Đôi chân trần trắng nõn của Diệp An đang dẫm lên vô số tro bụi đen xì bước về một hướng nào đó, cô đi đến đâu, tro bụi theo dao động khí mà tung bay, cuốn lên cao rồi biến mất.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh xắn nhưng thần tình của cô lại vô cùng bình thản, Diệp An thỉnh thoảng lại nâng tay lên lau thật mạnh nhằm giữ bản thân ổn định trước vô vàn hình ảnh, ký ức người kia nếm trải truyền đến cho cô.
Nó quá dài, quá lâu, quá cô độc
Khi mạt thế đã trải qua một thời gian, ly khai đội ngũ cũ người kia lại tiếp tục đi một mình, tiếp tục chiến đấu cho đến khi lấy được máu Hắc Hải Long và làm bị thương chính bản thân mình. Diệp An nén tiếng khóc trong cổ họng nhìn gương mặt Cố Minh Hi bị hủy, nhìn tay chân chị không còn lành lặn. Cho đến tận lúc chị trở thành Chu đại tiểu thư cao cao tại thượng, người người kính sợ không dám thất lễ nắm trong tay hàng vạn người tinh nhuệ và tang thi.
Trong thâm tâm cô đủ loại cảm xúc quay cuồng tựa như lốc xoáy, hỗn loạn trăm ngàn tư vị khác nhau không thể tả hết, đau đớn như thế, khổ sở như thế, chờ đợi mòn mỏi đến như thế, nhuộm đỏ hai bàn tay đầy máu người. Cuối cùng cũng chỉ để kéo linh hồn Cố Minh Tuyền trở lại, và trả thù sự bạc bẽo thối nát của con người.
Chị ấy giết chết cô, rồi lại làm đủ mọi cách để cô sống lại.
Chị ấy giết chết mình, để rồi tự tạo nên những sinh mệnh mới, những dòng chảy số phận mới cuốn họ theo cùng bi thống bất lực khi sự sống hành tinh ngày càng khô kiệt, con người ngày càng tồi tệ, ngày càng dối trá.
Diệp An bắt lấy hồi ức về Cố Minh Hi, bắt lấy sự đau khổ của chị, chậm rãi nắm nó trong lòng bàn tay, rồi mỉm cười chua xót.
Vô số hồi ức hỗn loạn vặn vẹo ngàng càng rõ ràng, nổi lên trên mặt nước tĩnh lặng, mặt ngọc Đổng gia trên cổ tay càng lúc càng rực rỡ, tỏa ra linh khí nồng đậm tiến sâu vào từng mạch máu của Diệp An. Linh cảm nguyên thủy từ cơ thể trỗi dậy, tất thảy mọi suy nghĩ của Diệp An ngừng trệ, để mặc bản thân trôi theo dòng máu nóng đang thét gào trong tâm khảm.
Nó tự nhiên xuất hiện, linh khí ôm lấy cô, trải qua hàng ngàn hàng vạn xoay chuyển, thanh tẩy từng tế bào, từng mạch máu. Cơ thể nhẹ phiêu bay lên rời khỏi mặt đất phủ kín tro bụi, tay cô khẽ động, ánh mắt khép hờ, giống như muốn cảm nhận âm thanh đang khuấy động trong tư tưởng, giống như muốn nắm lấy cơ hội cho bản thân và những người vô tội bị cuốn theo số phận bị sắp đặt này...
Giống như... trên thế giới này có những thứ còn quan trọng hơn cả sinh ly từ biệt. Quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình.
...
Trong không gian tối tăm tĩnh lặng của Vực, cô tưởng như tiếng thét dã thú ngày một gần, tiếng kêu rống thảm thiết của tang thi và người sống sót vang vọng, trộn lẫn, tiếng người thân trong Diệp gia và tiếng bạn bè vây quanh cô, tiếng khóc số phận của những người bị Chu gia tàn sát. Và cả tiếng nỉ non của chị gái ôm lấy mình.
Diệp An chợt vòng tay lên nắm lấy đầu gối, co mình lại, cô nghe thấy tiếng Nam Cung Lãnh Dịch ôn nhu thủ thỉ... Trên làn da của cô vài vết nứt nhỏ như đất sa mạc khô cằn, dần dần lan rộng, bong ra, biến thành vô số hạt bụi li ti trộn lẫn cùng tro bụi dưới mặt đất, nhưng Diệp An vẫn chẳng buồn động đậy.
Tất cả mọi âm thanh trên đời đều lắng lại, chỉ còn giọng nói ấy trầm nhẹ, từ từ mà chậm rãi, như xa như gần mà bày tỏ,... một tầng hơi nước khác trong mắt cứ thế mà thản nhiên xuất hiện...
...
"Em chính là người bạn đời duy nhất của Nam Cung Lãnh Dịch này"
...
"Tạm biệt"
...
Thế nhưng!
... Hắn lại từng là kẻ thù của cô.
----------------
[.. Đông Đại Lục ]
...
"Chủ nhân"
Nhất Diễm đứng trên một ngọn đồi, tay phải cung kính đặt lên ngực trái báo cáo "Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong"
Nam Cung Lãnh Dịch ngồi trên một mỏm đá cao, ánh mắt xa xăm nhìn về căn cứ Chu gia nằm trên lưng chừng núi. Đoạn, hắn khẽ miết ngón trỏ lên chuôi dao găm trong bàn tay, nhàn nhạt nói "4 người các ngươi đã theo ta tròn 23 năm, Nam Cung gia bồi dưỡng các ngươi cũng tròn 23 năm. Đây chính là lúc các ngươi dùng tất cả sinh mệnh và năng lực bao năm qua cho trận chiến này.
Không còn có thể chậm chễ thêm nữa"
Tĩnh Sa, Mộc Tự, Kim Ảnh, Nhất Diễm cúi đầu quỳ một chân xuống đất đưa tay lên chạm vào lồng ngực trái, các ám vệ nhìn thấy vậy cũng đồng loạt làm theo, ánh mắt trung trinh không chút gợn sóng.
Họ hiểu, có thể sau trận chiến này sẽ rất nhiều người không thể quay về Nam Đại Lục nữa. Nhưng họ cam lòng tình nguyện.
Nam Cung Lãnh Dịch vẫn bất động, ngón tay vẫn xoay xoay con dao găm có gắn một viên đá trong suốt đỏ rực rỡ, ánh sáng đỏ ấy càng ngày càng nồng đậm sau đó hắn chợt ném con dao xuống dưới vực ngay chân hắn. Rồi lập tức nhảy xuống biến mất trước một tấm màn trong suốt do nó tạo nên.
Đồng thời cùng lúc Nam Cung Lãnh Dịch hành động, cả 4 người Nhất Diễm cũng nhảy theo, kéo theo sau là các đội ám vệ, F01 cho đến X01 kiên định nối gót.
Phía xa, ở đỉnh toà căn cứ quân sự Chu gia lốc xoáy đỏ rực xuất hiện, các chấm đen như những hạt năng lượng không ngừng tăng tốc rơi xuống, biến mất đến những địa điểm đã định, đạn pháo nã lên phía vòng tròn và chấm đen xâm phạm dày đặc cũng chẳng thể cản trở được bất kỳ một ám vệ chuyên nghiệp nào của Lam Dực.
Nam Cung Lãnh Dịch thoắt ẩn thoắt hiện bên những toàn đạn pháo canh phòng, bẻ gãy cổ từng người canh gác một sau đó để ám vệ tiếp nhận, điều khiển cỗ pháo nã vào các toà nhà khác.
Khói bụi mù mịt, tiếng súng đạn, tiếng con người chỉ huy và chẳng mấy chốc là tiếng dã thú, tang thi gào rống, thi nhau vang lên liên tiếp. Diệp An nằm trên giường ở biệt thự cổ mở trừng đôi mắt tỉnh giấc khỏi Vực, cô nắm chặt hai bàn tay vào chăn, lồng ngực phập phồng.
Con ngươi vốn màu xám bạc trong veo tinh khiết, bỗng dưng biến đổi thành đồng tử của dã thú, thuỷ tinh thể elip dựng đứng nồng đậm khí tức cổ xưa, màu vàng kim xen lẫn màu xám bạc bỗng dưng tăng thêm mấy phần yêu dị trên gương mặt trắng nõn hơi kém sắc. Trán cô lấm tấm mồ hôi, Diệp An chớp mắt vài cái, đồng tử trở lại bình thường sau đó cô vùng dậy xuống giường.
Vừa mở cửa, nữ hầu lần trước phục vụ cô đang nghiêm chỉnh đứng bên ngoài, nhìn thấy cô liền cúi đầu "Tiểu thư đã tỉnh rồi. Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ hay không?"
Diệp An gật đầu "Không sao, Nam Cung Lãnh Dịch đâu"
Cô hầu nữ đã được dặn trước, không có nửa điểm chần chừ lập tức trả lời "Chủ nhân đang cùng các ngài Nhất Diễm đến Chu gia của Đông Đại Lục. Ngài dặn dò nếu có chuyện gì xấu, tiểu thư và những người Diệp gia còn sống sót khác sẽ di chuyển xuống tầng hầm của biệt thự cổ. Tiếp tục sống mãi mãi ở dưới đó"
Diệp An nghe đến đoạn di chuyển xuống căn hầm lần trước cô được Nam Cung Lãnh Dịch đưa xuống, không khỏi nhíu chặt chân mày. "Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại sắp xếp như vậy? Nam Cung Lãnh Dịch đến Đông Đại Lục làm gì vậy??"
Nữ hầu vẫn cúi đầu, thêm vài phần nghiêm trọng mà đáp "Tiểu thư, người bất tỉnh 2 ngày, chủ nhân cũng đã đi 2 ngày, quyết định tuyên chiến tiêu diệt căn cứ quân sự Chu gia. 2 ngày này tang thi và quái vật liên tục tấn công Nam Đại Lục. Diệp gia trong đoạn Chu Ái Lan đến gặp tiểu thư đã kéo quân đoàn tang thi đến tàn sát, vì lúc đó tiểu thư đã bị ả thôi miên nên không biết động tĩnh bên ngoài. Chỉ có một nửa người Diệp gia vượt qua được và đang ở đây.
Tiểu thư, xin hãy chuẩn bị tâm lý. Người thân của người đã bị tang thi cào trúng"
Diệp An chỉ thấy đầu óc nổ ầm một cái. Lượng thông tin mới nhận được quá bất ngờ khiến trí óc cô đau đớn đến phát điên.
"Minh Tuyền, em có biết thế giới này từ khi em đi nó chỉ còn màu tro tàn trong mắt ta không? Con người... tất cả đều đáng chết"
"Tại sao đến bây giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức gì của em... cái tấm bùa đó không hiệu quả sao?...
... Em đang ở đâu chứ"
"Vì ta không chắc chắn em sẽ đến, con bé không đủ đau thương để có thể gọi được em về. Vì vậy... ta đã dùng bùa chú thôi miên nó cực mạnh, khiến trong đầu nó sớm có ảo giác... "
"Minh Tuyền... Hắn từng gây đau đớn cho em, mà em lại thích hắn, có lẽ ta nên cho hắn cái chết đau đớn nhất. Ta ghét hắn"
"Em có thích thân thể mới này không nhỉ? Nếu em không thích ta sẽ huỷ nó. Ta chỉ đơn giản nghĩ, máu thịt con người không xứng đáng với em"
"Trong thâm tâm ta, em chính là duy nhất, chẳng ai có thể quan trọng hơn em. Em mới chính là máu mủ duy nhất của ta"
"Minh Tuyền... cái thế giới ghê tởm không có em... nên bị huỷ diệt đi"