Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
Toàn khán phòng hoàn toàn yên lặng.
Đám phóng viên cầm máy ghi âm, máy chụp hình đều quên mất chức trách của mình, chỉ đứng nhìn Sở Quân Việt.
Dưới ánh đèn thủy tinh sáng chói, Sở Quân Việt đứng thẳng người, khuôn mặt đẹp trai, tây trang may thủ công vừa người, chắc chắn là hoàng tử trong mộng của tất cả các cô gái.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua từng phóng viên, sau một lúc im lặng, nói: “Tôi cảm kích ông trời, đã trả cô ấy lại cho tôi. Cũng vô cùng cảm kích người tôi yêu, lại thiện lương và bao dung như thế. Cô ấy bao dung cho tôi, người mới biết yêu lần đầu, không biết lãng mạn. Tha thứ cho tôi vì sự ngu xuẩn và lỗ mãng của mình mà mang tổn thương cùng nhiều lời đồn không hay cho cô ấy, lúc tôi hạnh phúc nhất là khi nghĩ đến… Sở Quân Việt này có biết bao may mắn, gặp được Đường Bội.”
Sở Quân Việt trầm giọng thì thầm.
Giọng nói của anh vốn rất hay, hiện tại anh nói ra những câu này, phái nữ xem trực tiếp đều say mê.
Sở Quân Việt để mic xuống.
Anh quay đầu lại nhìn Đường Bội.
Đường Bội đã rung động đến mức không nói được gì.
Thật ra cô cũng chỉ là một cô gái mới yêu lần đầu mà thôi.
Cảm động và vui mừng làm cô quên mất nên đáp lại như thế nào, nụ cười nhạt luôn treo trên môi cũng tan biến.
Cô ngơ ngắc nhìn Sở Quân Việt từ từ đi tới trước mặt mình, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán mình, khẽ nói: “Anh chờ em xong việc.”
Sau đó, Sở Quân Việt không nói thêm gì.
Anh trở lại phòng nghỉ, như chỉ là một nhà đầu tư bình thường, yên lặng xem phỏng vấn.
Nhưng tiếp theo, không có phóng viên nào dám nói thêm một câu thừa thãi.
Bọn họ dám dìm Đường Bội chỉ vì cô to gan mặt dày cầu hôn mà không hề được Sở thiếu đáp lại.
Chậm chạp không công bố ngày cưới, để họ có thể mượn cơ hội tạo chủ đề.
Nhưng ngày cưới là cái gì?!
Trước lời thổ lộ sâu nặng làm người ta khiếp sợ của Sở thiếu, tất cả những lời đồn nhảm đều tan biến.
Yêu mười năm!
Một người đàn ông nắm quyền lực khổng lồ trong tay, chỉ cần lên tiếng thì tất cả phụ nữ trên thế giới đều đổ nhào vào anh, lại yên lặng yêu một người mười năm, cũng chờ mười năm.
Ngày cưới là cái đinh gì?!
Bất kỳ một cô gái nào được một người đàn ông ưu tú như thế bày tỏ, cũng sẽ vui đến ngất xỉu!
Đường Bội không ngất, cô vẫn giữ được bình tĩnh đến khi kết thúc buổi họp báo.
Nhưng càng về sau, lúc cô dần tỉnh táo lại, nhớ tới những lời Sở Quân Việt vừa nói thì không thể nào khống chế được nụ cười trên môi.
Máy chụp hình trong tay phóng viên lại tiếp tục bận rộn, đèn plash làm lóa mắt mọi người ngồi trên hàng ghế chủ.
Bọn họ chụp lại nụ cười ngọt ngào đầy hạnh phúc trên mặt Đường Bội.
Đường Bội vốn rất đẹp, lúc này lại cười tươi như hoa, vẻ đẹp chói mắt làm mọi người không dám nhìn thẳng. Diệp gia quán.
Ngay cả Tả Tuấn Dân, khi nhận phỏng vấn riêng của một phóng viên có quan hệ tương đối tốt với mình ở cuối buổi họp báo, cũng cảm thán một câu: “Chỉ cần Đường Bội không rời khỏi giới giải trí, tương lai mười năm nữa, nhất định đều là thiên hạ của cô ấy.”
Phóng viên cũng không hỏi, tại sao một nữ diễn viên đang nổi tiếng như mặt trời giữa ban trưa, đang đứng ở thời kỳ huy hoàng nhất của sự nghiệp mà lại rút khỏi giới giải trí.
Nhưng nghĩ một chút cũng hiểu.
Nhìn dáng vẻ của Sở thiếu thì thấy anh đã nhẫn nại đến mức cao nhất đối với những người ác ý hãm hại người phụ nữ anh yêu.
Huống hồ nếu thật sự trở thành tổng giám đốc phu nhân của Sở thị, vậy giới giải trí đối với Đường Bội mà nói, chỉ là một trò chơi không đáng nhắc tới.
Cảnh Tu Bình đứng kế bên Tả Tuấn Dân cũng cảm thán nói: “Thiên tài như Đường Bội, nhiều năm khó tìm.”
Vừa nói anh ta vừa nhìn Tả Tuấn Dân, như đang hỏi: “Nhiều năm qua, người có thể không qua bất kỳ trường lớp nào mà nhập vai cực nhanh, nắm bắt và thể hiện tính cách nhân vật một cách dễ dàng như cô ấy, cũng chỉ có vị ảnh hậu đã ẩn lui mười năm trước.”
“Đúng vậy.” Tả Tuấn Dân mỉm cười gật đầu.
Cảnh Tu Bình chưa bao giờ tùy tiện khen ai, lời khen của cậu ta, có lúc so với mình còn hiệu quả hơn.
Đám phóng viên đã bị lời bày tỏ của Sở thiếu làm rung động, biết không thể viết tin bất lợi cho Đường Bội. Lúc này xuống bút như bay, ghi lại câu nói của Tả Tuấn Dân và Cảnh Tu Bình.
Ngày hôm sau, tin tức liên quan đến buổi họp báo phim ‘Phượng hoàng’ của Minh thị chiếm đầy tất cả những trang web giải trí lớn nhỏ.
Sở Quân Việt rất hài lòng!
Đường Bội hào hoa phong nhã, xinh đẹp không thể tả!
Hai ảnh đế Tả Tuấn Dân và Cảnh Tu Bình không chút che giấu sự thưởng thức và khen ngợi hết mực!
…
Gần như là chủ đề chính của tất cả các mặt báo.
Không hề có bất kỳ tin tức nào nói về lời đồn nhảm trước kia, cũng không có ai nói cô bám vào Sở gia để leo lên.
Tất cả mọi người đều nói rằng, Đường Bội là thiên tài khó gặp, giống như một cây kiếm tốt, không ra khỏi vỏ thì thôi, một khi ra khỏi vỏ, nhất định phong hoa tuyệt đại.
Giống như phối hợp với những tin tức tuyên truyền này, bộ phim ‘Chiến ca’ đã quay xong từ lâu, lúc này mới được đạo diễn Tần Hạo Diễm tung trailers.
Đoạn trailers chỉ dài khoảng mười phút, vai diễn Tiêu công chúa của Đường Bội vốn không phải nữ chính, phân cảnh cũng không nhiều.
Bộ phim này lấy Lạc nguyên soái làm chủ đạo, Tiêu công chúa chỉ là một phần ký ức mềm mại thời tuổi trẻ khinh cuồng của hắn mà thôi.
Nhưng phần ký ức này, lại ảnh hưởng tới cả cuộc đời Lạc nguyên soái.
Cũng vì đó là mối tình thuần túy nhất đẹp đẽ nhất, một bộ phim vốn lấy nam chính làm chủ đạo, nhưng vì có thêm một Đường Bội, tựa như tăng thêm muôn vàn nhu tình, làm cho linh hồn của phim càng thêm rõ nét và sâu sắc.
Đoạn cuối của trailers, ngừng lại ở cảnh Hạ Tử Diệu trong vai Lạc nguyên soái một mình giục ngựa rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn.
Gương mặt mơ hồ của Đường Bội ở nơi chân trời, đó là hình ảnh cuối cùng về Tiêu công chúa trong ký ức của Lạc Nguyên soái, lúc họ gặp lại nhau trên sa trường, ly rượu đầy hào khí của Tiêu công chúa, giọt nước mắt chảy sau vò rượu của ‘nàng’.
Bức tranh cuối cùng này, được chọn quá hoàn mỹ, tới khi đoạn trailers ngắn ngủi kết thúc, diệp gia quán, tất cả mọi người đều điên cuồng.
Ngày hôm nay, đi đôi với tin tức về buổi họp báo phim mới ‘Phượng hoàng’ là đoạn trailers nhanh chóng nhảy lên vị trí đầu bảng của ‘Chiến ca’.
Nữ chính của bộ phim ‘Chiến ca’, lại không được quá nhiều người quan tâm.
Có người thậm chí còn moi ra tin tức lúc Đường Bội mới gia nhập đoàn phim ‘Chiến ca’, khi đó hướng gió hướng về Đường Phỉ Phỉ, Đường Bội nửa đường nhảy ra thế chỗ Đường Phỉ Phỉ nên bị fan của Đường Phỉ Phỉ công kích thậm tệ.
Nhưng giới giải trí chính là tàn nhẫn như thế.
Trong nháy mắt, nữ diễn viên ‘thiên sứ’ Đường Phỉ Phỉ ngày xưa, đã là người mang theo nhiều tai tiếng, sợ rằng mãi mãi cũng không thể trở mình.
Mà Đường Bội, được tất cả mọi người công nhận, trở thành một ngôi sao mới.
Lúc này, ở tầng cao nhất của Liên thị, tổng giám đốc Liên thị Liên Thiên Duệ đang ngồi trước laptop, trên laptop đang phát đoạn trailers phim ‘Chiến ca’.
Đoạn clip dừng lại ở đây.
Video được xử lý, mặt Đường Bội trở nên mờ, nhưng đôi mắt cô, lại vô cùng rõ.
Kể cả giọt nước mắt trong suốt trên mặt cô, rất rõ, tựa nhự giọt pha lê sắc bén, rơi vào tim người ta.
Liên Thiên Duệ im lặng nhìn màn hình, nhẹ nhàng đặt cây bút máy trong tay xuống.
Ngón tay thon dài dịu dàng chạm vào màn hình, ngón tay phải đang đặt ở giọt nước mắt trên mặt Đường Bội.
Hắn nhớ tới lần đầu họ gặp nhau.
Bản thân mình lại hoang đường muốn tìm hình bóng của cô trên người Đường Phỉ Phỉ.
Nhớ tới lúc ở trên hòn đảo nhỏ của Nam Thái Bình Dương, rõ ràng cô bị Sở Quân Việt tổn thương, nhưng vẫn dũng cảm mỉm cười tự nhiên, đi về phía người yêu.
Có vài câu Sở Quân Việt nói không sai.
Anh ta may mắn thế nào?!
Mới gặp được Đường Bội sớm như vậy!
Cửa phòng bị người ta gõ mấy cái, sau đó cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Liên Tu Cận vừa đi vào vừa nói: “Sắp tới sinh nhật của ba rồi, ba bảo chú và con về trước mấy ngày. Chú muốn dẫn Tử Thái về, con thấy được không?”
Nói xong, Liên Tu Cận mới phát hiện thái độ của Liên Thiên Duệ có hơi lạ.
Liên Tu Cận khẽ cau mày, cũng quay đầu nhìn vào màn hình laptop.
Hình ảnh trên màn hình, làm cho Liên tam thiếu từng trải qua vô số mưa gió, giật mình.
Ông không dám tin nhìn cháu mình, đứa cháu chưa từng để cho người lớn trong nhà phiền lòng, trước giờ đều rất hiểu chuyện và trầm ổn tỉnh táo.
Nhìn cái tay trên màn hình, rốt cuộc không kiềm được mà lẩm bẩm hỏi: “Thiên Duệ, con…”
Thái độ của Liên Thiên Duệ lúc này, vẫn rất tỉnh táo.
Bị chú ba của mình nhìn như vậy, nhưng hắn không có ý muốn tránh.
Liên Thiên Duệ thản nhiên nhìn Liên Tu Cận một cái, rồi thu tay lại, nói: “Chú ba, dục tốc thì bất đạt, năm nay sợ là không được. Tử Thái là một người thích mềm không thích cứng, cứ từ từ đi, sau này sẽ có cơ hội.”
“Thiên Duệ!” Giọng Liên Tu Cận cao hơn, chân mày nhíu chặt, với Tử Thái, ông đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài, nên cũng không thấy ngạc nhiên.
Nhưng vấn đề của cháu mình, hình như vội hơn: “Lần trước chú đã nhắc nhở con, con đã có vị hôn thê, mà Đường Bội…”
Liên Tu Cận dừng một chút, dù sao đứa cháu này lớn lên dưới con mắt của mình, ông nói chậm lại: “Trải qua chuyện hôm đó, giữa con bé và Sở Quân Việt, rất khó bị người ta phá hư. Hơn nữa con bé…”
Ông nhíu mày, nói tiếp: “Cũng đã mang thai con của Sở Quân Việt, con…”
“Con biết.” Liên Thiên Duệ nói, rồi thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế.
Hắn không nhìn chú ba của mình nữa mà nhìn lên trần nhà trắng tinh, cười tự giễu, khẽ nói: “Có lẽ con nên sớm đoán được kết quả này.”