Đường Bội còn chưa kịp trả lời, ông cụ Sở đã cười ha ha nói: “Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, năm đó ông và bà nội hai đứa, ân ái là vậy, nhưng bà ấy cũng nhõng nhẽo với ông không ít.”
Ông vừa nói vừa đứng lên, từ từ đi tới bên cạnh Đường Bội, vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Ông biết Quân Việt làm con buồn, nhưng bất luận thế nào, nể mặt ông nội, hôm nay ở lại đi.”
Ông vừa nói vừa ôm vai Đường Bội, dẫn cô đi ra ngoài.
Tất nhiên Đường Bội không thể nào không nể mặt ông trước mặt nhiều người như vậy, ông cụ hài hước thân thiện này, cho cô ấn tượng vô cùng tốt.
Ông cụ Sở gọi người giúp việc tới dẫn Đường Bội về phòng.
Nhưng ông, lại không cử động.
“Vậy con đi nghỉ trước.” Đường Bội gật đầu với ông cụ Sở một cái, lại lịch sự gật đầu với Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận.
Chống với đôi mắt đầy lo âu của Đường Tử Thái, cô chỉ mỉm cười, rồi xoay người bước đi.
Ông cụ Sở nhìn theo bóng lưng Đường Bội, cho đến khi cô biến mất ở khúc quanh, ông mới xoay người nhìn mấy người còn lại.
Liên Tu Cận, Liên Thiên Duệ, mặc dù nhỏ hơn ông, nhưng đối phương là người nắm quyền Liên thị, ông lăn lộn trong xã hội mấy chục năm, quan hệ giữa người với người, lòng người ấm lạnh, đều đã nếm qua.
Ông cười ha ha nói: “Cháu trai và cháu dâu của lão cãi nhau, để mọi người chê cười rồi. Nhưng mà người trẻ tuổi ấy, ai mà không như vậy chứ.”
“Chú Sở.” Liên Tu Cận mỉm cười.
Bây giờ ông không lo cho Đường Bội nữa, vì ông nhìn ra được, ông cụ Sở đối với đứa cháu dâu này, rất hài lòng.
Nhưng lập trường của mình, ông muốn nói rõ ràng.
“Tuổi của Bội Bội, cũng có thể làm con gái con.” Liên Tu Cận nhàn nhạt nói: “Con bé này độc lập lại kiên cường, con biết chuyện gì con bé cũng làm được. Nhưng thân là một người chú, con không thể trở mắt đứng nhìn con bé bị người ta bắt nạt.”
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Con biết Quân Việt rất yêu Bội Bội, nhưng việc hôm nay cậu ấy làm…”
Liên Tu Cận híp mắt.
Chuyện này, Văn Tư Miểu nói, không đúng trọng tâm.
Sở Quân Việt tự giải thích thì ông nội sẽ trừng phạt, nên không nói gì.
Chỉ có Liên Tu Cận, là người thích hợp nhất.
Ông là Liên tam thiếu, là chú ruột của tổng giám đốc tập đoàn Liên thị. Tuổi tác cũng được coi như là trưởng bối, huống chi nếu nhìn vào thì ông cũng không có lý do gì để thiên vị ai.
Cho dù khi trước ông phong lưu đa tình, nhưng uy tín luôn rất cao.
“Nhưng thân phận của Quân Việt và Bội Bội, hôm nay xảy ra chuyện này, nếu không phải chú Sở xuất hiện, con và Thiên Duệ lại đúng lúc có mặt ở đây, e là qua hôm nay Bội Bội sẽ bị báo chí viết vô cùng khó nghe.” Liên Tu Cận tiếp tục nói: “Thân phận của con bé khó nói rõ, lại không quyền không thế, cho dù Quân Việt thật sự không muốn bỏ con bé, nhưng có chắc rằng bên ngoài không đồn thổi không bôi nhọ Bội Bội, không nói rằng con bé trèo cao bám lấy Quân Việt không?”
Ông cụ Sở nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ông cụ Sở nhìn Sở Quân Việt, lạnh giọng hỏi: “Con muốn bỏ Bội Bội?”
“Ông nội…” Sở Quân Việt cúi đầu: “Sao con có thể bỏ rơi cô ấy?! Con chỉ là…”
Chỉ là cái gì, anh không nói ra được!
Vì yêu mà tổn thương thì cũng là tổn thương, cũng là tăng thêm một chuyện, cũng sẽ để lại trong lòng Đường Bội một vết thương.
“Điều cần nói con đã nói rồi.” Liên Tu Cận lại nói xen vào: “Còn lại là chuyện nhà của mọi người. Nhưng mà…” Ông nhìn Sở Quân Việt, giọng bình tĩnh nhưng vô cùng kiên định nói: “Con bé Bội Bội này, tôi luôn rất thích, nếu như con bé đồng ý thì con bé chính là con gái tôi. Tôi… Cùng với Liên gia, nhất định sẽ đứng sau lưng con bé. Sau này, Sở thiếu làm việc, nên nghĩ kỹ rồi hẳn làm.”
Liên Tu Cận nói xong, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Sở Quân Việt, rồi quay lại nói với Liên Thiên Duệ: “Chúng ta đi thôi.”
Liên Thiên Duệ gật đầu.
Hắn luôn trầm ổn đáng tin, không nhiều lời, đi theo chú mình ra ngoài, lúc đi ngang qua Sở Quân Việt thì hơi nghiêng đầu, nói khẽ bên tai Sở Quân Việt: “Lần kế, tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Sống lưng Sở Quân Việt cứng đờ.
Câu này của Liên Thiên Duệ không đầu không đuôi, nhưng anh lại hiểu được ý trong đó.
Ý của Liên Thiên Duệ, lần kế, hắn sẽ không chút khách sáo cướp Đường Bội khỏi mình và cũng không đếm xỉa đến chuyện hợp tác của hai nhà Liên Sở.
Sở Quân Việt hơi xoay người nhìn theo bóng lưng cao ngất của Liên Thiên Duệ, nếu như Đường Bội thích hắn, có lẽ, lần này, hắn cũng sẽ không khách sáo.
Hiếm khi thấy Liên Tu Cận cứng rắn như thế, cộng thêm câu nói của Liên Thiên Duệ, lại nghĩ đến chuyện lúc nãy, Sở Quân Việt vô cùng ảo não.
Chờ tới khi Văn Tư Miểu bị ông cụ Sở kêu về nghỉ ngơi, trong thư phòng chỉ còn lại hai ông cháu.
“Mọi người đều đã nói rồi.” Ông cụ Sở nhìn cánh cửa thư phòng đã đóng cùng với đứa cháu trai đang đứng im lặng, trầm giọng nói: “Nhưng ông muốn nghe con nói, ông nội luôn yên tâm về con, con cũng là kiêu ngạo của ông, có chuyện gì, mà ngay đến ông con cũng giấu vậy?”
Sở Quân Việt lặng lẽ cúi đầu, qua một lúc lâu, anh mới khẽ nói: “Con bảo vệ Bội Bội không tốt…”
Anh ngẩng đầu lên nhìn ông nội mình, ông từng là người mà hắc bạch hai đạo kính nể, sợ hãi, nhưng bây giờ đây, ông đang nhìn anh với đôi mắt hiền hòa.
Sở Quân Việt cảm thấy hơi khó chịu, anh nghiêng đầu, khẽ nói: “Con bảo vệ Bội Bội không tốt, để cô ấy năm lần bảy lượt gặp nguy hiểm. Lần này là vậy. Mười năm trước khi con và cô ấy gặp nhau lần đầu tiên, con cũng được cô ấy bảo vệ. Trước mặt cô ấy… Trước mặt cô ấy…” Sở Quân Việt lặp lại câu này hai lần, cuối cùng nói: “Hình như con luôn vô dụng như thế!”
Thư phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Sở Quân Việt.
Ông cụ Sở nhìn đứa cháu trai luôn làm mình kiêu ngạo, nhàn nhạt nói: “Con nói xong rồi chưa?”
Sở Quân Việt không trả lời.
Anh quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là biển rộng mênh mông, đây vốn là địa điểm cử hành hôn lễ lãng mạn nhất mà anh chuẩn bị cho Đường Bội.
Bây giờ, tất cả đều bị anh làm hỏng!
“Con có biết tại sao Bội Bội giận con không?” Chờ lâu mà không thấy Sở Quân Việt trả lời, ông cụ Sở thở dài, trầm giọng nói: “Không phải vì con không bảo vệ được con bé, cũng không phải như Liên tam thiếu nói, bởi vì hành vi của con mà mang đến tai tiếng xấu cho con bé. Mà là vì…” Diệp gia Quán.
Ông nhìn Sở Quân Việt, nói từng chữ: “Con gạt con bé ra khỏi thế giới của con, đây mới là tổn thương lớn nhất đối vớn người mà con yêu!”
Sở Quân Việt vẫn cúi đầu.
Trước mặt người ngoài, anh không bao giờ như vậy, nhưng trước mặt người ông luôn yêu thương anh, anh không thể nào giả vờ.
“Từ nhỏ con đã ngoan ngoãn nghe lời, từ khi ba mẹ con…” Giọng ông cụ Sở càng thêm trầm thấp: “Từ sau khi hai đứa nó qua đời, ông nhìn con lớn lên từng ngày rồi dần thành thục hiểu chuyện, có khi còn an ủi ông…”
Nói tới chuyện cũ, ông cụ Sở không nén được xúc động: “Ông vẫn luôn nghĩ con rất hiểu chuyện và biết suy nghĩ, thấy con như vậy, ông thật sự muốn giao hết tất cả cho con. Cho nên ông cũng quên nói cho con biết, khi đối mặt với thất bại thì phải làm thế nào.”
Ông vừa thở dài vừa nói: “Có lẽ đây là điểm chung của con cháu Sở gia, cũng sẽ gặp phải vấn đề. Có thể vượt qua khó khăn, có thể giải quyết những vấn đề mà người khác không tài nào giải quyết được, nhưng lại bị một vài thất bại nhỏ đánh ngã.”
“Dạ.” Sở Quân Việt đáp như muỗi kêu.
Ông cụ Sở nhìn Sở Quân Việt, lại hỏi: “Em trai của Bội Bội, là con trai của Liên Tu Cận sao?”
Chuyện này năm đó ông đã nghe nói, sau này cũng nghe đồn đãi.
Thật ra thì lần đầu tiên ông gặp Đường Tử Thái đã nghĩ thế rồi, nhưng khi đó ông chưa thân quen với Đường Tử Thái nên không thể hỏi.
“Dạ.” Sở Quân Việt đáp.
“Vấn đề của cậu ta năm đó cũng giống như vậy, một chút đả kích đã làm cậu ta biến thành như vậy. May mắn, con và Bội Bội vẫn chưa đi tới bước đó.” Ông cụ Sở hơi kích động nói.
Nghe vậy, Sở Quân Việt lại im lặng.
Qua một lúc lâu sau, lâu đến lúc ông cụ Sở định kêu anh về phòng nghỉ ngơi, Sở Quân Việt đột nhiên nói: “Ông nội…”
Anh gọi ông cụ Sở, rồi lại im lặng một hồi, mới khẽ nói: “Bội Bội có thai!”
“Cái gì?!” Lúc này, ông cụ Sở không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Con nói cái gì?!” Giọng của ông cao hơn.
“Bội Bội có con của con.” Sở Quân Việt lại nói: “Lúc con sắp tuyên bố nói người khác là vị hôn thê của con, cô ấy nói cho con biết, cô ấy có thai!”
Ông cụ Sở trừng mắt, sau đó phá lên cười: “Đúng là tốt quá!”
Ông khoái trá đi mấy vòng trong thư phòng, hình như quên mất thằng cháu đang đứng đó rồi.
“Không được không được…” Ông cụ Sở lẩm bẩm: “Mình phải kêu người mua thêm vài chục con bò sữa, nếu không cháu dâu và cháu cố của mình không thể ăn no được!”
“Những thứ Bội Bội ăn, đều chỉ có thể là đồ ở nông trường của ông! Phải trồng thêm vài chục mẫu rau củ mới được! Còn có trái cây, không biết Bội Bội thích ăn trái gì…” Ông cụ Sở càng nói càng vui vẻ, diệp gia quán, hoàn toàn không thấy mặt Sở Quân Việt càng lúc càng trầm lặng.
Đến khi sắp bước chân ra khỏi cửa, ông mới nhớ tới thằng cháu đang đứng trong thư phòng.
Ông nhíu mày, không an ủi hay khuyên giải, trực tiếp vung tay lên nói: “Bất luận con dùng cách gì, quấn chết không buông cũng được, quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng được… Làm gì cũng được! Miễn sao phải cưới được cháu dâu của ông về!”
Ông cụ Sở mặt mày hớn hở: “Mình sắp được bế cháu cố rồi, phải nói chuyện này cho lão Liên mới được!”