười thật tươi nhìn Sở Quân Việt.
Mặt của Sở Quân Việt cũng hơi đỏ lên.
Đường Bội mỉm cười, giơ chiếc cúp thủy tinh trong tay lên, đứng trước micro.
Sau một đoạn cảm nghĩ, Đường Bội nói: “Cám ơn tất cả mọi người đã dành cho tôi sự thương yêu, cám ơn tất cả các fans của tôi, là tình yêu của các bạn, giúp tôi đi tới ngày hôm nay.”
Cô vừa nói, vừa quay đầu nhìn Sở Quân Việt: “Cũng cám ơn, người đàn ông tôi yêu nhất và cũng yêu tôi nhất trên thế giới này. Cám ơn anh ấy đã luôn ủng hộ và tôn trọng tôi, cám ơn anh ấy đã yên lặng làm tất cả cho tôi.”
Cô buông tay cầm cúp xuống, bước tới trước mặt Sở Quân Việt, ngửa đầu hôn lên môi anh, dịu dàng nói: “Em yêu anh.”
Đèn las chớp điên cuồng.
Cô gái này, bất luận là người mới hay là ảnh hậu, đều to gan như vậy!
To gan đến thế nào đi nữa, những phóng viên cũng không đành lòng viết bừa bãi, thậm chí còn muốn ủng hộ cô bất cứ lúc nào, vì cô gái này, đối mặt với bất kỳ chuyện gì đều vô cùng dũng cảm.
Đường Bội tách khỏi Sở Quân Việt.
Cô cười với anh, quay lại nhìn mọi người, nửa đùa nửa thật nói lên câu cuối của phim ‘Phong hoa’: “Nếu như mọi người có thể gặp được người dũng cảm yêu mình, thì xin nhất định hãy quý trọng. Bởi vì, đó có lẽ là hạnh phúc cả đời của bạn.”
Vừa nói cô vừa nắm tay Sở Quân Việt, mười ngón tay đan vào nhau.
Nụ cười ngọt ngào trên mặt, tựa như ánh sao sáng chói, không thể nào che giấu được.
========= CHÍNH VĂN HOÀN =========