Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
Không khí trở nên im lặng, gió biển thổi qua làm lá cây chạm cọ xát với nhau tạo ra tiếng xào xạc.
Suối phun vẫn làm hết bổn phận của mình, tiếng nước chảy róc rách, làm mát lòng mọi người.
Hai cô gái đánh đàn đã ngừng đàn, họ ôm đàn ngồi ở đó, cùng tất cả mọi người, kinh ngạc nhìn Sở Quân Việt.
Tiếng bàn luận xôn xao đã sớm ngừng.
Nếu bây giờ mà vẫn còn không nhìn ra địa vị của Đường Bội ở trong lòng Sở Quân Việt, vậy họ cũng khỏi ra ngoài lăn lộn luôn cho rồi.
Ngay cả Văn Thụy Hân cũng không nói gì, chỉ nhìn Văn Tư Miểu một cái, thấy đối phương im lặng thì cũng không nói gì.
“Cái này là sao đây?” Đường Bội khẽ mỉm cười, nhưng Sở Quân Việt thấy rất rõ, nụ cười trên mặt Đường Bội không chạm tới đáy mắt.
Bội Bội của anh, bất luận gặp cái gì cũng có thể cười rực rỡ đối mặt, đang thật sự tức giận.
“Bội Bội.” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên tay Đường Bội, khẽ nói: “Anh sai rồi.”
“Ồ?” Đường Bội nhướng mày, tỉnh bơ cúi đầu nhìn Sở Quân Việt: “Lời xin xỗi của Sở thiếu tôi nhận, thật ra anh không làm sai, anh cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi mà. Có lẽ có nhiều người còn cảm thấy tôi không biết điều, không chịu nghĩ tới dụng tâm lương khổ của anh…”
Đường Bội cười khẽ.
Cô đưa tay lên vén tóc ra sau tai, để lộ gò má hoàn mỹ.
Cô im lặng nhìn từng vị khách có mặt tại đây, cho dù cô không nghe rõ những lời họ nói, nhưng sau lưng cô họ nói cô thế nào, cô có thể đoán được.
Lòng người phức tạp, nhân tình ấm lạnh, những lời cô nói không hề sai.
Sở Quân Việt là tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, Đường Bội chỉ là một diễn viên, dư luận nghiêng về bên nào, quả thật không cần nói cũng biết.
Liên Tu Cận đưa tay nắm lấy cánh tay Sở Quân Việt, nói: “Ở đây có nhiều người, cứ tiếp túc như vậy, đối với Bội Bội sẽ càng bất lợi hơn.”
Ông là tay xã giao sõi đời ở giới thượng lưu, tâm tư của những người này, sao ông có thể không nhìn ra.
Liên Tu Cận vừa nói vừa nhìn quanh một vòng.
Những người bị ánh mắt của ông quét qua, đều rối rít nhìn sang chỗ khác theo bản năng,
Mặc dù Liên tam thiếu không phải người nắm quyền, nhưng thủ đoạn kinh người, hơn nữa quan hệ giữa Liên Thiên Duệ tổng giám đốc Liên thị hiện tại với ông rất tốt, không ai tình nguyện đắc tội ông.
Chỉ là mọi người không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng, Đường Bội này, không phải chỉ là một đứa con riêng bình thường thôi sao? Cho dù là lúc Đường thị còn, những người ở đây cũng sẽ không coi cô ra gì, huống chi bây giờ Đường thị đã sớm nát bét.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì mà lại có thể khiến Liên tam thiếu đứng ra bảo vệ cô? Thậm chí còn không tiếc đắc tội Sở gia cũng phải giúp cô?
Cái đầu của những người ở đây xoay chuyển rất nhanh, họ nhìn một cái liền thấy Đường Tử Thái đứng bên cạnh Đường Bội.
Cậu thanh niên đẹp trai này mặc dù xa lạ. Nhưng khuôn mặt đó, không phải Liên tam thiếu lúc còn trẻ thì là ai?!
Mới vừa rồi không cảm thấy, nhưng lúc này cậu đứng gần Liên Tu Cận, tất cả mọi người đều cảm thấy, giữa cậu và Liên tam thiếu, có mối quan hệ máu mủ muốn xóa cũng không xóa được, thế nên họ lập tức hiểu ra.
Mặc dù Liên tam thiếu chưa từng lập gia đình, nhưng tình nhân lại có rất nhiều.
Những người này có cùng suy nghĩ nhìn Đường Tử Thái và Liên Tu Cận, mặc dù chưa từng nghe nói Liên tam thiếu có con trai, nhưng con riêng đã vốn không còn là chuyện bí mật gì trong xã hội thượng lưu.
Lúc này họ lại đột nhiên nhớ tới, vừa rồi cậu trai trẻ tuổi rất giống Liên tam thiếu này hình như gọi Đường Bội là… Chị?
Tất cả mọi người, đồng loạt hít vào một hơi thật sâu, nếu như Đường Bội thật sự là con gái của Liên tam thiếu, vậy vở kịch này, càng đặc sắc hơn.
Những người có được lợi ích từ những hạng mục hợp tác của Sở gia và Liên gia cũng cả kinh!
Bọn họ không hề mong mối quan hệ hợp tác của Liên gia và Sở gia bị tan vỡ!
Không khí có hơi căng thẳng và mờ mịt, hoàn toàn khiến mấy tiếng nghị luận cuối cùng cũng ngừng lại.
Nhìn dáng vẻ bảo vệ Đường Bội của Liên tam thiếu, ngay cả Liên Thiên Duệ cũng thế, hơn nữa còn có cậu con trai chưa xác định của Liên tam thiếu là Đường Tử Thái…
Thân phận của Đường Bội, còn cần phải đoán sao?!
Tất cả mọi người đều cảm giác mình đã hiểu!
Huống hồ xem ra, không phải Sở thiếu không thích người ta, anh đã quỳ xuống trước mặt mọi người luôn rồi, nếu họ vẫn chưa hiểu thì đi chết cho xong.
Sắc mặt mấy cô gái nói xấu sau lưng cô vừa rồi lập tức trắng bệt. Người đứng bên cạnh bọn họ chỉ lạnh nhạt nhìn, rồi tự nhiên kéo dài khoảng cách.
Sở Quân Việt cũng thuận thế đứng lên.
Vừa rồi anh bị lời nói của Đường Bội làm cho rối loạn, lúc này bình tĩnh lại, câu nói của Liên tam thiếu càng làm cho anh tỉnh táo hơn.
“Bội Bội…” Mặc dù Sở Quân Việt đã đứng lên, nhưng cũng không buông tay Đường Bội ra, khẽ nói: “Vào trong trước được không? Em đừng đứng lâu quá.”
Anh nhìn lướt qua bụng Đường Bội, ở nơi đó, đang chứa kết tinh tình yêu của anh và Đường Bội, trong lòng lại ngọt ngào hơn.
“Chị?”
“Bội Bội?”
Đường Tử Thái và Liên Tu Cận đồng thanh gọi.
Đường Tử Thái không còn chán ghét và bài xích như vừa rồi, cậu nhíu mày, nhưng bây giờ chị cậu quan trọng hơn.
Liên Tu Cận kích động, đây là lần đâu tiên con ông không coi ông là không khí sau khi xảy ra những chuyện kia.
“Tử… Tử Thái…” Giọng của Liên tam thiếu run run: “Con nói trước đi.”
“Chị.” Đường Tử Thái không còn kiêng dè nữa, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cậu dừng một chút rồi nói: “Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi chị, không nhất thiết phải ở lại đây làm trò cho người nhà giàu.”
Thái độ của Đường Tử Thái quá sắc bén, lập tức làm cho mặt Sở Quân Việt tái nhách.
“Đúng vậy!” Liên Tu Cận luôn muốn lấy lòng con trai, khó khăn lắm mới không bị Đường Tử Thái và Đường Bội đối xử lạnh nhạt, lập tức tiếp lời: “Tử Thái rất có năng khiếu về thiết kế thời trang, nếu phát triển tốt, diệp gia quán, chuyện tạo ra vương quốc cho riêng mình chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Ông cười hiền từ nhìn Đường Tử Thái, lại nhìn qua Đường Bội, nói: “Chị em hai đứa cho dù không dựa vào bất kỳ ai thì cũng có thể sống rất tốt.”
Liên Thiên Duệ yên lặng nhìn tất cả, trong lòng tính toán sang năm sẽ để Liên thị lấn sân sang lĩnh vực thời trang.
Nhìn cái dáng vẻ của chú ba hắn bây giờ, chắc chắn là sẽ ủng hộ sự nghiệp của Đường Tử Thái hết mình.
Mà chính hắn…
Mặc dù có tí không nhân từ, nhưng thành thật mà nói đối với chuyện này, Liên Thiên Duệ lại ôm theo một sự mong đợi bí ẩn.
“Ngoan.” Đường Bội mỉm cười với em trai, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Cô hơi dùng sức, muốn kéo tay ra khỏi tay Sở Quân Việt.
Phát hiện dụng ý của cô, Sở Quân Việt càng nóng nảy hơn.
Theo bản năng, anh càng nắm tay Đường Bội chặt hơn, khẽ cầu khẩn nói: “Chúng ta đi vào trước rồi nói sau có được không?”
Đường Bội đang muốn đáp lại, bỗng từ phía sau họ lại truyền tới một giọng nói đầy uy nghiêm: “Sao ai cũng đứng ở đây hết vậy?”
Đám người Đường Bội nghe thấy thì đều nhìn.
Có người kinh ngạc, có người lúng túng.
Phía sau bọn họ, ông cụ Sở đang bước tới.
Mấy năm nay, quyền lực dần chuyển giao cho Sở Quân Việt, đối với người cháu này, ông cụ rất hài lòng.
Năm đó ông tiếp nhận Sở thị lại từ tay ba của mình, khiến nó phát triển. Đáng tiếc, hai người con của ông, một đứa thì mất sớm, đứa con út mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại hoàn toàn không chịu đặt tâm tư lên chuyện kinh doanh và quản lý công ty, toàn bộ tâm trí chỉ đặt lên việc sáng tác, sau đó khổ vì tình, ông cụ Sở cũng không trông mong Sở Dực Thành có thể giúp một tay.
May mắn ông còn có một thằng cháu ưu tú.
Sở Quân Việt chưa bao giờ làm ông thất vọng, ngay cả việc chọn cháu dâu cũng rất hợp ý ông.
Mấy năm nay ông đã về hưu hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, chỉ có ngày lễ tết, ông mới xuất hiện trước đám đông.
Hôm nay cũng vậy.
Ông cố ý tới trễ một chút, chính là muốn cho người trẻ tuổi thể hiện trước, sau đó ông lại khẳng định mối hôn sự này lần nữa.
Cũng để cho những người còn ôm mộng muốn trở thành tổng giám đốc phu nhân Sở thị ngừng ảo tưởng.
Như vậy, ông cũng có thể sớm ngày được bế cháu cố.
Lại không ngờ rằng bầu không khí ngọt ngào trong tưởng tượng lại không có.
Không những vậy, đứa cháu trai luôn bình tĩnh của ông, lại đang vô cùng khẩn trương và sợ hãi.
Bên cạnh Đường Bội là Đường Tử Thái, Liên Thiên Duệ, thậm chí còn có cả Liên tam thiếu, họ như vệ sĩ, đứng vòng quanh cô.
Ừ…
Ông nhìn tình cảnh này, phút chốc đã đoán được, có lẽ là Sở Quân Việt đã làm ra chuyện khốn kiếp gì rồi.
Ông nhíu mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, cười nói với chú cháu Liên Tu Cận: “Hiếm khi thấy hai người đi cùng nhau, đừng căng thẳng như thế.”
Ở trước mặt ông cụ Sở, ngay cả Liên Tu Cận cũng chỉ là vãn bối.
Ông cụ Sở đã lên tiếng, theo lễ phép, bọn họ không thể cự tuyệt.
“Đã lâu rồi ông không gặp Thiên Duệ, diệp gia quán, nghe nói Liên thị có một nhân tài trẻ tuổi, làm cho lão Liên vui đến trẻ hơn mười tuổi.” Ông cụ Sở cười ha ha nhìn Liên Thiên Duệ, lại nói: “Lần trước ông nội con còn khoe khoang với ông, nói con biết giữ mình, yêu công việc, không có hứng thú gì với phụ nữ. Ông nói, điểm này rất giống với cháu ông trước kia, thế nhưng đó là vì còn chưa tìm được nửa còn lại thôi. Đến lúc tìm thấy rồi, sẽ cuồng nhiệt tới mức mười con trâu cũng kéo không nổi. Ha ha ha ha.”
Ông cụ Sở vừa nói vừa cười to.
“Hôm trước ông nội gọi cho con cũng bảo con gửi lời hỏi thăm ông.” Liên Thiên Duệ lễ phép nói: “Còn nói rau cải mà ông gửi vô cùng tốt, nhưng mà lần sau ông con muốn trực tiếp tới tận chỗ để được ăn đồ tươi nhất.”
“Tuyệt đối không thành vấn đề!” Ông cụ Sở cười ha ha, vỗ vai Liên Thiên Duệ, cười nói: “Thảo nào ông nội con lại thích con, con và ổng hồi trẻ có mấy phần giống nhau.”
Ông vừa nói vừa nhìn qua Liên Tu Cận.
“Chú Sở…” Liên Tu Cận cười khổ hỏi một tiếng, nói: “Chú khen quá lời rồi, đều nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Thiên Duệ và Quân Việt, so với con còn mạnh hơn nhiều.”
“Hừ.” Ông cụ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lão già nay chỉ muốn thay ông bạn già nói mấy câu, anh lại chặn lời của tôi. Anh và Dực Thành y chang nhau, nếu như hai đứa chịu bỏ xuống một chút kiêu ngạo, thì làm sao lại rơi vào kết cục bây giờ?”
“Dạ phải!” Đối với ông cụ Sở, người từng ngang dọc ở hai giới hắc bạch từ hồi còn trẻ, Liên Tu Cận hết sức bội phục.
“Đừng nói lão già này cậy già lên mặt giáo huấn mấy đứa, mấy đứa…” Ông cụ Sở than nhẹ một tiếng, lại nói: “Hay do lớn lên trong hũ đường, cho nên không chịu nổi một chút xíu thất bại, cũng không biết phải thông cảm cho người khác thế nào…”
Ông cụ Sở vừa nói vừa thân thiết ôm vai Đường Bội, nói: “Ngay cả Quân Việt cũng như vậy, nhìn cũng có khả năng lắm chứ, con vừa gặp chuyện đã loạn bước, nói không chừng cũng có thể làm ra chuyện đần độn nào đó. Nhưng chẳng sao cả, nếu ông nội đã tới, vậy tuyệt đối sẽ không để con chịu uất ức! Nào, nói cho ông nội nghe, sao con lại không vui, có phải Quân Việt làm gì sai rồi không? Nói đi, ông nội sẽ trừng trị nó!”
Nói xong ông cụ Sở ôm vai Đường Bội cùng đi vào biệt thự.
Lúc đi qua đám đông, mọi người nhìn người có quyền lực cao nhất Sở gia này, bất giác đều lộ rõ sự kính sợ.
Có lẽ lớp trẻ hiện nay không biết, diệp gia quán, nhưng những người lớn tuổi đều đã tận mấy chứng kiến thủ đoạn như sét đánh của ông cụ Sở năm xưa.
Ông ôm Đường Bội thân thiết như vậy, như thể công bố với thiên hạ rằng, ‘đâu mới là cháu dâu của tôi’.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù là thằng ngốc cũng hiểu, thật ra chính chủ từ đầu tới cuối đều là Đường Bội!
Còn vị kia, chỉ là chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng…
Lúc này tất cả mọi người đều hả hê nhìn Văn Thụy Hân đang đứng cạnh suối phun.
Trong thư phòng, Đường Bội, Sở Quân Việt và đám người Liên Tu Cận đều có mặt đông đủ.
Ông cụ Sở là trưởng bối, tất nhiên ngồi ở chỗ chính giữa.
“Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Sở im lặng một hồi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Văn Tư Miểu đứng sau lưng Sở Quân Việt ấp úng nói: “Lão gia, chuyện này…”
“Để nó tự nói!” Ông cụ Sở đột nhiên cắt đứt lời nói của Văn Tư Miểu, ông lạnh lùng nhìn đứa cháu trai mình yêu thương nhất, nói: “Ông đã dạy con thế nào? Quân Việt!”
Sở Quân Việt im lặng chốc lát, rồi khẽ nói: “Gặp được người con gái mình yêu, thì tuyệt đối không thể để cô ấy khóc vì mình.”
“Chuyện của chú út con con đã quên rồi sao?” Ông cụ Sở thật sự là giận mà không có chỗ trút: “Hai đứa muốn hùa nhau chọc ông tức chết sao?”
“Ông nội…” Sở Quân Việt cúi đầu: “Con biết lỗi rồi.”
“Nói với ông có ích lợi gì?” Ông cụ Sở thật sự là hận rèn sắc không thành thép, không phải nói gần đây nó luôn coi phim tình cảm sao? Sao cứ như gỗ mục vậy?!
“…” Sở Quân Việt thấy ông cụ Sở nháy mắt với mình, rốt cuộc cũng hiểu ông đang tạo cơ hội cho mình.
Anh vội vàng nhìn Đường Bội, khẽ nói: “Bội Bội, anh sai rồi!”
“Nói lớn một chút!” Ông Cụ Sở bất mãn: “Ông còn không nghe được nói gì con bé!”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt nói lớn hơn: “Anh sai rồi, em tha thứ cho anh lần này được không?”