Diệp An ngồi bên cửa sổ gật gù trước làn gió hiu hiu, nhàm chán đưa tầm nhìn ra thật xa rồi nghĩ đến lũ quái vật biển sâu cô gặp ở kiếp trước. Thực chẳng tin nổi những con siêu mạnh đến mức như ác quỷ địa ngục lại có thể chấp nhận ngủ dưới đáy vực đại dương không còn quẫy nhiễu con người. 2000 năm trước làm một linh hồn vô định chứng kiến cuộc chiến của chúng đã rất kinh sợ rồi, 2000 năm sau đã trải qua hàng loạt đợt tiến hoá thì chúng còn mạnh đến mức nào nữa chứ??
Đúng lúc đang suy nghĩ mông lung thì cửa bật mở, Diệp An quay đầu lại thì hoá ra là một cô hầu gái mang theo bữa ăn tối đến với vẻ mặt vô cùng nghiêm cẩn. Cô bĩu bĩu môi, đến người hầu cũng là dị năng giả cấp 2 cao giai, cái tên Nam Cung Lãnh Dịch kia cũng đầu tư quá chứ.
Chậm chạp lết bước chân về phía bàn ăn bỗng dưng cảm thấy bụng trướng trướng còn đau hơn cả lúc nãy, Diệp An mặt nhăn nhó có chút tái ngồi sụp xuống sàn nhà rên rỉ tiếng như muỗi kêu.
Cmn cô thấy cái chỗ kia hơi ẩm ướt, không lẽ "nó" đến rồi?
(Các bạn gái đến ngày đó đều hiểu cảm giác này ha)
Cô hầu nữ thấy người mà chủ nhân dặn trông nom cẩn thận có vấn đề gì bất thường lập tức báo cáo đang có vẻ đau đớn liền chạy nhanh ra khỏi cửa gọi "Không ổn rồi X01-5, mau vào xem Diệp tiểu thư"
Sau đó Diệp An nghe tiếng chân chạy bịch bịch bịch rất nhanh. Cmn, lão nương đến ngày đó đau bụng gần chết 1 người đi là được sao lại là cả 2 hả? Các ngươi đi hết rồi một mình ta xử lý cái đó ra sao? Thời này dùng cái gì để "bịt"??? Cùng là nữ nhân sao ngươi chẳng nhạy cảm chút nào vậy???
Gắng sức chịu đựng cái bụng quặn lên từng hồi, Diệp An chính xác bò bằng cả tay cả chân chậm chạp lết vào nhà tắm để thay quần nhỏ và gột rửa, hy vọng khi hầu nữ kia về đến cô sẽ tóm ngay cô ta và gọi "đôi cánh thần thánh" đến cho cô.
Nam Cung Lãnh Dịch đang ở tầng hầm huấn luyện dị năng giải quyết một vài kẻ "gây ra phiền phức", khi hắn đang vờn chúng như những con mồi tội nghiệp thì nghe X01-5 đứng ở cửa báo cáo. Không hề phí phạm thời gian hắn liền dùng Hoả Diễm trắng độ nóng cực hạn làm hoả tiễn phóng ngay vị trí trái tim của những kẻ đó khiến chúng hoá thành nham thạch rồi nổ tung ngay tức khắc, sau đó di chuyển về phía phòng của cô gái hắn nhốt lại sáng nay. Vừa đi hắn vừa trầm giọng tra hỏi "Đã nói các ngươi chăm sóc cô ta cẩn thận, tại sao lại để ký trùng Ám độc phát tác được?"
Cô hầu nữ cúi đầu kính cẩn sợ hãi đáp "Thưa chủ nhân, lúc đầu tôi vào cô ấy còn rất bình thường, đến lúc đến bàn ăn Diệp tiểu thư đột nhiên ôm bụng ngồi quỵ xuống sàn nhà nên tội lập tức gọi X01-5 chạy sang đây báo chủ nhân"
Nam Cung Lãnh Dịch mắt tối đi vài phần trong đầu đang có ý định sẽ trừng phạt cả gia tộc của những kẻ hắn vừa giết chết bằng hoả tiễn. Những kẻ ngu xuẩn đó chết thêm một đứa không khí thủ đô sẽ trong lành hơn một chút, chi bằng giết phải giết tận gốc để tránh chúng thải ra thêm khí độc vạ lây những người dân vô tội.
(Dịch ca mà biết xót người vô tội em đi đầu xuống đất =_=)
Vào đến phòng không thấy người đâu, hắn cảm nhận có xung động tinh thần trong phòng tắm liền đẩy mạnh cửa bước vào.
Quả nhiên người ở trong này, Minh Nhiễm và cô hầu gái cũng đi vào theo thì thấy Diệp An mặt đen sì đang vén váy lên lộ ra chiếc quần nhỏ màu trắng kéo dở một nửa.
Cô hầu gái và Minh Nhiễm còn nhỏ thì không sao nhưng cái tên đàn ông trưởng thành vô sỉ kia vẫn nhìn mông cô chằm chằm là thế nào?
Con mẹ ngươi tự tôn đứng đắn nam nhân trong hoàn cảnh này không phát huy chút tác dụng nào sao?
Đúng lúc này thì kẻ vô sỉ kia nói một câu triệt để làm mặt Diệp An đen như màu gan heo "Gầy quá, mông quá nhỏ"
Cô lập tức phóng xung kích tinh thần lực thổi bay cả ba ra ngoài cửa phòng tắm. Tay kéo quần và tất chân lên xong xuôi mới lò dò tì tay men theo tường đi ra ngoài. Diệp An bám vào cửa gằn giọng.
"Nam-Cung-Lãnh-Dịch... đồ biến thái chết tiệt nhà ngươi dám nhìn mông lão nương..."
Rất muốn chửi tiếp nhưng bụng cứ quặn lên và chỗ đó đang ào ra như đại hồng thuỷ khiến sắc mặt Diệp An không khỏi vừa xanh mét lại đỏ rồi lại xanh. (Như giấy quỳ:-|)
Xanh là vì đau, còn đỏ thì bạn biết rồi đấy, muốn mở miệng nói cái khó với cô hầu gái mà có đàn ông ở đây thì ai mà nói được.
Nam Cung Lãnh Dịch nghe một kẻ không biết sống chết chửi mình là biến thái không khỏi có chút tức giận, nhưng khi thấy vẻ mặt Diệp An đang chịu đau không khỏi nhíu mày tiến lại bế ngang cô lên như bế công chúa ý định đưa người quay lại giường, giọng trách mắng.
"Đã nói mấy lần yếu thì đừng cậy mạnh, cái bản tính này của cô sao không chịu sửa?"
Diệp An hoàn toàn không có chút đỏ ửng của thiếu nữ chỉ thấy hoảng hốt hô lên "Làm gì vậy hả? Mau thả tôi xuống không sẽ hỏng mất"
Nam Cung Lãnh Dịch không hề dừng động tác nhíu mày hỏi "Hỏng cái gì? Đau đến không đi được nếu không nhanh chóng uống thêm thuốc giải Ám hệ cô chết chắc"
Diệp An triệt để rơi thêm vài vạch hắc tuyến mặt xám xịt không tình nguyện "Thuốc cái gì mà thuốc, độc đã bị giải hết rồi, mau bỏ tôi xuống đây là vấn đề của phụ nữ anh với Minh Nhiễm mau cút ra ngoài hộ tôi"
Nhìn người trong lòng hai má có chút hồng hồng mang vẻ khó xử Nam Cung Lãnh Dịch sử dụng tinh thần lực bao trùm cơ thể Diệp An kiểm tra. Quét một lượt hắn biết cô đang có vấn đề gì rồi liền nổi máu trêu chọc giả ngu hỏi "Vấn đề phụ nữ? Năng lực của cô rất mạnh sao tôi biết cô gặp vấn đề gì bất trắc? Biết đâu khi tôi và X01-5 vừa rời khỏi cô làm gì với người hầu thì sao?"
Làm gì là làm gì? Cái tên biến thái khốn kiếp này vừa dùng tinh thần lực lên người cô xong định "giả trư ăn thịt hổ" sao? Đúng là dây thần kinh xấu hổ của hắn ta bị chó cắn đứt mất tiêu rồi mà